Nghịch Lân

Chương 38




Trần Tấn là một giáo viên già dặn, có thí sinh đi thi muộn cũng là điều không hiếm thấy. Thi sinh như vậy đại đa số đều là COCC, thuộc loại hình dốt nát, ngồi ăn rồi chờ chết.

Dưới sự bức bách hoặc là cầu xin của người nhà thì những thí sinh này mới vào trường thi, sau đó ngồi đợi tiếng chuông kết thúc vang lên.

Đối với những thí sinh kia mà nói thì đó là một sự dày vò mà đối với Trần Tấn khi xem những thí sinh kia thì đó cũng là một sự dày vò.

Hắn cũng nghĩ không thông, nếu không trả lời được thì tại sao lại tốn công, tốn thời gian vào đây làm gì?

Chẳng lẽ bọn hắn cho rằng đột nhiên IQ của mình tăng lên hoặc là giáo viên ra đề sẽ ra những câu hỏi dễ để bọn hắn làm được sao?

Ở trong mắt Trần Tấn, Lý Mục Dương cũng là một thí sinh như vậy.

Quả nhiên sau khi nhận bài thi thì tên thí sinh đó bắt đầu ngẩn người.

- Ừh, bắt đầu mở hộp bút, giống như những thí sinh đó.

- Mở nắp bút, hắc hắc, tốt nhất là đừng giấu gì trong đó, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.

- Oh, bắt đầu làm bài rồi.



Rất nhanh, nụ cười trào phúng trên mặt Trần Tấn đã biến mất.

Bởi vì ông phát hiện một chuyện kỳ quái, từ lúc ngồi xuống làm bài thì cánh tay của Lý Mục Dương cũng không dừng lại.

Hắn không có nhìn đông ngó tây như những thí sinh khác, càng không giả vờ nhìn bài thi của mình mà liếc mắt sang bài thi của người khác để copy.

Thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu lên nhưng đó là lúc Lý Mục Dương đang giãn gân giãn cốt.

Cho dù là lúc tạm dừng thì thoạt nhìn cũng là đang suy nghĩ.

Chứng thật là hắn đang làm bài, hơn nữa còn làm khá tốt.

Trần Tấn vô cùng tò mò với thí sinh này, chẳng lẽ bản thân ông hiểu lầm thí sinh này sao?

Ông chuẩn bị đi xuống tìm hiểu.

Thấy giám thị đi xuống, các thí sinh khác vội cuối đầu xuống làm bài, những thí sinh không biết làm bài thì tỏ ra bộ dạng tôi đang làm, cũng không có copy của ai cả.

Trần Tấn đi ra phía sau lưng của Lý Mục Dương.

- Ừh, chữ viết rất đẹp, đã làm được nhiều câu rồi.

Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Tấn.

Rất nhanh Trần Tấn đã phát hiện ra một chuyện kỳ quái.

Lý Mục Dương không làm sai câu nào, mỗi một câu mà Lý Mục Dương làm đều rất chính xác.

Ít nhất là sau khi nhìn thoáng qua và tự kiểm tra thì Trần Tấn phát hiện không có chút sai lầm nào.

Trần Tấn chấn động, có thể làm được điểm này, thì đây là học sinh ưu tú nhất của trường học mới có thể làm ra việc này.

- Tại sao thí sinh này lại tới muộn?

Trần Tấn càng có hảo cảm với Lý Mục Dương, thầm nghĩ:

- Học sinh tốt như thế nào cũng sẽ tới muộn sao? Hy vọng còn kịp thời gian.

- Hả? Chuyện gì?

Trần Tấn thấy Lý Mục Dương dừng bút.

Dọc theo bút, Trần Tấn thấy được đây là một câu hỏi lựa chọn, kỳ thật câu hỏi cũng không khó chỉ là có chút lạ, hơn nữa cả 4 đáp án cũng không khác nhau là mấy.

- Tại sao lại không trả lời được vấn đề này?

Trong lòng Trần Tấn cảm thấy có chút đáng tiếc:

- Suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ, mới có thể tìm được quy luật.

- Oh, tiểu tử này lại bỏ qua, trực tiếp bỏ qua câu này mà làm câu khác. Thật là một người không có kiên nhẫn, bất quá làm như vậy cũng tốt, dù sao cũng đã đến muộn, cũng tốn nhiều thời gian hơn các thí sinh khác.

Trần Tấn khẽ thở dài một cái, sau đó đi lên bục giảng.

Đi vài bước, hắn lại nhịn không được lại trở về.

Trần Tấn đứng ở bên người Lý Mục Dương, ngón tay chỉ vào một lựa chọn trong câu hỏi mà Lý Mục Dương đã bỏ qua, nhẹ nhàng mà ho khan hai tiếng.

Lý Mục Dương ngẩng đầu nhìn qua, Trần Tấn mặt không thay đổi nhìn hắn.

Lý Mục Dương nghĩ nghĩ, nháy mắt rõ ràng, lại nhìn vấn đề này, sau đó vui mừng mà điền vào đáp án.

Trần Tấn rời đi, ở trong lòng thầm mắng:

- Chòm sao Xử Nữ chết tiệt.

May mắn là Lý Mục Dương cũng không gặp nhiều khó khăn.

Khi Lý Mục Dương trả lời xong câu hỏi cuối cùng thì tiếng chuông nộp bài cũng vang lên.

Hắn không có bất kỳ thời gian để kiểm tra.

Bất quá Thôi Tiểu Tâm đã nói với hắn, chỉ cần là câu hỏi mà hắn trả lời được thì đáp án sẽ như tiêu chuẩn. Bởi vì thời gian học tập của hắn quá ít, hoặc là không biết hoặc là biết thì trả lời rất chính xác.

Lý Mục Dương lại kiểm tra tên cùng với những nội dung có liên quan đến thân phận, sau đó ngồi yên đợi giám thị đến thu bài.

Lúc Trần Tấn đi đến bên cạnh Lý Mục Dương thì ông có điều suy nghĩ nhìn hắn một cái, lấy đi bài thi liền đi tới vị trí kế tiếp.

Lúc Lý Mục Dương đi ra khỏi phòng thì tất cả các thí sinh đều tụ tập ở sân.

- Lý Mục Dương.

Thôi Tiểu Tâm mặc váy dài màu trắng, búi tóc lên cao, đứng ở sau lưng hắn, giọng nói ngọt ngào:

- Thi thế nào rồi?

- Cảm thấy tạm được, đều trả lời hết.

Lý Mục Dương gật đầu với Thôi Tiểu Tâm, nói:

- Đến muộn nên không có thời gian kiểm tra, hy vọng là không sai nhiều.

- Đến muộn sao?

Thôi Tiểu Tâm rất thông minh, nháy mắt liền tìm ra điểm sơ hở, hỏi:

- Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?

- Không có việc gì.

Lý Mục Dương lắc đầu, hắn không muốn nói chuyện Ô Nha đến giết hắn, nói vậy sẽ làm Thôi Tiểu Tâm lo lắng, dù sao đã giải quyết chuyện này, cần gì phải làm cho người khác thêm phiền não?

Thôi Tiểu Tâm nhìn ra sự lo âu trong ánh mắt của Lý Mục Dương, biết Lý Mục Dương đang lo lắng chuyện gì đó. Nhưng mà Lý Mục Dương không nói thì nàng cũng không hỏi tiếp, nói:

- Nếu có gì cần giúp thì đừng khách khí với tôi.

- Ừh, tôi sẽ không khách khí với cậu đâu.

Lý Mục Dương cười gật đầu.

- Ừh, như vậy thì tiếp tục cố lên.

Thôi Tiểu Tâm giơ nắm tay làm ra một thủ thế cố lên.

- Cậu cũng thế.

Lý Mục Dương cười nói:

- Biết rõ cậu lợi hại, hẳn là không có vấn đề gì có thể làm khó được cậu cho nên chúng ta sẽ gặp lại nhau ở bờ hồ Vô Danh a.

- Nhất định.

Giọng nói của Thôi Tiểu Tâm rất kiên định.

Nghỉ ngơi 20', môn thứ 2 đã bắt đầu.

Lý Mục Dương và Thôi Tiểu Tâm không thi cùng phòng, sau khi khích lệ nhau thì tách ra.



Thi xong 2 môn, Lý Mục Dương không để ý đến ai, vội vàng chạy nhanh về nhà.

Thôi Tiểu Tâm đã nộp bài thi, vốn là muốn kéo Lý Mục Dương đi ăn cơm trưa ở gần đây.

Nàng ngồi ở dưới một góc cây đọc sách, thấy Lý Mục Dương chạy ra, vốn chuẩn bị gọi thì lại phát hiện Lý Mục Dương đã chạy đi.

Ánh mắt Thôi Tiểu Tâm nghi hoặc, cầm cặp sách đi ra ngoài.

Ninh Tâm Hải xuất hiện ở phía sau Thôi Tiểu Tâm, cung kính nói:

- Tiểu thư, xe ở phía trước, chúng ta phải đi về sao?

- Trở về thôi.

Thôi Tiểu Tâm đáp.

- Vâng, tiểu thư.

Ninh Tâm Hải đáp ứng.

Xe đi xa rồi, Thôi Tiểu Tâm vẫn đang nghi hoặc Lý Mục Dương như có điều giấu diếm nàng.

- Chú Ninh.

Đột nhiên Thôi Tiểu Tâm lên tiếng:

- Đi đường hầm Hộ Bộ đi.

- Được, tiểu thư.

Ninh Tâm Hải mặt không chút thay đổi, phân phó lái xe thay đổi phương hướng.



Lý Mục Dương đẩy cửa sân ra, vừa vào phòng khách thì thấy Yến Tương Mã sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu ngồi rên rỉ, vội nói:

- Lại có sát thủ tập kích sao?

Nếu không phải sát thủ tới thì tại sao Yến Tương Mã lại thành ra như vậy?

- Còn đáng sợ hơn việc sát thủ tập kích.

Yến Tương Mã hữu khí vô lực nói.

- Tôi vừa uống một chén thuốc.

Lý Mục Dương đi thẳng tới trước Lý Tư Niệm, cúi người bắt mạch cho nàng, hỏi:

- Cảm giác như thế nào rồi.

- Cảm giác tốt hơn nhiều.

Lý Tư Niệm cười hì hì nhìn Yến Tương Mã, nói:

- Tên ngu ngốc này, bản thân uống hết một chén thuốc xổ.

- Tôi đã giải thích bao nhiêu lần rồi, đây không phải là thuốc xổ, là thuốc giải.

Yến Tương Mã muốn điên rồi, hắn nhìn Lý Mục Dương, nói:

- Cậu hãy phân xử đi, bọn họ trúng độc trong màn sương đó, tôi hảo tâm bảo người làm thuốc giải độc cho bọn họ. Kết quả bọn họ tôi có lòng muốn hại bọn họ, nghĩ tôi hạ độc trong thuốc. Yến Tương Mã tôi là hạng người vậy sao? Vì chứng minh sự trong sạch của bản thân nên tôi đã uống sạch chén thuốc kia.

Sau khi kiểm tra tình huống thân thể của cha mẹ mình thì Lý Mục Dương mới yên lòng, trên mặt hắn lộ ra vẻ thư thái.

Mặc dù là lúc thi thì Lý Mục Dương cũng luôn lo lắng cho an nguy cho cha mẹ và em gái của mình. Hiện giờ đã thi xong, người nhà khỏe mạnh, đây là một chuyện rất hạnh phúc đối với Lý Mục Dương.

Lý Mục Dương đi đến bên người Yến Tương Mã, nhìn thấy bộ dạng giải thích đến khàn giọng của Yến Tương Mã, Lý Mục Dương nói:

- Sau đó cậu bị trúng độc luôn sao?

- Tôi nói rồi, đây không phải là độc, là thuốc giải độc, thuốc giải độc đó, cậu có hiểu không?

Yến Tương Mã vốn cho rằng Lý Mục Dương sẽ hiểu ý của hắn, không nghĩ tới Lý Mục Dương cũng hoài nghi mình hạ độc ở trong thuốc.

Bây giờ Yến Tương Mã khóc không ra nước mắt a, sớm biết như vậy, cần gì phải khổ như vậy a?