Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 14: Người long vũ dong binh đoàn tới gây chuyện




Edit: Zi

Một bóng người vội vã bước đến, giơ cánh tay to lớn ra, ở trong mắt Quân Mộ Khuynh, người này thật giống người khổng lồ, so với bạn đồng lứa, Quân Mộ Khuynh có thể được xem là phát triển sớm, thân thể so với người cùng tuổi cao hơn rất nhiều, cho nên rất nhiều người cho rằng nàng đã mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng so với người trước mắt, nàng chỉ như người tí hon a!

“Là ta, xin hỏi ngươi là…”

“Xích Quân!” nam tử chợt đi đến trước mặt Quân Mộ Khuynh, hiếu kỳ nhìn nàng.

“Là ta.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng cảm giác, nếu cứ tiếp tục như vậy, mặt của nàng chắc lúc nào cũng đều bị -_-||| quá.

“Tiểu tử ngươi nhìn cũng đâu có gì đặc biệt, thế nào mà Thí Sát cứ nói khoác trước mặt ta a?” Nam tử quan sát trên dưới trái phải Quân Mộ Khuynh, một chút cũng không phát hiện được nàng đang bối rối, không biết phải mở miệng như thế nào.

“Này…” Quân Mộ Khuynh khóc không ra nước mắt, biết thế nàng đã không dùng thân phận này tới đây, ai biết Doãn đại ca lại lợi hại đến thế, hiện tại nàng cảm giác hình như toàn bộ người ở đây đều biết được chuyện của nàng.

Hỏa Liêm đứng ở trên vai Quân Mộ Khuynh, cười muốn rút gân, buồn cười chết mất, không thể không nói những người này quá nhiệt tình, làm cho chủ nhân nhà nó có thể bối rối được, nó lần đầu tiên thấy chủ nhân bị như thế, quá hay, thật là bội phục mấy người này.

Chi Chi không biết đã dậy từ lúc nào, vẻ mặt cũng đang cười Quân Mộ Khuynh.

“Xích Quân công tử, đây là đội trưởng của chúng ta, Doãn Lệ.” Cái Thạch ngượng ngùng giới thiệu, trong lòng reo hò, đội trưởng a, ngươi có thể còn mất mặt hơn nữa không, người ta tốt xấu gì cũng là khách, ngươi gặp người ta, mở miệng ra là tiểu tử này tiểu tử nọ, làm cho người ta lúng túng không biết phải làm sao.

“Doãn đội trưởng.” Thì ra là cha của Doãn đại ca a.

“Khách khí khách khí!” vừa nói, bàn tay khổng lồ của Doãn Lệ vừa vỗ vào cái vai mảnh khảnh của Quân Mộ Khuynh, chụp một cái làm cho Hỏa Liêm thiếu chút nữa là rớt xuống, nó ôm thật chặt vai của Quân Mộ Khuynh, lau lau mồ hôi trên trán, những người này thế nào toàn thích chụp vào vai bên này, vai bên Chi Chi đang nằm kia sao không chụp, quá bất công.

Quân Mộ Khuynh cười khổ nhìn cái chụp kia, người của Thanh Hỏa dong binh đoàn nhiệt tình như vậy chắc đều là do vị đội trưởng này quá, hai cái chụp vai lúc trước làm nàng thiếu chút nữa tắt thở rồi, vẫn là Doãn đại ca ra tay nhẹ hơn.

“Đội trưởng, Xích Quân công tử chắc đã mệt rồi, ngươi muốn nói chuyện với người ta thì cũng nên chờ tới sáng mai đi.” Triệu Đồng nhắc nhở, ngữ khí nói chuyện cứ như là đang nói với huynh đệ của mình vậy, không một chút sợ hãi.

Doãn Lễ vội vàng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, cần phải an bài một chỗ cho ngươi nghỉ ngơi, ngươi cứ ở phòng bên cạnh phòng Thí Sát đi, dù sao hắn cũng sắp về rồi.” hắn hưng phấn quá nên quên mất, có thể nhìn thấy người thường xuyên được con trai nhắc tới, không hưng phấn sao được.

“Cảm ơn Doãn đội trưởng.” Quân Mộ Khuynh cũng không dám ở lại đây lâu, sự nhiệt tình của bọn họ đã dọa đến một ‘thiếu niên’ ngay cả ngũ đại gia tộc cũng không sợ.

“Không cần khách khí, Triệu Đồng, còn không mau dẫn Xích Quân công tử đi, chẳng lẽ ngươi cũng không muốn nghỉ ngơi sao?” Doãn Lệ nói với Triệu Đồng, trên mặt còn không quên mang theo nụ cười thân thiết.

Quân Mộ Khuynh đột nhiên phát hiện, Doãn Lệ không giống với các đội trưởng khác, không bao giờ mang trên người cái ‘giá’ của một đội trưởng, ở trước mặt những lính đánh thuê này, hắn dường như chỉ là một lính đánh thuê bình thường, có thể cùng bọn họ cười đùa, tán gẫu, ăn cơm, hay làm bất cứ chuyện gì.

“Được được, đội trưởng đã lên tiếng, tiểu nhân nào dám trái lời, Xích Quân công tử, thỉnh.” Triệu Đồng chạy tới trước mặt Doãn Lệ, làm bộ dáng như tiểu nhị.

Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ cười, bước đi trước, không ngờ phụ thân của Doãn đại ca lại thú vị đến thế, nhìn thấy hắn, nàng đột nhiên nhớ đến phụ thân mình, người đã vì mình mà bất chấp ly khai gia tộc, vì bảo vệ mình không bị tổn thương gì, cuối cùng lại bị người của Lôi gia đánh bị thương, biến mất trước mặt mình.

Quân Mộ Khuynh đi ở phía trước, Triệu Đồng đi ở phía sau: “Xích Quân công tử, hy vọng ngươi không bị dọa, đội trưởng của chúng ta chính là như thế, ở trước mặt chúng ta không bao giờ tỏ vẻ kẻ trên, có lúc còn cùng ăn cơm, ngủ gác, cùng vui đùa ầm ĩ, hắn so với những đội trước khác hoàn toàn bất đồng.” Hắn rất vui vì mình được gia nhập vào Thanh Hỏa dong binh đoàn.

“Ta biết, có điều tính tình của ta có chút lạnh.” Trên mặt Quân Mộ Khuynh khó mà có được một nụ cười thật lòng như bây giờ, lúc đầu, nàng đúng là bị dọa, nhưng nàng lại cảm thấy thế này thật là tốt.

“Hì hì, vậy là tốt, ta chỉ lo ngươi bị dọa thôi, thật ra đoàn trưởng của chúng ta rất tốt, ở chung lâu ngươi sẽ biết.” Triệu Đồng ngây ngốc cười, mỗi khi nói đến Doãn Lệ, trong mắt không hề che giấu sự sùng kính.

“Đương nhiên là không, ta cũng hy vọng có thể nhanh chóng thích nghi ở đây.” Nếu không mỗi lần gặp người của Thanh Hỏa dong binh đoàn đều bị chụp vai, nàng không bị nội thương chắc cũng sẽ bị chụp thành nội thương mất.

“Công tử là cố ý đến xem dẫn đầu nhà chúng ta sao?” Triệu Đồng tò mò hỏi, trừ những người của dong binh đoàn ra, hắn bội phục nhất chính là Xích Quân công tử, sự việc ở núi Linh Lung, người khác là nghe kể, nhưng hắn là được tận mắt nhìn thấy.

“Đúng vậy, chờ gặp được hắn, ta sẽ đi.” Quân Mộ Khuynh trả lời mọi vấn đề của Triệu Đồng, không một chút mất kiên nhẫn.

“Nhanh như vậy a, ngươi không ở xem đại hội xếp hạng dong binh đoàn sao?” Triệu Đồng có chút thất vọng, năm nay khỏi phải nói bọn họ cũng biết bọn họ nhất định sẽ đứng thứ nhất, có điều hắn lại hy vọng Xích Quân công tử có thể ở lại lâu hơn một chút.

“Dù sao các ngươi cũng sẽ là đệ nhất, đây là kết quả hiển nhiên rồi.” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, xem ra hai cha con này đối với người của Thanh Hỏa dong binh đoàn có lực ảnh hưởng rất lớn, Thanh Hỏa dong binh đoàn đứng đệ nhất, quả nhiên danh xứng với thực.

Triệu Đồng lại cười ngây ngô, chuyện hắn có thể nghĩ tới, Xích Quân công tử sao có thể không nghĩ ra được chứ, với lại Xích Quân công tử hẳn là còn có chuyện muốn làm, nhất định sẽ không ở lại một chỗ quá lâu.

“Công tử, đây là gian phòng của ngươi, bên này là phòng của dẫn đầu, ngươi xem nếu cần thêm gì thì cứ nói với ta một tiếng.” Triệu Đồng cẩn thận nói, thật ra hắn còn muốn nói chuyện với Xích Quân công tử thêm vài câu nữa, nhưng mà đã đến nơi rồi.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu: “Cảm ơn.” Hôm nay là ngày nàng lịch sự nhất, không biết đã nói cảm ơn mấy lần rồi.

“Không cần khách khí, vậy ta đi trước.” Triệu Đồng xua xua tay, gãi gãi cái ót, cười ngây ngô một cái.

Triệu Đồng đi rồi, Quân Mộ Khuynh mới đi vào phòng, nàng nhìn sơ qua một chút, ở đây không hề thiếu thứ gì, vi mạo run run nhẹ, hai thân ảnh phóng ra, bay lên giường.

“Ha ha… Chủ nhân, buồn cười quá, chủ nhân… ôi bụng của ta, ha ha ha.” Hỏa Liêm ôm bụng cười to nói, chưa bao giờ nó thấy chủ nhân như thế.

“Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi cũng khó mà có được một bữa hùa theo Hỏa Liêm, hai đứa cùng nhau cười ha ha, vô cùng vui vẻ.

“Là chuyện gì khiến các ngươi vui đến thế.” Quân Mộ Khuynh gỡ vi mạo ra, đi tới bên giường nhìn hai con ma thú đang cười chỏng chân lên trời.

“Không phải là tới bây giờ ta mới thấy được bộ dáng này của chủ nhân sao, có điều…” Hỏa Liêm đột nhiên ngừng cười, mà lấy móng vuốt xoa xoa ngực mình: “Ta thiếu chút nữa là té rồi, ngực cũng bị vỗ mạnh một cái, cái lão già kia ra tay cũng quá độc, có điều, ta vẫn rất buồn cười.” nói xong Hỏa Liêm lại tiếp tục cười to.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh cũng co rút, lão già, nó sống hơn mấy trăm năm rồi mà lại gọi một người mấy chục tuổi là lão già. Nghĩ tới Doãn Lệ, Quân Mộ Khuynh cũng thở dài, hai tháng tới đây, mỗi ngày đều bị chụp như vậy, không biết nàng có thể bị đanh nội thương hay không.

“Hỏa Liêm, chúng ta ở đây vài ngày, sau đó qua bên Huyết Nguyệt dong binh đoàn chơi, không phải ngươi rất nhớ Lạc Anh Ninh sao?” Quân Mộ Khuynh ngồi lên giường, cũng chỉ có Anh Ninh thích Hỏa Liêm như thế, thật không biết cái ma thú thích làm vẻ đáng yêu này có gì đáng để thích.

“Được được!” Hỏa Liêm vội vã gật đầu, nó vô cùng thích Lạc Anh Ninh, trước giờ, chủ nhân chưa từng khen nó, khó có người có thể nhìn thấy được nó có giá trị, còn được khen nữa, dĩ nhiên là muốn gặp nàng. (Zi: ta nói Hỏa Liêm là ma thú không có tiết tháo nhất trong đám ma thú của Khuynh tỷ mà)

“Chi Chi!” Chi Chi vội vàng lắc đầu, nó không thích bị đám người kia nhìn.

“Chi Chi không thích đi?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, ở chung lâu, nàng nhìn mặt và động tác của nó cũng có thể đoán được tám phần nó muốn nói gì.

“Chi Chi, vì sao ngươi lại thích đối nghịch với lão tử.” Hỏa Liêm trừng Chi Chi, không cười nữa.

“Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi ở trên giường nhảy lên hai cái.

“Chủ nhân?”

“Nó nói, nó chính là không thích đi, chính là không thích đi.” Quân Mộ Khuynh tận tâm phiên dịch cho hai con ma thú.

“Chi Chi, Chi Chi!” Chi Chi vội vàng gật đầu.

“Chủ nhân, câu này ta hiểu, cái đồ ngốc thú nhà ngươi, ta thích đi không được à, để ta đi thì sao chứ?” Quá phận, lúc nào cũng thích đối đầu với nó thôi.

Quân Mộ Khuynh nằm trên giường, khóe miệng khẽ cong cong, nhìn hai ma thú cãi nhau, cứ thể ngủ lúc nào không biết.

Sáng sớm hôm sau, ở bên trong đại sảnh đường của Thanh Hỏa dong binh đoàn chứa đầy người, Quân Mộ Khuynh đứng ở giữa, ngây ngốc nhìn mấy người nhìn mình với đôi mắt hưng phấn, thật vất vả lắm mới khôi phục được bộ dáng băng lãnh, nàng lại một lần nữa -_-|||.

“Ha ha… Hôm nay ta kêu các ngươi tới chính là muốn giới thiệu cho các ngươi biết, người này chính là Xích Quân công tử.” Doãn Lệ long trọng giới thiệu Quân Mộ Khuynh cho các nhân vật quan trọng của dong binh đoàn, hoàn toàn có thể thấy, địa vị của Quân Mộ Khuynh trong lòng hắn phi thường cao.

“Ấy…”

“Đội trưởng, sáng sớm bảo chúng ta tập trung ở đây là để nhìn Xích Quân a, đợi lát nữa cũng có thể nhìn thấy mà.” Cái Thạch bĩu môi, tối hôm qua đội trưởng hưng phấn, sáng nay vẫn còn chưa hết à.

“Nếu không ngươi nghĩ là chuyện gì, ngươi thấy rồi nhưng các huynh đệ khác còn chưa được gặp Xích Quân công tử đâu.” Doãn Lệ trừng mắt liếc Cái Thạch một cái, quá ích kỷ.

“Này… hì hì!” Cái Thạch cười, hắn cũng không ngờ tới người hôm qua là Xích Quân, người của Thanh Hỏa dong binh đoàn, ai cũng đều biết danh tiếng Xích Quân, bọn họ đương nhiên hiếu kỳ, muốn biết người luôn luôn được nhắc đến từ trong miệng thiên tài Doãn Thí Sát của bọn họ là dạng gì.

Mọi người xem thường liếc Cái Thạch một cái, sau đó lại dùng ánh mắt tò mò đặt lên người Quân Mộ Khuynh.

“Này… Tìm ta có chuyện gì không” Quân Mộ Khuynh tò mò nhìn Doãn Lệ, hình như hắn hơi khoa trương thì phải.

“Xích Quân, ngươi có biết là từ sau khi nghe được thanh danh của ngươi, người của Thanh Hỏa dong binh đoàn đều muốn so tài với ngươi một trận không?” Lam Tổ hưng phấn nói, đây cũng chính là việc hắn muốn làm nhất.

Gì! Đánh nhau?

“Đội trưởng.” thanh âm sốt ruột vang lên ở ngoài cửa, vốn không khí đang hưng phấn liền bị tiếng này xóa đi hết.

Doãn Lệ trừng mắt liếc Lam Tổ một cái, hắn mời Xích Quân đến không phải là vì muốn đánh nhau với bọn họ, mà chỉ muốn cho bọn họ xem thử người mà con hắn nhìn trúng là người như thế nào thôi, bọn họ tụ tập một đám lại đòi đánh cái gì chứ. Quần công à.

“Vào đi.” Doãn Lệ trầm giọng nói.

Thủ vệ tiến nhanh vào, sắc mặt khó coi đi tới trước mặt Doãn Lệ: “Đội trưởng, người của Long Vũ dong binh đoàn đến, bảo chúng ta giao ra cô nương nào đó.” Chuyện cười, ngoại trừ tiểu thư nhà bọn họ ra, ở đây làm gì có nữ nhân nào nữa, cái gì mà cô nương chứ.

Cô nương? Mọi người bốn mắt nhìn nhau, không hiểu có chuyện gì xảy ra, sắc mặt Doãn Lệ thì tối sầm lại, lập tức đi ra ngoài.

Quân Mộ Khuynh đứng ở phía sau cùng, Long Vũ dong binh đoàn, chỉ sợ là tìm hiểu được nàng dò hỏi chỗ ở của Thanh Hỏa dong binh đoàn nên mới đến đây tìm nàng, xem ra cha Ngân Tử hẳn là rất đau lòng đứa con này của hắn.

Doãn Lệ vội vã đi ra ngoài, liền nhìn thấy người của Long Vũ dong binh đoàn hùng hổ đứng ở đó, mắt liếc ngang liếc dọc như đang tìm thứ gì đó.

“Tôn Tài phó đoàn trưởng, ngươi đây là có ý gì? Dẫn người đến Thanh Hỏa dong binh đoàn chúng ta, chẳng lẽ muốn khiêu khích sao?” khuôn mặt già nua của Doãn Lệ đen thui, hôm nay lẽ ra phải ngày tốt, hiện tại bị chuyện này phá đám, chẳng còn chút tâm trạng gì.

Tôn Tài nhìn Doãn Lệ, trong mắt thoáng qua một chút khinh thường, nhưng vẫn xả ra một nụ cười dối trá, hắn đi tới trước mặt Doãn Lệ: “Doãn đội trưởng, hôm qua công tử nhà ta ở tửu lâu bị người ta làm bị thương, sau khi nghe ngóng thì biết được người kia đi về hướng Thanh Hỏa dong binh đoàn các ngươi, nếu như Doãn đội trưởng nhìn thấy người này thì hãy giao ra đây, đừng để ảnh hưởng đến hòa khí giữa hai đoàn chúng ta.” Doãn Lệ chỉ là một tên quê mùa, có tư cách gì mà ngồi lên vị trí đội trưởng của đệ nhất dong binh đoàn chứ.

“Bản đội trưởng nghe nói người ngươi tìm là nữ, nhưng Thanh Hỏa dong binh đoàn ta, trừ tiểu nữ, không có nữ tử nào nữa cả.” Doãn Lệ lên làm đội trưởng, đương nhiên không chỉ là danh xưng, lúc nào nên độc, nên tự cao tự đại, hắn tuyệt đối sẽ không chần chừ.

“Vậy hắn là ai?” Tôn Tài chỉ vào Quân Mộ Khuynh ở phía sau Doãn Lệ.

“Ta tên Xích Quân.” Quân Mộ Khuynh không đợi Doãn Lệ mở miệng đã chủ động đứng ra, chuyện này là do nàng gây ra, không cần liên lụy đến dong binh đoàn, chuyện của nàng, nàng tự giải quyết.

“Công tử nhà ta nói, là một nử tử mặc đồ đỏ đả thương hắn, ngươi lại đeo vi mạo, chắc chắn là đã đổi y phục, người đâu, bắt nàng lại cho ta.” Tôn Tài nói người đi theo hắn bắt Quân Mộ Khuynh lại, nhưng không ai dám động thủ, bọn họ động thủ đương nhiên phải nhìn đây là đâu, nơi này là địa bàn của Thanh Hỏa dong binh đoàn, tất cả lính đánh thuê số một đều ở đây, bọn họ chỉ có vài người như thế, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ làm cho họ chết chìm rồi.

Cái Thạch lập tức đứng trước mặt Quân Mộ Khuynh, mở miệng la lớn: “Các ngươi dám? Xích Quân công tử là khách quý của Thanh Hỏa dong binh đoàn chúng ta.” Người của Long Vũ dong binh đoàn cũng quá khinh người đi, bọn họ dù gì cũng là đệ nhất dong binh đoàn, dám ở địa bàn bọn họ bắt người, không biết sống chết.

Khách quý. Công tử. Không phải là nữ sao? Chẳng lẽ công tử nhìn nhầm, đem nam nhìn thành nữ?

Tôn Tài lúc đầu khí thế hùng hùng, Cái Thạch rống một tiếng như thế, trong lòng cũng rối rắm, nếu người này thật sự là nam thì bọn họ có phải là nhìn nhầm người rồi không? Trên thế giới này, người mặc đồ đỏ rất nhiều.

“Phó, phó đoàn trưởng, kia là Xích Quân, Xích Quân công tử, song nguyên tố thiên tài…” người đứng sau lưng Tôn Tài gian nan nói, lúc bọn họ đi làm nhiệm vụ cũng có nghe người ta nói về Xích Quân, Xích Quân công tử, song nguyên tố thiên tài, còn là hai nguyên tố nước lửa khắc nhau nữa.

Cái gì? Hắn là người kia…

Nếu công tử chọc phải người nọ, chỉ có thể nhận chết, không có ai dám đi đắc tội với song nguyên tố thiên tài, dù cho đội trưởng bảo vệ con tới mức nào cũng sẽ không mạo hiểm đi đắc tội Xích Quân.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, tốt, bọn họ biết nàng là ai: “Nếu hôm nay các ngươi có thể đánh thắng ta, ta sẽ đi với các ngươi, tuyệt không phản kháng, người của Thanh Hỏa dong binh đoàn cũng sẽ không làm khó các ngươi.” Chuyện này là do nàng gây ra, sao có thể để liên lụy bọn họ được, hơn nữa thi xếp loại dong binh đoàn cũng sắp tới rồi, không thể để bọn họ ra tay.

“Xích Quân công tử…” Lam Tổ lo lắng kêu lên, người của Long Vũ dong binh đoàn hèn hạ vô sỉ, Tôn Tài mặc kệ lý do gì cũng sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ bắt Xích Quân công tử về Long Vũ dong binh đoàn mất, cuối cùng sẽ bắt ép hắn ở lại.

“Không có việc gì.” Quân Mộ Khuynh tự tin nói.

Tôn Tài biết Quân Mộ Khuynh lợi hại, nhưng nghĩ đến việc hắn chỉ cần đánh bại được Quân Mộ Khuynh là có thể dẫn nàng về đoàn của mình, tâm tư cũng có chút dao động, có song nguyên tố thiên tài Xích Quân ở, đệ nhất bài danh lần này, nhất định là của bọn họ.

“Được…”

“Ta nói trước, đấu kỹ không có mắt, nếu người của các ngươi bị thương hay là chết cũng không thể trách ta, đương nhiên, nếu ta bị thương hay chết cũng sẽ không tính đến trên đầu các ngươi.” Quân Mộ Khuynh cười như có như không, nghe qua thì đúng là điều kiện công bằng, nhưng ẩn sâu trong đó lại có mùi âm mưu.

“Được.” Tôn Tài không hề nghĩ ngợi đáp ứng ngay, thế thì không còn gì tốt hơn, làm hắn bị thương cũng không thể trách mình được.

Người của Thanh Hỏa dong binh đoàn đều lo lắng nhìn Quân Mộ Khuynh, không rõ vì sao nàng lại đưa ra yêu cầu như thế, nếu nàng bị thương bọn họ không có lý do gì có thể giúp nàng a.

Trong đôi mắt của Doãn Lệ gợi lên một tia thưởng thức, tiểu tử Doãn Thí Sát kia cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt, chính là kết giao được với một người như vậy.

“Nếu Tôn phó đoàn trưởng đều đã đồng ý, vậy bắt đầu đi.” Quân Mộ Khuynh cười lạnh nói, lưng đứng thẳng.

Người của Thanh Hỏa dong binh đoàn thấy Quân Mộ Khuynh đã quyết, cũng không ngăn cản nữa, bọn họ tin, Xích Quân công tử nói được tức là có nắm chắt phần thắng, bọn họ cứ xem sao đã.

Chỉ có Hỏa Liêm đứng trên vai Quân Mộ Khuynh mới biết được trình độ phúc hắc của chủ nhân nhà nó, dù có đem toàn bộ Long Vũ dong binh đoàn tới nàng cũng hắc được, chủ nhân sao có thể bị thương được chứ, dù có chuyện cũng không thể có chuyện trên tay bọn họ, xác suất chủ nhân bị thương trên tay mấy người này là nhỏ đến vô cùng.

Quân Mộ Khuynh đứng trên bãi đất trống, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía trước, trên mặt lộ ra tia lạnh lẽo, hàn ý như có như không phát ra từ trên người nàng, Tôn Tài đứng ở cách đó không xa trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng hắn vừa nghĩ đến đấu kỹ sư không thể công kích gần, sự tin tưởng của hắn lại tăng lên, hắn chỉ cần quấn chết ở gần trước mặt Xích Quân, Xích Quân nhất định sẽ không thể ngưng tụ được đấu kỹ, trận chiến này, Xích Quân thua chắc.

“Xích Quân công tử, đắc tội.” Tôn Tài giả dối cười, cúi đầu chắp tay, thân thể hơi cúi xuống thì đột nhiên trong tay liền xuất hiện một thanh đại đao, thoắt một cái lập tức hướng về phía Quân Mộ Khuynh chém tới.

“Hỏa lá chắn!” Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, nàng đã sớm biết Tôn Tài âm hiểm giả dối, có điều không ngờ lại vô sỉ đến thế.

Tấm chắn màu đỏ che trước mặt Quân Mộ Khuynh, phòng ngự của đấu kỹ sư luôn là hoàn mỹ nhất, tuy không phải vạn năng, nhưng ở trước mặt võ sĩ cũng có thể bảo vệ tốt bản thaan, Tôn Tài rơi vào đường cùng, lập tức đổi hướng.

Đẳng cấp không đại biểu cho tất cả, coi như là một đấu kỹ sư cấp bậc thấp hơn, hay là võ sĩ, triệu hoán sư, một khi có ma thú đẳng cấp cao hơn, thần khí, thuốc phụ trợ, bọn họ cũng có thể thắng một cách hoàn hảo, cao thủ dù được người ta tôn kính nhưng cũng không phải lúc nào cũng đấu lại được tiểu nhân.

Trên người võ sĩ không có cái gì, chỉ có một thân lực lượng khổng lồ, đẳng cấp bọn họ càng cao, khí lực càng lớn, võ sĩ lợi hại cũng có thể một đao bổ đôi phòng ngự của đấu kỹ sư.