Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 25: Sáng tạo




Edit: Zi Tầng hai, Quân Mộ Khuynh cũng đi hết một lượt lại chẳng thấy thứ gì đặc biệt, nàng bèn hướng tầng ba đi đến, vừa lúc đó, nàng phát hiện ra ở giữa tầng hai với tầng ba không hề có cầu thang.

Lúc này, thanh âm trên đỉnh đầu lại một lần nữa vang lên: “Không cần lo lắng, tầng thứ hai cái gì cũng không có, có điều ngay cả cầu thang để lên tầng ba cũng không có luôn. Đây chính là muốn thử thách ngươi tự sáng tạo ra một con đường có thể đi lên tới tầng thứ ba. Sáng tạo, chính là khảo nghiệm của tầng thứ hai này.”

Tự nghĩ biện pháp lên tầng thứ ba sao? Đây là cái chủ ý của ai nghĩ ra vậy? Sáng tạo một con đường…?

“Ngươi đây là chỉnh người sao?” Quân Mộ Khuynh nhìn đỉnh đầu, chờ đợi câu trả lời, nhưng đáp lại nàng chỉ là sự yên lặng.

Sáng tạo ra một con đường để thông tới tầng thứ ba? Chẳng lẽ là dùng đấu kỹ? Quân Mộ Khuynh đi tới vị trí gần với tầng ba nhất ở tầng thứ hai, đấu kỹ trận dưới chân hiện ra, một viên ngũ giác màu nâu hiện ra mang theo một chút bụi bặm.

“Đất chi cầu thang! Này là chuyện gì?”

Vừa mới ngưng tụ đấu kỹ, còn chưa kịp hiện ra đã biến mất hoàn toàn, đấu kỹ trận cũng dần dần biến mất.

Không thể ngưng tụ đấu kỹ? Dựa vào, đây không phải là hố người ta sao? Vậy thì đi kiểu gì a? Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu nhìn lên tầng ba có chút bất dắc dĩ, hiện tại đấu kỹ thì không thể dùng, chẳng lẽ có thể sáng tạo ra một con đường mà không sử dụng đấu kỹ sao?

Một lục quang vờn quanh người, phong nguyên tố đem Quân Mộ Khuynh bao ở bên trong nâng lên, hướng lầu ba đưa đi, nhưng còn chưa tiến được hai bước, nàng liền bị đánh trở lại mặt đất, phong nguyên tố cũng biến mất.

Này cũng không được sao? Sáng tạo một con đường?

Phải làm sao mới có thể có một con đường? Đường là để người đi, nàng phải sáng tạo kiểu gì? Nghĩ không ra, Quân Mộ Khuynh trực tiếp ngồi khoanh chân trên mặt đất, bàn tay chống cằm.

Sáng tạo đường? Đâu có đường đâu?

Quân Mộ Khuynh khổ tâm suy tư ở trong Long Khóa tháp, cũng không biết Ninh Kiền vì ngang nhiên bắt nạt tân sinh nên đã bị đuổi ra khỏi học viện, lúc này mọi người trong học viện đều đang chuẩn bị cho buổi lịch luyện, trong viện của Phong lão sư lúc nào cũng có người đi qua đi lại, thân ảnh màu đen thì vẫn ngồi trong phòng của hắn, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào cái góc tường âm u kia.

“Nếu đã lo lắng đến vậy, thì ngươi đi cứu nàng đi.” Thanh âm đầy dụ hoặc vang lên, Hàn Ngạo Thần không quay đầu, mắt thủy chung nhìn vào một chỗ.

“Uy, tiểu tử, ngươi không thể vô lễ với ta như vậy nha.” Phong lão sư ngồi bệt xuống đất. điên điên khùng khùng dùng ngón tay vẽ bậy bạ bụi rteen mặt đất, tất cả cử chỉ của hắn đều thuộc về một người điên, nhưng nói chuyện lại vô cùng tự nhiên, thực sự làm người ta nghi ngờ, người này rốt cuộc là có bị điên hay không?

“Lão sư, ngươi cảm thấy ta lo lắng sao? Không lẽ ngươi không cảm thấy là ta đang đợi? Chẳng lẽ ngươi không biết nàng rất có bản lĩnh sao?” Hàn Ngạo Thần ôn nhuận tươi cười, thanh âm ôn nhu mang theo vài phần trêu tức, con ngươi màu đen trước sau vẫn yên lặng, không một chút phập phồng.

“Ngươi…”

‘Ngao~~’ Một tiếng rống phẫn nộ vang lên ngoài cửa, Hàn Ngạo Thần rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt mình, liếc Phong lão sư một cái, bước ra khỏi phòng.

Phong lão sư nhìn ra cửa, ngón tay không ngừng vẽ bậy trên mặt đất, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Hồng hồ điệp, hắc hồ điệp, hồng hồ điệp bay bay bay.”

“Ngươi là hồ điệp, ta cũng là hồ điệp, hồ điệp…”

Hàn Ngạo Thần vừa đi ra ngoài cửa thì một cỗ nhiệt khí đã ập tới, hoàng sắc kim hổ trừng mắt giận nam nhân đột ngột xuất hiện, nó còn tưởng người ra sẽ là cái lão già điên điên khùng khùng kia chứ, không ngờ lại là nam nhân này. Chủ nhân nó đã mất tích hai ngày, nó thiếu chút nữa đem toàn học viện lật ngược lên, nhưng vẫn không thể nào tìm được hình bóng của nàng.

“Chậc chậc… Thế nào? Ngày đó ngươi không bị phạt sao?” Đường đường là một ma thú lại đi quan tâm một nhân loại nhỏ bé? Hàn Ngạo Thần vẻ mặt thú vị nhìn Hỏa Liêm chiếm cứ toàn bộ khoảng sân, cứ như là nhìn thấy lão bằng hữu, gửi lời hỏi thăm.

Hỏa Liêm không trả lời, nhìn chăm chú người trước mắt, trên người hắn mang theo vị đạo (là mùi đó mà, dùng vị đạo cho nó văn vẻ) rất quen thuộc, chính là người ngày đó. Nó ở trong phòng hắn ngủ quên, xém chút đã hại chủ nhân khong thể thi đấu, hiện tại hắn lại xuất hiện ở đây, nhất định là có liên quan tới sự mất tích của chủ nhân, nhân loại đáng ghét.

“Ai, ngươi không trả lời ta thì thôi. Nhưng mà đừng có hoài nghi ta, lúc ta tới đã không thấy nàng đâu rồi, có điều ta biết nàng đang ở đâu.” Hàn Ngạo Thần dường như xem thấu tâm tư Hỏa Liêm, không cần nó mở miệng đã có thể biết được nó đang nghĩ gì.

Hỏa Liêm hoài nghi nhìn người trước mặt, không phát giác ra lửa giận của nó lúc đầu vì vài ba câu nói bâng quơ của Hàn Ngạo Thần đã bị dập tắt toàn bộ. Có thể đem lửa giận của ma thú dập tắt, Hàn Ngạo Thần là người đầu tiên, mà Quân Mộ Khuynh là đệ nhất trong việc đem ma thú và nhân chọc cho tức chết. (hai anh chị xứng đôi thấy sợ luôn)

“Ngươi muốn tới đó không?”

Hỏa Liêm lanh lợi gật đầu, thân thể cũng chậm rãi quay về trạng thái tự vệ, nó rất lo lắng cho chủ nhân, người trước mắt biết chủ nhân ở đâu, nó nhất định phải đi.

“Vậy thì đi thôi.” Hàn Ngạo Thần mỉm cười nhìn liệt diễm con hổ trong hình dáng con mèo nhỏ, trong mắt thoáng qua một mạt nghi hoặc, không có khế ước, vậy mà có thể làm cho ma thú nghe lời như vậy, giống như ngày hôm đó…

Hỏa Liêm đi phía sau Hàn Ngạo Thần, ngẩng đầu cao ngạo, nhất cử nhất động của nó như một con mèo bình thường.

Trong tòa tháp, Quân Mộ Khuynh vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, chăm chú suy tư, đã bao nhiêu thời gian trôi qua nàng cũng không biết. Bầu trời ở đây lúc nào cũng ảm đạm, nàng căn bản là không thể phân biệt được bây giờ là ban đêm hay là ban ngày, chỉ biết thời gian cứ thế trôi qua mà nàng vẫn chưa thể nghĩ ra biện pháp rời khỏi đây.

Sáng tạo một con đường? Sáng tạo? Sáng… Quân Mộ Khuynh bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đỏ đậm con ngươi thoáng qua một đạo quang mang, nàng lập tức ngồi thẳng dậy, nhắm mắt lại.

Trong lòng mỗi người đều có một con đường, con đường này có thể không dẫn tới bất cứ địa phương nào, nếu khảo nghiệm này muốn sáng tạo, vậy thì… Này cửa thứ hai thật là dễ.

Trên người Quân Mộ Khuynh tỏa ra một đạo hào quang, dưới chân nàng lóe ra một trận pháp màu vàng, đem nàng bọc ở bên trong.

Mưu trí chính là con đường.

Quang mang không ngừng tăng lên, đem toàn bộ căn phòng chiếu sáng, kim sắc quang mang chiếu được một lúc thì hoàn toàn biến mất, căn phòng lập tức trở về mờ ảo vốn có, thân ảnh Quân Mộ Khuynh cũng không còn ở tầng hai nữa.

Khảo nghiệm ở tầng thứ hai, nói một cách đơn giản chính là giác ngộ, ngưng tụ đấu kỹ không phải là đẳng cấp cao, tinh thần lực dồi dào cũng không hẳn là lợi hại nhất, chỉ có không ngừng lĩnh ngộ mới có thể đem đấu kỹ phát huy đến lực lượng mạnh nhất.

Hai con mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, nàng hiếu kỳ nhìn chung quanh, tầng này không trống trải như mấy tầng trước, trên tường có rất nhiều văn tự cổ, nàng xem không hiểu được mấy chữ này, nàng chỉ muốn biết mình đang ở tầng thứ mấy.

“Chúc mừng ngươi đã thông tới tầng thứ tư, lối đi tới tầng thứ năm chính là ở chỗ này, đi đi.” Thanh âm kia một lần nữa lại vang lên trên đỉnh đầu, Quân Mộ Khuynh giờ mới biết đây đã là tầng thứ tư, nàng trực tiếp nhảy qua tầng thứ ba mà tới tầng thứ tư, có điều nàng chẳng cảm giác được đây là chuyện tốt tẹo nào, nói không khảo nghiệm của hai tầng đều tập trung ở đây cũng nên.

“Ngộ tính của ngươi không giống như người bình thường, có thể bỏ qua tầng thứ ba mà trực tiếp tới tầng thứ tư. Cho nên ở tầng thứ tư ngươi sẽ phải đối mặt với hai khảo nghiệm, hai khảo nghiệm sẽ tùy lúc mà xuất hiện.” Thanh âm trên đỉnh đầu lại lần nữa vang lên.

Quân Mộ Khuynh đen mặt, không nói gì nhìn đỉnh đầu, có thể hay không đừng như vậy a, mỗi lần nàng nghĩ đến cái gì đều thật sự diễn ra, không phải linh đến vậy chứ?