Nghịch Thế

Chương 7: Chỉ mành treo chuông




Khi Lư Bội Nghiên trở về thì đã trễ, vào cửa trong phòng tối đen, cô ta vừa bật đèn, cả phòng lập tức sáng lên, Lư Bội Nghiên hoảng sợ, nhìn thấy Đoàn Dịch Lâm ngồi trên sô pha, hắn cầm điều khiển từ xa trong tay, sắc mặt không được tốt lắm, “Đi đâu?”

Lư Bội Nghiên dừng một chút rồi đi tới ném chìa khoá lên bàn, “Sao thế, khi nào thì anh quan tâm đến hành tung của em.” Cô ta đá giày cao gót về chỗ cũ, ngồi trên sô pha bên cạnh, “Sợ em động đến tình nhân của anh à? Ồ, không phải!” Cô ta vươn ngón tay cởi nút áo trước mặt hắn, “Là kẻ thù!” Cô ta đưa gương mặt lại gần hắn, “Anh yên tâm, bây giờ cô ta đang được bảo vệ, cảnh sát canh giữ ở bên ngoài đấy.”

Nói xong Lư Bội Nghiên bắt đầu cởi quần áo ra như bên cạnh không có người, “Lão già kia thành công rồi chứ?”

“Anh không phải đã nói qua với em sao, ông ta căn bản không có thực lực đó.” Hắn đứng lên đi đến phía sau của Lư Bội Nghiên, ôm lấy cả người của cô ta giờ chỉ còn lại quần lót, chiếc cằm cọ xát trên vai cô ta, “Chúng ta cùng nhau tắm, thế nào?”

Hắn nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô ta, cả người Lư Bội Nghiên rùng mình một cái, cô ta biết đây không phải là điềm báo tốt, cô ta xoay người nhìn hắn, trên mặt hắn tươi cười một cách xấu xa khiến cho cô ta càng thấy sợ hãi, cô ta nơm nớp lo sợ, “Dịch Lâm, em thật sự không có ý gì, em không muốn làm gì cô ta cả, em chỉ muốn nhìn một chút người phụ nữ mà anh nhớ thương rốt cuộc có bộ dạng gì, em nói thật, hãy tin em…”

Đoàn Dịch Lâm không cho cô ta cơ hội nói chuyện, một bàn tay hắn liền đẩy cô ta trên tường, tay kia thì kéo quần lót của cô ta ra, đè chặt cô ta ở trên tường, hắn hạ giọng, “Bội Nghiên, đừng tự tìm phiền toái, tôi là của em, mạng của tôi là do em cứu, tôi sẽ đem tất cả những gì tôi có cho em.” Đôi mắt hắn dịu dàng, chuyên tâm nhìn người phụ nữ đã cho hắn mạng sống lần thứ hai, hắn biết chính mình hoang đường, hôm nay nhìn thấy Đới Mạt Nhan hắn liền mất phương hướng, đã quên đi dự tính ban đầu của hắn. Hắn biết không nên như vậy.

Lư Bội Nghiên không thể chịu đựng nổi sự va chạm kịch liệt của hắn thế này, cô ta ôm chặt bờ vai của hắn, theo tần suất luật động của hắn, biểu hiện của hắn khi thì dịu dàng khi thì táo bạo khiến cho cô ta không biết làm thế nào, cô ta không nhận ra một Đoàn Dịch Lâm như vậy.

Hắn ghé vào trên vai của cô ta, thở hổn hển, Đoàn Dịch Lâm nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lư Bội Nghiên vang lên bên tai, “Dịch Lâm, anh, anh có yêu em không?”, cô ta muốn biết nhưng chưa bao giờ dám hỏi.

Đoàn Dịch Lâm ngay ngẩn cả người, hắn không biết nên trả lời như thế nào, từ lâu hắn đã không còn hy vọng xa vời đối với tình yêu, hắn đã từng có ý tưởng ngây thơ muốn cùng một người sống tới già, cũng từ một trận lửa lớn năm đó đã đốt cháy tất cả. Hiện tại hắn cảm kích Lư Bội Nghiên, thậm chí ỷ lại một chút vào cô ta, bản thân hắn cũng không rõ ràng loại tình cảm đó là như thế nào, là yêu sao?

“Nói cho em biết, được không?” Lư Bội Nghiên mang theo âm thanh khóc lóc nức nở khiến Đoàn Dịch Lâm phục hồi lại tinh thần, hắn hung hăng đâm vào cô ta, “Bây giờ tôi không phải đang yêu em à!” Toàn bộ nước mắt của Lư Bội Nghiên lập tức tuôn rơi, bản thân cô ta đối với hắn rốt cuộc chẳng là gì cả, cho dù như vậy cô ta vẫn không nỡ buông tay.

Sáng hôm sau, Đoàn Dịch Lâm thức dậy rất sớm, hôm nay là một ngày tốt hắn nên thảo luận điều kiện với chú Tứ. Lư Bội Nghiên vẫn ngủ rất sâu, đêm qua cô ta không ngừng rơi nước mắt, bây giờ khiến cho Đoàn Dịch Lâm quả thực hơi choáng ngợp, trong lòng hắn không vui cũng chỉ có thể thông qua gây sức ép cho cô ta chết đi sống lại mới có thể phát tiết. Lúc này nhìn thấy trên gương mặt người kia vẫn còn nước mắt, trong lòng hắn cũng đầy luyến tiếc đau thương, hắn lấy ra hộp trang sức kia từ túi quần mua ngày hôm qua đặt ở đầu giường, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô ta.

Thiệu Duật Thần ôm Cẩm Nhiên từ trên lầu đi xuống, đứa trẻ kia vẫn ở tư thế đó, ôm chặt cổ anh. Đến lúc mọi người trong nhà hoảng hốt nhìn thấy hai người kia, ai cũng không dám nói chuyện. Thần sắc của Thiệu Duật Thần rất khó coi, cả khuôn mặt đều là chán nản, đôi mắt thâm quầng, anh đã không còn khí chất anh tuấn sáng ngời hào phóng như ngày thường, toàn thân như một cái lồng đông cứng khiến cho người ta cảm thấy áp lực.

Anh ngồi xuống vị trí của mình, nhìn thấy hai vị trí đối diện trống không, lại nhìn vị trí chủ nhà cũng không có ai, buổi sáng này nhìn thoáng qua đã thiếu ba người, hốc mắt Thiệu Duật Thần hơi nóng, nhưng anh thở ra một hơi thật sâu chịu đựng lại.

“Cẩm Nhiên, chúng ta ăn cơm.” Anh vỗ nhẹ phía sau lưng của đứa trẻ, dỗ dành cậu bé, nhưng mà cậu bé vẫn không nhúc nhích.

Thiệu Duật Thần đành chịu, không biết nên làm gì bây giờ. Mục Uyển Thanh thấy thế vội đến phía sau Thiệu Duật Thần, đối diện với khuôn mặt của tiểu Cẩm Nhiên, “Cẩm Nhiên, để cho cô nhỏ ôm, chú mệt lắm rồi, được không?” Cô ta cười cười, vỗ tay, lấy lòng Cẩm Nhiên.

Thế nhưng đứa trẻ nhíu mày một chút, rồi giấu mặt ở trên vai Thiệu Duật Thần, hai tay ôm chặt hơn nữa. Mục Uyển Thanh hơi xấu hổ, sắc mặt cũng trở nên không tốt.

“Tất cả mọi người ăn cơm đi, để tôi lo cho nó.” Lời anh nói có phần mệt mỏi, anh cố gắng kéo cánh tay của Cẩm Nhiên xuống, đưa sữa tới miệng của cậu bé. Đứa trẻ vô cùng nghe lời, không lên tiếng, đút gì thì hé miệng ra như máy móc mà nhận lấy. Điều này làm cho Thiệu Duật Thần càng thêm khó chịu, đây là một đứa trẻ rất kén ăn, bình thường mỗi lần ăn sáng đều giống như là đánh giặc.

Thiệu Duật Văn cũng không chịu được, “Chị nghe nói nó rất thân với Uông tiểu thư, em cũng không thể cả ngày ôm một đứa trẻ đi lại, không bằng để cho cô ấy đến đây chăm sóc Cẩm Nhiên.”

Mục Uyển Thanh đang uống sữa thì bị sặc, ho khan liên tục, “Lai lịch của người kia không rõ ràng lắm, lúc này chúng ta phải cẩn thận một chút.” Cô ta vừa dùng khăn giấy lau miệng, vừa phản bác, đôi mắt cô ta nhìn khuôn mặt của Thiệu Duật Thần chăm chú, nhưng mà trên mặt người kia không có biểu cảm gì, anh vẫn đút từng muỗng cơm cho Cẩm Nhiên. Qua hồi lâu anh mới thản nhiên nói một câu, “Chuyện này nói sau, hiện tại cô ấy là nhân chứng được cảnh sát bảo vệ.” Anh nói qua loa, lúc này anh không muốn bàn việc riêng của mình ở nhà, bây giờ không phải là thời gian thích hợp.

“Chờ vụ án điều tra xong, việc bảo vệ tự nhiên sẽ huỷ bỏ, trước tiên để Chính Đông điều tra xem xét.” Thiệu Duật Văn nhíu mày nhìn Cẩm Nhiên đang im lặng, vẻ mặt chỉ có lo lắng, “Cẩm Nhiên bình phục chỉ sợ không phải chuyện một hai ngày.”

Mục Uyển Thanh không nói nữa, cô ta cúi đầu uống một hớp sữa, sau đó đẩy cái ly ra một cách thiếu kiên nhẫn, cô ta thấy ánh mắt của mọi người tập trung lại đây cho rằng không ổn, trong mắt cô ta lập tức ngấn nước mắt, cô ta chớp mắt vài cái, một giọt nước mắt rơi xuống, “Em xin lỗi, em đi lên chăm sóc ba nuôi.”

Cô ta bước nhanh lên lầu, lắng nghe Thiệu Duật Văn ở phía sau vẫn còn lảm nhảm chuyện Uông tiểu thư thế này thế kia, cô ta cắn chặt răng, hai nắm đấm siết chặt, chẳng lẽ Uông Ninh Hi sẽ như vậy tiến dần từng bước một cách danh chính ngôn thuận?

Thiệu Duật Thần cầm cái muỗng để lại trong chén, bữa cơm này thật ăn không vô, anh quay đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, “Cẩm Nhiên ngoan, hôm nay chú có việc, cháu ngoan ngoãn đợi ở nhà được không?”

Cẩm Nhiên ngơ ngác nhìn anh, trong chốc lát lại dùng hết sức ôm lấy anh thật chặt. Trong lòng Thiệu Duật Thần vốn đã nặng nề nay giống như bị dao cùn cắt khoét.

“Chị, trước tiên chị hãy đem cổ phần của Cảnh Thiên bán ra ngoài, vào lúc này, trước hết phải ổn định bên trong công ty, những việc khác nói sau. Để cho Uyển Thanh tự lo liệu chuyện tang lễ, sáng nay em đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra…” Nói đến đây anh không nói tiếp nữa, chuyện hỗ trợ điều tra này đương nhiên không đơn giản như vậy, hôm nay anh muốn trao đổi điều kiện cùng với lãnh đạo.

Trên đường đến cục cảnh sát, Thiệu Duật Thần vẫn rối loạn, lúc nhìn thấy Cẩm Nhiên tự buông khỏi anh, Thiệu Duật Thần không nói gì liền chạy về phòng thay quần áo. Anh bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình, anh do dự, có phải thực sự không cần đưa Uông Ninh Hi đến đây hay không. Anh day day mi tâm của mình thở dài một hơi.

Văn Chính Đông ngoảnh đầu nhìn anh, “Thiệu tiên sinh có phải vì chuyện của tiểu thiếu gia và Uông tiểu thư mà phiền não không?”

Thiệu Duật Thần cười mỉa, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Chẳng trách anh cả tôi khen ngợi anh như vậy. Sau này đừng gọi tôi là Thiệu tiên sinh, tính ra thì tuổi của anh cũng lớn hơn tôi, trực tiếp gọi tôi Duật Thần là được.” Anh lại thở dài một hơi, “Nếu anh là tôi, anh làm sao bây giờ?”

Văn Chính Đông nắm chặt quả đấm, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, anh ta rõ ràng hoàn cảnh này, mặc kệ ai đi vào đứng ở bên cạnh Thiệu Duật Thần đều sẽ trở thành mục tiêu, nhưng ở lập trường của anh ta lại cần phải làm như vậy, “Uông tiểu thư tiến vào khẳng định không phải là việc tốt đối với cô ấy, nhưng mà đối với việc điều trị của Cẩm Nhiên hẳn là có lợi.” Anh ta dừng một chút, “Rất nhiều chuyện không thể lưỡng toàn, mấu chốt chính là xem Thiệu tiên sinh, anh có năng lực bảo vệ tốt cho bọn họ hay không.”

Thiệu Duật Thần nhắm mắt ngã vào chỗ tựa lưng, chính anh cũng không rõ ràng, nếu như anh có thể xác định nếu cô ở bên cạnh mình mà có thể đảm bảo cô không có việc gì, anh cũng sẽ không dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô, không ai biết trong lòng anh có bao nhiêu đau khổ, nói ra những lời kia với cô cần dùng bao nhiêu dũng khí và sức lực, lại phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ.

“Trước tiên hãy điều tra rõ ràng đi!” Anh nói một câu.

Văn Chính Đông cắn môi, cuối cùng gật đầu ừ một tiếng.

Uông Ninh Hi thật không ngờ nhanh như vậy lại gặp được Phương Văn Chính, anh ta đi vào cùng người cảnh sát lập biên bản, nhưng mà anh ta không đi ra.

“Thiệu Duật Thần đã cắt đứt với cô?” Anh ta ngược lại nói thẳng ra trọng điểm, điều này làm cho Uông Ninh Hi hết sức kinh ngạc, anh ta làm sao lại biết nhanh như vậy, theo lý thì Thiệu Duật Thần sẽ không đem loại chuyện này nói khắp nơi. Nhưng cô nghĩ lại lời nói hôm qua của anh ta: sẽ có người tiếp ứng cô.

“Nếu các người đã cài người ở bên cạnh anh ta, vẫn còn cần phải làm chuyện vô ích sao?” Cô xoắn ngón tay mình, lúc nói chuyện cũng không nhìn anh ta, cô cắn chặt môi, nghĩ đến người kia đã nói không bao giờ đến quấy rầy cô nữa, lòng của cô vẫn bị nỗi đau kéo căng, cô suy nghĩ thì ra mức độ cô yêu anh đã vượt xa trí tưởng tượng của mình, chẳng qua là thời gian anh theo đuổi cô lâu như vậy khiến cho loại nhận định này mất đi nền tảng của sự đánh giá khách quan.

“Tôi đã nói rồi, nhiệm vụ của các người khác nhau. Nếu Thiệu Duật Thần thật sự muốn rửa tay, cũng cam đoan chặt đứt con đường giao dịch phi pháp, như vậy cảnh sát cần phải bảo vệ sự an toàn của anh ta và người nhà của anh ta. Cô phải biết rằng thế lực của hội Thanh Sơn rắc rối phức tạp, nếu có thể làm cho nó suy yếu hoặc là tiêu diệt, không thể nghi ngờ đây là phương thức tốt nhất.” Phương Văn Chính đến gần cô, “Ninh Hi, không phải tôi ép cô, chuyện này thực sự quá lớn, chúng ta cần phải hy sinh lợi ích cá nhân.”

“Nhưng mà chúng tôi đã cắt đứt, tôi không có ưu thế gì cả, các người hãy tìm người khác đi.”

“Việc này cô yên tâm, chúng tôi sẽ nghĩ cách, anh ta sẽ trở lại đến tìm cô.” Phương Văn Chính tràn đầy tự tin, Uông Ninh Hi nhíu mày nhìn anh ta, trong lòng cô có linh cảm không tốt.

Bác sĩ vào phòng kiểm tra, tâm tình của Uông Ninh Hi vô cùng buồn bực, “Bác sĩ, không thể để một số người không liên quan tới làm phiền tôi nữa, tôi đau đầu quá, buổi tối không ngủ được.”

Người bác sĩ nhìn thoáng qua Phương Văn Chính ở bên cạnh, “Uông tiểu thư, cảnh sát chấp hành công vụ, tình huống này chúng tôi không thể can thiệp, nhưng vào buổi tối, chúng tôi sẽ cho Uông tiểu thư dùng một ít thuốc an thần.”

Phương Văn Chính không còn nhiều thời gian ở lại, anh ta đi theo bác sĩ ra ngoài, lúc này Uông Ninh Hi nhìn cửa sổ, cô không biết bọn họ sẽ dùng cách gì để cho anh trở về tìm mình, trong lòng bàn tay cô đổ mồ hôi không ngừng, cô muốn gặp anh lại sợ nhìn thấy anh.

Thiệu Duật Thần làm xong chuyện thì trời đã tối đen, từ cục cảnh sát đi ra, anh hơi thả lỏng một chút, chỉ cần cắt đứt tất cả những con đường giao dịch không hợp pháp, bọn họ cũng không yêu cầu Thiệu gia giao ra tất cả tài liệu, nếu thật sự như vậy, đơn giản giúp đỡ lãnh đạo vạch trần cả thế giới ngầm, đó chính là cùng đường.

“Chính Đông, chúng ta đến bệnh viện, tôi muốn thu dọn một số thứ, anh ở dưới chờ tôi là được, tôi sẽ nhanh chóng đi xuống.”

Trở lại phòng làm việc của mình, Thiệu Duật Thần vẫn không khỏi thương cảm, đôi mắt anh hơi đỏ, anh đem một số đồ cá nhân và tài liệu học thuật bỏ vào trong thùng nhỏ, anh nhìn quanh gian phòng có chút lưu luyến.

“Mang theo những thứ cần dùng gấp là được, phòng này tôi sẽ giữ lại cho cậu, cậu khẳng định có thể trở về.” Hứa Tấn Dật đứng ở cửa nhìn anh.

Thiệu Duật Thần cười khổ, anh không ngờ nơi này trở thành hồi ức của anh, nếu anh có thể trở về, vậy Ninh Hi vẫn còn ở đây không? Trái tim anh đột nhiên đập nhanh một chút, chính mình nỗ lực không ngừng, khó mà thực sự chấm dứt một cách đột ngột.

Đồ đạc không nhiều lắm, một cánh tay anh mang theo cái thùng kia đi ra, đi đến bên cạnh Hứa Tấn Dật anh vỗ vai anh ta, “Nhớ giúp tôi khoá cửa.”

“Thật sự không tới gặp cô ấy?” Lời này vừa nói ra Hứa Tấn Dật liền hối hận, trước kia anh ta dốc sức phá vỡ uyên ương, lúc này nhìn thấy dáng vẻ tổn thương tình cảm của Thiệu Duật Thần, anh ta lại không chịu được… Con người có phải đều mâu thuẫn như vậy hay không.

Thiệu Duật Thần cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thanh âm trầm thấp, “Cô ấy thế nào?”

“Không sao, vẫn như vậy, đã treo nước kháng viêm, nhưng tôi nghe bác sĩ Chu nói cô ấy hình như mất ngủ, sẽ cho cô ấy uống thêm thuốc an thần.” Hứa Tấn Dật nghiêng đầu nhìn anh, “Lo lắng thì hãy đến xem cô ấy, không chừng đã uống thuốc, lúc này cũng ngủ rồi.”

Anh ngẩng đầu, “Không đi, đều nói hết rồi.” Nói xong, anh mang theo cái thùng đi vào thang máy.

Tay Thiệu Duật Thần dừng lại trước một hàng phím số thật lâu, cuối cùng vẫn nhấn lầu 14, anh không bỏ xuống được, anh nói với bản thân đây là lần cuối cùng, thật sự là lần sau cùng.

Anh chỉ đứng nhìn ở bên ngoài, cảnh sát canh giữ ở cửa cũng không có vẻ rất chặt chẽ. Anh xuyên qua cửa kính nhìn cô, cô ngủ rất sâu, vẻ mặt rất điềm tĩnh, luôn luôn nhíu mày. Giờ phút này xung quanh im lặng khiến anh hoảng hốt, anh chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng bước chân của giày cao gót từ xa đến gần.

Thiệu Duật Thần chậm rãi xoay người, đi trở về con đường lúc nãy. Một người y tá đeo khẩu trang đi qua bên người anh kèm theo là tiếng bước chân, trong tay cô ta bưng một cái khay, cúi đầu, anh không thể nhìn thấy mặt cô ta. Trong đầu Thiệu Duật Thần sinh ra một tia khác thường, nhưng mà anh không biết là gì, bây giờ trong đầu anh rối loạn. Anh chợt nghe cảnh sát và người y tá nói chuyện với nhau ở phía sau:

“Làm gì?”

“Đổi thuốc.”

“Vào đi!”

Cửa thang máy mở ra, trước mặt Thiệu Duật Thần chính là áp phích tuyên truyền sự nhiệt tình phục vụ của bệnh viện, tầm mắt anh dừng ở trên đôi giầy của người y tá, đúng, là giầy của y tá.

Trái tim anh căng thẳng, đồ vật đã thu dọn ở trong tay rơi xuống một tiếng “bịch”, anh xoay người, ra khỏi thang máy sắp đóng cửa, “Đừng để cô ta đi vào!”