Nghịch Phong Nhi Hành

Chương 5




Beta: X_chan

Edit: Kura

Quyển thượng

Hắn trở lại trường học, dĩ nhiên vẫn theo kịp tiết thứ hai, tiết thứ nhất chính là tiết Tiếng Anh của Âu Dương, chính vì vậy nên cũng không có lão sư điểm danh, chỉ cần lớp trưởng không báo cáo, cộng với việc hắn biểu hiện như một học sinh loại ưu thì chắc chắn không bị trách phạt.

Nhưng không biết vì lý do gì, hắn đột nhiên cảm thấy dối trá thế này có điểm nhàm chán.

“Uy.”- Thiên Trí lấy khuỷu tay khều khều hắn, cười xấu xa nói- “Đã tới tay?”

Tiếu Huyền nhướng nhướng lông mi: “Đương nhiên.”

“Thế nào?”

Tiếu Huyền khẽ động hàng mi xinh đẹp, ho khụ một tiếng, rút ra cuốn sách giáo khoa, rồi dựa người vào ghế, đem đôi chân dài duỗi thẳng dưới bàn.

“Kể nghe một chút xem, sao đột nhiên không lên tiếng, chẳng lẽ ngươi lần này không được?”

“Như thế nào lại vậy.”- Tiếu Huyền lập tức ngước mắt- “So với trước kia đều rất mãnh liệt, vậy có được chưa?”

“Nga nga nga……”- Thiên Trí bất chấp thầy dạy Hóa còn đang trên bục giảng liệt kê từng dãy dài những công thức hóa học, liền nhanh chân chạy đến bên cạnh: “Lần đầu tiên mà lại hòa hợp như vậy? Cảm giác hảo thế sao ? Rốt cuộc là hảo đến mức nào? Có dùng đạo cụ nào đặc biệt không?”

“Cái kia thật ra thì không có, chỉ là trong nước bỏ một ít dược, sau đó……”- không biết vì cái gì, hắn đột nhiên không muốn cùng người khác thảo luận vấn đề này- “Sau đó chính là rất thích thú.”

“…….”- Thiên Trí khóe miệng trề ra: “Mẹ nó, ngươi rõ ràng là nói cho có lệ.”

“Còn phải kể nhiều hơn sao? Đây là chuyện riêng tư của ta,  ta đương nhiên là xấu hổ.”- Tiếu Huyền rất nghiêm túc lật lật sách giáo khoa, làm ra một bộ dáng đang chuyên tâm nghe giảng.

Thiên Trí xì một tiếng khinh miệt: “Lại giả nai, ngươi trước đây làm gì có cái gọi là riêng tư? Nga, ta đã biết, chẳng lẽ ngươi ngay cả  năm phút đồng hồ cũng nhịn không nổi, cho nên mới nói là riêng tư….”

Ngờ rằng đầu Tiếu Huyền đã muốn bốc khói, thế nhưng hắn vẫn không hề biện hộ.

Thiên Trí tự mình lải nhải nửa ngày, không khỏi giận tím mặt: “Hừ, ngươi hôm nay thật sự kì quái, da mặt đột nhiên trở nên mỏng như vậy, nhất định có vấn đề!”

Tiếu Huyền bị nói một câu như thế, nhịn không được cãi lại: “Da mặt ngươi như thế mới là có vấn đề, được chưa?”

“Trò Thiên Trí.”

Hai người đều sợ đến rụt cổ lại, cũng vì quá nhập tâm mà không hề khống chế âm lượng.

“Ngươi giải thích nguyên lí này đi.”

Thiên Trí bướng bỉnh đứng lên, lão sư dạy Hóa không thể nào đem so sánh với Âu Dương, chính là vẻ mặt nghiêm khắc không chút lưu tình của một nam nhân trung niên, lông mày lúc nào cũng nhăn tít lại .

(Nguyên bản là “lông mày hình chữ xuyên”, chữ xuyên thì có 3 gạch, nhìn giống như nếp nhăn giữa lông mày mỗi khi người ta nhíu mày lại, nên bọn tớ dịch thành như thế cho nó dễ hiểu)

“Thực xin lỗi lão sư, ta không hiểu…..”- Ngay cả đứa lưu manh như Thiên Trí, đứng trước mặt ông khí thế cũng phải giảm đi ba phần.

Nam nhân nhíu nhíu mày: “Sau khi tan học tới văn phòng gặp ta.”

Thiên Trí ngẩn người, trong nháy mắt nở nụ cười gian tà. Tiếu Huyền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cũng nhịn không được phải mỉm cười.

Ngay cả lúc này cũng có thể tinh trùng thượng não, nếu so với Thiên Trí thì hắn quả thật là học sinh ưu tú thập toàn thập mỹ.

Thiên Trí bắt đầu rất chuyên chú nghe giảng bài, không còn tâm tư mà nghĩ đến việc trước kia bọn hắn dù chết cũng không dám tưởng tượng có một ngày lại “muốn ăn” cái lão nam nhân tác phong cứng nhắc đó. Bên tai Tiếu Huyền rốt cuộc cũng thanh tĩnh, không bị người khác quấy rầy, hắn ngay lập tức khôi phục được tư thái ưu sinh, cười cười xem sách giáo khoa.

Thiên Trí là huynh đệ tốt nhất của hắn, hai người từ trước đến giờ luôn rõ ràng mọi chuyện, không có nửa điểm giấu diếm lẫn nhau, đặc biết là thời kì trưởng thành của một tiểu hài tử, nói đến chuyện chăn gối, đại chiến bao nhiêu hiệp thần dũng ra sao, chỉ mong có thể trước mặt nhau mà thổi phồng đến từng chi tiết

Lúc này tuy thứ để khoe khoang thì có rất nhiều,  nhưng chính là không muốn nói đến, nghĩ đến phần lưng của Âu Dương khi anh cất mình dậy không nổi, hắn mơ hồ cảm thấy có điểm đáng thương.

Tiết học buổi sáng đều trôi qua thật sự thuận lợi, ngay cả báo cáo phải nộp cuối tuần hắn cũng đã tranh thủ thời gian hoàn tất, sau giờ tan học lại bớt thời gian ăn chơi mà để ý một chút đến vấn đề ngoại giao của hội học sinh. Tối hôm qua hoạt động đến quá nửa đêm, khiến hắn hao tổn không ít thể lực, hiện tại có điểm buồn ngủ, bất quá cũng không ảnh hưởng đến tư duy và hiệu quả học tập của hắn.

Nhưng về phần Âu Dương lại khó nói trước.

Tiếu Huyền có mấy lần đều nhịn không được suy nghĩ Âu Dương hiện tại rốt cuộc thế nào, nhớ tới bộ dáng của nam nhân yếu đuối kia lùi sâu vào trong chăn, còn có chút thất thần, nhưng ý định gọi điện thoại trong đầu chỉ vừa mới lóe lên ngay lập tức đã bị hắn bác bỏ.

Ngày kế tiếp sau khi phát sinh quan hệ là thời điểm vô cùng nhạy cảm, những hành động trong ngày này sẽ phản ánh toàn bộ thái độ của người đó, hắn nếu đã không dự định cùng Âu Dương kết giao, dây dưa kéo dài chỉ càng rước thêm phiền toái cho bản thân.

Giờ ăn trưa hắn vẫn không nhịn được mà suy nghĩ gọi một cuộc điện thoại cũng đâu có gì quá đáng, lúc hắn đi dường như thân thể Âu Dương có điểm không khỏe.

Âu Dương chưa từng có kinh nghiệm về sex, lại nói tối hôm qua là lần đầu tiên, quả thật có làm hơi quá……, không có một chút ôn nhu, hơn nữa còn có hiệu quả của dược, có lẽ hiện tại vì sinh bệnh mà không đứng dậy nổi. Thời điểm này một cuộc điện thoại an ủi cũng không có, đúng là rất đáng thương.

Tuy là nên sớm phiết thanh quan hệ (cắt đứt quan hệ), nhưng chính là cũng không nên tuyệt tình như vậy, dù sao Âu Dương cũng đối xử với hắn rất tốt, còn là lão sư của hắn, không giống những mối tình một đêm trước đây của hắn.

Nắm chặt di động trong tay, Tiếu Huyền còn do dự không biết có nên bấm dãy số kia hay không đã thấy Thiên Trí bưng thức ăn vội vã đi đến.

Thiên Trí sau chuyến công thất (phạt lao động không công) trở về hoàn toàn không có chút biểu tình của người vừa bị giáo huấn, ngược lại vẻ mặt còn tỏa sáng, vừa buông chén đũa ra đã gấp gáp nói: “Ta đột nhiên phát hiện Du lão sư bộ dạng cũng không tồi a……..”

Tiếu Huyền nhịn không được cười mắng: “Ngươi tỉnh mộng đi.”

“Ta nói là sự thật! Trước kia không hề để ý đến, hôm nay nhìn kĩ lại, thầy ấy kì thật dáng người không hề thô, mông lại kiều…..”

“…….Ngươi xác định ăn thầy ấy có thể tiêu hóa?”

“Ai, loại cứng rắn này đến khi ăn mới thấy được đặc biêt a, loại nhuyễn thì quá dễ dàng. Âu Dương lão sư không phải là loại này sao? Loại này cá tính rất bình thường, cái gì cũng dễ bị nhìn thấu, thử qua một lần là đủ rồi, ai mà có hứng thú lâu dài được”

Tiếu Huyền nghĩ nghĩ, cuối cùng  gật đầu tán thành với hắn: “Ngươi nói cũng đúng.”

Buổi học chiều đã kết thúc, Thiên Trí không giữ lời hứa đi câu lạc bộ với Tiếu Huyền, mà chờ ở cổng, tính toán trở thành người đầu tiên ăn cua (không biết ăn cua là sao nữa =.=)

“Nếu có bị ăn đấm ngươi cũng không nên khóc a, lão sư dạy Hóa hình như có luyện qua quyền đạo, nếu bị đánh thì ngươi lo mà chạy cho nhanh.”- Tiếu Huyền cảnh báo hắn.

“Cứ lải nhải, sao lại như thế được, ngươi chính là ghen tị nên mới nói như vậy.”- Thiên Trí ý chí chiến đấu sục sôi- “Uy, đổi điện thoại di động với ta đi.”

Tiếu Huyền nhướng lông mi, nhìn thoáng qua rồi vươn tay đưa cho Thiên Trí: “Hảo.”

Tắt máy không phải là biện pháp tốt, không muốn những người khác quấy rầy, phá hư thời điểm trọng đại nên họ trao đổi điện thoại với nhau, như vậy những tình nhân cũ muốn dây dưa với họ sẽ không biết đây là điện thoại của ai, chỉ cần nói một câu: “Ta không phải là XX, chỉ là mượn điện thoại của hắn dùng, ngươi có chuyện gì thì sau này gọi lại.” linh tinh là được rồi.

Tiếu Huyền buổi tối mở một cuộc tụ họp với các bằng hữu tại Khoát Biệt, có cảm giác ăn ngon hơn những buổi hoa yến thông thường, chè chén quá độ mà muốn tiêu hóa không nổi, do đó chuyện Âu Dương cũng dần quên mất.

Cho đến hôm sau đi học, phát hiện ra Âu Dương vẫn còn nghỉ bệnh, lúc này hắn mới nhớ ra.

“Di động trả lại ngươi.”- Mặt mũi Thiên Trí không hề bầm dập, nhưng cũng không tốt đẹp gì, nghe nói Du lão sư cho hắn ăn một đòn, đem ba hồn bảy phách hắn đánh rơi rớt sớm chỉ còn một hơi.

“Ân, của ngươi cũng trả lại cho ngươi.”- Tiếu Huyền nhìn tình cảnh đáng thương của thằng bạn, cuối cùng vẫn là chịu đựng không cười nhạo trước mặt hắn- “Đúng rồi, ngươi rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu người, hơn nữa lại là loại người nào a? Chừng mười cuộc điện thoại đều là tạc tử ta , lỗ tai ta đã muốn nát bấy, lần sau không trao đổi với ngươi nữa.”

“Hừ, ngươi là do không được hoan nghênh bằng ta nên ghen tị sao?” – Thiên Trí còn miễn cưỡng chống chế- “Cả buồi tối cũng chưa reo được mấy lần , mị lực của ngươi cũng có hạn đi.”

“Ta có hạn, ít nhất đến giờ cũng chưa từng thất bại.”- Tiếu Huyền lần này không lưu tình công kích hắn- “Ngươi thì sao? Lão sư dạy Hóa công phu thế nào? Nghe nói thầy ấy một cước có thể đá nát tấm ván gỗ, ngươi ngày hôm qua nhất định đã được mở rộng tầm mắt rồi đi? Nói không chừng còn tự mình lĩnh hội nga?”

Thiên Trí không cam lòng đang định hùng hùng hổ hổ, nhưng dường như nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, Âu Dương lão sư gọi điện tìm ngươi.”

“Nga”- Tiếu Huyền nhướng cao lông mi, bắt đầu dò danh sách lưu cuộc gọi- “Mấy lần?”

Thiên Trí đếm đầu ngón tay: “Mới ba lượt. Thầy ấy đúng thật là rụt rè lễ phép a, nghe nói không có ngươi cũng không hỏi thêm nữa. Về sau nhấc máy vừa nghe tiếng của ta thì liền xin lỗi rồi cúp máy.”

“Phải không…..”- Tiếu Huyền không nói tiếp, bắt đầu nghiền ngẫm tâm tư của Âu Dương. Thiên Trí nói đúng, đây chính là loại người yếu đuối, quả thật không có gì đặc biệt, chính là cảm thấy có chút đáng thương.

Tiếu Huyền nghĩ thầm, chờ Âu Dương gọi điện cho hắn lần nữa, tốt nhất là nên hảo hảo dỗ dành anh một chút.

Thế nhưng từ khi nhận lại di động, Âu Dương ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi lại.

Đợi đến lúc Âu Dương trở lại sau hai ngày nghỉ bệnh, hai người tuy rằng vẫn thường xuyên gặp mặt, nhưng Tiếu Huyền cũng phát giác ra rằng Âu Dương dường như không còn để ý đến hắn nữa.

Vào lớp học tự nhiên sẽ không hỏi đến hắn, nếu ánh mắt ngẫu nhiên chạm nhau anh cũng sẽ nhanh chóng tránh đi; ở trên đường nếu gặp mặt, nếu hắn chủ động chào “Lão sư hảo”, Âu Dương cũng chỉ làm bộ gật đầu một cái rồi vội vàng đi qua.

Đi thỉnh giáo đề mục và vân vân (nôm na là đi hỏi bài), Âu Dương ngoại trừ giải giảng, một điều dư thừa cũng không nói thêm, căn bản là không muốn trò chuyện với hắn.

Âu Dương rõ ràng trước giờ vẫn luôn ngốc nghếch, thế nhưng lúc này lại có vẻ như nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ dùng thời gian một ngày, ba cuộc điện thoại, đã có thể xác định được thái độ của hắn.

Tiếu Huyền cũng không thể nhận định được điều này là tốt hay xấu. Chấm dứt nhanh gọn như vậy rõ ràng là điều hắn mong muốn, nhưng cảm giác lại trái ngược. Âu Dương thật sự hết hi vọng, không đến dây dưa với hắn nữa, hắn lại cảm thấy giống như mình mới là kẻ bị nam nhân kia bỏ rơi.

Âu Dương cùng hắn hoàn toàn bất hòa, liền rõ ràng cùng Trác Văn Dương thân thiết, người nọ cũng là ưu sinh có khuôn phép, rất giống với hắn trước đây, đúng với kiểu học trò cưng của Âu Dương.

Trác Văn Dương lớn lên tuấn lãng lạnh lùng, không phải loại người tình cảm, đối với cái gì cũng có chút hờ hững, nhưng dường như lại có hứng thú với luyến phụ (yêu thích người lớn tuổi), thường tiếp xúc với những nam nhân lớn tuổi mà ôn nhu.

Tiếu Huyền nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ thảo luận công khóa, Âu Dương chỉ bảo cho Trác Văn Dương rất chuyên tâm, thật giống lúc trước khi chỉ bảo cho hắn, dù thật lòng biết Âu Dương kiên nhẫn với tất cả mọi người, không hề phân biệt đối tượng là ai, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.

Giờ cơm trưa, nhìn thấy Trác Văn Dương bê thức ăn đến chỗ Âu Dương, Tiếu Huyền có điểm không nhịn được.

“Thiên Trí, ngươi có cách chỉnh Trác Văn Dương không?”

“…….Người của Trác gia, không dễ động vào đâu. Nhưng hắn làm sao?”

“Ta nhìn thấy hắn liền chán ghét.”

“Di, Trác Văn Dương đâu có trêu chọc ngươi”- Thiên Trí đem thịt dê cuốn rau dưa nhét vào miệng- “không phải là vì Âu Dương lão sư chứ?”

Tiếu Huyền hừ một tiếng.

“Ngươi không phải đã hết hứng thú sao? Thứ ngươi vứt đi rồi, người khác nhặt lại thì có gì không hảo?”

“Uy!”- Tiếu Huyền đột nhiên khó chịu

“Sao vậy?”- Thiên Trí hơi giật mình- “A, nguyên lai ngươi còn chưa ngoạn đủ nga, như thế nào lại không chịu nói sớm!”

“Để làm chi?”

“Ta thấy ngươi mấy ngày nay thần tình không yên, sợ ngươi bị quấy rầy, nên ta đã giúp ngươi phát ra thư cảnh cáo.”

Tiếu Huyền đang uống một ngụm nước liền bị sặc, ho một tiếng: “……….Khụ, viết cái gì?”

“‘Nếu ngươi tái quấn quít XX thêm một lần nào nữa, ta sẽ liền công bố bí mật ngươi là đồng tính luyến ái! Bản thân ngươi nên tự cảm thấy thẹn đi!’ linh tinh mấy thứ nữa, cũng theo cách cũ thôi.”- Thiên Trí thành thành thật thật nói, ha ha cười- “ Ngươi cũng đâu phải chưa từng viết qua.”

“Nga……”- Tiếu Huyền run run hàng mi.

“Như thế nào? Ngươi thật sự muốn ngoạn một lần nữa?”- Thiên Trí khoanh tay- “Thì ra là do ta nhiều chuyện, ngượng ngùng a.”

Tiếu Huyền “Ân” một tiếng, chỉ lắc lắc đầu xem như không sao, sau đó tiếp tục xếp đống chén dĩa trong mâm cho gọn lại- “Cũng không có gì.”

“Ta nghĩ loại người như Âu Dương lão sư ra đường chỉ cần một tay đã có thể gom được một mớ , mà ngươi chơi lâu như vậy cũng đã sớm chán rồi còn gì”

“Ân, không sai.”

“Bất quá lần này cũng không có gì đáng tiếc đi? Lần sau ta sẽ lưu tâm, giúp ngươi chọn ra người tốt hơn.”

“Ân.”

Vừa ăn vừa đem ánh mắt dời lên, thấy được Âu Dương ngồi ở tận đầu bên kia của nhà ăn, lưng đối hắn. Hắn lại chỉ có thể nhìn Âu Dương từ phía sau, tấm lưng gầy gò kia khoác lên một tấm áo cũ kĩ với màu sắc u ám, cổ áo cao cao quê mùa, mái tóc cắt tỉa qua loa ở một cửa tiệm rẻ tiền nên có điểm so le, không đồng đều.

Hiện tại, ngoại trừ giờ lên lớp môn Tiếng Anh là Tiếu Huyền có thể trực diện nhìn ngắm khuôn mặt của Âu Dương, những thời điểm còn lại hắn chỉ có thể nhìn bóng lưng của anh mà thôi.

Âu Dương gần đây thường tránh mặt hắn, đi đường nếu gặp hắn thì sẽ cúi đầu rồi lủi cho thật xa, ngay cả ăn cơm cũng chọn nơi cửa số vắng người nhất.

Tiếu Huyền nhíu đôi mày xinh đẹp, cứ mãi thế này hắn thật sự nhịn không nổi nữa

Tiếu Huyền ngồi trong xe một hồi lâu, mới thấy Chung Lý cưỡi chiếc xe máy mà ầm ĩ ly khai.

Thở hắt một cái, Tiếu Huyền bước xuống xe, nương theo ánh đèn đường liếc qua kính xe ngắm bản thân một chút.

Tóc có hơi dài, tóc mái mềm mại gần như phủ đến mắt, thoạt nhìn càng có vẻ ngoan ngoãn hiền lành, Tiếu Huyền không khỏi nhướng nhướng lông mi , vuốt vuốt lại mái tóc, để lộ toàn bộ đôi mắt to đen thăm thẳm.

Trong bóng đêm không tài nào thấy được có một chiếc Benz đang quay đầu vô thanh vô tức rời đi. Tiếu Huyền lại đem ống quần của chính mình xăn lên, ngay sau đó liền chạy vào nhà trọ Đại Lâu, nhanh chóng leo lên tầng năm, làm cho chính mình chảy một ít mồ hôi, thở hổn hển, giống như trước đây, giả vờ bản thân là tự đi bộ đến.

Tiếu Huyền gõ gõ lên cánh cửa, ngay lập tức mơ hồ nghe được tiếng dép lê ngày càng lớn dần. Cửa mở, để lộ ra gương mặt bình thản cùng ôn nhu của nam nhân.

“Lão sư.”

Âu Dương gương mặt biểu lộ một chút giật mình, ngơ ngác nhìn hắn trong chốc lát, sau đó mới dần hồi phục lại tinh thần, do dự nói: “Ngươi có chuyện gì sao?”

Tiếu Huyền cười đáng yêu, lễ phép nói: “Có thể vào nhà rồi nói không?”

“…………….”- nam nhân tay vẫn giữ chặt cửa, nội tâm rõ ràng đang dao động, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra kiên trì- “Có chuyện gì sao?”

Âu Dương chán ghét hắn đến mức đến cửa cũng không muốn cho hắn đi qua dù chỉ một bước. Nghĩ vậy nên Tiếu Huyền không khỏi có chút nôn nóng, nhưng vẫn phải nhẫn nại mỉm cười: “Lão sư, ta nghe nói ngươi có để quên một cái đĩa ở trường , ta ở phòng phòng học phát hiện ra một cái, không biết có phải của ngươi hay không?”

Âu Dương không nhịn được “A” một tiếng, quả nhiên lộ ra biểu tình nôn nóng: “Thật không?”

Cái đĩa kia Âu Dương có lưu rất nhiều giáo án đã hoàn tất, còn có những tư liệu phân tích quan trọng mà anh vất vả sưu tập cho bài luận văn , rõ ràng bản thân nhớ đã cất trong ngăn tủ văn phòng, vậy mà hôm nay lúc cần dùng đến thì kiếm thế nào cũng không ra.

Thấy Tiếu Huyền đưa ra một cái hộp đĩa màu xanh trông rất quen mắt, Âu Dương vội vàng đón lấy, rồi nhanh chóng đi vào nhà xác nhận, Tiếu Huyền cũng lập tức theo sau.

Vội vàng nhét vào ổ đĩa máy tính, thoáng một cái nội dung đã hiện lên, Âu Dương liền thở phào một cái, có điểm nhẹ nhõm: “Cám ơn ngươi.”

“Lão sư không cần khách khí.”- Tiếu Huyền liếc mắt nhìn anh mỉm cười.

Âu Dương khi ở nhà cũng sẽ không giống một số nam nhân mặc độc nhất một chiếc quần lót mà chạy loạn, thay vào đó là chiếc áo lót đã bạc màu, còn mặc thêm một cái quần dài cũ, tuy rằng thật sự sạch sẽ, nhưng thoạt nhìn vẫn thấy lôi thôi.

Thấy Tiếu Huyền áo mũ chỉnh tề đang đối mặt với mình, Âu Dương bất giác cúi đầu, xăm xoi ngón chân mình lộ ra dưới đôi dép lê cũ kỹ.

“Ngươi ngồi đi.”

Tiếu Huyền chiếu cố anh nhiều như vậy, cho nên, vô luận thế nào anh đều rất cảm kích, tuy rằng hơi do dự, nhưng cuối cùng anh vẫn đi pha một chén trà nóng, lại tìm một ít kẹo vừng, hoa sinh tô và các loại đồ ăn vặt linh tinh đem ra cho Tiếu Huyền.

Nhưng trừ khi nãy nói chuyện ra, hai người cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng xem TV.

“Lão sư, ngươi ngày đó gọi điện lại, là có chuyện muốn tìm ta sao?”

Âu Dương ngồi thẳng lưng, hàm hồ nói: “Đã không còn việc gì.”

“Thật không…………”

Hai người tiếp tục lâm vào trầm mặc, tuy ngồi song song nhau, nhưng lại cách rất xa. Âu Duơng tuy rằng không mở miệng nói, nhưng lại tỏa ra một cảm giác lo lắng bất an, giống như ước gì hắn nhanh nhanh rời đi.

“Lão sư, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Âu Dương nhất thời cười khổ, nhìn chằm chằm cái bàn: “Ta còn có thể nói được gì.”

Tiếu Huyền đảo đảo đôi con ngươi: “Kia lão sư ngươi có để ý thông báo về nội dung trình bày cho dịp kỉ niệm thành lập trường lần này không? Học sinh năm cuối cũng muốn thử một lần diễn xuất, kịch bản Tiếng Anh tháng này sẽ bắt đầu tập luyện, ta mới vừa viết một hảo kịch bản, lão sư nếu ngươi có thời gian rảnh, có thể đến chỉ đạo giúp chúng ta, ……”

“Tiếu Huyền.”- Nam nhân nhanh chóng cắt lời hắn, nghe như đã sắp chịu đựng không nổi nữa.

“Ân?”

“Ngươi về sau, không cần đến nhà ta nữa.”

“Vì sao?”

“Nguyên nhân là gì ta nghĩ ngươi phải là người rõ ràng nhất?”- Khuôn mặt luôn luôn ôn nhu như vậy, cư nhiên cũng có thời điểm vì quá phẫn nộ mà đỏ cả lên, Tiếu Huyền lại chỉ cảm thấy thực ngạc nhiên .

“Lão sư…..”

“Sau khi chuyện kia phát sinh, ta nhìn thái độ của ngươi cũng đã hiểu được phần nào, cho nên ngươi không cần nói, ta cũng sẽ không tái quấy rầy ngươi. Vì cái gì còn phải viết loại thư nặc danh này?”

Cho dù phi thường chịu đựng, nhưng trán Âu Dương vẫn nổi gân xanh, môi còn có chút run run: “Nếu những thứ vũ nhục kẻ khác như vậy ngươi cũng đã viết rồi, sao bây giờ còn đến tìm ta? Còn làm bộ dạng như không có việc gì….. Trêu đùa người khác như vậy, thú vị lắm sao?”

“Lão sư……”

“Ngươi còn muốn giải thích thế nào?”- Âu Dương cả hai mắt đều đỏ nhìn hắn- “Cái đó rốt cuộc có phải do ngươi viết hay không?”

Tiếu Huyền lập tức giải thích: “Lão sư, là ta sai rồi, thực xin lỗi.”

Âu Dương trầm mặc một hồi, rồi lại tự cười giễu nói: “Nguyên lai thật sự là ngươi, ta còn nghĩ ……”

Nói được một nửa anh chợt dừng lại, tựa hồ không biết phải nói tiếp cái gì, liền đem kính mắt ra lau, cúi đầu lau hết nửa ngày mới đeo lại, thấp giọng nói: “Chính là, trừ ngươi ra, còn ai biết được.”

Tiếu Huyền âm thầm thở phào. Thừa nhận chính mình làm, còn có vẻ quang minh lỗi lạc, cùng lắm bị coi là có tính trẻ con.

Bằng không, nếu để Âu Dương biết được chuyện này là do hắn cùng bằng hữu đem ra liệu tính và cười nhạo, đã sớm không phải chỉ có một người biết, không hiểu sẽ thành ra thế nào.

“Lão sư, ta chỉ nhất thời khẩn trương, xúc động nên mới làm như vậy, đã không nghĩ đến cảm xúc của ngươi, là ta không tốt……”- Những thứ cho dù là hoàn toàn dối trá, hắn cũng có thể nói như cực kỳ chân thành .

Lời vừa nói ra khiến Âu Dương không tức giận nữa, chỉ giống như một mộc đầu nhân đứng đó kinh ngạc, sau một hồi lâu anh mới bất đắc dĩ nở một nụ cười: “Quên đi, ngươi vẫn là một tiểu hài tử….. không hiểu chuyện.”

“Ngươi trở về đi.”- Âu Dương giống như đã trấn định lại, miễn cưỡng hướng hắn cười cười- “Kì thật cũng không thể trách ngươi, ngươi còn nhỏ như vậy……gặp loại sự tình này đương nhiên sợ hãi.”

Tiếu Huyền không nghĩ anh ngược lại giải vây cho hắn, “A” một tiếng, nhất thời không nói nên lời.

“Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, lão sư sẽ không tái làm cái gì khác đối với ngươi. Nếu ngươi vẫn cảm thấy không thoải mái, ta…… ta cũng có xin trường không dạy lớp các ngươi nữa”- Âu Dương bật cười khó khăn- “Không thấy mặt có phải sẽ thoải mái hơn?”

“Lão sư?”

“Cám ơn ngươi đã đặc biệt mang đĩa đến giúp ta.”- Lần này khẩu khí của Âu Dương đã mềm mỏng hơn rất nhiều, ngay cả nửa điểm nộ khí cũng không có- “Cứ như vậy đi, về sau không cần miễn cưỡng trở lại đây nữa.”

“Lão sư, ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Chờ nam nhân nâng lên ánh mắt tựa như đợi hắn , hắn liền trực tiếp đi vào vấn đề: “Ngươi thích ta đúng không?”

Âu Dương trong nháy mắt mặt đỏ cả lên, gương mặt vì không  khống chế được mà để lộ ra biểu tình vừa thẹn vừa giận: “Ngươi…… ngươi lại có thể nói ra câu này…”

“Lão sư, ta chỉ muốn biết chân tướng. Nếu không có suy nghĩ kì quái, vì cái gì không thể nói thật?”

Âu Dương bị lên án “có suy nghĩ kì quái” nên ngẩn ngơ cả nửa ngày, sau mới lúng túng mấp máy môi, biểu tình có phần chán nản.

“Ngươi cũng đã nhìn ra đi.”- Anh không hề nhìn Tiếu Huyền, đôi tay đặt ở đầu gối vì cam chịu mà phát run: “Ta chính là thích nam nhân.”

“Ân.”

“Tiếu Huyền ngươi, ngươi thực rất được các nữ sinh ái mộ đi. Tuy rằng nói điều này không thích hợp, nhưng ta..”- anh không ngừng đẩy cái kính căn bản không hề bị trượt- “Ta cũng giống các nàng ấy, cũng rất thích ngươi, ngươi rất ưu tú.”

Tiếu Huyền nóng lòng chờ đợi, Âu Dương lại dường như nói không nên lời, đến nửa ngày mới mở miệng, thanh âm nghe ra có phần miễn cưỡng: “Ta nói như vậy có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất buồn cười. Chúng ta cách nhau nhiều tuổi như vậy, ta lại còn là lão sư, nhưng vẫn không thể tự kiềm chế…… đối với ngươi có hảo cảm.”

Tuy rằng biết trước điều này, nhưng lại nghe chính miệng Âu Dương Hi nói ra, loại cảm giác tê dại này làm hắn nhớ tới tấm lưng của anh, nhất thời cả người hưng phấn đến mức run rẩy.

Âu Dương lại dừng lại, đến lúc Tiếu Huyền cảm thấy nôn nóng đến mức lưng đều muốn phát nhiệt, anh mới cố gắng tiếp tục thẳng thắn: “Vốn vẫn muốn che giấu, duy trì mối quan hệ thầy- trò bình thường, nhưng là, phát, phát sinh sự kiện kia, ta không tài nào tự lừa mình dối người được nữa.”

Âu Dương lại dừng thêm một lát , hắng giọng rồi nói tiếp: “Ở bên cạnh ngươi ta không cách nào giữ cho tâm tư được bình tĩnh, cũng không thể coi như không có việc gì xảy ra mà tiếp tục qua lại, ngươi có hiểu không?”

“Ngươi nói, ngươi một mực thầm mến ta, đến bây giờ vẫn vậy?”

Âu Dương bị hỏi thẳng như vậy, dường như đau lòng mà nhíu mày, nhất thời không thể nói nên lời.

“Đúng không?”

“……..”- Âu Dương sắc mặt trở nên u ám, miễn cưỡng cười cười- “Có điểm ghê tởm phải không?”

“Ân.”

Âu Dương cũng “Ân” một tiếng, lại đem kính mắt xuống, dùng một góc áo lau lau, rồi đeo lên: “Kì thật hiện tại cũng không còn, ngươi không cần lo lắng…… Cho nên, dừng ở đây đi…..”

Nhìn anh năm ngón tay cứng ngắc nắm lại, ngồi cúi đầu, bả vai bởi vì đang cực lực kiềm chế mà run rẩy, Tiếu Huyền cảm nhận được một cơn khoái cảm muốn ngược đãi mà trước đây chưa từng có.

Không biết chính mình bị làm sao. Đem loại nam nhân này giam chặt trong tay, kì thật đối với bản thân mà nói cũng không phải chiến tích gì, nhưng chính là không thể kiềm chế ý nghĩ muốn tra tấn anh.

“Ngươi trở về đi, cũng không còn sớm…..”

Trong thanh âm của nam nhân tràn đầy biểu cảm bị vũ nhục cùng xấu hổ, Tiếu Huyền lại sớm hưng phấn đến mức lưng cũng bắt đầu nóng lên, không thể khống chế được nữa, liền tiến đến gần, một phen hung hăng giữ lấy đầu của anh, muốn đem anh hướng lại đây.

Nhưng ngay lập tức thấy nam nhân lộ ra biểu tình đau đớn, lại cảm giác dường như bản thân dùng quá nhiều sức, đến giây tiếp theo vẫn là đổi thành động tác đỡ lấy ót của anh, giữ chặt lấy anh, áp trụ môi anh trước khi để anh có bất kì phản ứng nào.

Nam nhân bởi vì kinh ngạc mà khẽ hé mở đôi môi mềm mại nhạy cảm, còn có điểm khô ráo, mang theo chút hương vị của trà, không biết vì cái gì khi hôn lên lại cảm thấy thực hấp dẫn.

Tiếu Huyền tăng thêm một chút lực đạo mà mút vào, đơn giản đem đầu lưỡi của chính mình tiến vào, hai đầu lưỡi vừa đụng chạm, nam nhân liền kinh hãi, nhưng chưa kịp thoái lui đã bị Tiếu Huyền mạnh mẽ cuốn lấy, chỉ có thể phát ra giọng mũi “Ô” một tiếng.

Một chút âm thanh chống cự kia đều làm cho Tiếu Huyền cảm thấy thực hưng phấn, không biết thế nào lại muốn hôn anh, loại bình thường yếu đuối này, tuy bộ dạng có chút đáng khinh, nhưng cũng rất đáng yêu đi, bất tri bất giác bụng hắn đã nóng lên.

Hôn sâu một lần, môi vừa mới dời đi, Tiếu Huyền lại muốn hôn thêm một lúc, có cảm giác không bao giờ đủ, hắn cực kì thô bạo giữ chặt lấy quai hàm của anh, để đầu lưỡi càng tiến càng sâu.

Âu Dương đầu óc còn chưa kịp thích ứng nên nhất thời lộ ra phản ứng ngây dại, so với kĩ thuật hôn siêu đẳng của Tiếu Huyền, liền có vẻ trì độn, mà như thế thì chỉ thêm kích thích ham muốn ngược đãi của kẻ kia

Tiếu Huyền càng không lưu tình cắn bờ môi của anh, thời điểm đầu lưỡi của hắn đùa giỡn trong khoang miệng anh liền phát cương, rất nhanh ngay cả tấm lưng cũng cảm thấy phấn chấn, phát ra những tiếng rên rỉ đứt đoạn, chỉ hôn môi thôi, anh đã khẩn trương đến độ cả thân thể đều bốc nhiệt.

Anh càng như vậy, Tiếu Huyền lại càng không thể khống chế được, liền dùng một chút lực đem anh đặt lên sô pha, tay tiến vào quần anh.

Vài ngày trước cũng đã hưởng thụ qua loại cảm giác này, mà hiện tại đối với nó đã không đơn giản chỉ còn là hoài niệm. Tiếu Huyền vừa cố cởi quần anh, vừa ép chặt lên người anh, tay ôm lấy anh, một tay lại ở giữa hai chân anh sờ soạng.

Bị Tiếu Huyền một phen nắm lấy, Âu Dương đột nhiên có chút run rẩy, đã bắt đầu giãy dụa. Loại giãy dụa kịch liệt này thực không giống như kiểu tình nhân trong lúc kích tình mà chống chế có lệ, Tiếu Huyền kiên trì trong chốc lát, thấy anh không chịu thuận theo, cũng chỉ hảo hảo buông tay, đem môi rời đi.

“Lão sư……”

Lời ngon tiếng ngọt còn chưa kịp nói ra, liền “Ba” một cái trúng ngay cái tát . Tuy rằng đánh không tính là mạnh, nhưng Tiếu Huyền tới từng tuổi này đây mới là lần đầu bị đánh, như mèo bị đứt đuôi , hắn ngay lập tức dùng tay ôm mặt, mắt trợn tròn.

“Ngươi đang làm cái gì?”- Âu Dương tức giận đến mức cả thanh âm cũng trở nên run rẩy- “Thích ngươi thì có thể để mặc cho ngươi đùa bỡn sao? Ngươi rốt cuộc có thể nghĩ thay cho người khác hay không…..”

Tiếu Huyền tuy bí thế nhưng lại không có cảm giác phẫn nộ, có thể là do không quá đau, hơn nữa cũng có thể là do nam nhân này chỉ vì một chút chuyện nhỏ mà trở nên giận dữ như vậy thoạt nhìn ngược lại rất đáng yêu. Tuy rằng chưa từng có ai dám tát hắn nên hiện tại có chút giật mình, thế nhưng dục vọng cũng không có giảm đi, lại càng không tức giận.

“Lão sư…..”

“Ngươi buông tay.”- Âu Dương tức giận đến cả mặt đều đỏ.

Tiếu Huyền tư tưởng cùng hạ thân đều đang phát nhiệt, lúc này không thèm nghĩ ngợi thêm nữa: “Lão sư, ta thích ngươi.”

Âu Dương lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác giật mình.

“Là thật đó, lão sư.”- Tiếu Huyền nhân cơ hội này ôm chặt lấy anh không buông- “Lúc đầu là bởi vì sự tình phát sinh quá đột ngột, ta nhất thời không tiếp thu được nên mới xúc động viết lá thư đó. Nhưng trải qua mấy ngày nay, ta mới hiểu được, kì thật là ta thích lão sư a……”

Thấy nam nhân lộ ra vẻ mặt không thể tin được, Tiếu Huyền mở to đôi mắt đen láy, biểu hiện đầy vô tội cùng thành khẩn: “Lão sư, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao? Sự tình đều đã trở thành như thế, ta lại còn đến tìm ngươi, nếu không phải vì kì thật phát hiện lòng đã thích ngươi, thì ta cần gì phải làm vậy chứ?”

Loại lời kịch giả dối như thế, Âu Dương cư nhiên lại tin là thật, nửa ngày đều không nói nên lời, đột nhiên cảm thấy kinh hỉ , đôi mắt càng ngày càng đỏ lên, còn nhìn chằm chằm hắn, môi cũng phát run.

“Lão sư.”- Tiếu Huyền nhìn  anh, đôi mắt to tràn đầy chân thành- “Ngươi còn thích ta không?”

Âu Dương tay run rẩy, đến gần sờ sờ đầu hắn, lại giống như đang nhẫn nại kiềm chế, chỉ có đôi con ngươi tiếp tục đỏ lên mà bản thân lại không nói gì

Tiếu Huyền giờ phút này đã hoàn toàn nhập vai, âm thanh vội vàng nhưng cũng thực thực nhiên: “Lão sư, ngươi cũng thích ta mà, chúng ta ở cùng một chỗ có được không?”

“…… Không được.”

Hoàn toàn là một câu trả lời nằm ngoài dự kiến, Tiếu Huyền cảm giác như lần thứ hai bị ăn tát, lại như một con mèo con tròn xoe đôi mắt.

“Lão lão sư, chẳng lẽ ngươi hiện tại không còn thích ta nữa?”

Không nhìn thấy được biểu tình hưởng ứng như bản thân sở liệu, Tiếu Huyền không biết phải làm thế nào, liền hoảng loạn đứng lên, gắt gao ôm lấy Âu Dương: “Lão sư, lão sư…..”

Hắn luôn tràn đầy tự tin, lúc này đột nhiên cảm thấy thực khẩn trương, nắm chặt tay Âu Dương liền muốn hôn môi anh.

Âu Dương yếu ớt quay đầu né tránh: “Ai, ngươi thật sự là một đứa nhỏ….. Ngươi thật sự quá nhỏ….Cái gì cũng đều không hiểu, lão sư nếu đối với ngươi như vậy, thật không gánh vác nổi trách nhiệm.”

Nói xong Âu Dương bắt đầu cảm thấy khó chịu: “Hai nam nhân ở cùng một chỗ…… Không phải là loại chuyện thoải mái gì, áp lực thật sự rất lớn, chờ người lớn lên, ngươi sẽ hiểu.”

Tiếu Huyền không quan tâm nhiều vậy, chỉ lập tức phản bác: “Cái đó cũng không phải thứ trọng yếu, ta chỉ cần ở cùng một chỗ với ngươi là tốt rồi.”

“Ai, Tiếu Huyền, ta với ngươi không giống nhau, ta đã ở tuổi này, nếu nói tới luyến ái, chính là thật tâm, không phải ngoạn ngoạn đơn giản đâu……”

“Ta cũng là thật tâm a, lão sư.”- Tiếu Huyền mở to mắt.

“Nam nhân nếu thật sự đến với nhau, lúc bắt đầu có bao nhiêu vất vả, ngươi nhỏ như vậy làm sao mà hiểu hết ”- Âu Dương cười khổ một chút, nhìn hắn: “Đợi qua vài năm nữa, ngươi chắc chắn sẽ cảm thấy hối hận, có thể còn cảm thấy đã bị ta lừa…..”

“Sẽ không đâu, lão sư, ta tuy còn kém hai tuổi mới trưởng thành, nhưng ta so với người đồng trang lứa đều thành thục hơn a, ta hoàn toàn có khả năng phán đoán như một người trưởng thành.”

“Nhưng….”

Tuy rằng mục đích ban đầu là đùa giỡn, cũng đã lên giường thành công, nhưng cùng Âu Dương giằng co như vậy, bất tri bất giác trở nên thực nghiêm túc.

Khao khát được chiếm hữu đôi môi kia bức bách đến mức cả một giây cũng không thể chờ nổi, mặc kệ Âu Dương nói cái gì cũng được, Tiếu Huyền ngay lập tức ôm anh gắt gao đặt lên sô pha, hôn trụ đôi môi đang muốn trốn tránh kia. Những kháng cự yếu ớt bất an của nam nhân thành thật trong lòng hắn cũng khiến hắn cảm thấy thực đáng yêu.

Mặc dù Âu Dương một mực kiên quyết giãy dụa, nhưng Tiếu Huyền vẫn cảm nhận được Âu Dương rất thích hắn, đã làm tới nước này thì không thể kiềm chế đuợc nữa. Biết được nam nhân bên dưới cũng đối với mình nảy sinh loại tình cảm khó có thể che giấu, liền cảm thấy càng thêm hưng phấn, hạ thân nhanh chóng trướng đến phát đau.

“Lão sư, ta rất thích ngươi……”

Tiếu Huyền thì thầm to nhỏ những lời nửa thật nửa giả, thế mà những câu nói đó lại làm cho Âu Dương trong lòng phát run, kì thật hắn chỉ dùng chúng như chất kích thích nhuận hoạt mà thôi.

Rõ ràng chưa từng yêu thích thật sự, nhưng hắn luôn luôn dự tính trước những lời ngon tiếng ngọt sau này có thể phải dùng đến.

Âu Dương từ chống cự dần dần trở thành không thể đè nén cảm tình của chính mình mà bắt đầu nghênh hợp, khiến Tiếu Huyền vô luận như thế nào cũng có thể tùy tâm sở dục, ngay lập tức đem áo Âu Dương cởi xuống phía dưới, quần kéo đến tận đầu gối, làm lộ ra cả đồn bộ.

Hắn vừa kéo khóa quần xuống thì gần như không còn nhẫn nại được nữa mà chỉ muốn thẳng tiến. Lần này đã chuẩn bị đồ bảo hộ từ trước, nương theo trơn dịch ở trên, không báo trước liền lập tức sáp nhập.

Âu Dương đau đến tấm lưng run rẩy, cúi đầu kêu thảm thiết, nhưng không ngừng nghe được Tiếu Huyền nói thích mình, liền liều mạng nhẫn nại.

Anh không ngờ rằng những lời đường mật trong lúc làm tình tuy biết là không chút đạo lý nhưng vẫn nghĩ thực đáng giá, nghe được một câu “Ta yêu ngươi”, liền cảm thấy an ủi rất nhiều.

Sau khi xong việc, Tiếu Huyền hào hển chậm rãi rút ra, đem bao cao su vừa dùng ném vào ống rác. Hắn còn muốn nhiều lần nữa, nhưng tái thân cận như vậy vạn nhất Chung Lý trở về thì không hay chút nào, hơn nữa Âu Dương cũng đã đau đến mức đầu đầy một hôi lạnh, mặt mũi trắng bệt.

Loại khoái cảm yêu đương vụn trộm kín đáo thế này, hắn phi thường thích, tâm tình trở nên tốt vô cùng, liền hảo tâm thu thập quần áo vung vãi trong nhà cùng với quần áo dơ của Âu Dương ném vào máy giặt, còn giúp Âu Dương tắm rửa.

Âu Dương thân thể được ôm đi thanh tẩy nên cảm kích vô cùng, cũng lộ ra biểu tình hạnh phúc không kể xiết.

Tiếu Huyền dùng nước ấm thay anh tẩy rửa phần hạ thể bị thương, ngón tay vừa đụng vào vết thương, anh liền một trận run rẩy, hít sâu một hơi, lặp lại vài lần, Tiếu Huyền bất giác cảm thấy thương tiếc, lực đạo cũng được điều chỉnh mạnh yếu vừa đủ, thật sự cẩn thận vô cùng.

“Đau lắm không?”

Nam nhân lắc đầu. Tiếu Huyền chỉ thấy gương mặt đang chịu đựng kia phi thường đáng yêu, nhịn không được cúi xuống hôn anh một cái.

“Lần sau ta sẽ ôn nhu…..”

“Ân…….”

“Bởi vì rất thích lão sư, cho nên nhịn không được, sẽ có điểm thô lỗ…..”

Nam nhân tươi cười, nghe hắn nói như vậy, liền ngay cả đau đớn cũng biến thành một thứ cao hứng vô cùng đáng giá.