Nghê Thường Thiết Y

Chương 2




Tay của tôi bị cột vào sau lưng, toàn thân bị ném vào trong một chiếc xe ngựa, cả người vẫn còn thấy kinh hãi.

Ngực đau nhức kịch liệt trong lúc đột nhiên bị mất đi ý thức kia, tôi còn cho là mình bị phát bệnh tim. Nhưng giờ đây khi đã khôi phục lại ý thức, tôi phát giác chính mình đang bị cuốn trong một dòng nước sông chảy xiết, bờ bên kia mơ hồ có người gọi. Tôi liều mạng giãy dụa, lúc đang cố gắng để cho đầu mình có thể ngoi lên khỏi mặt nước thì có người nhảy xuống nước kéo tôi lên. Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc phát hiện một người mặc áo sam dài, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt tôi, bên cạnh anh ta có thêm mười người đàn ông mặc áo ngoài đoản đả, xem ra rất giống như phim hành động. (đoản đả: quần áo chẽn trong các phim đấu võ)

Người đàn ông trẻ tuổi kia nhíu mày nói: “Tiểu muội, em nghĩ mình ăn mặc thành như vậy thì có thể chạy thoát sao? Đại ca khuyên em hãy về nhà đi a, ngày mai sẽ là hôn lễ của em cùng Lâu Thiếu Bạch, em dù có chạy ngược chạy xuôi cũng vô dụng thôi.”

Ánh sáng xanh kì dị, mất đi ý thức, tỉnh lại trên sông, người đàn ông gọi tôi là “tiểu muội”, bên cạnh có vài người đàn ông mặc áo khoác, còn có cái tên đã từng nghe qua, Lâu Thiếu Bạch….

Lúc xe ngựa nhanh chóng chạy đến, đầu tôi dần dần thanh tỉnh lại, rốt cuộc cũng có thể suy nghĩ. Tôi chấn át nỗi kinh hoàng trong lòng, cố gắng chống đỡ thân thể, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Mặt đường có vẻ hẹp và dơ bẩn, các cửa hàng treo biển đủ màu, xe kéo, xe đạp cùng xe hơi kiểu cũ chỉ có trên TV đang lui tới trên đường. Đàn ông mang giày tây, hoặc khoác ngoài trường bào, hoặc quần áo đoản đả , thậm chí có người còn buộc một bím tóc sau gáy, phụ nữ mặc sườn xám…

Lâu Thiếu Bạch, hôn lễ…

Bên tai tôi vang lên lời nói mới vừa rồi của người đàn ông mặc áo sam dài.

Nếu như đây không phải là mộng, như vậy chính ánh sáng xanh kì dị kia đã mang tôi trở về Lăng Dương gần một trăm năm về trước.

Tôi rất chắc chắn, hiện tại “tôi” chính là bản thân tôi, trên người của tôi thậm chí còn mặc nguyên bộ đồ ở bệnh viện. Người đàn ông trẻ tuổi vừa rôi gọi tôi là tiểu muội của anh ta, nếu như lời Trương Tam nói đều là sự thật thì hiện tại tôi chính là Trì tiểu thư mà ông ta đã nói? Nói cách khác, hình dáng của tôi và vị Trì tiểu thư kia cực kì giống nhau. Như vậy, còn vị tiểu thư kia đâu?

Đầu óc tôi cực kì rối rắm.

Tôi bị mang về nhà, là nhà họ Trì.

Vừa rồi trên đường đi, tôi nhìn thấy trên đường có không ít những căn nhà lớn phong cách tây ta lẫn lộn. Nhưng mà nhà họ Trì lại hoàn toàn là một tòa nhà kiểu cũ, tôi chỉ cảm thấy diện tích rất lớn, không biết . Người đàn ông mặc áo sam dài khăng khăng dắt tôi đi, phảng phất như sợ tôi chạy trốn. Cuối cùng tôi được đưa vào một căn phòng, bị bắt phải quỳ xuống.

“Cái thứ vô liêm sỉ! Ngày mai đã phải lập gia đình, vậy mà vẫn còn có thể cùng một con hát làm ra chuyện vô sỉ như vậy, nhìn xem mày còn ăn mặc thành cái bộ dạng gì nữa! Mặt mũi nhà họ Trì chúng ta đều bị mày làm mất hết!”

Đón đầu bằng một tiếng gầm lên giận dữ, tôi còn chưa thấy rõ đã cảm thấy trên vai nhói lên từng cơn đau nhức kịch liệt, một cây gậy đã nặng nề quất tới.

Người đánh tôi là một người ông già khoảng sáu mươi tuổi, ánh mắt uy nghiêm, khoác ngoài một chiếc trường bào đoàn phúc, đội mũ quả dưa, sau đầu là một bím tóc dài, điển hình cho trang phục nhà Thanh.

Ông ta ra tay rất nặng, tôi né tránh không kịp, bị đánh quỵ xuống, cắn chặt răng.

Một trận gió vút qua bên tai, khi chiếc roi quất xuống thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một vị phu nhân, cứng rắn chụp lấy cây roi, quỳ rạp xuống.

“Lão gia, đều tại tôi không tốt, không trông chừng tiểu thư cho tốt. Lão gia muốn đánh thì cứ đánh tôi đi. Ngày mai tiểu thư xuất giá, đánh bị thương chỉ sợ cô gia sẽ sinh nghi.”

Tôi hơi nghiêng đầu, trông thấy một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, mặc trang phục thời xưa, khuôn mặt hiền từ.

“Cha, Phúc mẹ nói rất đúng. Con sẽ nói chuyện với tiểu muội sau, cha đừng tức giận tổn hại đến thân thể.”

Người đàn ông trẻ tuổi cũng mở miệng nói giúp cho tôi.

Phỏng chừng được nhắc nhở, ông già kia thì ra là cha tôi hiện tại rốt cuộc thu hồi lại cây roi, mặt âm trầm nói: “Hiếu Lâm, việc nó trốn đi cùng con hát, có bị truyền ra ngoài không?”

“Cha cứ yên tâm. Lúc con dẫn người đuổi theo, tuổi muội nhảy xuống sông được vớt lên, nơi đó là ngoại thành, quanh đấy cũng không có người nào. Con hát kia tuy chạy trốn được, nhưng chắc hẳn hắn cũng không dám ra ngoài nói bậy. Con đã ra lệnh cấm, tuyệt đối sẽ không rò rỉ ra ngoài một chữ, càng sẽ không lọt vào tay Lâu Thiếu Bạch.”

Người gọi anh trai tên là Hiếu Lâm của tôi vội vàng đáp.

Sắc mặt cha của tôi lúc này mới thoáng tốt lên một chút, nhìn tôi nói: “Mày về phòng ngoan ngoãn chờ đợi, trước ngày xuất giá không cho ra ngoài một bước. Lại dám làm gì bậy bạ tao sẽ đánh chết mày!”

Phúc mẹ đứng bên cạnh hơi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đỡ lấy tôi. Tôi cúi đầu, không nói một lời theo sát bà đi lên phòng.

Tôi hình như là được dẫn đến khuê phòng của vị Trì tiểu thư kia. Phúc mẹ vội vàng kêu người hầu mang nước lên cho tôi tắm rửa, lúc tôi đi ra, thậm chí không để ý đến lời từ chối của tôi, nhất định bôi thuốc cao vào lưng cho tôi, bôi thuốc xong thì chọn giúp tôi một bộ quần áo.

“Lão gia ra tay thật độc ác, sau lưng đều đỏ hết…, tiểu thư, lão gia biết rõ cô gia là một người có tư tưởng mới, cho nên mới cho người may nhiều sườn sám kiểu mới cho tiểu thư như vậy, muốn cô có thể khiến cho cô gia vui vẻ. Phúc mẹ biết rõ lão gia cùng vị cô gia kia đều là người tâm ngoan thủ lạc (lòng dạ độc ác), ai bảo cô lại là một người phụ nữ. Tiểu thư hãy nghe lời Phúc mẹ, ngàn vạn lần đừng lui tới với con hát kia nữa, lấy chồng theo chồng gả chó theo chó, cô cứ nhắm mắt cho qua, cả đời cứ trôi qua an an nhàn nhàn như vậy là được…”

Phúc mẹ nói liên miên lải nhải không dứt.

“Thiếu gia.”

Cửa phòng truyền đến giọng của người hầu. Tôi biết là người anh trai Trì Hiếu Lâm đến đây, hẳn là tới để khuyên tôi.

Trì Hiếu Lâm bước vào, Phúc mẹ có chút khẩn trương dặn dò tôi phải nghe lời, lúc này mới vội vàng rời đi.

“Thế nào, vừa rồi cha không làm em bị thương chứ?”

Khuôn mặt thanh gầy của Trì Hiếu Lâm hiện lên một nụ cười, tỏ vẻ đang quan tâm đến tôi.

“Không có.”

Tôi trà lời qua loa một câu.

Trì Hiếu Lâm phảng phất kinh ngạc đối với phảng ứng của tôi, nhìn tôi chằm chằm một lúc, rốt cuộc thở dài, chậm rãi nói: “Tiểu muội, anh biết rõ em trách em bắt em trở về. Nhưng em nghĩ lại đi, chúng ta trước kia ở Lăng Dương thuộc dòng dõi gì? Ngày hôm nay xảy ra đại biến nên mới trở thành thiên hạ của Lâu Thiếu Bạch. Em gả đi, chỉ cần moi từ chỗ hắn một nửa khác của tấm bản đồ thì em chính là đại công thần của chúng ta. Đợi sau này tìm được bảo tàng địa cung rồi, em yêu ai, muốn ở bên cạnh ai thì cứ ở cùng người ấy, cha cũng sẽ không ngăn cản…”

Giọng nói của hắn ta cực kì nhu hòa, tràn đầy dụ hoặc.

Liên tưởng đến lời nói trước kia của Trương Tam, tôi rốt cuộc cũng hiểu rõ những toan tính của người nhà họ Trì. Lâu Thiếu Bạch kia, anh ta sẽ lấy tiểu thư nhà họ Trì, chỉ sợ mục đích cũng không đơn giản chỉ là cưới vợ a?

Trương Tam nói, phương pháp duy nhất để giải lời nguyền chính là để lại thứ mà tổ tiên của tôi là Thông Thất đã lấy đi. Vật kia, mười phần chính là khối phỉ thúy tôi đang đeo trên cổ.

Mẹ nói hy vọng tôi có thể chờ đến ngày có cơ hội để giải được lời nguyền kia. Vật kia đã dẫn tôi trở về niên đại này, chẳng lẽ đây chính là cơ hội có thể làm cho tôi thoát khỏi vận rủi kia?

Tôi phải tìm được Thông Thất, để cho ông ta để lại khối phỉ thúy này vào chỗ cũ. Hoặc là…, tự mình đi vào địa cung, tự tay đặt lại vậy kia vào chỗ cũ…Ngoài ra, tôi không còn lựa chọn nào khác.

“Tiểu muội, tiểu muội…”

Trì Hiếu Lâm thấy tôi cúi đầu không nói nên thử thăm dò tôi.

“Ca, em đồng ý, nghe được tin tức gì, em sẽ nói cho anh biết.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta trả lời. Trong ánh mắt hắn ta rốt cuộc hiện lên một nụ cười.

***

Hôn lễ của tôi cực kì xa hoa, nghe nói là tin tức chấn động nhất trong thành Lăng Dương. Thiết huyết thiếu soái Lâu Thiếu Bạch cưới vợ là một vị tiểu thư của danh gia vọng tộc nơi đây Trì Cảnh Thu, đây chính là tin tức trên trang nhất của các loại báo chí ngày hôm nay.

Hôn lễ cũng là Trung Tây kết hợp. Tôi mặc cát phục truyền thống phiền phức của cô dâu, đang phủ khăn voan, chú rể Lâu Thiếu Bạch lại mặc một bộ quân phục, bởi vì lúc bái đường, xuyên qua tấm khăn voan tôi nhìn thấy một đôi giày ủng sáng bóng màu đen.

Phúc mẹ đi theo cùng của hồi môn của tôi. Ở trong tân phòng dặn dò tôi một chút rồi mới đi ra ngoài.

Tôi ngồi trên giường một mình một lúc lâu, cảm thấy có chút bực mình nên lột khăn voan xuống.

Nến đỏ cháy bùng, cửa sổ trong phòng buông một tấm rèm đỏ thẫm, dán vài bông hoa mai, bốn phía bày đầy đồ đạc bằng gỗ hoa lệ, có thể nhìn ra được Trì lão gia gả con gái đi, đồ cưới cực kì sang trọng.

Đối với đêm tân hôn cùng người chồng mới cưới này, trong lòng tôi không hiểu sao có chút sợ hãi, nhịn không được đi về phía cửa sổ kéo tấm rèm ra nhìn quanh. Bên ngoài là một khu vườn, xa xa có một tường hoa hồng phấn, đèn lồng đỏ tươi chiếu rọi xuống dưới, chiếu sáng tòa viện bóng dáng mông lung.

Chỗ này của tôi hình như là một gian phòng được trang trí theo kiểu tây.

Tôi kéo tấm rèm lại, chậm rãi đi quanh tân phòng, lúc đến trước khung tủ, tôi dừng bước.

Trên khung tủ là một tấm ảnh cưới xung quanh được bọc bằng kính.

Trên ảnh chụp là một người con gái mặc áo cưới viền tơ lụa vô cùng hợp thời của niên đại này, trên đầu cũng đội một chiếc mũ phong cánh tây. Trong nháy mắt tôi có cảm giác như chính mình đã bay vào tấm ảnh chụp này. Khuôn mặt của cô ấy rất giống tôi, chỉ là nụ cười thoạt nhìn có chút miễn cưỡng, phảng phất mang theo một chút cứng ngắc, thậm chí là sợ hãi. Người đàn ông bên cạnh cô khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt sáng sủa , mặc lễ phục kiểu tây, đeo nơ, là một người đàn ông vô cùng anh tuấn. Anh ta cũng đang cười, chỉ là nụ cười này không thể làm cho người ta có một chút cảm giác ấm áp nào. Dưới ánh nến chiếu rọi, ánh mắt người đàn ông trong tấm ảnh này thậm chí mang theo một chút âm u lạnh lùng, phảng phất có thể thẳng tắp nhìn thấu tâm can người khác.

Tôi nổi lên cảm giác phi thường quỷ dị, tầm mắt không có cách nào dịch chuyển. Đang sợ run, đột nhiên nghe thấy trên hành lang ngoài cửa có tiếng bước chân thong dong vang lên. Đó là âm thanh phát ra từ chiếc giày ủng dẫm trên sàn nhà.

Anh ta đang đến.

Lòng của tôi lại thấy kinh hoàng, cố gắng ổn định tâm trạng, quay đầu lại.

Cửa đương nhiên là “phanh” một tiếng rồi bị đá ra, một người đàn ông thân hình cao lớn hiện lên trước mắt tôi.

Trên bộ quân phục gài thêm một huy hiệu của tướng lãnh đang tỏa ánh kim, trước ngực đeo thêm một dải lụa, đôi mắt sáng như một vì sao đang nhìn thẳng vào tôi, đứng ở một chỗ, dáng người thẳng như kiếm.

Lâu Thiếu Bạch, chủ rể mới cưới của Trì Cảnh Thu.

Tôi do dự một lúc, chậm rãi xoay người lại, thở sâu, cố gắng mỉm cười với anh ta.

Dù cho không phải là người nhà họ Trì, vì chính mình, tôi cũng phải nịnh nọt anh ta, ít nhất cũng không thể để anh ta phiến chán tôi. Muốn tìm thấy lão tổ tiên Thông Thất của tôi, hoặc là biết rõ vị trí của địa cung, tôi chỉ có thể ra tay trên người anh ta. Điểm này, mục đích của tôi và người nhà họ Trì giống nhau.

Khiến tôi có chút ngạc nhiên chính là anh ta đối với nụ cười của tôi tỏ vẻ như không thấy, chân mày ngược lại mỉm cười hơi nhíu lại, phảng phất mang theo một chút chán ghét. Tôi vẫn chưa kịp phản ứng thì anh ta phất tay sang bên cạnh, một người đàn ông mặc áo sam màu xanh bị đẩy lên. Phỏng chừng là lực trên tay quá lớn, người đàn ông kia ngã trên mặt đất, lăn lông lốc vài vòng, đụng phải chiếc ghế ngồi tròn bằng gỗ lê hoa, lúc đó mới dừng lại.

“Cảnh Thu!”

Người đàn ông ngã trên sàn hàng mi như vẽ, môi hồng răng trắng, ngẩng đầu lên nhìn tôi, run giọng gọi một tiếng.