Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 97: Trực tiếp động thủ là được




Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

Đoàn người vội vã thoáng qua ở trên đường, Phong thành lại khôi phục bộ dáng trước đây, không ai chú ý tới địa phương bỏ hoang kia, liền nhìn không ra có cái gì khác biệt, muốn nói khác biệt lớn nhất, đó chính là Phong thành so với trước đây càng thêm hài hòa hơn, người Phong thành, cũng không phải luôn mồm đem thần treo ở bên miệng.

Cuộc sống yên ổn khiến cho không ít người bình tĩnh trở lại, nhưng là một màn kinh hãi ngày đó, ai cũng không thể nào quên được, trên trăm con ma thú ở Quang điện tấn chức, đem Quang điện phá hủy, thiếu chút nữa ngay cả Phong thành cũng khó tránh khỏi, may mắn cuối cùng ma thú đều bỏ đi, nếu không, bọn họ bây giờ ngay cả chỗ ở cũng không có.

Phong Vân Đình nhìn phương hướng Quân Mộ Khuynh đi tới, trong mắt hiện lên một nụ cười, hắn còn tưởng rằng cô nương muốn đi chỗ nào, hóa ra là muốn đi chợ đen ngoài Phong thành.

“Quân cô nương, ta có thể hỏi một chút, ngày đó, ngươi làm thế nào hiệu lệnh được ma thú vậy?” Phong Vân Đình đem âm thanh đè thấp, mấy ngày qua, hắn nghĩ thế nào cũng không thông, ma thú, sao có thể nghe nhân loại hiệu lệnh, hơn nữa người này không phải là triệu hoán sư, cũng không phải là thuần thú sư, hơn nữa, ngày đó, nhiều ma thú như vậy cùng nhau tấn chức, lại là một chuyện kỳ tích, nàng hình như đều là tạo ra tất cả chuyện không thể nào.

Quân Mộ Khuynh lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Vân Đình, trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Không biết.” Ở đây dù sao cũng là địa bàn nhà bọn họ, gây chuyện ở địa bàn của người ta, như thế nào cũng phải nói rõ, lần trước đi gặp Phong Xán, bởi vì thời gian quá gấp, cũng không nói được cái gì, hiện tại nếu Phong Vân Đình đã hỏi, nàng cũng không có cái gì phải giấu giếm.

Phong Vân Đình hơi sững sờ, không biết? Điều này sao có thể! Nàng hiệu lệnh ma thú, sao có thể không biết!

Thấy vẻ mặt chất vấn của Phong Vân Đình, trong lòng Quân Mộ Khuynh sinh ra một tia tức giận, nàng không cần phải nói dối, nếu như biết, đã sớm nói cho bọn họ biết, trên cái thế giới này, chỉ sợ cũng chỉ có một người, nếu nàng đã nói cũng không chất vấn, nàng nói cái gì, hắn cũng sẽ tin tưởng cái đó. (Ai nha~~)

Quân Mộ Khuynh quăng ý nghĩ trong lòng đi, khôi phục lạnh nhạt như trước.

Phong Vân Đình thấy trên mặt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một chút không kiên nhẫn, cũng biết, chính mình có chút quá đáng, nếu như Quân cô nương muốn giấu giếm mình, tại sao nàng còn trả lời, nhưng là hắn vẫn rất tò mò, một nhân loại, làm sao có thể hiệu lệnh ma thú.

“Sư phụ, chúng ta đây là muốn đi chỗ nào?” Quân Chiến Thiên tò mò nhìn xung quanh, hắn chưa từng thấy qua nhiều người như vậy, tình hình thật là náo nhiệt, nhìn thấy nhiều người đến rồi đi, trước mắt lại hiện ra tình cảnh của Vu lạc thôn, thân thể gầy nhỏ lộ ra một chút sát khí.

“Chiến Thiên!” Quân Mộ Khuynh cúi đầu lạnh lùng kêu lên, hắn lại nghĩ tới chuyện ở Vu lạc thôn, sát khí nồng nặc như vậy.

Quân Chiến Thiên cúi đầu, hắn đã rất nỗ lực không nghĩ nữa, chỉ là, một màn kia lại tự hiện rõ trước mắt, hắn không có cách nào không nghĩ đến.

“Vào xem một chút.” Quân Mộ Khuynh thở dài, ôn nhu nói, một đứa bé, chứng kiến cha mẹ mình chết, tộc nhân chết, có thể giống như Chiến Thiên bây giờ, đích thực đã không dễ dàng, chỉ là muốn báo thù, chỉ hận là mình vô dụng, thực lực nói rõ tất cả.

Ngay cả chính nàng cũng không biết, tại sao phải thu nhận một đồ đệ như thế, đứa nhỏ năm tuổi nghĩ muốn báo thù, vậy ít nhất cũng phải chờ mười năm, thậm chí hai mươi năm sau, khi đó, nàng không dám cam đoan, Quang Minh thánh điện, còn tồn tại trên thế giới này không, thế nhưng nàng có thể bảo đảm, đó là đem cừu nhân đưa đến trước mặt của hắn, để hắn tự mình ra tay.

Nghe thấy âm thanh nhu hòa, trước mắt Quân Chiến Thiên một mảnh mông lung, ánh mắt hắn kiên định nhìn Quân Mộ Khuynh, “Sư phụ, Chiến Thiên nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng.” Hắn nhất định sẽ không để cho sư phụ thất vọng!

Phong Vân Đình nghi ngờ nhìn một màn có qua có lại này, chuyện gì xảy ra vậy, Quân cô nương đi ra ngoài một chuyến, sao có thể có thêm một đồ đệ, còn có vừa rồi, sát khí nồng nặc như vậy, không phải từ trên người Quân Mộ Khuynh phát ra, mà là tiểu hài tử này, hắn…

“Được, vào xem một chút đi.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ tiệm bán quần áo bên cạnh, lộ ra một nụ cười, đi vào bên trong.

Bá Hiêu vốn là muốn đi dắt Quân Chiến Thiên, suy nghĩ một chút, hắn cần phải độc lập, một khắc khi thân nhân hắn bị giết hắn phải hiểu cả đời này, sẽ không yên bình, mà một khắc kia hắn đi theo bái chủ nhân làm sư phụ, cũng là đã định trước, cả đời này, sẽ không bình thường, quá nuông chiều, sẽ chỉ hại hắn.

Thiểm Điện đi ở sau cùng, hết than lại thở, một tiểu hài tử xấu xa trên người tản mát ra sát khí nồng nặc như vậy, rất dễ khiến cho người ta chú ý, nếu như người Quang điện biết, người vu tộc không chỉ còn sống, còn đi theo bên người chủ nhân, vậy sau này phong ba sẽ lớn hơn nữa.

Sợ sao? Không, nó đã không phải là Thiểm Điện trước đây, mặc kệ có bao nhiêu phong ba, nó cũng sẽ ở bên cạnh chủ nhân bảo vệ chủ nhân.

Ban đầu Phong Vân Đình còn muốn hỏi Quân Mộ Khuynh, tại sao phải đi tiệm bán quần áo trước, suy nghĩ một chút, bên người nàng còn có một đồ đệ, một thân dơ bẩn, rất khó làm cho người ta không chú ý đến hắn, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Quân Mộ Khuynh cũng sẽ quan tâm người khác, vẫn cho là, Quân Mộ Khuynh đều là lạnh như băng, bất kể là đối đãi với sư phụ, hay là người xa lạ, đều là như vậy.

Người không biết Quân Mộ Khuynh, đều cho rằng nàng là lạnh như băng, chuyện gì, cũng sẽ không quan tâm, coi như là người thân nhất, nàng cũng sẽ lãnh đạm xử lý hết thảy mọi chuyện, kỳ thực nàng không phải như thế, những người đối xử tốt với nàng, nàng cũng sẽ đối tốt lại với họ, chỉ là nàng chưa bao giờ biểu đạt ra, chỉ biết yên lặng làm.

Đi vào bên trong tiệm bán quần áo, Quân Mộ Khuynh tùy ý nhìn chung quanh một chút, ngồi ở trên ghế bên cạnh, nói với Quân Chiến Thiên, “Chọn y phục ngươi thích đi, thích gì liền lấy, hai người các ngươi nếu có thích, cũng có thể lấy.” Quân Mộ Khuynh khẽ cười nói, có người đã nói như vậy, nàng đương nhiên sẽ không khách khí.

Chỉ là không nghĩ tới, hắn, vẫn rất biết làm ăn, ngay cả Phong thành cũng có cửa hiệu của bọn họ, có điều như vậy cũng tốt.

“Thực sự?” Thiểm Điện hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, chủ nhân lúc nào tốt như vậy… A phi, không phải, chủ nhân vẫn luôn tốt như vậy, vẫn luôn tốt.

Người trong điếm nhìn thấy có người tới mua hàng, vội vàng rót trà bưng nước, trên mặt tràn đầy tươi cười, lẳng lặng đứng ở một bên, chờ đợi chỉ thị.

“Ngươi không muốn cũng có thể không chọn.” Quân Mộ Khuynh tùy ý bưng ly lên, khóe mắt liếc nhìn người vẫn lẳng lặng đứng ở phía sau, người của Hàn Ngạo Thần dạy dỗ, thật đúng là không giống nhau, người nào trong cửa hàng nhìn thấy có khách quý tới cửa đều vội vàng lôi kéo làm ăn, bọn hắn ngược lại, đứng ở chỗ này, lẳng lặng chờ đợi quyết định của bọn họ.

Phong Vân Đình nhìn nhìn trong cửa hàng, khẽ cười nói, “Quân cô nương, ông chủ của tiệm này, ta có quen, các ngươi thích gì cũng có thể tùy tiện chọn, ta ra mặt, sẽ tính rẻ một chút.” Nơi này là của hàng của Mặc gia, Mặc Ngạo Tà cũng coi như là một bằng hữu của hắn, cửa hàng này cũng không chỉ đơn giản là bán trang phục.

Ở đây tổng cộng có ba lầu, ở trong mắt người bình thường, đây chỉ là một nhà mở tiệm quần áo hết sức đơn giản, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết, nơi này có đủ loại hàng hóa thần kỳ, còn có vũ khí, thậm chí còn có khoáng thạch thượng đẳng.

“Nếu là như thế, vậy chúng ta cũng không cần khách khí!” Thiểm Điện vỗ vỗ bả vai Bá Hiêu, bước nhanh đi vào bên trong, đi vào bên trong rồi, hắn không thể không thán phục, ở đây thực sự rất rộng, ngay cả y phục cũng có đủ loại, nhìn muốn hoa mắt.

“Ngươi có thể chứ?” Bá Hiêu cúi đầu nhìn Quân Chiến Thiên, hắn biết chọn sao?

Quân Chiến Thiên lắc lắc đầu, mấy thứ này, hắn cho tới bây giờ cũng chưa có chọn qua, trước đây đều là mẫu thân làm cho, hắn mặc là được.

“Tiêu, ngươi đi chọn thứ ngươi thích, ta giúp hắn là được.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, xem ra một đứa nhỏ năm tuổi, thực sự thì cái gì cũng phải học.

Bá Hiêu chần chừ liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, sau đó mới gật gật đầu, đi vào bên trong, nhìn thấy y phục đáp ứng không xuể kia, sắc mặt lạnh, cũng bắt đầu chuyển hóa mềm mại, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn Quân Chiến Thiên một cái, đi vào bên trong, sau khi đi được một vòng, nàng mới phát hiện, ở đây không có y phục của tiểu hài tử.

“Lão bản, ở đây không có y phục của hắn sao?” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt hỏi, nếu như không có, vậy thì phải làm thế nào đi ra ngoài, dù cho hắn tắm một cái là có thể mặc, cũng không thể mặc được những thứ này chứ?

Người đứng ở một bên chờ mệnh lệnh, bước nhanh tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, cười ha hả nói, “Có có, chỉ là y phục tiểu hài tử, đều có mẫu thân của mình làm, dù cho cửa hàng có một ít, chỉ là giá hơi đắt mà thôi.” Bọn họ đều là tiểu hài tử, có thể có bao nhiêu tiền? Nhưng mà hình như có Phong thành thiếu chủ ở đây.

“Đi xem một chút.” Quân Mộ Khuynh không để ý đến nhiều như vậy, đắt? Trước tiên lấy vài món, còn lại tới Âm Nguyệt thành lại mua, hoàng thành Mặc gia cũng không phải là nói chơi, ngay cả Phong thành cũng có buôn bán, chỗ Âm Nguyệt thành phồn hoa như vậy sao có thể không có.

Chủ tiệm mang theo Quân Mộ Khuynh đi đến một góc, đập vào mi mắt, chính là đúng như lời chủ tiệm nói y phục hơi đắt tiền.

“Cô nương, những y phục này, nếu như các ngươi muốn, sẽ tính rẻ cho các ngươi một chút.” Chủ tiệm cười ha hả nói, không có nửa điểm tiếc nuối.

“Chiến Thiên, vậy ngươi cứ đi lấy thứ mình thích.” Quân Mộ Khuynh cúi đầu nói, những y phục này cũng không có cái gì đẹp mắt, nhưng mà hiện tại cũng không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận.

Quân Chiến Thiên gật gật đầu, đi đến chỗ món đồ mình thích, nhìn nhìn, lại kéo xuống, thân ảnh nhỏ gầy lấy y phục mặc vào, cũng không tìm được một bộ hài lòng, Quân Mộ Khuynh thở dài, lắc đầu một cái rồi đi tới, đi ngang qua một chỗ, y phục cũng sẽ ít đi hai bộ, đợi tới lúc đi đến bên cạnh Quân Chiến Thiên, một đống trên tay nàng đôi, đều là y phục.

“Những thứ này không thích cái nào, những cái nào thích, tự mình phân ra là được.” Xem ra thật phải tìm một người dạy hắn mới được, Bá Hiêu không được, nàng không thế nào, Thiểm Điện thì khỏi phải nói tới, trong lúc nhất thời muốn tìm một người như vậy, thật đúng là không dễ dàng.

Quân Chiến Thiên gật gật đầu, giơ tay cầm lấy y phục trên tay Quân Mộ Khuynh, cuối cùng hắn chỉ chọn ba bốn bộ, những thứ khác đều trả lại.

Chủ tiệm đứng ở một bên, lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn còn tưởng rằng gặp được hai tiểu hài tử, dễ lừa gạt, không ngờ, nhãn lực của bọn họ thật tốt, một người so với một người còn tốt hơn, lấy đều là những y phục bên trong, là loại tốt nhất đắt nhất.

“Chọn được rồi?” Quân Mộ Khuynh nhìn Quân Chiến Thiên nhẹ giọng hỏi.

“Vâng.” Quân Chiến Thiên gật gật đầu, đứng ở bên cạnh.

“Tốt lắm.” Quân Mộ Khuynh xoay người nhìn chủ tiệm còn đang dùng sức lau mồ hôi, “Đem những thứ này gói lại.” Hiện tại đã đau lòng? Đợi lát nữa hắn sẽ càng thêm đau lòng.

“Vâng.” Điếm chủ cung kính nói.

“Ở đây trừ y phục, còn có cái gì?” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt hỏi, ánh mắt quét nhìn xung quanh, hình như trừ những thứ y phục ấy, cũng không nhìn thấy đồ gì khác.

“Lầu hai là có khoáng thạch, lầu ba có thần khí.” Chủ tiệm giới thiệu sơ lược, nhìn ra hai người kia không phải là người của Phong thành, bởi vì người Phong thành, đều biết những chuyện này, bọn họ cũng sẽ không hỏi.

Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, xoay người đi lên lầu hai, khoáng thạch, thần khí, dùng việc bán y phục để ngụy trang sao? Nhìn có vẻ không giống vậy.

Quân Chiến Thiên thấy Quân Mộ Khuynh đi lên lầu hai, cũng vội vàng theo sau, nghe thấy động tĩnh phía sau, nàng mới chậm rãi xoay người, thì nhìn thấy Quân Chiến Thiên vội vội vàng vàng chạy tới.

“Ngươi ở đây thay đổi y phục, tiện thể tìm vị đại ca ca dẫn chúng ta tới đây, để hắn dùng thủy nguyên tố giúp ngươi gội đầu.” Nói xong, Quân Mộ Khuynh liền đi lên phía trên, mà Quân Chiến Thiên cũng dừng bước, trên tay cầm một bộ y phục, liền đi ra ngoài.

Quân Chiến Thiên cầm y phục, đi tới trước mặt Phong Vân Đình, ngẩng đầu, “Đại ca ca, sư phụ nói, để ngươi dùng thủy nguyên tố giúp ta gội đầu.” Mặc dù là tuổi còn nhỏ, Quân Chiến Thiên vẫn biết cái gì là thủy nguyên tố, sáu loại nguyên tố hắn cũng từng học một chút.

Phong Vân Đình cúi đầu chống lại đôi mắt của Quân Chiến Thiên, đau khổ nói, “Được.” Lần đầu tiên hắn biết được, thủy nguyên tố còn có thể sử dụng như thế này.

“Cám ơn đại ca ca.” Quân Chiến Thiên lộ ra một nụ cười đáng yêu, cứ như vậy nhìn lại, rõ ràng chính là một tiểu chính thái. (tiểu chính thái: những bé trai ngây thơ)

Quân Mộ Khuynh chậm rãi đi lên lầu hai, quét nhanh một vòng, nhìn thấy những khoáng thạch này, không có phản ứng quá lớn, những thứ này nàng đều đã có, không chần chừ, nàng đi tiếp lên lầu ba, mới đi lên tới, một cỗ hơi thở đập vào mặt, nàng dừng bước lại.

“Cô nương, thần khí chỉ có vài món, bởi vì luyện khí mộ ngay phụ cận anh địa, mọi người muốn mua thần khí, đều sẽ đi cửa hàng ở anh địa.” Chủ tiệm thận trọng giải thích, cũng ở đây uyển chuyển nói với Quân Mộ Khuynh, nếu như muốn mua thần khí, thì phải đi luyện khí mộ, thần khí ở đây, chỉ có một ít để ở chỗ này thu hút người.

Quân Mộ Khuynh bĩu môi, này cũng gọi là chỉ có vài món, chỗ lớn như vậy, đều là thần khí, nhưng là Hàn Ngạo Thần mở một cửa hàng như vậy ở Phong thành, là có dụng ý khác, nói là mở ra cửa hiệu, nàng càng tin hơn, hắn là phái người theo dõi Quang điện.

“Tiệm này chỉ có một mình ngươi sao?” Cửa hiệu lớn như vậy, chỉ có một mình ngươi thu?

“Còn có mấy người đã quay về hoàng thành.” Chủ tiệm uyển chuyển nói, ở hoàng thành có rất nhiều chuyện, hắn không tin người trước mắt sẽ đoán được.

“Ta đã biết.” Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nói một câu, xoay người rời đi.

Quay về hoàng thành? Hẳn là đi nói cho Mặc Ngạo Tà chuyện của Quang điện, nghe nói tên kia bế quan, cũng không biết đã ra chưa.

Chủ tiệm nhìn đôi mắt tự tiếu phi tiếu kia, trong lòng hơi sững sốt, hắn vẫn là cảm thấy đôi mắt kia như nhìn thấu gì đó, không phải mấy ngày hôm trước nàng là người Quang Minh thánh điện tìm phiền toái hay sao? Nàng rốt cuộc là ai? Hôm nay xuất hiện ở đây, là có mục đích gì?

Trở lại dưới lầu, ba người chọn lựa, đã đứng thành một hàng, Quân Chiến Thiên đem hết thảy chỉnh lý sạch sẽ, thay quần áo sạch, tóc cũng được buộc chỉnh tề, mặt lau sạch sẽ, nhìn rất đáng yêu.

“Cô nương, ngươi xem, bộ y phục này rất thích hợp ngươi.” Thiểm Điện vội vàng từ phía sau lấy ra một bộ y phục, đưa tới trước mặt Quân Mộ, so một chút, sau đó hài lòng gật gật đầu, rất thích hợp với người, không tệ không tệ, ánh mắt của hắn vẫn thật không tệ.

Nhìn y phục màu đỏ, Quân Mộ Khuynh lãnh đạm nhận lấy, chủ tiệm đi nhanh tới quầy hàng phía trước, cười ha hả tính toán.

“Quân cô nương, hôm nay tính cho ta.” Phong Vân Đình nhiệt tình nói.

Quân Mộ Khuynh đem y phục đưa cho Thiểm Điện, “Tùy ngươi.” Nói xong, nàng đang muốn đi ra ngoài, hướng đối diện liền truyền đến âm thanh chói tai.

“Ta còn tưởng là ai, thật là, không có bản lĩnh cũng đừng tới đây mua đồ.” Trong âm thanh chế nhạo mang theo nhàn nhạt tức giận, nữ tử mặc y phục diêm dúa lắc lắc thân hình như rắn nước, chậm rãi đi tới, đôi mắt hoa đào lúc nhìn về phía Phong Vân Đình, lộ ra ánh mắt khát khao.

Đi theo nữ tử tới còn có mười mấy tùy tùng, cùng mấy nữ tử cùng tuổi, các nàng thấy nàng đi về phía Phong Vân Đình bên kia, trên mặt chỉ là lộ ra mấy phần xem thường.

Thiểm Điện học bộ dáng của nữ tử kia, bước chân chậm rãi đi tới trước mặt nàng, tinh tế quan sát, nữ tử đối với ánh mắt Thiểm Điện nhìn mình, xem thường hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt hoa đào toàn bộ đều đặt ở trên người Phong Vân Đình, thấy hắn không để ý đến mình, còn có chút ai oán, điềm đạm đáng yêu.

“Ta còn tưởng rằng là ai, hóa ra…” Thiểm Điện giơ tay vuốt cằm, nheo mắt lại, “Là một người xấu xí!” Nói xong, Thiểm Điện liền buồn nôn đi về phía Quân Mộ Khuynh, xoa xoa hai mắt của mình.

“Cô nương, đi thôi, đứng ở chỗ này, sẽ làm bẩn mắt.” Thiểm Điện khinh thường nói, nàng cho rằng mình là ai, lớn lên xấu như vậy, ánh mắt buồn nôn như vậy, hắn nhìn cũng không muốn nhìn nhiều.

Mấy nữ tử đi cùng đến, đều che miệng cười rộ lên.

Nữ tử diêm dúa kích động xoay người, nhìn đồng bạn đều đang ở đây cười chính mình, tức giận chỉ vào Thiểm Điện, “Ngươi… Ngăn bọn họ lại cho ta!” Thấy bọn họ đã muốn rời đi, cô gái xinh đẹp xoay về phía tùy tùng ở cửa nói.

Bọn họ tính là thứ gì, Cơ Diễm nàng là nữ nhi nhà giàu nhất Phong thành, khoáng thạch ở đây chẳng qua là vật trang sức của nàng, mỗi ngày đi dạo phố mua quần áo tiền nhiều đếm không xuể, nàng cũng không phải là không có cùng Phong Vân Đình đi dạo phố, nhưng là mỗi lần hắn đều có vẻ không kiên nhẫn, lần này càng quá đáng, Phong Vân Đình hắn vậy mà sẽ vì nữ nhân này, luôn mãi lấy cớ, nói không đến nhà nàng! Lại đi với nữ nhân này đến mua quần áo!

“Vâng!” Tùy tùng lập tức đem hai người vây lại, vẻ mặt hung thần ác sát, mấy người đi tới cùng nàng cũng không dám cười, nụ cười trên mặt vẫn như cũ có thể thấy được.

“Cơ Diễm!” Phong Vân Đình lạnh giọng quát, bước đến trước mặt Cơ Diễm.

“Phong đại ca.” Cơ Diễm thấy Phong Vân Đình hung ác nhìn mình như vậy, hai mắt đẫm lệ, từ mấy ngày trước đã nghe nói Phong Vân Đình mang theo một nữ tử quay về Phong thành, nếu không phải mẫu thân không cho phép nàng ra ngoài, sau đó lại có ma triều công kích Quang điện, nàng cần gì phải đợi cho tới hôm nay!

Nàng vừa mới ra ngoài, liền nhìn thấy một màn như vậy, Phong Vân Đình cho tới bây giờ cũng chưa có mua cái gì cho mình, hôm nay tiện nhân này, lại hèn hạ bại hoại như thế! Tại sao lại có thể như vậy!

“Phốc!” Hai vai Thiểm Điện run rẩy, chậm rãi xoay người, đi tới trước mặt Cơ Diễm, “Bệnh mụn cơm, bệnh mụn cơm! Ha ha…” Thiểm Điện ôm bụng cười to lên, lại vẫn có người gọi là bệnh mụn cơm, thực sự là hoa lạ.