Nghe Nói Tình Yêu Sẽ Đến

Chương 34: Buông tay một lần




Một dao này của Tiêu Nhiên dường như không thể tránh khỏi, Mục Nham nắm chặt cổ tay phải của cô không nhúc nhích, dự định kiên cường chống đỡ. Song, tình thế đột nhiên đảo ngược, một màn xảy ra ngay trước mắt hoàn toàn chọc giận Mục Nham, thậm chí là Cố Dạ.

Trong nháy mắt An Dĩ Nhược bị anh kéo đến phía sau, mắt thấy dao găm sắp đâm vào cánh tay của anh, cô bật thốt lên tiếng thét chói tai, "Đừng..." Bước nhanh xông lên dùng tay nắm giữ dao găm sắc bén, đầu óc trống rỗng, động tác lại giống như là không thể kiểm soát được, hoàn toàn là tâm chỉ dẫn.

Trong nháy mắt, màu đỏ tươi chói mắt từ trong lòng bàn tay của cô chảy xuống, nhỏ giọt ở trên tay áo của Mục Nham, xuyên thấu qua áo sơ mi thấm vào da thịt trên cánh tay của anh.

Giống như bị lưỡi dao sắc ghim vào cơ thể, cảm giác nhoi nhói đánh thẳng vào như vậy, lòng Mục Nham chợt run lên một cái, tay phải rõ ràng cứng đờ, ánh mắt thoáng chốc chuyển thành lạnh băng, cả người toát ra khí thế bức người, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nhiên chính là sự lạnh lùng thù địch, sau đó, anh lặng lẽ gia tăng lực tay tàn nhẫn bóp mạnh một cái, rõ ràng nghe được "Răng rắc" một tiếng, là tiếng xương cổ tay vỡ vụn.

"Anh..." Tay trái cầm dao găm không có sức mà buông ra, sau đó là ống tiên bên tay phải rơi xuống mặt đất, đau đớn đột nhiên tới khiến Tiêu Nhiên hít thở cũng trở nên khó khắn, khó khăn mà thốt không ra chữ thứ hai.

Tiêu Nhiên, là cô ép tôi. Vẻ mặt Mục Nham biến đổi, quẳng cô sang một bên. Chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khoảnh khắc ngã xuống, Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều sắp rời rạc hết rồi.

Xoay người, Mục Nham một tay đỡ thân thể từ từ trượt xuống của An Dĩ Nhược, tay phải nhẹ nhàng gỡ dao găm cô nắm chặt trong tay ra, "Chưa thấy qua người ngốc như vậy..." Trong phút chốc dâng lên đau lòng làm anh nói không ra một câu hoàn chỉnh, ánh mắt dừng ở bàn tay đầy máu tươi của cô, khàn giọng nói: "Kiên nhẫn một chút, đừng dùng sức..." Không đành lòng nói thêm câu quở trách nào với cô nữa, anh mềm giọng an ủi.

An Dĩ Nhược đau đến nước mắt cũng đã rơi xuống, nhưng vẫn quật cường gật đầu, giọng run run nói: "Tôi không sao..." Trên mặt đã không còn chút máu nào, còn cười cười với anh.

Nhìn cô rưng rưng nở nụ cười, anh nở nụ cười dịu dàng, dùng trán nhẹ nhàng dán vào của cô, "Cô ngốc..."

Cố Dạ đứng ở một bên trơ mắt nhìn An Dĩ Nhược vì Mục Nham dũng cảm quên mình, lại nhìn hành động thân mật của bọn họ, trong mắt đã phun ra lửa, vẻ bình tĩnh đột nhiên không còn sót lại chút gì, anh quát một tiếng tên của Mục Nham, họng súng tinh chuẩn hướng về phía Mục Nham, muốn câu ngón trỏ...

Không kịp suy nghĩ, cánh tay trái của Mục Nham kéo An Dĩ Nhược qua bên người, lưu loát giơ chân đá cánh tay cầm súng của Cố Dạ, không nghĩ tới anh phản ứng nhanh như vậy, để tránh súng tuột khỏi tay, Cố Dạ nhanh chóng thu tay phải lại, vẫn bị Mục Nham đá vào cánh tay, đôi mắt lạnh lùng toát ra sắc bén khiếp người, anh phải lui về phía sau một bước.

Một đá thất bại, Mục Nham xoay người đẩy An Dĩ Nhược trong ngực về phía đường mòn, lên giọng: "Đồ ở đâu nhớ kỹ, chạy xuống núi, đừng dừng lại." Ngay sau đó nhanh chóng vung ra một cú đấm, Cố Dạ chưa kịp tránh đã bị trúng một cú đau. Tay phải cầm chặt súng, nghiêng người tránh cú đấm thứ hai Mục Nham vung tới, giơ tay phải lên dùng sức hạ xuống, muốn dùng báng súng đánh vào sau gáy của anh.

Chân của An Dĩ Nhược cũng đã mềm nhũn, bị Mục Nham đẩy như vậy, lảo đảo hai bước suýt ngã, ánh mắt dõi theo anh, hàm răng cắn mạnh vào mu bàn tay, ngừng hô hấp.

Mục Nham ngửa người ra sau, lưng dán sát vào tảng đá, tay phải ngăn lại báng súng đủ để đánh anh ngất xỉu, cùng lúc đó, chân phải dùng sức đảo qua đá trúng cổ chân của Cố Dạ, tay chân nhanh nhẹn và phối hợp liền mạch khiến người hầu dắt sói bội phục từ trong đáy lòng, hai tay nắm chặt lấy vòng cổ, vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú vào cuộc đấu giữa hai người.

"Không nghe thấy lời tôi nói sao?" Trong lúc đánh với Cố Dạ, Mục Nham khẽ quát một tiếng, dùng tốc độ sét đánh kéo cô khỏi chỗ dựa thân cây, "Đi lấy đồ!" Chìa khóa vàng ở đâu anh cũng không có nói cho cô biết, nói như vậy chỉ là vì không muốn người hầu dắt sói làm hại cô, anh vẫn không thể hoàn toàn xác định một ý nghĩ nào trong lòng, chỉ nghĩ đến có chìa khóa vàng hộ thân, cô sẽ không có nguy hiểm tính mạng.

"Tiêu Nhiên!" Cuối cùng Cố Dạ phát hiện tình hình lúc này bất lợi, hô to với Tiêu Nhiên đang nỗ lực muốn đứng lên, rốt cuộc anh vẫn là đánh giá năng lực này của Mục Nham, thế nhưng có thể mượn cơ hội Tiêu Nhiên động thủ trước để hòa nhau một ván, đối thủ này khó đối phó hơn so với trong mong đợi của anh, vừa bảo vệ An Dĩ Nhược vừa tay không so chiêu với anh, đủ để thấy dũng mãnh và quyết đoán của anh ta. Hiện tại anh ta bị anh quấn lấy, lúc này cự ly quá gần, anh ta lại chiêu chiêu ép sát, làm anh hoàn toàn không có cơ hội nổ súng, Cố Dạ vô cùng tức giận. Anh không thoát khỏi Mục Nham, nhưng anh không thể để cho An Dĩ Nhược rời khỏi tầm mắt của anh, trực giác cho là cô đi lần này, giữa bọn họ, sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

"Còn ngây ra đó làm gì?" Mục Nham gầm nhẹ, cô gái ngốc này, cô không biết cô chính là nhược điểm trí mạng của anh sao, còn tính đứng ngây ở đó bao lâu? Nhanh nhẹn nghiêng người, ngăn cản Cố Dạ muốn chụp lấy tay của An Dĩ Nhược, tay phải đẩy cô từ phía sau, "Đi!"

Giọng nói hàm ẩn tức giận của Mục Nham vang lên hoàn toàn rất có phân lượng, An Dĩ Nhược không do dự nữa mà bỏ chạy, miệng còn khẽ hô: "Tôi đi lấy chìa khóa đến." Cuối cùng đầu óc cũng khôi phục lại hoạt động, người phụ nữ tỉnh táo lại lĩnh hội ý đồ của anh, chỉ cần cô không kéo chân anh, anh nhất định có thể thoát hiểm, cô ở đây ngược lại hãm chân anh. Bất kể đồ quỷ kia giấu ở đâu, chạy trước tính sau.

Có lẽ là vì quá sợ hãi, có lẽ là chạy quá nhanh dưới chân đạp phải cái gì đó, An Dĩ Nhược ngã sấp xuống trên con đường núi. Ở thời khắc khẩn trương như vậy, cái ngã này của cô thực sự là một cái ngã rất có hiệu quả hài kịch, vừa khéo Mục Nham và Cố Dạ thay đổi vị trí, thấy cô bị ngã mạnh xuống, không tự giác cau chặt mày, trong lòng thầm mắng một tiếng: "Cô gái ngốc!" Đồng thời trong khi đó, tay chân lại càng công kích nhanh hơn, nếu như không phải là Tiêu Nhiên động thủ trước, anh vẫn không có cơ hội đoạt lấy quyền chủ động, chẳng qua là An Dĩ Nhược bị thương không có ở trong dự liệu của anh, nghĩ đến tay cô chảy máu, ra tay càng lúc càng tàn nhẫn hơn một chút.

Vọt người một cái lưu loát đá xoay lại, tay phải Cố Dạ run lên, súng lục "Bốp" rơi trên mặt đất, nhân tiện Mục Nham xoay người lăn một vòng, nhặt súng lên, đồng thời, chân dài quét ngang một cái, Tiêu Nhiên mới vừa đứng lên lại bị ngã xuống mặt đất.

"An Dĩ Nhược!" Mục Nham hô to một tiếng, ở trong nháy mắt An Dĩ Nhược quay đầu, nằm ngửa dốc sức ném cây súng cầm trong tay về phía cô nơi xa.

An Dĩ Nhược vừa lăn vừa bò nhặt lên cây súng lục này, cầm nó trong tay bắt đầu run lên, lớn như vậy, chưa từng gặp phải tình huống nguy hiểm thế này, bây giờ súng cũng đã đến trên tay cô, cô nên làm cái gì? Trong nháy mắt đầu óc có chút chập mạch, hoàn hồn thì thấy Tiêu Nhiên nghiêng ngả lảo đảo đứng lên cầm súng nhắm ngay cô.

"A..." An Dĩ Nhược hô to một tiếng, ý thức tự bảo vệ đã bừng tĩnh, nghiêng đầu từ từ nhắm hai mắt nả một phát súng về phía Tiêu Nhiên, cô chưa từng cầm qua súng, do chịu không được lực bắn ngược quá lớn, cánh tay định lực rõ ràng không đủ, thời điểm bắn ra viên đạn, cánh tay của cô đã bị chấn động mạnh, tê đến mất đi cảm giác.

Máu An Dĩ Nhược sôi trào cuồn cuộn như dòng nước xiết, thế nhưng vẻ mặt của cô tái nhợt liều chết nắm chặt súng nhìn thẳng về phía Tiêu Nhiên. Đều là phụ nữ, xương cổ tay của cô ấy cũng đã bị Mục Nham bóp gãy, mà trên tay cô cũng có súng, cô còn sợ gì?

Mục Nham nghe được tiếng súng, nhíu mày chặt hơn, nghiêng đầu nhìn thấy An Dĩ Nhược bình yên vô sự, thở phào nhẹ nhõm, tay phải thừa dịp Cố Dạ bị anh đá ngã trong nháy mắt lấy ra súng lục bên eo, xoay súng trên tay anh một cái, họng súng vô cùng tinh chuẩn để ở trên đầu Cố Dạ.

Hết thảy, ở trong vòng vài phút ngắn ngủi đã kết thúc, Mục Nham dựa vào bản lĩnh lưu loát nhạy bén giành được quyền chủ động trước, cùng kế hoạch duy nhất của anh có phần lệch lạc chính là An Dĩ Nhược bị một dao kia.

"Tiêu Nhiên!" Mục Nham hung hăng chỉa vào bên đầu của Cố Dạ, nhắc nhở Tiêu Nhiên anh thật sự sẽ nổ súng.

Tiêu Nhiên quay đầu, cười nhẹ một tiếng, làm như cũng không thèm để ý đến sống chết của Cố Dạ, bước chân lại không dừng lại, chậm rãi di chuyển về phía An Dĩ Nhược. Súng trong tay An Dĩ Nhược cũng đã bị mồ hôi lạnh và máu tươi thấm ướt, cô nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhiên, từ từ lùi lại. So về kỹ thuật bắn súng, lòng cô biết rõ khẳng định không phải là đối thủ của Tiêu Nhiên, viên đạn cô bắn trước đó cũng không biết bay đi nơi nào. Nhưng trong lòng cô có ý niệm, chính là bất kể sống hay chết cũng không thể buông súng ra.

Tay trái Mục Nham dùng lực, nhanh chóng nâng mắt lên hoàn toàn lộ ra lạnh lùng với Cố Dạ, họng súng gắt gao chỉa vào huyệt Thái Dương của anh ta, bước một bước dài vượt lên trước ngăn ở trước người Tiêu Nhiên, ánh mắt lạnh lùng: "Bỏ súng xuống."

Tiêu Nhiên cười lạnh, hai tay nắm súng cố nén đau đớn, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, "Anh giết anh ta, tôi giết An Dĩ Nhược, giao dịch không tệ." Ánh mắt đối diện với đôi mắt u ám lạnh lùng của Mục Nham, cô cười đến mức rất là dữ tợn, lúc đi ra ngoài thì cô đã ôm quyết tâm hẳn là phải chết, hy vọng không có, chỉ còn tuyệt vọng, cô đã mất nơi bận tâm, kể cả mệnh lệnh thề sống chết nguyện trung thành với người nhà họ Cố.

"Thả sói." Ánh mắt một cái chớp mắt không dời đối mặt với Mục Nham, vào lúc này giọng nói lạnh lùng vang lên càng độc ác hơn, "Không muốn chết ngay bây giờ thì lập tức động thủ." Ngữ điệu không tự giác đề cao, họng súng nhắm ngay người hầu dắt sói, Cố Dạ này quá ngốc, một ngàn người mới chọn được một người huấn luyện sói lại không phải là người của mình? Không tin cán cân hoàn toàn thiên về phía Mục Nham, cô muốn xoay chuyển tình thế không thuận lợi.

Đúng lúc sói tru lên một tiếng, dò xét thân thể phía Mục Nham, giống như là sau một giây sẽ thoát khỏi trói buộc trên cổ mà bổ nhào tới. An Dĩ Nhược nắm súng trong tay rõ ràng run lên, còn chưa có phản ứng kịp biểu hiện khác thường của người huấn luyện sói, đáy lòng sợ hãi bắt đầu lan tràn ra một chút.

Người hầu mặt không chút biểu cảm, tay dắt sói hơi buông lỏng chút, ở thời điểm Cố Dạ vồ tập kích Mục Nham, vòng cổ trong tay cuối cùng cũng rơi ra.

Đầu óc Mục Nham nhanh chóng vận chuyển, không ngờ rằng Cố Dạ còn có thể không an phận, dùng tay chặn lại tay anh, nhưng không tránh được anh ta phản kháng đá một cú, bị đau mà lui về phía sau hai bước, ngay sau đó bị Cố Dạ đột nhiên tấn công mà ngã xuống đất.

Tay trái của Cố Dạ nắm lấy tay phải cầm súng của Mục Nham, hai người bắt đầu dọ sức mãnh liệt, nhìn thấy họng súng nhắm ngay Cố Dạ thì sau đó lại bị đẩy trở lại phía bên đầu Mục Nham...

"Pằng!" một âm thanh vang lên, An Dĩ Nhược nả một phát súng về phía con sói đang bổ nhào tới, cô sợ con sói này là đi về phía Mục Nham. Đương nhiên, dựa vào thuật bắn súng của cô, lại cách một khoảng cách, dĩ nhiên là bắn không trúng, vào lúc này, sói đã vươn người nhảy lên, cắn vào lại là cổ tay của Tiêu Nhiên.

"A!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng ở giữa rừng núi, An Dĩ Nhược cả kinh ném đi súng ở trong tay "Bốp" một tiếng. Đây, đây là có chuyện gì? Cơn hoảng hốt còn chưa phục hồi tinh thần lại, cuối cùng bên tai vang lên âm thanh êm tai nhất của cuộc sống.

"Không được nhúc nhích, bỏ vũ khí xuống. Chúng tôi là cảnh sát, các người đã bị bao vây." Trong tiếng loa truyền ra âm thanh uy nghiêm, tiếng lòng căng thẳng của An Dĩ Nhược mất đi, lúc hạ vai xuống, dưới chân mềm nhũn suy sụp mà quỳ rạp xuống đất, trước mắt hiện ra bóng dáng cầm súng của chính nghĩa, trái tim phiêu diêu dần dần ổn định lại.

"Thiếu gia!" Máy bay trực thăng lượn vòng ở đỉnh đầu, người điều khiển ném thang dây, nói với Cố Dạ phía dưới, đồng thời nổ súng bắn về phía con sói cắn cổ tay Tiêu Nhiên không tha.

Người huấn luyện sói khẽ quát một tiếng, con sói này giống như là nghe hiểu tiếng người vậy nhả miệng ra, nhanh chóng chạy về phía của anh ta, dắt vòng cổ, anh ta bước một bước dài về phía của An Dĩ Nhược, kéo cô, "Đi mau." Cuối cùng thân phận nằm vùng cũng bại lộ, nhưng trước mắt giúp cảnh sát giải cứu con tin quan trọng hơn, hơn nữa rất có khả năng Cố Dạ sẽ bị sa lưới, vậy thì nhiệm vụ của anh cũng coi như kết thúc viên mãn.

An Dĩ Nhược xoay người lại nhìn về phía Mục Nham, anh đang tập trung tinh thần đối phó với Cố Dạ, mà Tiêu Nhiên làm như đau đến ngất đi, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỗ cổ tay có máu tươi chảy ra ào ạt.

"An tiểu thư!" Người huấn luyện sói khẽ gọi một tiếng ý đồ muốn cô hoàn hồn, An Dĩ Nhược lại ra sức hất tay anh ra bò dậy xông về phía Cố Dạ, hai tay nắm chặt cổ áo của anh ta, lớn tiếng quát: "Buông tay, mau buông ra."

Đạn từ trên cao càn quét xuống, người huấn luyện sói chưa kịp tránh, bả vai trúng một phát súng, khẽ quát một tiếng lại thả sói lần nữa, con sói lập tức bổ nhào tới An Dĩ Nhược, trong lúc vô tình bị động tác ra sức rút tay của Cố Dạ đẩy ngã xuống đất, khoảnh khắc ngã xuống trượt chân, bất ngờ trượt thẳng xuống sườn núi.

"Dĩ Nhược!" Giọng nói trầm thấp vang lên, Cố Dạ còn chưa có quay đầu lại đã bị con sói tấn công ngã xuống đất, Mục Nham ném khẩu súng trong tay về phía người huấn luyện sói, bò dậy xông tới, ngay tại lúc An Dĩ Nhược ngã sấp trên đất mà trượt xuống sườn núi, tay trái ôm thân cây, tay phải còn lại kéo lấy cổ tay của cô.

"Mục Nham..." An Dĩ Nhược rên rỉ, cảm giác được toàn thân đau đớn giống như tê liệt vậy, nhất là tay bị anh nắm giữ càng đau khủng khiếp hơn.

"Đừng buông tay." Mục Nham nhíu mày, bất chấp tay cô còn bị thương, tay phải dùng sức, kéo giữ thân thể mơ hồ trượt xuống của cô, cảm giác được trong lòng bàn tay ẩm ướt, mà dường như thân thể của mình đang chảy máu, thấy khóe mắt của cô có nước nắm chảy ra, nghe thấy cô nghẹn ngào gọi anh, "Mục Nham..." mím chặt môi, mắt của anh đỏ lên.

Trong nháy mắt đã quên trong lúc đánh nhau vết thương nơi ngực trái rách ra truyền đến từng cơn đau nhứt, Mục Nham ổn định ổn định tinh thần, ánh mắt đảo qua xung quanh, hai chân lưu loát bám bên chân thân cây trên đất đồng thời tay trái đã nới ra, nhanh chóng duỗi tay về phía bả vai An Dĩ Nhược, cố giữ lấy thân thể của cô, để tránh cô bị trượt xuống.

"A..." Tại lúc Mục Nham chưa kịp nắm lấy cô, thân thể An Dĩ Nhược bất ngờ trợt xuống, cô thốt ra tiếng kêu cả kinh. Không chú ý đến cánh tay bị đá vụn cắt đau, Mục Nham nhíu mày lại, dùng hết sức lực toàn thân một tay nắm lấy tay cô, anh trầm giọng: "Chân đạp vào mặt đất không rời." Anh cần cô phối hợp.

Nghe được mệnh lệnh của anh, An Dĩ Nhược há miệng thở dốc, dưới chân dùng sức đồng thời duỗi tay kia về phía của anh. Mục Nham dùng hết một phần sức lực cuối cùng mượn sức giẫm đạp của cô trên mặt đất, tay phải ra sức kéo, tay trái nắm lấy cánh tay vươn tới của cô, chân dùng sức giữ chặt lấy thân cây, hai tay nâng lên, chính là đem An Dĩ Nhược ném phịch trên sườn dốc.

Vết thương đạn bắn hoàn toàn rách ra, ngực trái xoắn lại đau đớn, mồ hôi trên trán giọt giọt lăn xuống, dùng sức giẫm đạp thân cây bò dậy, thấy An Dĩ Nhược dùng tay chống đất nỗ lực muốn đứng lên, đáy mắt đen nhánh sâu thẳm tràn đầy đau lòng và lo lắng, anh bước nhanh đến phía trước, ngồi xổm xuống ôm chặt cô vào trong ngực, như thể đời này cũng sẽ không buông ra...