Nghịch Tập

Chương 155: Tự ăn "ác" quả




Ngô Sở Úy lại mất một lần oan uổng, mua nhiều thứ như thế, cuối cùng đều là chuẩn bị cho người ta.

Trì Sính còng hai tay Ngô Sở Úy lên thanh ngang ở đầu giường, nửa người trên bị treo. Cổ chân và cẳng chân bị gập lại cột với nhau, bắt ép hai chân mở rộng.

Trì Sính lấy sợi dây điện nhỏ đó, tùy ý quất vài cái vào lòng bàn tay, con ngươi âm trầm nhìn vào ánh mắt thấp thỏm bất an của Ngô Sở Úy.

"Thứ này không tồi, có đủ lực quất, không cần lo lắng quất hư."

Mặt Ngô Sở Úy đỏ như máu: "Cái này cũng có thể quất hư, hơn nữa còn đau hơn cả dây nịt."

"Vậy sao?" Trì Sính dùng đoạn cuối rũ xuống của dây điện chọt lên ngực Ngô Sở Úy, hỏi: "Khi cậu quất tôi sao không thấy lo nghĩ nhiều như thế?"

"Vì tôi không dùng sức, vừa rồi tôi chỉ quất cho vui thôi." Ngô Sở Úy biện giải.

Trì Sính cười dữ tợn: "Vậy tôi cũng không dùng sức."

"Tôi mới không tin!" Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính cắn mũi Ngô Sở Úy hỏi ngược lại: "Vậy tôi sẽ tin sao?"

Ngô Sở Úy sửng sốt một chút, mắt thấy tay Trì Sính đã giơ lên, vội la: "Đừng!"

Bốp!

Nhát đầu tiên chuẩn xác đánh qua điểm đỏ trên ngực trái.

"Đau." Ngô Sở Úy nhíu chặt mày.

"Giả vờ cái gì?" Trì Sính lấy chân đè lên phần eo lay động của Ngô Sở Úy, âm u nói: "Còn chưa chính thức bắt đầu đâu, cái đau chân chính còn ở phía sau kìa."

Nói xong, cổ tay Trì Sính chính thức dùng sức, mỗi lần đều vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác đánh lên đầu nhũ. Hơn nữa hắn không giống Ngô Sở Úy tập trung tấn công, mà kéo dài cân đối, quất xong một lần, đợi cơn đau hoàn toàn trôi qua rồi mới quất tiếp.

"Đau... Trì Sính... hu hu..."

Ngô Sở Úy run cả người, vẻ mặt đau đớn, liên tục xin Trì Sính tha cho.

"Đau à?" Trì Sính tạm thời dừng động tác.

Ngô Sở Úy gật đầu, khóe mắt ẩm ướt, trước ngực đỏ lét, đầu nhũ sưng không chịu nổi.

"Vậy chúng ta bôi một chút chống đau." Trì Sính nói xong cầm chai tương ớt lên.

Ngô Sở Úy trợn to mắt, dài giọng khẩn cầu: "Đừng, đừng, a..."

Trì Sính trực tiếp đổ tương ớt lên hai điểm trước ngực Ngô Sở Úy, lại dùng ngón cái thô sần ma sát lên trên, tăng nhanh tốc độ hấp thu.

Ngô Sở Úy cảm thấy hai quả trước ngực bị hai ngọn lửa thiêu cháy, không chỉ là đau, còn có một loại kích thích khó thể hình dung đang xé nát thần kinh y, khiến tiếng kêu đau của y chứa đầy màu sắc tình dục nồng đậm.

Còng tay gõ lên song giường vang ầm ĩ, dẫn đến thú tính điên cuồng của Trì Sính.

Hắn dịch dây điện xuống giữa chân Ngô Sở Úy, một tay nắm lấy chỗ yếu ớt của Ngô Sở Úy, tay kia thao túng dây điện, nhắm vào phần đỉnh mẫn cảm nhất.

Ngô Sở Úy gào lên: "Không được đâu!"

Trì Sính cười âm trầm: "Quất tôi được? Quất cậu thì không được?"

Nói xong, bốp một cái.

Không nghiêng không lệch, vừa đúng lúc đáp lên chỗ lối nhỏ đang tiết ra dịch thể trong suốt.

Một ngọn sóng nóng hừng hực điên cuồng ập đến, Ngô Sở Úy thoáng chốc rơi lệ, hai tay liều mạng lắc còng.

"Đau... đau mà..."

Trì Sính lại nhắm dây điện vào đúng vị trí đó, nói: "Gần đây làm những gì sau lưng tôi? Khai báo toàn bộ, thiếu một cái đánh thêm một cái."

"Ăn bánh bao canh cô ta mua cho anh... hu hu... lén anh gửi tin nhắn cho cô ta... hu hu... tặng nhẫn giả cho cô ta..."

Ngô Sở Úy khai báo một cái, Trì Sính liền quất mạnh một cái, Ngô Sở Úy kêu gào xong lại tiếp tục khai báo.

"Đủ rồi... đủ rồi... đừng quất nữa..."

Trì Sính trực tiếp chấm chấm dây điện vào bình tương ớt, sau đó hung tợn ấn hai đùi bị cột của Ngô Sở Úy lên ngực, phần mông giơ lên cao, cửa động hồng hào lộ ra dưới tầm mắt Trì Sính.

Ngô Sở Úy liều mạng giãy dụa, kêu gào liên tục, chỗ này thật sự không thể quất đâu! Chỗ thần kinh phân bố dày đặt nhất, bình thường chạm một cái đã chịu không nổi, đừng nói là kích thích mãnh liệt như thế.

"Đừng... đừng... cầu xin anh..."

Trước mặt cầm thú mà nói những lời này, bản thân nó đã là ám thị trợ Trụ hành ác. Trì Sính chỉ nhìn Ngô Sở Úy một cái, dưới ánh mắt cực độ hoảng sợ của y, chậm rãi giơ dây điện lên.

Bốp!

Một dòng điện bén nhọn ập đến, Ngô Sở Úy suýt nữa ngất xỉu.

Cửa cúc giống như bị vô số con sâu gặm cắn, nóng rát, ngứa ngáy khó chịu. Cặp mông run rẩy rịn ra từng hạt mồ hôi li ti, bên trong mông đỏ hồng cả khoảnh, tô điểm cho nụ hoa ở giữa càng thêm dâm mị yêu diễm.

"Tôi sai rồi... lần sau không dám nữa... Trì Sính... Trì Sính thương... hu hu..."

Trì Sính cảm thấy đã đánh đủ rồi, chắc sẽ ghi nhớ lâu dài, liền ném dây điện đi, đầu lưỡi ấm nóng càng quét ở cửa động đã sưng đỏ, coi như an ủi cũng coi như một sự "trừng phạt" khác.

Hơi nóng cuồn cuộn ập đến đốt cho Ngô Sở Úy run rẩy không thôi.

Trì Sính cầm trứng run lên, nhét vào cửa động của Ngô Sở Úy, rồi chỉnh lên mức cao nhất.

Ngô Sở Úy thất thanh kêu réo, hai tay lắc còng vang leng keng, eo nhúc nhích không chịu khống chế, dáng vẻ gấp không chờ nổi câu mất hồn Trì Sính.

Trên giường, Trì Sính trước giờ là vương giả, có thể khiến hắn rối loạn, chỉ mới có mình Ngô Sở Úy.

Ánh mắt chưa thỏa khát vọng cùng nóng cháy của Ngô Sở Úy ném về phía Trì Sính, hô hấp nóng hổi thiêu đốt cả không khí xung quanh.

Trì Sính cố đè nén dục vọng ngược đãi điên cuồng trong lòng, ngồi vững bên cạnh nhìn Ngô Sở Úy.

"Sao rồi?"

Ngô Sở Úy nắm lấy cự long của Trì Sính, vuốt ve tới lui.

"Muốn cái này."

Trì Sính thở không ổn nữa: "Không phải cậu muốn thượng tôi sao? Còn muốn cái này làm gì?"

"Không thượng được, mau vào đi, vào đi!" Nôn nóng gấp gáp.

Trì Sính tiếp tục nhịn, dù bên dưới có đau cũng nhịn.

Ngô Sở Úy bị dòng điện hoành hành trong người và ánh mắt nóng cháy của Trì Sính làm cho đến cao trào, dịch trắng bắn ra, cùng tới tiếng rên cao vút của Ngô Sở Úy.

"Trì Sính... Trì Sính..."

Trước giờ Trì Sính không có lực kháng cự với cao trào của Ngô Sở Úy, đặc biệt là khi Ngô Sở Úy kêu mấy tiếng Trì Sính đó trong lúc ý thức không rõ, có thể thoáng chốc công hãm ý chí của hắn.

Thực sự không nhịn được nữa rồi.

Trì Sính không rút trứng run ra, mà trực tiếp vùi cự long vào.

Ngô Sở Úy ngữa cổ thật cong, còng tay cọ trên thanh ngang mài ra từng vệt trắng.

"Sâu quá!!!"

Sự thật chứng minh, không có sâu nhất, chỉ có sâu hơn, Trì Sính cường thế va chạm, nâng âm lượng của Ngô Sở Úy lên cao nhất.

Kích thích mà trứng run mang đến cho đoạn trước của cự long cũng khiến Trì Sính thở ồ ồ, hai người thực hiện một màn "kịch chiến" chân chính.

Bất kể động tác bên dưới của Trì Sính có hung hãn thô bạo cỡ nào, hắn vẫn vô thức hôn Ngô Sở Úy, kết nối miệng lưỡi với y. Đây là kết hợp cao độ của thân thể và tâm, trong lòng Trì Sính chất đầy tình yêu, yêu sâu sắc bao nhiêu, thì mong muốn chà đạp giày vò y càng điên cuồng bấy nhiêu.

"Bảo bối ngoan."

Ngược với ngữ khí dịu dàng, Trì Sính đỡ eo Ngô Sở Úy thực hiện một màn "thương yêu" mãnh liệt đến khi bảo bối của hắn vì kích động mà phải kêu khóc không ngừng.

"Không được rồi... không được rồi..."

Ngô Sở Úy bị dòng điện mạnh kích thích mất khống chế kêu lớn, vặn eo tránh né tấn công của Trì Sính, cả mông đều sắp rời khỏi giường. Cự long của Trì Sính vẫn gào thét va chạm tới trước, húc cho phần mông lơ lửng trên không của Ngô Sở Úy run rẩy liên hồi.

"A a a..."

Một viên đạn nổ trong bụng, mấy điểm liên kết của hai thân thể bị đốt cháy, rung động đến mấy chục giây, một màn "thiên địa đồng xuân" vui sướng tràn trề.

Đến sau nửa đêm, Ngô Sở Úy triệt để tê liệt rồi, nằm sấp trên người Trì Sính, khóe mắt ẩm ướt.

"Xem chút tiền đồ của cậu kìa!" Trì Sính giả bộ tức giận bóp mặt Ngô Sở Úy, "Chỉ cho cậu mấy cái đã khóc rồi? Chút can đảm giày vò trước đó đâu rồi?"

Ngô Sở Úy không nói gì, đầu nghiêng sang một bên.

Trì Sính cười cắn một cái lên trán Ngô Sở Úy, dỗ: "Không phải tôi cũng để cho cậu ngược nhiều rồi sao?"

"Nhưng anh không để tôi thượng!" Ngô Sở Úy vẫn phẫn hận bất bình vì chuyện này.

Thần sắc Trì Sính dại ra.

Ngô Sở Úy vùi mặt vào hõm vai Trì Sính, kêu lên một tiếng đặc biệt đau lòng: "Anh không thể để tôi ăn một lần sao? Cho dù chỉ một lần cũng được."

Trì Sính luồn tay vào tóc Ngô Sở Úy, hỏi: "Cậu muốn làm tôi một lần đến vậy sao? Cho dù tôi cực độ phản cảm?"

Ngô Sở Úy nói: "Trước kia tôi cũng cực độ phản cảm, nhưng tôi vì anh nên đã nguyện ý rồi. Nếu anh vẫn phản đối tôi làm chuyện này, tôi sẽ cảm thấy tình cảm của chúng ta có khiếm khuyết không hoàn chỉnh."

Trì Sính siết chặt tay đang ôm Ngô Sở Úy, nói: "Mỗi người đều có một ranh giới chịu đựng, công phá ranh giới của đối phương, không phải lúc nào cũng có nghĩa là chinh phục, có lúc cũng là một sự tàn phá và hủy diệt."

Ngô Sở Úy khoác tay: "Bớt nói với tôi những thứ này đi, tôi không hiểu, tôi chỉ muốn làm anh."

Trì Sính sụ mặt xuống: "Không cho phép nói chuyện này nữa, ngủ trước đi."

Ngô Sở Úy vẫn quyết không chịu nhắm mắt.

"Úy Úy."

Hai chữ này gọi bằng giọng điệu cảnh cáo.

Ngô Sở Úy thầm mắng mấy tiếng, sau đó không cam lòng nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Trì Sính thì hút thuốc suốt hai tiếng mới chợp mắt.