Nghịch Thế

Chương 5: Có tài khống chế




Nơi hội họp của hội Thanh Sơn là một cứ điểm của nó, chỗ đó bề ngoài chẳng qua là một nơithanh sắc khuyển mã (1), thế nhưng mọi người đều biết nơi này chính là khu vực trung tâm của thế giới ngầm, những người trong thế giới này không biết có bao nhiêu người muốn đứng trên tầng cao nhất, còn có cảnh sát như hổ rình mồi ở đây, còn có Đoàn Dịch Lâm đang ở con đường đối diện xem chừng.

(1) ám chỉ cách sống thối nát của giai cấp thống trị trước đây.

Xe của Thiệu Duật Thần đậu ở trước cổng hội Thanh Sơn, vừa xuống xe anh liền cảm giác được nơi này thật chen chúc, không phải dùng thị giác mà là cảm giác. Có một cặp tình nhân đang qua lại bên cạnh, người làm vệ sinh, nhân viên sạp báo, còn có chiếc xe cảnh sát đi ngang qua phát ra âm thanh, Thiệu Duật Thần cảm thấy áp lực mà trước giờ anh chưa từng có, anh không biết tại đây có bao nhiêu cảnh sát mặc thường phục, lại có bao nhiêu phần tử đối lập, xung quanh toà nhà lớn này có phải có người đang cầm súng nhắm về phía anh hay không.

“Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Mục Uyển Thanh nhìn thấy người bên cạnh dừng lại, cô ta nghi hoặc hỏi, vừa nói vừa cảnh giác xem chừng xung quanh, cô ta hướng về bên hông thắt lưng mình lần mò.

Thiệu Duật Thần ngẩng đầu liếc nhìn toà nhà lấp lánh đèn neon, anh cúi đầu đi lên bậc thang thứ nhất, đi được hai bước, anh quay đầu nhìn, Mục Uyển Thanh lặng đứng tại chỗ, cặp mắt cảnh giác giống như con báo, Thiệu Duật Thần nhíu mày, anh không thích dáng vẻ này của cô ta, anh thậm chí không thể hiểu lúc trước tại sao cô đi trên con đường này.

“Đi thôi.” Anh khẽ nói một câu, không chờ cô ta.

Đoàn Dịch Lâm ngồi trên xe ở đường đối diện, hắn nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu trước cổng, một đoàn xe nối đuôi nhau đi vào, rồi từng người bước xuống, mãi cho đến khi Mục Uyển Thanh xuất hiện khiến cho thần kinh hắn kéo căng lên, hắn biết người phụ nữ này là người của Thiệu gia, cũng có khả năng là đối thủ tiềm tàng lớn nhất của hắn. Nắm đấm của hắn đặt trên miệng mình, người này lại chỉ dẫn theo hai người.

Nhóm người Thiệu Duật Thần trực tiếp đi vào thang máy lên tầng cao nhất, nơi này có một phòng họp thật lớn, mọi chuyện lớn nhỏ của hội Thanh Sơn đều được quyết định tại đây. Ra cửa thang máy, bên ngoài phòng họp đã có người đứng đầy, đông nghịt, bọn họ mặc âu phục màu đen rất gọn gàng, chỉ có cà vạt là không cùng màu. Thiệu Duật Thần biết đây mới là thử thách thật sự, các cổ đông đều tới rồi.

Đến cửa phòng họp, có hai người đồ đen ngăn cản ba người họ, Mục Uyển Thanh và Văn Chính Đông chủ động giao súng của mình ra, sau đó chấp nhận máy dò kim loại. Thiệu Duật Thần đứng đó khoanh tay nhìn, “Đây là kiểm tra an ninh sao?” Trên mặt anh hơi lộ ra nụ cười xem thường.

Vài người mặc đồ đen lập tức đi lên tụ tập bao vây bên người Thiệu Duật Thần, sắc mặt mỗi người đều không tốt, vào thời điểm rối loạn này, khó tránh khỏi không khí phong thanh hạc lệ thảo mộc giai binh (2). Thiệu Duật Thần không hề động đậy, cũng không lên tiếng, anh chợt nghe âm thanh trầm ổn của Văn Chính Đông ở bên cạnh, “Vị này chính là tam thiếu gia.”

(2) Câu thành ngữ này để chỉ quân Tần khi rút chạy, sợ hãi đến mức nghe tiếng gió rít (phong thanh), hạc kêu (hạc lệ), nhìn thấy cây cỏ (thảo mộc) mà cũng tưởng là quân Tấn đang đuổi theo mình. Câu thành ngữ này có nguồn gốc từ Trận Phì Thủy giữa quân Tiền Tần và quân Đông Tấn, được xem là một trong những trận chiến lừng danh nhất trong lịch sử Trung Quốc.

Mấy người đang bao vây nghe xong thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau, họ không biết nên làm gì bây giờ, họ có nghe nói qua về tam thiếu gia, nhưng dường như vị tam thiếu gia này chưa từng lộ mặt ở hội Thanh Sơn. Có thể nhìn thấy vị tam thiếu gia này, trừ phi người đó có năng lực trở thành khách quý của Thiệu gia, hoặc là cần đến bệnh viện Nhân Tế giải phẫu não bộ.

Thiệu Duật Thần luồn tay vào trong túi của bộ âu phục, những người xung quanh bỗng chốc cảnh giác, thậm chí nghe được âm thanh nạp đạn, Thiệu Duật Thần không biểu lộ cảm xúc gì, anh không nhanh không chậm lấy ra giấy tờ tuỳ thân, “Kiểm tra an ninh có phải muốn xem cái này không?”

Sắc mặt Mục Uyển Thanh trở nên khó coi, cô ta không lên tiếng, liếc xéo nhìn người dẫn đầu, người nọ liền giải tán những người dư thừa xung quanh. Thiệu Duật Thần nhìn vào đôi mắt của Mục Uyển Thanh, anh không ngờ cô ta có thế lực như vậy ở trong bang hội, ngay cả Văn Chính Đông, trợ thủ đắc lực của anh cả cũng không bằng ảnh hưởng của cô ta, trong lòng anh không khỏi có chút vướng mắc.

“Thực xin lỗi, tam thiếu gia, mời ngài…”

“Gọi tôi Thiệu tiên sinh!” Thiệu Duật Thần cắt ngang lời nói của người kia, thanh âm có phần nghiêm khắc, anh mang theo khí thế không được phép nghi ngờ, anh không thích những loại xưng hô sáo rỗng tụt hậu này.

Người nọ ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại cúi đầu cung kính mở miệng, “Thiệu tiên sinh, mời ngài giao ra vũ khí, đây là quy củ của hội Thanh Sơn mà lão gia và đại thiếu gia đã quy định.” Nhìn thấy bộ dáng thờ ơ của Thiệu Duật Thần, người nọ cố ý bổ sung một câu.

Thiệu Duật Thần mở tay ra, “Tôi không có vũ khí!” Nói xong anh mở lòng bàn tay ra, làm ra bộ dạng giơ tay đầu hàng.

Những người bảo vệ mặc đồ đen ngược lại do dự, một đám đứng tại chỗ không dám tiếp cận trước.

“Không phải là quy củ sao?” Anh vẫn giơ hai tay nhưng không ai dám lên trước.

“Tôi đi vào đây?” Anh buông tay, sửa sang quần áo một chút, mới vừa bước đi thì đã bị ngăn cản, một dáng người đàn ông trung bình chặn anh lại, anh ta lấy máy dò kim loại từ trên tay người bên cạnh, “Thực xin lỗi, Thiệu tiên sinh, chúng tôi muốn kiểm tra một chút.”

Nụ cười trên mặt Thiệu Duật Thần đã không còn, anh giận tím mặt nhìn người kia, sau đó anh mở rộng hai cánh tay lần nữa mặc cho người kia cầm máy quét tới quét lui trên người mình.

“Thực xin lỗi, đã mạo phạm, Thiệu tiên sinh mời!” Anh ta dùng tay ra hiệu.

Thiệu Duật Thần không nhúc nhích, nhìn anh ta trong chốc lát, “Anh tên gì?”

“Điền Kế Sơn!”

Thiệu Duật Thần liếc nhìn anh ta một cái rồi đẩy cửa đi vào.

Trong phòng vốn ồn ào náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại.

Thiệu Duật Thần lướt nhìn cả hội trường, dường như mọi người không chuẩn bị anh sẽ đến đây, trên mặt bọn họ rõ ràng kinh ngạc. Chú Tứ ngồi bên cạnh ghế đầu, ông ta vốn là người cao thứ hai ở đây. Giờ phút này ông ta nắm lấy tay vịn của ghế biếng nhác chống đỡ thân mình. Ông ta chỉ nhìn anh một cái…ngay cả vẻ mặt khinh thường cũng chẳng muốn che dấu.

Thiệu Duật Thần hơi nhíu mày, trong lòng ứ đọng. Đối với ý kiến rửa tay trong bang hội anh cũng hiểu một ít. Đơn giản là Thiệu gia muốn hoàn toàn chấm dứt việc bang hội, mà có một số người muốn dùng thủ đoạn để chiếm lấy vị trí này.

Một bàn tay anh đút vào trong túi quần, một bàn tay khác đong đưa bên ngoài, “Các vị chú bác, đã để mọi người đợi lâu, chuyện trong nhà cần xử lý một chút.” Thanh âm của anh hơi khàn, anh đi đến chiếc ghế để trống kia, tay vịn lưng ghế, nhưng mà chú Tứ dường như không có ý muốn mở bàn tay nhường đường cho anh.

Thiệu Duật Thần phủi vài cái ở lưng ghế, anh cúi đầu, “Xem ra chú Tứ muốn vị trí này, không biết là trước hay sau vụ nổ.” Anh cúi đầu nhìn sắc mặt chợt thay đổi của lão già kia, “Chú Tứ?” Anh đứng thẳng lại, “Vị trí này là của Thiệu gia, ít nhất trước khi chúng tôi còn chưa rút khỏi thì điều này là quy củ.” Anh thở dài, “Cho dù Thiệu gia rời khỏi vị trí này, như vậy ai năng lực ngồi ở đây, mọi người nói đi?” Anh biết lúc này anh nhất định phải cứng rắn, bằng không ngồi trên vị trí này anh cũng không thể làm chủ.

Những người trong phòng lập tức xao động lên, họ vốn thì thầm với nhau giờ lập tức tách ra, từng người đều có chủ ý riêng. Bang hội chính là loại này, mỗi người đều có thế lực và dã tâm của mình, những ông lớn này có thói quen làm mưa làm gió, không người nào nguyện ý cúi đầu với người khác, mà Thiệu Duật Thần đã gửi lời nhắn cho bọn họ, đó chính là, nếu Thiệu gia rời khỏi, ai cũng đều có cơ hội.

Chú Tứ vô cùng không tình nguyện mà ngồi thẳng người, ông ta chỉnh lại áo dài của mình, “Không ngờ hiền chất (3) chẳng những y thuật cao minh còn có tài ăn nói.”

(3) lời khen đối với con cháu thế hệ trẻ tuổi.

Thiệu Duật Thần ngồi xuống trong dáng vẻ việc đáng làm thì phải làm, “Tôi có thể ngồi ở chỗ này không phải dựa vào tài ăn nói mà là bởi vì hiện tại tôi đang nắm giữ mạch máu sinh tồn của hội Thanh Sơn và vũ khí sắc bén có thể hoàn toàn tiêu diệt nó.” Anh dừng một chút, sau đó đưa tay nhận lấy văn kiện trong tay Văn Chính Đông, “Đây là hiệp định uỷ thác quản lý và di chúc của ba tôi và anh cả của tôi, tôi nghĩ rằng đây là lý do quan trọng nhất mà tôi đang ngồi đây.” Anh ném bản văn kiện vào giữa bàn tròn, “Điều tôi không hy vọng nhìn thấy nhất chính là cảnh sát có được những gì mà họ muốn, cho nên tôi hy vọng tôi và gia đình của tôi sẽ yên ổn, mặt khác chuyện anh cả của tôi vẫn chưa kết thúc.” Anh từ trên ghế đứng lên, “Đây là những điều tôi muốn nói hôm nay. Đã không còn sớm, các vị chú bác cũng nên trở về nghỉ ngơi đi, thức khuya đối với thân thể không tốt, nhất là những người lớn tuổi.” Nói xong anh lướt nhìn cả phòng rồi đi nhanh ra khỏi hội trường.

Lúc đi ra, người mặc đồ đen kia vẫn đứng ở đó, Thiệu Duật Thần đến trước mặt người gọi là Điền Kế Sơn, từ trong túi quần anh lấy ra một vật nhỏ bỏ vào túi áo của anh ta, sau đó cười cười rồi bước đi.

Điền Kế Sơn cúi đầu, nhìn cẩn thận đồ vật kia, anh ta không khỏi kinh sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, anh ta lại có thể để cho Thiệu Duật Thần ở dưới mắt mình mang theo một con dao mổ đi vào. Chuyện này nếu để chú Tứ biết e rằng anh ta chỉ có thể tự tử để tạ tội, anh ta nhìn bóng dáng của Thiệu Duật Thần, trong lòng có một chút cảm kích, nhưng càng có nhiều nghi hoặc, anh ta không hiểu đây là ý gì, thử hay là uy hiếp.

Trong thang máy không có một chút âm thanh, Mục Uyển Thanh không ngờ tới chuyện bang hội lại thuận lợi như vậy, cô ta càng không biết lời anh nói rốt cuộc là thật hay giả. Cô ta không tin là bởi vì Thiệu Duật Thần chưa bao giờ tham dự chuyện bang phái, tin là vì lão gia và đại thiếu gia đem tất cả mọi thứ cho anh, điều này khiến cho ngờ vực bộc phát trong lòng cô ta, Mục Uyển Thanh bỗng nhiên cảm thấy cô ta không quen biết người đang đứng trước mặt mình.

Thiệu Duật Thần tựa lưng vào tường thang máy, khaonh tay, nhắm mắt lại, sắc mặt rất nghiêm túc, “Chính Đông, anh đi điều tra Điền Kế Sơn kia, điều tra kỹ càng một chút, nếu không có vấn đề thì điều anh ta đến bên cạnh tôi.”

“Nhưng mà những người bảo vệ của hội Thanh Sơn đều do chú Tứ phụ trách, tôi sợ anh ta là người của chú Tứ. Văn Chính Đông không hiểu rốt cuộc vừa rồi Thiệu Duật Thần đưa cho người kia cái gì, phong cách làm việc của anh cũng hoàn toàn khó hiểu, ví dụ như nói anh là một con át chủ bài phát sáng.

Thiệu Duật Thần mở mắt, nhìn chăm chú vào Văn Chính Đông, “Anh sẽ không thử anh ta? Có lẽ từ hôm nay trở đi anh ta sẽ không còn là người của chú Tứ, hơn nữa, có ai biết được chú Tứ có bao nhiêu người.” Anh kéo khoé miệng cười mỉa, trước kia trong những vị chú bác, người anh không hài lòng nhất là chú Tứ, lúc trước anh cũng từng nhắc nhở ba và anh cả phải cẩn thận với người này, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, nhìn thấy biểu hiện của ông ta hôm nay, Thiệu Duật Thần khó có thể không đem bọn họ có liên quan đến nhau.

Khi ra tới cửa, xe đã mở ra sẵn chờ ở đây, Thiệu Duật Thần dừng một chút, anh xoay người nhìn Mục Uyển Thanh, “Uyển Thanh, em theo xe của Chính Đông trở về, anh còn có việc.” Nói xong anh không chờ Mục Uyển Thanh trả lời liền bảo người lái xe đi xuống, tự mình khởi động xe nghênh ngang chạy đi.

Mục Uyển Thanh cắn môi, đôi mắt liếc xéo nhìn phương hướng của chiếc xe đã đi xa, cô ta biết anh có thể đi gặp người phụ nữ tên Uông Ninh Hi kia, người nọ cô ta đã thấy qua, tuy rằng bộ dạng xinh đẹp, nhưng cũng tuyệt đối không có chỗ hơn người, cô ta điều tra Uông Ninh Hi, sau đó đến nhà lão gia than phiền, đến mách lẻo trước mặt Thiệu Duật Văn. Thế nhưng Thiệu Duật Thần là người có tiếng thích làm theo ý mình, hơn nữa, người của Thiệu gia hình như cũng không quá để ý chuyện này.

“Đi thôi, đừng nhìn.” Văn Chính Đông kéo cánh tay của Mục Uyển Thanh lại bị cô ta hất ra. Cô ta một mình đến phía trước, mở cửa xe rồi tóm người lái xe xuống, nhưng Văn Chính Đông ngăn cản.

“Uyển Thanh, đừng ương ngạnh. Duật Thần làm việc có chừng mực, bây giờ tâm tình của anh ta không tốt, cô đừng chạm đến vết thương của anh ta.”

Mục Uyển Thanh hít một hơi thật sâu, cô ta bình tĩnh lại. Văn Chính Đông giúp cô ta mở cửa xe phía sau, “Tôi đưa cô trở về.”

“Uyển Thanh!” Mục Uyển Thanh đang định lên xe thì có một âm thanh già nua gọi lại, “Sao lại một mình thế?”

Mục Uyển Thanh vịn cửa xe ngẩng đầu nhìn, cô ta bày ra một nét mặt khiêm tốn, “Chú Tứ.”

“Ngày giỗ của ba cô cũng sắp đến, đáng tiếc Mục lão đệ đi trước một bước, bằng không với trí tuệ của ông ấy thì tình hình lộn xộn này hẳn là chuyện nhỏ nhặt!” Chú Tứ giơ tay xoa tóc mình, kéo dài giọng nói, bộ dáng rầu rĩ.

Bọn họ đối mặt nhau cách chiếc xe, nắm tay của Văn Chính Đông đổ mồ hôi, lúc này chú Tứ đang dùng gậy ông đập lưng ông, năm đó ba của Mục Uyển Thanh vì cứu Thiệu Chấn Minh mà bị cảnh sát bắn chết, bây giờ Thiệu gia ngầm đồng ý với cảnh sát dự định tự mình rửa tay, chuyện này đối với Mục Uyển Thanh mà nói quả thật có phần khó xử.

Mục Uyển Thanh cười lạnh, “Chú Tứ, cám ơn ngài còn nhớ tới ông ấy, tình hình rối loạn trước mắt Duật Thần sẽ xử lý tốt, ngài hãy yên tâm. Chúng tôi có việc, xin cáo từ trước.” Chú Tứ nói mấy câu dường như không có gì to tát nhưng vẫn chạm phải nỗi đau thầm kín của cô ta, ngoài miệng không nói không có nghĩa là trong lòng không có, người đứng đầu có ý định thoả thuận với cảnh sát, cái chết của ba trở nên không có chút giá trị, cô ta không cam tâm.

Đoàn Dịch Lâm ở đối diện thật không ngờ còn có thể xem được một màn hay như vậy, nhìn thấy nét mặt già nua của chú Tứ kia, da mặt rủ xuống tới cằm, hắn mỉm cười, đoán được ông ta không được như mong muốn, lai lịch của Thiệu gia như thế nào, mèo nuôi trong nhà còn có móng vuốt sắc bén hơn cả những gia đình bình thường.

Xem diễn xong, tâm tình của Đoàn Dịch Lâm rất tốt, hắn đặc biệt sảng khoái lái xe chạy nhanh như bay qua cầu vượt, bỗng nhiên hắn cảm thấy hôm nay mình hơi quá đáng với Bội Nghiên, hắn tìm lối ra chạy xuống cầu, vào trong một tiệm trang sức chọn cho cô ta một đôi bông tai.

Lúc này ở trong bệnh viện đã qua thời gian thăm bệnh, Lư Bội Nghiên vẫn thay đổi áo choàng bác sĩ đã trộm vào ban ngày, như vậy đi lại trong bệnh viện rất thuận tiện. Ra khỏi thang máy, từ rất xa cô ta nhìn thấy có người đứng ngoài phòng bệnh của Uông Ninh Hi, cô ta dừng chân, sau đó lấy ống nghe bệnh trong túi áo đeo trên cổ, cô ta làm như không có việc gì đi qua trước mặt bọn họ. Cửa phòng được đóng chặt, nhưng xuyên qua khe hở của bức màn thì nhìn ra được ở bên trong có đèn sáng. Dưới ánh mắt áp lực của cảnh sát mặc thường phục, Lư Bội Nghiên không có nhiều thời gian để dừng lại, chuyến này xem như uổng công.

Uông Ninh Hi không ngờ trễ như vậy mà Phương Văn Chính vẫn còn đến tìm cô, cô miễn cưỡng chống đỡ ngồi dậy. Phương Văn Chính đè cô lại, sau đó đến cuối giường nhấn nút nâng giường lên. Uông Ninh Hi thấy bó hoa tươi ở đầu giường, cô mỉm cười ảm đạm, “Anh không phải chỉ tới để tặng hoa thôi chứ, như vậy rất nguy hiểm.”

Phương Văn Chính kéo ghế lại ngồi ở bên giường, “Không sao, bây giờ cô là nhân chứng, bên ngoài có cảnh sát bảo vệ cũng là chuyện bình thường.” Anh ta dừng một chút, ngẩng đầu nhìn sắc mặt xanh xao của cô, “Ninh Hi, tôi cảm thấy rất có lỗi.” Anh ta giữ chặt tay cô, “Lãnh đạo muốn điều động cô đến hội Thanh Sơn nằm vùng bên cạnh Thiệu Duật Thần.”

Uông Ninh Hi bỗng nhiên ngẩng đầu, hất tay anh ta ra, cô dùng ánh mắt không tin nhìn anh ta, cô nhếch môi, lông mày nhíu lại, “Tôi có nghe lầm không, chuyện của tôi và Thiệu Duật Thần thế nào anh là người rõ ràng nhất, anh không sợ nó sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của tôi sao? Hay là anh cũng định để tôi lợi dụng tình cảm của anh ta rồi lại dụ dỗ anh ta thu thập tin tức? Chẳng lẽ bây giờ tôi vẫn chưa khốn khổ sao, anh muốn tôi giẫm lên vết xe đổ?” Cảm xúc của cô kích động, “Tôi không đi!” Cô quay đầu không nhìn anh ta.

Phương Văn Chính có chút bất đắc dĩ, “Bây giờ Thiệu Duật Thần khẳng định là trông gà hoá cuốc, người mà trong thời gian ngắn có thể thuận lợi đi vào chỉ có cô là có hy vọng nhất. Còn nhiệm vụ lần này của cô chính là ở bên cạnh theo dõi anh ta, dò xét hư thực, xem anh ta có phải thật sự quyết tâm rửa tay hay không, ngoài ra cô cũng bảo vệ an toàn của anh ta.” Phương Văn Chính đứng lên, đến trước giường bệnh, nhìn cô từ trên cao, “Ninh Hi, đây là quyết định của cấp trên, cô có thể lựa chọn không làm, phải biết rằng cô vẫn còn trong hệ thống của chúng tôi. Huống chi vai diễn của cô chỉ là một người quan sát, hơn nữa bên trong sẽ có người tiếp ứng cô.”

Uông Ninh Hi chậm rãi nhắm mắt lại, cô thực sự rất thất vọng, “Anh đang uy hiếp tôi sao?”

Phương Văn Chính không tiếp lời cô, hai tay anh ta chống trên giường, cúi người nhìn chằm chằm vào cô, “Uông Ninh Hi, cô nói cho tôi biết, cô không phải thích anh ta, chẳng qua cô ngại thân phận của anh ta và hoàn cảnh của mình mới luôn từ chối anh ta.” Vấn đề này đã quanh quẩn trong đầu của Phương Văn Chính rất lâu, trước kia anh ta thăm dò qua loa nhưng Uông Ninh Hi lúc nào cũng né tránh, hôm nay thật là một cơ hội danh chính ngôn thuận.

Uông Ninh Hi quay sang nhìn anh ta, ánh mắt sáng ngời, họ nhìn nhau như vậy trong chốc lát, cô nhíu mày, xoay ra khỏi tầm mắt của anh ta, “Tôi không có!”

“Vậy cô sợ cái gì? Làm sao lại ảnh hưởng đến phán đoán của cô?”

“Tôi chính là không muốn đi, loại cuộc sống đó tôi đã trải qua đủ rồi, có được không?” Cô cao giọng.

Phương Văn Chính đứng dậy nhìn cô, mà cô quay mặt sang hướng khác né tránh anh ta, Phương Văn Chính bất đắc dĩ gật đầu, “Cô hãy suy nghĩ lại.” Nói xong anh ta xoay người đi tới cửa, lúc kéo cửa anh ta ngoảnh đầu lại, “Tiểu Hồng vừa mới qua đời, bác sĩ đã cố hết sức.”

Uông Ninh Hi không có hành động gì, nhưng sau khi tiếng đóng cửa phòng vang lên, cô rơi nước mắt. Tiểu Hồng là nhân viên của cô cũng có thể nói là người bạn duy nhất của cô ở nơi này.

Đêm dài tĩnh lặng, Uông Ninh Hi trằn trọc không thể ngủ, cô biết mình được lựa chọn, dù chống cự cũng vô dụng, ở trước mặt cô chỉ có con đường gian nan, nhưng nó phải ở trong quá khứ. Cô gắng sức mở to hai mắt, không muốn những ác mộng kia trở về một lần nữa.

Một tiếng “cạch” rất nhẹ. Ổ khoá cửa được đóng chặt một cách cẩn thận, Uông Ninh Hi sợ hãi, lập tức nhắm mắt lại.