Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 34: Ta chưa lập gia đình, ngươi chưa gả (2)




Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

Lạc Du nhìn thân ảnh một trước một sau rời đi, mặc dù trong lòng rất tò mò, hắn cũng không lên tiếng, nam tử kia có lực lượng hắc ám mạnh như vậy, rốt cuộc là ai, nữ nhân kia sao lại biết hắn, nàng không biết người có lực lượng hắc ám, đều vô cùng nguy hiểm hay sao?

Đợi đi một khoảng xa, Quân Mộ Khuynh mới dừng lại, nàng cười nhìn Hàn Ngạo Thần: “Sao ngươi lại ở đây?” Nàng tò mò nhất chính là chuyện này, hắn xuất hiện cùng với cổ lực lượng kia, làm nàng vô cùng chấn động.

“Ngươi gặp nguy hiểm.” Hàn Ngạo Thần cười nói, câu hỏi đầu tiên của nàng, không phải là “Vì sao ngươi lại có ám nguyên tố?”.

“Làm sao ngươi biết?” Quân Mộ Khuynh tò mò hỏi, hắn cố ý tới cứu nàng? Không phải là trùng hợp xuất hiện ở vách Tuyệt Mạt sao.

“Chính là biết.” Hàn Ngạo Thần không giải thích nhiều, hắn biết, nàng sẽ tin tưởng mình.

“Vậy chừng nào ngươi đi?” Vì nàng tới? Vậy là hắn sẽ rời đi liền sao? Mỗi lần hắn đều đến rồi đi vội vàng như vậy, nàng cũng đã quen.

Hàn Ngạo Thần cười nói, “Đưa ngươi về rồi ta sẽ rời đi, vì sao đến cuối cùng ngươi cũng không chịu dùng thủy nguyên tố?” Nếu như ngưng tụ thủy nguyên tố, nàng sẽ không bị thương.

Quân Mộ Khuynh nhìn Hàn Ngạo Thần, không nói gì, cứ như vậy nhìn, cũng không biết qua bao lâu, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không có dời mắt trước, ai cũng không có phá vỡ bầu không khí này, “Ngươi chỉ có hai loại nguyên tố?” Cuối cùng, vẫn là Quân Mộ Khuynh mở miệng trước.

“Đúng vậy.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, hắn chỉ có quang nguyên tố cùng ám nguyên tố.

“Giờ ta đã biết bí mật của ngươi, vậy ngươi sẽ giết ta để diệt khẩu sao? Lúc nãy ta thấy sát khí của ngươi thật là mạnh.” Nếu không phải mình cản, lúc này Mặc Liên, đã biến thành thi thể, Mặc Liên lợi hại, hắn càng lợi hạn hơn.

Hàn Ngạo Thần hơi sững sờ, trong mắt tràn ra ý cười, nụ cười trên mặt vô cùng ấm áp, Quân Mộ Khuynh nàng biết sợ sao? Đáp án đương nhiên là không, nàng chỉ cố ý trêu chọc hắn thôi.

“Ta vĩnh viễn sẽ không làm thương tổn ngươi.” Đã nói là sẽ bảo vệ nàng, thì nhất định sẽ bảo vệ, cho dù là nguyên nhân gì, Hàn Ngạo Thần hắn đã hứa hẹn, thì nhất định sẽ làm được.

“Cám ơn.” Quân Mộ Khuynh cũng cười nói, con người khi còn sống, có thể có một người bạn như vậy cũng không tệ, đây thật sự là lời nói từ đáy lòng của nàng, rất ít khi nàng nói ra.

Hàn Ngạo Thần lắc đầu, đột nhiên trong đầu thoáng qua một thân ảnh, nụ cười trên mặt lập tức dập tắt, còn có vài phần ai oán, “Khuynh Khuynh chẳng lẽ là quên mất ta, mới vài ngày không gặp, bên cạnh lại xuất hiện mấy nam tử, Hỏa Dung thành, hoàng thành Hạng gia, ngũ đại gia tộc Phong gia, hiện tại có bao nhiêu người, Khuynh Khuynh có niềm vui mới.” Bộ dạng ủy khuất ai oán, đâu còn là Hàn Ngạo Thần khí phách kiêu ngạo ban nãy, hiện tại càng giống như là một oán phụ, không đúng, là oán phu.

Quân Mộ Khuynh: “…”

Hắn làm sao thoáng cái liền… Đợi một chút, hắn làm sao biết…

“Làm sao ngươi biết…” Phong gia, người duy nhất ở Phong gia giúp nàng, cũng chỉ có Phong Diễm, hắn làm sao biết!

Hàn Ngạo Thần lộ ra ánh mắt vô tội, nhìn chăm chú Quân Mộ Khuynh, “Ta biết cái gì?” Hắn cái gì cũng không biết mới hỏi.

“Chúng ta chỉ là bằng hữu.” Quân Mộ Khuynh lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói, đôi khi người này thật là lạ.

“Vậy ta cũng chỉ là bằng hữu của ngươi?” Hàn Ngạo Thần tiếp tục ủy khuất.

“…” Vậy hắn còn muốn làm gì?

“Khuynh Khuynh, ngươi xem một chút, ta chưa lập gia đình, ngươi chưa gả…” Nhìn Quân Mộ Khuynh sắc mặt từ từ biến thành đen, Hàn Ngạo Thần tự giác im lặng, thế nhưng biểu tình vẫn ủy khuất như cũ, ai oán, càng lộ ra điềm đạm đáng yêu.

“Sau đó thì sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hắn rốt cuộc muốn nói cái gì.

“Ta ghen tị, ngươi không có nhìn ra sao?” Vẻ mặt Hàn Ngạo Thần càng thêm ai oán, hắn biểu hiện không đủ rõ ràng sao? Trong lòng Khuynh Khuynh quả nhiên là không có hắn mà.

“…” Ghen tị! Sao hắn có thể nói như là lẽ dĩ nhiên vậy?

“Khuynh Khuynh, ta vì ngươi mà ghen, ngươi lại thản nhiên như thế, sau này ai dám lấy ngươi chứ?” Không ai dám lấy càng tốt!

Hàn Ngạo Thần đột nhiên sững sờ, hắn bị ý nghĩ vừa rồi của mình dọa cho sợ, vốn hắn chỉ định trêu nàng một chút thôi, nhưng không biết sao lại nghĩ tới mức này, hơn nữa… vừa rồi trong nháy mắt đó, trong lòng hắn thật sự là không thoải mái.

“A!” Hàn Ngạo Thần la to một tiếng, cúi đầu nhìn đầu ngón chân mình, liền thấy một cái chân nhỏ đang đạp ở đầu ngón chân của mình.

Quân Mộ Khuynh thấy Hàn Ngạo Thần cúi đầu, còn không quên hung hăng nghiền hai cái, sau đó liếc mắt cái người trước mặt đang mang bộ dáng càng thêm ai oán, hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.

“Này…” Người bị đau là hắn mà, hắn không phải là vì nàng nên mới lo lắng sao? Dữ vậy ai mà dám lấy chứ, đừng nói là lấy, ngay cả tiếp cận nàng cũng không dám, nhưng mà như thế thì càng tốt.

Hàn Ngạo Thần nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh đang rời đi, trong nháy mắt, hắn như nhận ra điều gì, trong mắt tràn đầy nhu tình, nụ cười lạnh băng trên mặt cũng phát ra ấm áp.

Khi Quân Mộ Khuynh trở lại nơi ấy nghỉ ngơi, trên người còn mang theo lửa giận, Hỏa Liêm rụt cổ một cái, nó thật tò mò không biết chủ nhân bị gì, nhưng vì cái mạng nhỏ của mình, nó vẫn cứ ngoan ngoãn ở chỗ này thì tốt hơn.

Không thể không nói, cái kia đệ nhất Thần thiếu gia thật giỏi nha, có thể khiến cho chủ nhân thở phì phò trở về, khó có thể thấy được chủ nhân như vậy, nó ngược lại hy vọng đệ nhất Thần thiếu gia, không đúng, sau khi bị chủ nhân phá vỡ kỉ lục, hắn chính là đệ nhị, đệ thị Thần thiếu gia, có thể thường xuyên đến, làm chủ nhân bực bội vài lần cũng không tồi nha.

Hàn Ngạo Thần chậm rãi đi tới, nụ cười trên mặt tuy vẫn ôn nhuận, nhưng vẫn mang theo vài phần hàn ý, một đôi con ngươi lóe sáng, không khó để nhìn ra, hiện tâm tình của hắn không tệ.

Lạc Du vẫn luôn theo dõi Quân Mộ Khuynh từ lúc nàng quay lại, đến lúc Hàn Ngạo Thần trở về, ánh mắt hắn lộ ra một tia nghi hoặc, hắn như vậy, căn bản cũng không giống người có lực hắc ám, càng không giống một người có ám nguyên tố.

Lực hắc ám, cùng ám nguyên tố khác biệt rất lớn, lực hắc ám, là bẩm sinh mà có, lực hắc ám của chính mình, nhân loại nói ám nguyên tố cấp bậc, đó cũng là nguyên tố cao nhất, vậy cũng là thần cấp, nói là thần, thiếu niên ở trước mắt, một chút cũng không giống, hắn đến tột cùng là ai.

Lạc Du càng nhìn Hàn Ngạo Thần, trong lòng cũng càng phát ra nghi hoặc, cuối cùng hắn dứt khoát đi tới, “Ngươi là ai?”

Hàn Ngạo Thần nhìn thoáng qua người tới trước mặt, nụ cười trên mặt cũng càng phát ra băng lãnh, “Nếu ta muốn tìm Thú nhân tộc, đã sớm tìm tới, cần gì hôm nay. Ta đối với Thú nhân tộc không có hứng thú, trước đây sẽ không, hiện tại lại càng không.” Khuynh Khuynh đã là vương Thú nhân tộc, hắn cũng không có lý do gì tới tìm Thú nhân tộc gây phiền phức.

Lạc Du nhìn Hàn Ngạo Thần, vừa mới mở miệng liền bị hắn làm nghẹn lời, “Vậy là tốt.” Lạc Du hừ nhẹ một tiếng, trở lại vị trí của mình

Hỏa Liêm bước đi tới bên người Hàn Ngạo Thần, thận trọng nhìn Quân Mộ Khuynh, thấy nàng không có phát hiện, từng bước chậm rãi đi tới, “Chẳng lẽ ngươi cũng tới nơi này lấy Tuyệt Mạt khoáng thạch?” Hỏa Liêm tò mò hỏi, người này chẳng những đột nhiên xuất hiện ở đây, trên người còn có lực hắc ám, hắc nguyên tố cùng quang nguyên tố tại sao có thể đồng thời cùng tồn tại ở trong thân thể một người chứ?

“Cái gì là Tuyệt Mạt khoáng thạch?” Hàn Ngạo Thần hỏi, mục đích tới nơi này của hắn, rất quan trọng sao?

Hỏa Liêm chỉ chỉ một đống đá bên cạnh Quân Mộ Khuynh, “Không phải là cái kia sao, không nhiều lắm a, nếu như ngươi muốn Tuyệt Mạt khoáng thạch, làm gì còn đưa cho chủ nhân nhà ta, vậy ngươi là tới nơi này làm gì?” Hỏa Liêm tiếp tục hỏi tới, là đặc biệt tới cứu chủ nhân? Không có khả năng, hắn làm sao biết chủ nhân gặp nguy hiểm, lại làm sao biết chủ nhân ở chỗ này?

“Ngươi không biết.” Hàn Ngạo Thần kinh ngạc nhìn Hỏa Liêm.

“Sao ta có thể biết!” Nó cũng không phải là thần, làm sao có thể biết việc này, mặc dù là thần, nó cũng đâu rãnh quản hắn, nó còn phải bảo vệ chủ nhân nha!

“Quên đi.” Hàn Ngạo Thần tiếc nuối nói, xoay người sang chỗ khác, không thèm nhìn Hỏa Liêm.

Sao hắn lại giống chủ nhân thế chứ, cứ thích úp úp mở mở, nó thật sự rất muốn biết mà, nói cho nó biết có chết đâu chứ, nó đang nhàm chán, muốn bà tám một chút thì sao chứ, hơn nữa đây là chuyện liên quan tới chủ nhân nó, cũng không phải là việc vớ vẩn gì.

“Vết thương của ngươi đã lành rồi sao?” Âm thanh lạnh băng vang lên bên tai Hỏa Liêm.

Hỏa Liêm vẫn còn chú tâm suy nghĩ tại sao Hàn Ngạo Thần lại xuất hiện, rùng mình một cái, lập tức ngẩng đầu lên, con ngươi màu đỏ không có một chút độ ấm nhìn nó bên này… Không đúng, là nhìn Hàn Ngạo Thần.

“Chủ nhân, ta đi trước.” Hỏa Liêm nhanh như chớp liền trở về vị trí của mình.

“Không cần, chúng ta nên gấp rút lên đường.” Đã một ngày trôi qua rồi, bọn họ đã mất nhiều thời gian lắm rồi.

“Có một chỗ tốt, ngươi muốn đi xem không?” Hàn Ngạo Thần đột nhiên mở miệng, hắn nghĩ nàng sẽ cảm thấy hứng thú vô cùng, nhất định sẽ cần đến.

“Chỗ Thần thiếu gia nói, đương nhiên muốn đi xem, các ngươi đi trước, ta sẽ đuổi theo sau nhanh thôi. ” Quân Mộ Khuynh cười nói, không phải đây là lần đầu hắn tới đây sao? Sao biết được ở đây có thứ gì?

Lạc Ưng Hùng nhìn Quân Mộ Khuynh, vốn định hỏi nàng đi chỗ nào, nghĩ nghĩ một chút, dù có hỏi, bọn họ cũng sẽ không nói, liền xoay người tiếp tục đi về phía trước, Lạc Anh Nhinh sợ hắn có chuyện, liền lập tức đi theo.

Lạc Du nhìn Quân Mộ Khuynh hừ nhẹ một tiếng, nữ nhân ngu xuẩn, hắn sinh sống ở chỗ này lâu như vậy cũng không biết nơi này có thứ gì, lãng phí thời gian đi với tên kia làm gì chứ! Chờ tới một ngày nào đó chết ở trên tay hắn, nàng sẽ phải hối hận vì đã tin lầm người.

Hừ! Quân Mộ Khuynh nhìn bóng lưng Lạc Du, nàng đâu có bảo bọn họ chờ, thái độ đó là sao chứ.

Hỏa Liêm chậm rì rì đi tới, “Chủ nhân, ta có thể cùng đi sao? Chi Chi cũng rất muốn đi.” Nói xong, Hỏa Liêm ngoảnh đầu, nhìn Chi Chi nháy mắt.

Không thể.” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói.

“Ngươi nghe thấy chưa.” Quân Mộ Khuynh phụ họa nói.

“Các ngươi…” Hỏa Liêm xoay người rời đi, đồ bắt nạt thú!

“Đi đâu?” Nhìn bọn họ đều rời đi, Quân Mộ Khuynh mới mở miệng hỏi, nơi có thể để cho Thần thiếu gia coi trọng, sao có thể tệ được, lần trước là Long Đằng, lần này lại không biết là cái gì.

Bá Hiêu đứng tại chỗ, cũng không biết là đi hay ở, nó là thánh thú, muốn nó kêu một nhân loại là chủ nhân, khẳng định là không có khả năng. Nó đường đường là thánh thú, tuyệt đối sẽ không gọi một nhân loại là chủ nhân, thần phục nàng, đó chẳng qua là tạm thời.

“Ngươi có thể tiếp tục ngủ.” Quân Mộ Khuynh thấy Hàn Ngạo Thần không nói gì, mới nhớ lại, ban nãy vừa bắt một con ma thú, còn chưa có phục, thánh thú mang một bụng ý nghĩ xấu xa, nghĩ là thần phục mình trước, cảm giác mình dễ bắt nạt hơn so với Hàn Ngạo Thần, đợi đến khi Hàn Ngạo Thần đi rồi, mới giết mình.

Bá Hiêu sửng sốt một chút, nó còn tưởng người này nhìn thấu tâm tư trong lòng của nó, không nghĩ tới chỉ là để cho nó đi ngủ mà thôi, cũng may.

“Được.”

“Yên tâm, ta không biết trong lòng ngươi đang tính toán ta, càng không biết ngươi nghĩ là đợi lát nữa lấy lại khoáng thạch của ngươi, đương nhiên, ta cũng không có muốn ngươi lấy lại khoáng thạch!” Lời nói của Quân Mộ Khuynh lạnh như băng, từng chữ từng chữ nặng như nghìn cân khắc ở trong lòng Bá Hiêu.

Bá Hiêu chợt ngẩng đầu lên, nàng như thế nào nhìn thấy tâm tư của mình, còn có, còn có, nàng mới vừa nói cái gì, nếu thiếu sẽ gọt đỉnh đầu của mình, sao có thể, nó hàng năm đều ngủ, chính là vì để cho những khoáng thạch này có thể sinh trưởng tốt hơn, khoáng thạch bảo bối, có thể làm nó mau tấn chức, cuối cùng một chút cũng không giữ được, sao có thể chứ.

“Ta đi đây.” Bá Hiêu sờ sờ đỉnh đầu của mình, xẹt một chút liền không thấy bóng dáng đâu, nó cũng không hy vọng đỉnh đầu của mình lại bị gọt một lần nữa đâu.

Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, trên mặt lộ ra tươi cười, biết điều sớm như vậy không phải chuyện gì cũng không có sao?

“Giờ ta mới biết, người lợi hại nhất, không phải là ta, cũng không phải thánh thú, càng không phải là bất cứ người nào, Khuynh Khuynh vừa mới nói đôi ba câu, liền đem thánh thú dọa sợ chạy đi, lợi hại.” Hàn Ngạo Thần lộ ra vẻ mặt trêu chọc.

“Đi thôi, thời gian cấp bách, ta còn muốn quay về.” Người này đúng là nhàm chán, trước kia nàng nghe thấy hai chữ “Khuynh Khuynh” sẽ cảm thấy khó chịu, hiện tại nàng đã quen rồi, hắn nói cái gì, mình cũng không có kinh ngạc.

“Có vi phu ở đây, ngươi sợ cái gì?” Hàn Ngạo Thần đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, mặt dày nói.

Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, chung quanh một mảnh âm hàn, hai tay nàng nắm chặt, hít sâu một hơi, “Hàn Ngạo Thần, ngươi là vi phu của ai! Còn có, hiện tại ngươi nếu là dám lừa gạt bản cô nương, ta liềm móc cặp mắt kia của ngươi!” Vi phu… Chó má vi phu, Hắn là vi phu của ai!

“Khuynh Khuynh, đừng nóng giận, tức giận không tốt cho sức khỏe, vi phu sẽ tức giận, hơn nữa, không phải ngươi vừa mới đáp ứng ta sao?” Hàn Ngạo Thần mắt to nhỏ ra một giọt nước mắt, giống như lên án Quân Mộ Khuynh, ngươi có mới nới cũ!

“…” Nàng lúc nào đã đáp ứng?

“Ban nãy, ta nói, ta chưa lập gia đình, ngươi chưa gả, có phải hay không?” Trong mắt Hàn Ngạo Thần lộ ra một tia xấu xa.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới, ngay lập tức lại lắc đầu, Hàn Ngạo Thần hắn rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ là trước khi tới, đã ăn nhầm thứ gì?

“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi làm sao có thể nuốt lời, ngươi thế nhưng đã đáp ứng ta.”

“Đã đáp ứng cái gì?” Nàng không có nói gì.

“Bằng hữu a!”

“Cái này là mới vừa rồi đáp ứng sao?” Không phải nàng đã sớm nói, hắn là bằng hữu của mình sao?

“Thế à, trí nhớ ta kém, không phải là mới vừa rồi, đi thôi.” Hàn Ngạo Thần đột nhiên khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, sải bước đi nhanh về phía trước.

Khó hiểu! Quân Mộ Khuynh nhìn hướng Hàn Ngạo Thần đi, trong lòng mặc dù nghi hoặc, vẫn là đi theo, nàng mới bên cạnh nhìn hắn lạnh lùng, bất đắc dĩ lắc đầu, tâm tư của nam tử, giống như mò kim đáy biển, quả nhiên nam nhân chính là dáng vẻ như vậy.

Đem khoáng thạch thu về không gian, Quân Mộ Khuynh mới chậm rãi theo sau, có chuyện gì không thể ở chỗ này nói?

“Đến rồi.” Hàn Ngạo Thần đột nhiên dừng lại, trên sa mạc trống trải, một ít đồ gì cũng không có, tất cả đều là cát đá.

“Đến rồi? Nơi này có cái gì?” Ngoài cát đá chính là cát đá? Chẳng lẽ là bên dưới cát đá có cái gì?

“Lên.” Hàn Ngạo Thần vươn hay tay, cát đá bắt đầu lay động, đủ loại đồ vật đủ màu sắc chậm rãi hiện ra, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh mừng rỡ, quả nhiên!

“Đây chính là vũ khí mà mấy trăm năm trước bị lính đánh thuê để lại, sao ngươi biết được!” Quân Mộ Khuynh vui mừng nói, hắn trước đây đã tới sao?

Hàn Ngạo Thần vỗ vỗ hai tay, xem thường chỉ chỉ bầu trời, “Lúc nãy đi ngang qua thấy, thấy bên cạnh ngươi đi theo hai lính đánh thuê, nơi này cách dong binh trấn không xa, nên nghĩ mấy thứ này chắc là có hữu dụng với ngươi.” Nhìn nụ cười của nàng, chắc hẳn tác dụng còn không nhỏ.

“Có hữu dụng a, lần này ngươi giúp ta đại ân, lần sau ngươi tới công hội lính đánh thuê, ta mời ngươi… ăn cơm.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, nàng còn không biết lúc nào sẽ trở về công hội lính đánh thuê, chờ tỷ thí vừa xong, nàng sẽ rời khỏi nơi này.

“Chỉ có ăn cơm?” Hàn Ngạo Thần thái dương giật giật, ăn cơm…

“Vậy thì cùng lắm về sau ngươi có chuyện gì, ta sẽ giúp ngươi.” Quân Mộ Khuynh suy nghĩ một chút nói, quả thực là ăn cơm không có khả năng, bất quá, nàng hình như thiếu nợ hắn càng ngày càng nhiều.

“Là ngươi nói.” Hàn Ngạo Thần trên mặt lóe lên tinh quang, hắn chính là muốn những lời này, cho nàng thiếu trước, sau này đòi một lần luôn.

Quân Mộ Khuynh lập tức gật đầu, “Đương nhiên.” Thời điểm nàng nói ra rất ít không tính toán gì hết.

“Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, nhìn một chút vũ khí dưới đất, ngươi lấy vài món tốt, còn lại liền ném ở chỗ này, dù sao cũng không có ai sẽ tiến vào nơi này.” Hàn Ngạo Thần chỉ chỉ vũ khí trên đất, dáng vẻ kia, giống như mấy thứ đồ này đều là của nhà hắn vậy, tùy tiện lấy là được rồi.

Không cần chờ hắn nói, Quân Mộ Khuynh cúi đầu nhìn vũ khí trên mặt đất, đủ loại dạng nào cũng có, tuy không phải là thần khí, nhưng cũng đã là vũ khí loại tốt nhất, lần đó những người tiến vào vách Tuyệt Mạt, chắc hẳn đều là cao thủ, chẳng qua gặp thánh thú Bá Hiêu, là cao thủ lợi hại, cũng biến thành thức ăn trong bụng.

Quân Mộ Khuynh ngồi xổm dưới đất, xem chỗ kia một chút, nhìn chỗ này một chút, đủ loại vũ khí, đều là vật sở hữu của lính đánh thuê, bình thường lính đánh thuê, có một vũ khí tốt, cũng đã là rất hiếm, thần khí không phải là người bình thường có thể có được, nàng cũng không có ôm hy vọng, ở chỗ này tìm được thần khí.

“Nạp giới này không tệ, nhưng mà hình như có cái gì không đúng, hình như là bị hư.” Quân Mộ Khuynh nhặt một cái nhẫn lên từ dưới đất, đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, thứ nên lấy đã lấy đủ, nạp giới này, nàng thấy là đồ tốt nhất, có điều hình như bị hổng, nếu còn tốt có thể đưa cho đại ca dùng là được rồi.

Hàn Ngạo Thần cầm lấy nạp giới, “Bị hỏng một chút thôi, nếu như ngươi đi qua Đây chỉ là một chút tổn hại nhỏ, nếu như là ngươi có rèn luyện trải qua luyện khí phần mộ, tùy tiện tìm một luyện khí sư, là có thể đem nó sửa chữa.” Nàng không phải đã có nạp giới sao? Còn cần nạp giới làm cái gì?

“Luyện khí phần mộ?”

“Ngươi đi luyện khí phần mộ, đừng đi Anh Địa, chỗ đó là địa bàn của Quang điện, nếu để bọn họ biết được thiên phú của ngươi, nhất định sẽ cưỡng ép ngươi gia nhập Quang điện, nếu như ngươi đột nhiên có chuyện, không cảm ứng được ngươi gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?” Người của Quang điện hèn hạ vô sỉ, chuyện gì cũng làm, bề ngoài thì thần thánh thiêng liêng, kỳ thực còn tà ác âm hiểm hơn nhiều.

“Ta có thể bảo vệ chính mình.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, Anh Địa, Quang điện, chưa nghe nói qua.

Lần nào cũng phải để hắn đi giải quyết phiền toái của mình, nàng cảm giác như mình chỉ là một đứa nhỏ chuyên gây họa, gây chuyện lớn rồi có người ở sau giải quyết vấn đề cho nàng, nàng mới không cần như vậy, động một tí là lại có hắn giúp đỡ, nàng không muốn.

“Đi thôi! Thật ra, ngươi là đấu kỹ sư hỏa nguyên tố, khi tới luyện khí phần mộ, có thể thuận tiện học một chút cách luyện khí.” Trên thế giới này, biết nhiều hơn một chút, nhất định là chuyện tốt, nếu như nàng đi Quang điện, người của Quang điện biết thiên phú của nàng, khi đó…

Hắn cũng chỉ là lo lắng mà thôi.

“Vậy đan dược của ngươi là từ nơi nào tới, đan dược màu đen, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua.” Quân Mộ Khuynh có chút hiếu kỳ, lúc đầu nàng không biết đan dược, còn tưởng là có đan dược màu đen, về sau nàng mới biết trên thế giới này, là không có đan dược màu đen.

Hàn Ngạo Thần trầm mặc một lúc, mới chậm rãi mở miệng, “Ta luyện ra được.” Lực lượng của hắn, chỉ có thể luyện được đan dược màu đen.

“Thật.” Quân Mộ Khuynh nghiêm túc hỏi, trong giọng nói có chút thán phục.

“Ừm.”

“Vậy lần này có hay không mang ở trên người?” Sẽ không cứ như vậy một viên bị mình ăn hết chứ.

Hàn Ngạo Thần nhìn bộ dáng của Quân Mộ Khuynh, mỉm cười, trong tay xuất hiện ba cái bình nhỏ màu đen, “Những thứ này là ta mang tới, nếu ngươi thấy không đủ, lần sau ta sẽ mang theo nhiều chút.” Ở đây là ba mươi viên dược, đối với nàng mà nói, chắc là đủ dùng.

“Được, dù sao có trong người vẫn tốt.” Quân Mộ Khuynh thẳng thắn nhận lấy đan dược, liếc mắt một cái, tùy ý liền ném vào không gian.

“Chờ một chút.” Hàn Ngạo Thần dừng bước.

“Làm sao vậy?”

“Ngươi không phải là muốn đuổi kịp bọn họ sao? Bọn họ bây giờ cũng đã đến khu bão cát.” Hàn Ngạo Thần nghiêm túc nói.

“Vậy thì thế nào?”

“Ta mang ngươi đi qua.” Hàn Ngạo Thần nói, đem nàng đưa ra khỏi vách Tuyệt Mạt. hắn cũng phải trở về.

“Vậy thì đi thôi!”

Hàn Ngạo Thần lộ ra nụ cười gian xảo, đi tới bên người Quân Mộ Khuynh, ôm chầm nàng, lắc người một cái đi ra thật xa.

“Hàn Ngạo Thần! Ai cho ngươi ôm ta!” Âm thanh tức giận từ đằng xa truyền tới.

“Ngươi mới vừa nói đáp ứng ta, ta nói mang ngươi đi qua, ngươi quên rồi à!” Hàn Ngạo Thần nói chuyện đương nhiên.

Quân Mộ Khuynh không nói gì thêm, nàng sợ mình vừa mở miệng, sẽ phun lửa, lần trước lúc mang nàng rời đi hắc rừng rậm, rõ ràng không phải như thế này, lần này… Hắn là cố ý, cố ý!

“Xuỵt, đừng nói chuyện, lần sau cùng lắm để cho ngươi ôm trở lại là tốt rồi.” Âm thanh của Hàn Ngạo Thần vang lên lần nữa, trong giọng nói vui vẻ làm thế nào cũng không che giấu được.

Lần sau cùng lắm để cho ngươi ôm trở lại! Ầm! Lý trí như dây đàn hoàn toàn bị chặt đứt, “Ai muốn ôm ngươi, Hàn Ngạo Thần, lần sau gặp được ngươi, ta nhất định đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!” Ôm hắn! Đánh hắn mới đúng.

“Này! Tay ngươi chớ lộn xộn!” Âm thanh tức giận lần nữa truyền tới, đổi lấy, lại là từng đợt tiếng cười vui sướng.