Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 39: Nhân ngoại nhân, sơn ngoại sơn*




Nhược Yên vận dụng nội công cho chạy dọc cơ thể mình, dồn lên đầu ngón tay điểm thử lên ngực phải của Trần Thanh Ảnh một cái. Sau đó trả lời:” Có, ta cảm nhận được luồng chân khí ấm nóng di chuyển trong người mình. Ta chạm vào người huynh, huynh có cảm giác không?”

Chưa nghe được tiếng trả lời mà chỉ thấy Trần Thanh Ảnh ngã ra phía sau, nằm thẳng cẳng trên mặt đất mặt đờ đẫn mới cất tiếng nói:” Muội chỉ cần trả lới có hay không là được, sao lại điểm huyệt chặn chân khí lưu chuyển trong người ta? Giải huyệt cho ta mau đi!”

Nàng giương vẻ mặt vô tội lên hỏi Triệu Doãn:” Chàng biết cách giải không? Ta chỉ học những huyệt vị để phóng châm, không biết nơi đó có huyệt đạo. Làm sao để giải bây giờ?”

Khóe môi Triệu Doãn nhếch lên, sau đó trấn an nàng nói:” Nhược Nhi đừng lo, huyệt vị này chỉ trì nghẽn chân khí lưu chuyển trong người tầm một canh giờ sẽ khỏi, nàng không biết cách giải có thể sẽ gây nguy hiểm hơn cho hắn thôi. Nghe nói hắn vừa về đến còn mệt mỏi, để y nghỉ ngơi một chút cũng tốt rồi. Trời đã muộn, ta và nàng đi dùng bữa trước rồi tính.”

Nói xong mặc kệ Trần Thanh Ảnh nằm đơ như tấm ván, ôm Nhược Yên bước đi. Để lại mấy hộ vệ canh gác xung quanh khó xử, không biết nên khiên Trần công tử về phòng hay để đó. Không có lệnh của vương gia không ai dám hành động gì.

Mắt thấy Triệu Doãn ôm Nhược Yên rời đi Trần Thanh Ảnh la lên:” Tên qua cầu rút ván kia, nếu ngươi không giải huyệt đạo cho ta, ta sẽ không nói cho người biết bên phía Lục phủ có phát hiện gì.”

Triệu Doãn quay cũng không thèm quay lại, chỉ nhàn nhạt quăng lại một câu:” Chuyện của Lục phủ dù sao cũng phải đợi Nhược Nhi khôi phục hình dáng mới giải quyết được, bây giờ biết sớm cũng chẳng để làm gì, ngươi biết một mình là đủ. Không cần kể cho ta.” Nói xong bước ra khỏi cửa đi mất.

Trên đường đi Nhược Yên áy náy trong lòng, không kiềm được nên hỏi Triệu Doãn:” Chàng trước tới giờ luôn đối xử với Trần Thanh Ảnh như vậy sao?”

Triệu Doãn lắc đầu đáp:” Không phải, trước kia hắn không khó ưa như bây giờ, chẳng biết tại sao lúc gần đây ta càng nhìn hắn lại càng chướng mắt, không cho hắn nếm chút khổ sở thì trong lòng ta thật không vui.”

Nhược Yên âm thầm vì Trần Thanh Ảnh đổ mồ hôi hột. Nghĩ chắc hắn đã làm gì đắc tội Triệu Doãn rồi nên mới bị hành hạ như thế.

Tuy ở bên cạnh Triệu Doãn không lâu, nhưng nàng cảm giác được hắn không phải loại người rộng lượng như vẻ ngoài không để ý chuyện gì. Ngược lại càng thù dai và hẹp hòi hơn ai hết. Nếu chẳng may đắc tội hắn thì khỏi mong được sống yên. Nàng tỏ vẻ đồng tình Trần Thanh Ảnh hỏi:” Chàng đây không phải là ngược đãi thuộc hạ đó chứ?”

Ôm Nhược Yên quay lên cho mắt nàng đối diện mình, Triệu Doãn nheo mắt nguy hiểm hỏi:” Nàng quan tâm, lo lắng cho hắn? Cảm thấy ta quá đáng với hắn hay sao?”

Thấy tia uy hiếp trong mắt hắn, cảm giác nếu nàng gật đầu sẽ chết không được toàn thây. Nhược Yên không có tiết khí vội nói:” Không có! Ta thấy chàng thật khí phách, thật uy dũng. Hắn bị như thế là phúc phận của hắn. Còn muốn hỏi chàng có cần ta ức hiếp hắn thay chàng hay không?”

Nhìn điệu bộ thức thời của nàng, hắn hài lòng không thèm so đo với nàng nữa, nhưng trong lòng thầm nghĩ, để xem tên kia còn dám nhận người thân với nàng không. Đoán mò thế nào Nhược Yên cũng không thể ngờ được Triệu Doãn ghim Trần Thanh Ảnh trên án tử chỉ vì một câu nói “ta là người thân duy nhất của nàng”. Thế mới nói ông bà xưa đã dạy con ếch chết vì cái miệng quả không sai.

Thở phào một cái khi được miễn án, Nhược Yên mặc niệm trong lòng, Trần Thanh Ảnh huynh đừng trách muội, huynh quen biết hắn lâu như vậy phải biết bụng dạ hắn nham hiểm thế nào, còn cố đắc tội hắn thì muội không giúp huynh được. Một người chết vẫn hơn hai người, muội sẽ đốt giấy tiền cho huynh. Đi bình an không tiễn~~.

Đang bước bỗng nhiên Triệu Doãn đứng lại lẩm bẩm:” Sao giờ này hoàng huynh lại đến đây? Không lẽ xảy ra chuyện gì?”

Vừa định tiếng lên mở miệng hỏi đã bị Nhược Yên che miệng hắn lại, nàng nói:” Chàng không cần xem trọng mình quá, không phải ai đến đây cũng chỉ để tìm chàng đâu.”

Từ xa đã thấy Triệu Huân phất tay cho thuộc hạ lui xuống. Một mình tiến về viện Mặc Tự Ngôn.

Nhược Yên nháy mắt một cái, ra hiệu cho Triệu Doãn đi theo. Nghĩ đến khả năng Nhược Yên từng nói, Triệu Doãn cũng không lên tiếng mà làm theo ý nàng.

Triệu Huân vừa bước vào phòng, hai thái giám đang chuẩn thi thay băng cho Mặc Tự Ngôn liền dừng lại, quỳ xuống đồng thanh hô:” Nô tài khấu kiến hoàng thượng!”

Mặc Tự Ngôn cũng định đứng lên liền bị Triệu Huân cản lại:” Ngươi đang bị, đừng động đây, vết thương nứt ra sẽ lâu lành.” Quay qua hai thái giám bên cạnh ra lệnh:” Hai ngươi lui ra đi.”

Tiểu An Tử muốn nói còn chưa thay băng xong, nhưng đã bị Tiểu Lý Tử nhanh nhẹn kéo ra ngoài. Vừa ra đến bên ngoài liền đụng phải Triệu Doãn và Nhược Yên đang đi tới, muốn cúi người hành lễ lại bị Nhược Yên cản lại, phất tay đuổi đi. Hai người nhìn Triệu Doãn một cái, thấy Vương gia không phản đối liền y lệnh rời đi.

Đứng trước cửa phòng, Nhược Yên phấn khích thò tai vào trong lắng nghe. Triệu Doãn đứng một bên nhìn biểu tình tò mò của nàng mà khó hiểu. Cho dù hoàng huynh thật sự thích Mặc Tự Ngôn, thì cũng là chuyện của hai người, hắn thật không hiểu được vì sao Nhược Yên vui vẻ nghe lén như vậy.

Bên trong phòng. Mặc Tự Ngôn vì bị thương ở vai nên chỉ mặc trung y rộng rãi, cổ áo trễ xuống một bên chuẩn bị thay băng, lộ ra một phần da thịt trắng mịn, dung nhan tuấn dật như trích tiên hạ phàm của hắn, làm Triệu Huân yên lặng đứng nhìn chằm chằm một lúc mới khôi phục tinh thần. Khẽ ho một tiếng che giấu sự lúng túng nói:” Hôm nay ta đến tìm hoàng đệ có chút việc, nhân tiện ghé xem thương thế của ngươi thế nào.”

Trên gương mặt lạnh lẽo của Triệu Doãn bên ngoài có dấu hiệu rạn nứt. Nhược Yên mím môi nhịn cười nghĩ. Tên hồ ly này cũng kiếm cớ thật tốt, luôn đem Triệu Doãn làm bia cho hắn, thử hỏi có ai bị huynh đệ mình tính kế như vậy mà chịu được chứ!

Mặc Tự Ngôn nghe vậy liền nói:” Đa tạ hoàng thượng nhọc lòng, ngự y nói vết thương của thảo dân tuy sâu nhưng không nguy hiểm, một hai ngày sẽ khỏi, thảo dân đang muốn ngày mai sẽ trở về mặc gia tịnh dưỡng, thật không dám làm phiền hoàng thượng và vương gia thêm nữa.”