Nghịch Tập

Chương 159: Thăm viếng "tiền bối"




Uông Thạc bị một bạt tai của anh mình là Uông Trẫm đánh cho chấn động não, hôn mê suốt hai ngày mới tỉnh. Vốn dĩ dự định hôm đó khởi hành, vì một bạt tai đó, kế hoạch về nước bị hủy bỏ, quả nhiên đúng với câu nói của Quách Thành Vũ – cậu không đi được.

Uông Trẫm sắp xếp Uông Thạc tại một bệnh viện ở Bắc Kinh, trong lúc đó luôn ở bên bảo vệ, giống như một bức tượng điêu khắc ngồi yên không hề động đậy. Mỗi bác sĩ và y tá bước vào kiểm tra đều phải vận khí trước, cứ cảm thấy chuyến này có đi không về.

Trong hai ngày lúc Uông Thạc hôn mê, Quách Thành Vũ có đến thăm y.

Sau đó Khương Tiểu Soái báo tin cho Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy không rõ vết thương trên đầu Uông Thạc do đâu mà có, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có liên quan đến Trì Sính. Thế là ôm một bó hoa tươi, xách một giỏ hoa quả, đích thân đến bệnh viện thăm người cũ của Trì Sính.

"Xin hỏi, Uông Thạc nằm ở phòng bệnh nào?"

Y tá trực ban nói với Ngô Sở Úy: "Phòng 309, đi thẳng vào, phòng thứ hai từ dưới đếm lên là nó."

Ngô Sở Úy bước qua phòng bệnh đó, đến trước cửa nhẹ gõ.

Một lát sau, cửa được mở ra.

Trước mắt Ngô Sở Úy xuất hiện cái cổ của một người đàn ông, đường vân cơ bắp trên đó giống như dùng bút vẽ ra, chắc nịch dẻo dai có hơi không thật. Thân cao một mét chín mươi tư, Ngô Sở Úy chỉ có thể ngẩng đầu chào hỏi hắn.

"Xin hỏi..."

Một làn gió âm lạnh thổi qua mặt, Ngô Sở Úy bị bức phải lùi ba bước.

Không khoa trương chút nào, sau khi Ngô Sở Úy thấy rõ mặt Uông Trẫm, lời phía sau đều mắc nghẹn, thoáng chốc có xúc động muốn bỏ chạy. Không có mãnh nhất, chỉ có mãnh hơn.

Vốn tưởng Trì Sính đã đủ khiếp người rồi, nhưng nếu so với vị trước mắt, Trì Sính thoáng cái đã biến thành anh bạn hiền hòa, hơn nữa Trì Sính còn biết nói biết cười, còn bộ mặt người này cứ như được tạc ra, hoàn toàn không có khả năng hoạt động.

Ngược với gương mặt của hắn, lời Uông Trẫm nói ra rất khách sáo.

"Xin hỏi cậu tìm ai?"

"Uông... Uông... Uông..."

Ngô Sở Úy học tiếng chó sủa nửa ngày. (Uông: đồng âm với tiếng chó sủa.)

Khóe môi Uông Trẫm xuất hiện nụ cười không dễ phát giác.

Trước đó Khương Tiểu Soái đã từng nói với Ngô Sở Úy rồi, khi Uông Thạc nằm viện, luôn có anh trai y theo cùng. Nếu anh trai y có dáng vẻ này, vậy Uông Thạc... Ngô Sở Úy không dám suy nghĩ.

Uông Thạc vừa tỉnh, híp mắt nhìn ra cửa, người bước vào là một tên tuấn tú sáng sủa.

Thấy Uông Thạc, Ngô Sở Úy giật mình, đi nhầm phòng bệnh rồi chăng? Cảm giác đầu tiên là người này quá bình thường, cách biệt rất xa với hình tượng của Uông Thạc trong đầu y. Cảm giác thứ hai là hai người này hoàn toàn không giống hai anh em, một người uy vũ khỏe mạnh, một người âm u gầy yếu, tinh thần diện mạo đều kém nhau mấy bậc. Nhưng trên bảng thông tin người bệnh dán ở đầu giường rõ ràng viết "Uông Thạc".

Uông Thạc "mai phục" ở Bắc Kinh đã nửa năm, đương nhiên từng gặp Ngô Sở Úy.

"Cậu là Ngô Sở Úy?"

Lúc này Ngô Sở Úy mới xác định thân phận Uông Thạc, đặt hoa và giỏ trái cây sang một bên, trịnh trọng đưa tay ra cho Uông Thạc. "Xin chào."

Uông Thạc bật cười: "Đừng để ý, người Bắc Kinh gốc chúng ta không có lệ này."

Ngô Sở Úy vẫn kiên trì: "Dù sao cũng là tiền bối, chút phép lịch sự vẫn cần phải có."

Uông Thạc cười hê hê cả nửa ngày, cười đến mức đầu cũng đau.

Một giọng nói có lực xuyên thấu vang lên trong phòng: "Bác sĩ cấm cảm xúc quá khích."

Nụ cười trên mặt Uông Thạc vụt tắt, nghiêng đầu ném một câu cho Uông Trẫm: "Anh cút ra ngoài cho tôi, đừng ở đây chướng mắt."

Câu này không làm gì được Uông Trẫm, ngược lại dọa Ngô Sở Úy ném gặp bất trắc luôn, y không biết Uông Thạc lấy đâu ra cái gan đó, dám nói lời này với phần tử khủng bố kia?

Càng nằm ngoài dự liệu của Ngô Sở Úy là, Uông Trẫm không hề tức giận.

"Anh có thể không nói chuyện, nhưng anh không thể ra ngoài." Nói xong, ngồi xuống cách Ngô Sở Úy không đến một mét, mở giỏ hoa quả y tặng, lấy ra một trái thơm, dùng tay không lột vỏ, động tác vô cùng nhanh chóng. Ngô Sở Úy có cảm giác sợ hãi nơm nớp.

"Không sao, anh ta không cắn người." Uông Thạc ở cạnh nhắc nhở.

Ngô Sở Úy lúng túng cười: "À, đầu anh sao rồi?"

Uông Thạc nói: "Cũng được, phép cộng trừ dưới mười không vấn đề."

"Vậy để tôi kiểm tra." Ngô Sở Úy nói. "Trên cây có một con khỉ, dưới đất có một con khỉ, cộng lại là mấy con khỉ?"

"Xem thường tôi?" Uông Thạc nhếch môi, "Tuy tôi sống ở nước ngoài, nhưng vẫn luôn hướng về tổ quốc. Mỗi năm vào tối giao thừa luôn đúng tám giờ xem tiết mục đón xuân, chưa từng bỏ lỡ năm nào."

Sau khi chuyện phiếm vài câu đơn giản, tâm trạng của Ngô Sở Úy thả lỏng hơn nhiều. "Tôi phát hiện tôi rất có thiện cảm với anh." Ngô Sở Úy nói.

Uông Thạc hỏi: "Tại sao?"

Ngô Sở Úy nói: "Có thể là vì bề ngoài của anh cũng chẳng có gì đặc biệt." Ngô Sở Úy không nhịn được cười.

Uông Thạc không hề tức giận xíu nào, hỏi: "Yên ổn với Trì Sính bao lâu rồi?"

Ngô Sở Úy cân nhắc: "Hơn nửa năm rồi thì phải."

Uông Thạc trêu chọc: "Dự định khi nào chia tay?"

"Anh đoán đi." Ngô Sở Úy nói.

Uông Thạc suy xét một chút, nói: "Chắc cuối năm."

"Nhanh vậy à?" Ngô Sở Úy tỏ vẻ kinh ngạc.

Uông Thạc nói như đùa: "Tôi đoán kế hoạch đi Hawaii lướt sóng của cậu sẽ bị hủy."

Ngô Sở Úy nhẹ híp mắt: "Sao anh biết tôi muốn đi Hawaii?" Kế hoạch du lịch này y chỉ từng nói với Trì Sính.

Uông Thạc không mặn không nhạt đáp: "Sư phụ của cậu và Quách tử vừa từ Maldives về, cậu nhìn mà nóng mắt, chắc chắn yêu cầu Trì Sính đi du lịch, Trì Sính thích nhất là lướt sóng, nơi đầu tiên chọn lựa chính là Hawaii. Công ty cậu bận rộn như thế, bây giờ chắc chắn cậu không có thời gian đi, chỉ có thể chờ cuối năm."

Ngô Sở Úy chỉ muốn biết một chỗ: "Sao anh đoán được tôi sẽ đưa ra yêu cầu đó với Trì Sính?"

Uông Thạc sờ đầu Ngô Sở Úy, nói: "Vì cậu chỉ là một đứa con nít".

"Con nít không dám nhận, dù sao chỉ trông trẻ hơn anh một chút thôi." Ngô Sở Úy khiêm tốn.

Uông Thạc lại cười, nghiêng đầu nói với Uông Trẫm: "Đừng chỉ lo ngồi đó ăn, lột cho khách một trái..."

Còn chưa nói xong, đã phát hiện giỏ trái cây trống không. Ngô Sở Úy cũng kinh ngạc phát hiện ra tình huống này, ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm, kết quả thấy hai cái thùng rác đều chất đầy vỏ trái cây, kìm không được phải nuốt nước bọt. Anh hai, cho dù tôi keo kiệt, mua ít một chút, cũng đừng chế nhạo tôi vậy chứ?

Uông Thạc đột nhiên nhớ ra gì đó, hiếu kỳ hỏi Ngô Sở Úy: "Tại sao bọn họ lại gọi cậu là Đại thiết đầu?"

"Vì tôi có thể dùng đầu nện vỡ cục gạch." Tuy công phu này đã bị phế rồi, nhưng khi nhắc tới Ngô Sở Úy vẫn rất tự hào.

Uông Thạc cười: "Vậy cậu có thể mài giũa với anh tôi một chút, anh ta cũng có bản lĩnh này."

Ngô Sở Úy rất kinh ngạc nhìn Uông Trẫm, ngay sau đó lại cảm thấy sự kinh ngạc này là không cần thiết, bản thân thân thể đó đã giống một khối sắt, toàn thân từ trên xuống dưới có chỗ nào không cứng đâu? Không dám đối thoại với Uông Trẫm, Ngô Sở Úy liền hỏi thăm Uông Thạc, "Anh ta có thể đập vỡ mấy cục gạch một lần?"

"Anh ta không đập vỡ gạch." Uông Thạc nói.

Ngô Sở Úy hỏi: "Vậy đập cái gì?"

"Tấm thép."

"..."

Chỗ này không thể tiếp tục ở rồi, Ngô Sở Úy nhìn đồng hồ, nhanh chóng đứng lên nói với Uông Thạc: "Tôi còn chút chuyện phải làm, hôm khác lại đến thăm anh."

"Hai ngày nữa tôi xuất viện rồi, hôm khác tôi sẽ đến thăm cậu." Uông Thạc nói.

Ngô Sở Úy gật đầu: "Vậy được, tôi đi trước."

"Đợi một chút." Uông Thạc đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Giúp tôi chuyển lời cho Trì Sính, nói với cậu ta tối hôm đó tôi chỉ đùa cho vui, đừng xem là nghiêm túc."

Ngô Sở Úy gật đầu: "Biết rồi."

"Uông Trẫm, ra ngoài tiễn." Uông Thạc nói.

Ngô Sở Úy vội xua tay: "Không cần làm phiền." Cho dù nói thế, Uông Trẫm vẫn đưa Ngô Sở Úy ra ngoài.

Ngô Sở Úy vừa định đi, Uông Trẫm đột nhiên mở miệng: "Tại sao cậu lại tên là Ngô Sở Úy?"

Ngô Sở Úy lập tức nghẹn họng, suy nghĩ nửa ngày mới nói: "Vì tôi không mấy coi trọng cái tên, cho nên tôi mới tên là Ngô Sở Úy." Uông Trẫm không nói gì, quay người trở vào. Ngô Sở Úy cảm thấy khó hiểu, trong đầu người này đang suy nghĩ cái gì thế?

Bãi đậu xe dưới hầm của bệnh viện rất lớn, chỗ đậu xe tốt đều bị xe của đơn vị chủ chốt bá chiếm, Ngô Sở Úy phải đi vòng mất một lúc mới vòng đến chỗ gần lối vào. Khi y chuẩn bị lái xe đi, đột nhiên đảo mắt thấy xe của Trì Sính, nằm cách lối vào không xa, đậu ở vị trí vô cùng tốt, rất dễ chú ý thấy. Ngô Sở Úy giảm tốc độ, vừa lái ra ngoài, vừa bấm gọi Trì Sính: "Anh đang ở đâu?"

Trì Sính nói: "Ở đơn vị."

Trong lòng Ngô Sở Úy lộp độp.

"Tôi sắp họp, lát nữa lại nói." Trực tiếp cúp máy.

Ngô Sở Úy ném di động lên ghế phó lái, dẫm chân ga lao ra đường.

Sau khi Trì Sính cúp máy, bà Ngô lập tức hỏi hắn: "Có phải thằng ba gọi đến không?"

"Dạ."

Bà Ngô vội hỏi: "Con không nói cho nó biết cô đang ở đây chứ?"

"Không." Trì Sính nói: "Cô yên tâm đi."

Bà Ngô rầu rĩ: "Lần này cũng không biết sao lại nặng như thế, nếu không phải cô nôn ra dịch vàng, sẽ không làm phiền con phải qua chở cô đi bệnh viện kiểm tra. Cô sợ để bệnh kéo dài thêm, đến lúc đó càng khó trị."

Trì Sính không nói gì, thấy bác sĩ quen đã tới, liền dìu bà Ngô vào phòng chẩn.