Nghịch Tập

Chương 143: Gã đến chỗ tôi chính là một người chết




Vừa cự tuyệt Ngô Sở Úy xong, Quách Thành Vũ đã ra lệnh cho Lý Vượng nhanh chóng bay đến Thượng Hải điều tra thông tin về Mạnh Thao.

"Người Thượng Hải bản xứ, năm nay ba mươi mốt tuổi, kết hôn năm hai mươi tám, lấy một người phụ nữ lớn hơn gã mười hai tuổi, chưa đến ba năm hôn nhân tan vỡ, hiện tại đảm nhận chức giám đốc thị trường của một doanh nghiệp nước ngoài." Quách Thành Vũ đọc lại một lần.

"Lấy vợ giàu thôi!" Lý Vượng cảm thán, "Vừa thấy đã giống đồ ăn bám rồi."

Sắc mặt Quách Thành Vũ tối tăm khó dò, ngón tay nhẹ gõ lên bàn, thờ ơ nói: "Chỉ vì điều này, không đến mức khiến Khương Tiểu Soái hận gã như vậy đi?"

Lý Vượng gật đầu đồng ý, "Vậy cũng đúng, G vì bị áp lực xã hội mà kết hôn rất nhiều, có gan công khai là thiểu số."

Quách Thành Vũ vẫn đợi Lý Vượng tiếp tục nói, kết quả Lý Vượng ngừng luôn tại đó.

Theo lý mà nói lần này Lý Vượng đến Thượng Hải điều tra, tốn không ít công sức, sử dụng rất nhiều mối quan hệ, không nên chỉ điều tra được một chút thứ vô nghĩa thế này. Quách Thành Vũ nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lý Vượng, liền biết đảm bảo không phải chuyện tốt.

"Tôi nghe nói trước khi Mạnh Thao kết hôn từng có một lần xung đột kịch liệt với Khương Tiểu Soái, lần xung đột này là dây dẫn cháy khiến họ cuối cùng chia tay và Mạnh Thao kết hôn chớp nhoáng."

Quách Thành Vũ nhìn chằm chằm Lý Vượng hỏi: "Cậu biết xung đột gì không?"

Sắc mặt Lý Vượng thoáng đổi, dưới ánh mắt áp bức của Quách Thành Vũ, vẫn thành thật gật đầu.

"Sau khi hai người xác định quan hệ, Khương Tiểu Soái vì muốn ở bên Mạnh Thao, đã về Thượng Hải sống bốn năm, trong lúc đó tình cảm của hai người luôn rất tốt đẹp. Cho đến trước hôm Mạnh Thao kết hôn, đột nhiên xảy ra một chuyện, chuyện này khiến Mạnh Thao nản lòng thoái chí với Khương Tiểu Soái, quả quyết vứt bỏ cậu ta, kết hôn với người vợ trước bây giờ."

"Nói một đống vô dụng!" Giọng Quách Thành Vũ trở nên sắc bén, "Mẹ kiếp tôi muốn hỏi cậu, rốt cuộc Khương Tiểu Soái bị sao, Mạnh Thao mới đá cậu ta đi!"

Ánh mắt Lý Vượng tối đi, gian nan mở miệng.

"Cậu ta... bị người luân phiên."

Ngay lúc đó vẻ mặt Quách Thành Vũ biến đổi thật lớn, nhiều năm nay, trừ cái hôm Quách Thành Vũ và Trì Sính chính thức quậy ầm lên, Lý Vượng từng thấy hắn biến hóa cảm xúc mãnh liệt thế này, thì lúc khác toàn chỉ là vẻ mặt thản nhiên.

Bầu không khí trong phòng tựa hồ bị rút sạch, không hiểu sao làm người ta khó thở.

Sau một hồi trầm mặc rất dài, Quách Thành Vũ lặng lẽ mở miệng.

"Lúc đó người tham gia vào có những ai?"

Lý Vượng hít sâu một cái, lấy ra một xấp tài liệu trong túi, đặt lên bàn.

"Toàn bộ ở đây không sót ai."

Nói xong, lại thò tay vào trong tầng kép, lấy ra một túi giấy da bò, đưa cho Quách Thành Vũ.

Quách Thành Vũ rút hình chụp bên trong ra, toàn là hình chụp chung của Mạnh Thao và một người đàn ông khác, ngày tháng của hình là vào hai năm trước, cũng chính là sau khi Mạnh Thao kết hôn không bao lâu, gã đã bắt đầu tằng tịu với người đàn ông khác ngoài Khương Tiểu Soái.

Lý Vượng lặng lẽ nói: "Thằng nhóc đó chính là bạn của Khương Tiểu Soái, bình thường quan hệ đặc biệt thân cận với Khương Tiểu Soái, sau khi Mạnh Thao và Khương Tiểu Soái chia tay, gã cũng đoạn tuyệt qua lại với Khương Tiểu Soái. Cho nên tôi cảm thấy, lần cưỡng bức tập thể này là có mưu tính trước, mà Khương Tiểu Soái cũng đã biết chuyện..."

"Ý của cậu là, do thằng nhóc này âm mưu?" Quách Thành Vũ hỏi.

Lý Vượng cẩn thận mở miệng: "Hiện tại trừ thằng nhóc này ra, tôi không nghĩ ra được khả năng nào khác. Có lẽ trước khi Khương Tiểu Soái và Mạnh Thao chia tay, gã đã dần xen vào họ, vì muốn triệt để phá hủy tình cảm của hai người, mới nghĩ ra cái chiêu tồi tệ này."

Quách Thành Vũ bảo trì trầm mặc.

"Cậu biết, Mạnh Thao có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nếu gã thấy cảnh tượng dơ bẩn này..."

Lý Vượng không nói tiếp được nữa, hắn không ngờ, mình cũng có một ngày dùng cái từ "dơ bẩn" này trong lĩnh vực mà Quách Thành Vũ từng đặt chân vào. Giống như Quách Thành Vũ cũng không ngờ nổi, một cảnh tượng mà hắn xem là hết sức bình thường, cũng có một ngày sẽ khiến hắn chỉ nghĩ đến thôi đã tâm can vặn xoắn, đau đớn khôn cùng.

Lý vượng dò hỏi: "Bây giờ nên mang Mạnh Thao ra khỏi chỗ của Ngô Sở Úy chứ?"

Quách Thành Vũ biểu hiện ra tính nhẫn nại cực mạnh.

"Không."

"Còn để ở chỗ cậu ta làm gì?" Lý Vượng cũng nôn nóng.

Quách Thành Vũ nói: "Trì Sính còn chưa phát hiện gã."

Lý Vượng bừng tỉnh đại ngộ.

Quách Thành Vũ lại nói: "Người này đến chỗ tôi, chính là một người chết."

...

Đã đói bụng năm ngày rồi, hôm nay Ngô Sở Úy đến đưa cơm, Mạnh Thao hiếm khi không ném ra.

Sau đó, Ngô Sở Úy ngồi xổm trước mặt gã, vui vẻ nhìn gã.

"Hê, chịu hết nổi rồi?"

Mạnh Thao cố gắng giữ vững kiêu ngạo, cho dù vì không chịu nổi đói khát mà phải chấp nhận thức ăn bố thí, cũng vẫn giữ thái độ khinh thường chẳng bận tâm, mặc cho Ngô Sở Úy chế nhạo bên tai, vẫn chẳng liếc đến y một cái.

Ngô Sở Úy đã nhằn nhè với gã năm ngày, tính nóng gì cũng bị mài sạch, không còn nổi giận với gã nữa, trực tiếp giật màn thầu ném xuống đất, dẫm lên chà qua chà lại, cho đến khi màn thầu bị bụi đất bao kín.

Sau đó, lấy một cây nhỏ xiên lên, đưa tới miệng Mạnh Thao.

"Ăn đi."

Mạnh Thao dùng đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy một lát, Ngô Sở Úy thấy gã chậm chạp không mở miệng, giả vờ rút màn thầu về. Kết quả Mạnh Thao đột nhiên kẹp chặt đũa, cố nén nhục nhã to lớn giật màn thầu lại, nhét vào miệng.

Ngô Sở Úy cười phải nói là xấu xa!

Kết quả, Mạnh Thao ăn xong rồi, còn phát biểu cảm tưởng.

"Con người sống ở chỗ thế nào thì sẽ làm những chuyện thế đó, không phải bất cứ chỗ nào cũng đều thích hợp nói chuyện vệ sinh, chẳng hạn nhà cầu, dù là người sạch sẽ cỡ nào vào đó cũng phải bài tiết, chẳng hạn khi ở trước mặt mày, ruồi cũng tự giác biến thành bọ phân, muốn ăn cơm cũng không thực tế, thứ đã bị tay mày chạm vào, không khác gì với cục shit, cho dù mày không dẫm lên màn thầu, tao ăn vào cũng thấy buồn nôn thôi."

Ngô Sở Úy phát hiện, mỗi lần y nói chuyện với Mạnh Thao, đều sẽ dâng trào kích tình, nhiệt huyết sôi sục.

"Thì ra mày xem tao là nhà vệ sinh công cộng?"

Mạnh Thao hừ lạnh, "Nếu không mày thấy sao?"

Ngô Sở Úy gật đầu: "Được! Nếu mày đã không thấy gì, vậy tao cũng không khách sáo với mày nữa. Hôm đó gặp mặt lần đầu tại nhà vệ sinh công cộng, Ngô gia gia tao vốn muốn tặng cho mày một bãi nước tiểu làm lễ gặp mặt, vì thân thể không tiện khó thể thực hiện, hôm nay liền bù vào."

Trong mắt Mạnh Thao lộ ra sát khí.

Ngô Sở Úy vừa muốn cởi quần, đột nhiên ý thức được một chuyện, nếu y đi tiểu trước mặt tiện nhân này, vậy không phải sẽ làm bẩn tiểu kim điểu của y sao? Thế là quay người lại, tìm một chai nước khoáng, xè xè rót vào.

Sau đó, trên mặt mang theo nụ cười tà ác, chậm rãi quay lại.

"Tặng mày, đừng chê nhé."

Từ đỉnh đầu rót xuống, chảy thẳng vào trong cổ.

Cho dù bị sỉ nhục như thế, Mạnh Thao vẫn có thể ưỡn thẳng sống lưng nói.

"So với ở đây chơi trò uy phong, không bằng đi khuyên Khương Tiểu Soái quên tao đi, như vậy mới chân chính đả kích đến tao. Đáng tiếc, mày không có bản lĩnh đó."

...

Trì Sính cùng lãnh đạo ra ngoài quan sát, trở về không bao lâu, cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

"Vào."

Một cô gái tươi cười bước vào, cô ta chính là cô gái tướng mạo bình thường mà hôm đó Ngô Sở Úy đến đón Trì Sính đã thấy ở trước cửa. Lúc đó cô ta lên cùng một chiếc xe với người đàn ông kia, người đàn ông đó chính là người đứng đầu của cục tài chính này, cục trưởng Lý. Cô gái này chính là con gái của cục trưởng Lý, Lý Chi Linh.

Từ sau khi gặp mặt Trì Sính, Lý Chi Linh đã nhờ vào thân phận mà luôn tìm cớ tản bộ một vòng.

Mỗi lần đều phải nói chuyện với Trì Sính vài câu, tuy không biểu thị rõ ràng, nhưng người có mắt đều nhìn ra được, vị thiên kim của cục trưởng nhìn trúng Trì công tử của họ rồi. Cho dù Trì Sính vẫn đối xử với cô ta không lạnh không nóng, Lý Chi Linh vẫn ôm thái độ lạc quan với sự phát triển quan hệ của họ.

"Làm gì thế?" Lý Chi Linh ngồi đối diện Trì Sính nhìn hắn chằm chằm.

Trì Sính đang lật xem tài liệu mà hôm đó hắn mất nửa đêm để in lại, mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên.

Lý Chi Linh chống cằm trêu chọc: "Anh cũng xem sách sao? Thật không ngờ đó."

Cô ta đã tốn mấy ngày để làm rõ thông tin về Trì Sính, không hổ là người trong danh môn, đã từng thấy nhiều thứ, sau khi biết về những sự tích ác liệt của Trì Sính, vẫn cho là hiện tượng bình thường. Chẳng qua mấy hôm nay nhiều lần đến thăm, mỗi lần Trì Sính đều xem sách, ngược lại khiến cô ta cảm thấy bất ngờ.

"Chẳng lẽ anh vì em nên muốn cải tà quy chính sao?" Lý Chi Linh hỏi.

Vấn đề nghịch thiên này, cuối cùng cũng khiến Trì Sính mở mắt lớn hơn, nhìn cô ta chăm chú trong nửa phút, không nói gì cả, vì không có gì để nói.

Lý Chi Linh lại hỏi: "Ba em nói cuối tuần muốn mời anh đến nhà ăn bữa cơm, anh có thời gian không?"

"Nói sau đi."

Đóng sách lại, cầm túi bỏ đi.

Sau đó, Lý Chi Linh lại đuổi theo, cùng lên thang máy với Trì Sính. Không ai dám đường hoàng đi theo Trì Sính như thế, chỉ có cô dám, cho nên cô cảm thấy Trì Sính có ý với mình, vì Trì Sính không đuổi cô đi. Trong mắt cô, Trì Sính chính là loại người đặc biệt khốc, ai tiếp cận hắn hắn sẽ dùng ánh mắt giết người đuổi người ta đi.

Thật ra, cho dù một đám phụ nữ chen vào thang máy, Trì Sính vẫn nên xem gì thì xem đó.