Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 77: Hắn xác định đây không phải là dọn nhà? 2




Edit: Zi

Bốn người hoài nghi nhìn hai người thần thần bí bí, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không đoán được là chuyện gì xảy ra.

“Cứ như vậy?” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hỏa Huỳnh, không khỏi trợn mắt lên, ma thú ở Ma vực rừng rậm dũng động cũng không phải là chuyện mới lạ, dù gì nàng cũng là ma thú, nghe nói có thú triều mà còn kích động như thế làm gì chứ.

Hỏa Huỳnh ngẫm nghĩ một chút, lại tiếng lên tai Quân Mộ Khuynh bắt đầu nói thầm.

“Ngươi nói thật?” trong đó có thánh thú dẫn đầu, hơn nữa không phải là một, thần thú nhiều quá đếm không hết, đây là thú triều kiểu gì vậy, ngay cả Thánh thú đều xuất động ra.

“Đương nhiên là thật, lời của ta nói mà ngươi không tin sao, tin ta đi, sắp đến rồi.” nàng chẳng qua là quá buồn chán, Quân Mộ Khuynh lại không cho phép nàng tới đây nên nàng mới đi ra cửa thành, ai biết cư nhiên lại cảm giác được địa chấn, nàng chạy vào Ma Vực rừng rậm nghe ngóng mãi mới biết, thì ra là thú triều.

Thánh thú, thần thú, các loại thú! Nàng sao không hưng phấn được cơ chứ.

Quân Mộ Khuynh không hề quay đầu lại, lập tức đi ra ngoài, nếu thật sự có một đống lớn Thánh Thú tới, thật sự không biết là chuyện gì sẽ xảy ra, gần đây mọi chuyện đúng là càng lúc càng không bình thường, hiện tại lại tới thú triều, chuyện của Lôi gia còn chưa xong đâu.

Hỏa Huỳnh nhảy tưng tưng đi theo sau Quân Mộ Khuynh, so với việc Quân Mộ Khuynh đi, nàng còn vui hơn.

Đã xảy ra chuyện gì, là ai tới?

“Các ngươi đi về trước đi.” Quân Chấn ho nhẹ một tiếng, lại tiếp tục đuổi người.

Đã có chuyện gì xảy ra, bọn họ làm gì, ít nhất cũng phải nói cho hắn biết một tiếng chứ, một câu thôi, để cho hắn đỡ phải lo lắng.

Chỉ là trong lòng Quân Chấn hiện tại muốn nói gì thì hai người kia cũng không thể nghe được, bọn họ đã đi tới cửa thành rồi.

Quân Mộ Khuynh đứng ở trên không trung trên cửa thành, nhìn về phía xa: “Đâu có thú triều nào đâu?” nàng đứng đây lâu như vậy, đều không hề nhìn thấy thú triều, càng không có Thánh thú hay thần thú mà Hỏa Huỳnh nói.

“Nhân loại các ngươi đương nhiên không thể có cảm giác khi ma thú xuất hiện giống như ma thú chúng ta được.” nói xong, Hỏa Huỳnh dang hay cánh tay ra, bộ dáng vô cùng hưởng thụ: “Ta cảm giác được, bước tiến của bọn chúng càng lúc càng gần, rất nhanh là có thể tiến vào địa phận bên ngoài Ma Vực rừng rậm.” thật ra nàng vô cùng chờ mong ma thú này xuất hiện.

“Ngươi rất vui?” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, nhíu mày, bộ dáng của nàng đâu chỉ đơn thuần là hài lòng không thôi, còn có hưng phấn nữa, thú triều dũng động, nàng vui đến thế sao?

“Đương nhiên, chuyện làm cho ma thú vui nhất chính là khi có thú triều, nhưng nhân loại các ngươi lại cho rằng đó là tai nạn, nhưng ở trong mắt chúng ta thì không phải như vậy, đó chính là cảm giác có thể thỏa thích nhảy nhót một hồi, thú triều không cần phải dùng uy áp của ma thú cao cấp mới có thể dũng động, còn có thể là lúc chúng ta vô cùng hưng phấn, vui vẻ.” Hỏa Huỳnh cười ha hả nói, cảm giác được thú triều tới, nàng càng hưng phấn hơn.

Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp một chút, ma thú hưng phấn thật khác biệt so với nhân loại, nếu không phải Hỏa Huỳnh nói, nàng cũng không biết thú triều còn liên quan tới việc ma thú hưng phấn nữa.

“Có điều khi chúng ta vui vẻ sẽ không công kích nhân loại, thú triều bình thường công kích nhân loại đều là do ma thú cao cấp dùng uy áp hạ lệnh tạo nên thú triều.” thế giới nhân loại thường xuyên xuất hiện thú triều là vì bọn họ làm sai nên mới bị báo ứng thôi.

“Ừ.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng gật đầu, trước đây Bá Hiêu không có nói cho nàng biết mấy chuyện này.

“Vậy ngươi cảm giác được đây là tình huống gì không? Uy áp của ma thú cao cấp? Hay là do ma thú quá mức hưng phấn?” Nàng tiếp tục hỏi.

Hỏa Huỳnh buông cánh tay ra, nhăn mặt lại nói: “Ta cũng không biết, thú triều này không giống như là có uy áp của ma thú cao cấp, cũng không phải là hưng phấn chạy nhảy, giống như là, chúng nó đang tìm kiếm gì đó.” Hỏa Huỳnh chậm rãi nhắm mắt lại, lắng nghe xung quanh.

Tìm cái gì đó? Có phải là ma thú ở Lâm Quân triệu tập đến đây không? Nếu thật sự như thế thì Âm Nguyệt thành sẽ gặp nguy hiểm.

Người ở trong nội thành dường như không biết chuyện thú triều, đều chuyên tâm làm việc của mình, chuyện gì đang xảy ra ở ngoài kia, bọn họ không hề biết.

“Chúng ta đi Ma Vực rừng rậm nhìn thử một chút.” Nếu muốn biết là chuyện gì xảy ra thì nhất định phải đi xem thú triều như thế nào đã, Âm Nguyệt thành có triệu hoán sư, mặc dù cấp bậc ma thú của bọn họ không cao bằng Hỏa Huỳnh, nhưng nàng tin bọn chúng cũng sẽ nhanh chóng nhận ra thú triều.

Đến lúc đó, thú triều không thể ngăn lại, người trong thành sẽ rơi vào trong khủng hoảng.

“Tốt!” Hỏa Huỳnh gật đầu ngay, nàng đã sớm muốn đi xem chuyện gì, chỉ sợ Quân Mộ Khuynh không cho nên mới không đi thôi.

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Hỏa Huỳnh, Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, cái tên ma thú ngây thơ này thật sự không thích hợp ở thế giới nhân loại, có điều nếu như nàng không ngây thơ thì sao có thể thiếu mình sáu điều kiện được chứ.

Quân Mộ Khuynh và Hỏa Huỳnh nhanh chóng xuất hiện ở trong Ma Vực rừng rậm, đi ở trong Ma Vực rừng rậm, Quân Mộ Khuynh cũng đã cảm giác được chấn động mà Hỏa Huỳnh nói tới, mặc dù rất nhỏ nhưng nàng rõ ràng có thể cảm giác được, Hỏa Huỳnh không hề lừa nàng.

“Xem ra là thú triều thật rồi.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, bình tĩnh nhìn phía trước.

“Đương nhiên, ta sao có thể cảm giác sai được chứ.” Cho dù bản lĩnh của nàng không lớn nhưng dù gì cũng là ma thú, đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, sao có thể nhìn lầm được chứ.

Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng cười, trong mắt thoáng qua một nụ cười, đôi khi, nàng thật sự hâm mộ Hỏa Huỳnh, có thể ngây thơ trong tất cả mọi chuyện, có điều, nàng đã qua cái tuổi ngây thơ rồi,

“Đúng rồi, Quân Mộ Khuynh, ngươi không sợ thú triều sao?” bên trong còn có Thánh thú, còn có rất nhiều ma thú, đều không muốn nhìn thấy nhân loại, huống chi bên trong còn có Thánh Thú, đẳng cấp bằng nhau, sao nàng bảo vệ Quân Mộ Khuynh được.

“Không có gì phải sợ.” đâu phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thánh Thú đâu chứ.

“Ngươi là nhân loại lợi hại nhất mà ta từng gặp.” Hỏa Huỳnh vui vẻ khen ngợi một câu.

“Cảm ơn lời khen của ngươi, chúng ta đi tới trước nhìn thử xem.” Quân Mộ Khuynh cười nói, đến giờ mà vẫn nghĩ cho nàng.

Hỏa Huỳnh ngốc lăng nhìn bóng lưng của Quân Mộ Khuynh bước đi, nụ cười giống như phù dung sớm nở tối tàn là của Quân Mộ Khuynh sao? Rõ ràng là khi nàng cười lên rất đẹp nha.

Càng đi về phía trước, Quân Mộ Khuynh càng cảm giác được lực lượng lớn hơn, mặt đất càng lúc càng run mạnh hơn: “Số lượng ma thú phải nhiều tới mức nào mới có thể tạo ra chấn động được như vậy, xung quanh không hề có một chút khí tức của ma thú, mặt đất chấn động như vầy đã đủ làm cho ma thú không dám đi ra.” Quân Mộ Khuynh cảm thán nói, lực lượng của ma thú vĩnh viễn không thể tính được.

Nhân loại muốn giết sạch ma thú, bọn họ có từng nghĩ tới chuyện ma thú và nhân loại đều như nhau không? Tại sao lại muốn giết sạch, người muốn giết sạch ma thú chính là người điên.

“Không biết, tên kia dường như là lợi hại hơn ta.” Nàng rõ ràng cũng có thể cảm giác được ma thú cường hãn nhất.

Quân Mộ Khuynh trợn mắt, thì ra nàng còn biết khiêm tốn, có điều lực lượng còn lớn hơn nàng sao? Vậy thì ma thú kia nhất định sẽ không đơn giản, thú triều này là vì cái gì mà xuất hiện đây?

Một người một thú nhanh chóng đi về phía trước, dọc theo đường đi đều không gặp được một ma thú nào, lực lượng cường đại đã dọa toàn bộ ma thú ở Ma Vực rừng rậm, những ma thú thường xuyên ra vào Ma Vực rừng rậm đều không dám đi vào trong, đẳng cấp của chúng không cao, thậm chí đối với chúng nó mà nói, trong Ma Vực rừng rậm, thực lực mới là thứ quyết định.

Chúng nó muốn đi vào, nhưng thực lực lại không cho phép.

Không biết đi được bao lâu, bọn họ không thể nhìn thấy được đường ở phía sau nữa nhưng vẫn không nhìn thấy một hình bóng của ma thú nào, nếu không phải mặt đất còn đang run lắc, Quân Mộ Khuynh thật sự hoài nghi ma thú có thật sự tới hay không.

Hỏa Huỳnh khẩn trương nhìn về phía trước, nàng biết có ma thú rất mạnh tới, không biết là cái gì, nói tóm lại ngoại trừ tộc trưởng, nàng chưa từng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ như vậy bao giờ, chẳng lẽ ma thú này giống như tộc trưởng, đã…

Không có khả năng, ở trên Thương Khung đại lục không có khả năng có ma thú có thể đạt tới đẳng cấp kia, sẽ không đâu.

“Ngươi lắc đầu làm gì vậy?” thấy biểu tình Hỏa Huỳnh càng lúc càng trầm trọng, Quân Mộ Khuynh biết ma thú trước mặt nhất định là rất khó đối phó.

Một ma thú mà ngay cả Thánh thú đều cảm thấy lợi hại hơn nó, sao không khó đối phó được chứ.

“Lực lượng càng lúc càng gần.” Hỏa Huỳnh khóc không ra nước mắt nói, bây giờ nàng quay về có kịp không? Đúng là tò mò hại chết thú mà, lực lượng cường đại kia, ma thú kia còn chưa tới gần mình, mình đã cảm giác được uy áp của nó, nếu như nó ở trước mặt mình, nàng còn không phải là trực tiếp nằm sấp xuống đi.

“Nó rất gần chúng ta, hơn nữa nữa còn dùng tốc độ rất nhanh, có thể ngay cả ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi.” Hỏa Huỳnh vịn thân cây bên cạnh, thân thể lắc lư.

“Vì sao ta không cảm giác được gì?” uy áp của ma thú, quá mức mạnh mẽ thì nhân loại cũng sẽ cảm giác được, sao nàng lại không cảm giác được một chút uy áp nào của ma thú, một chút xíu cũng không có.

Hỏa Huỳnh mê man nhìn người bên cạnh: “Ngươi không phải là nhân loại sao? Đáng ra phải cảm giác mạnh hơn ta mới đúng, vì sao ta biến thành như vậy mà ngươi không có một chút chuyện gì?” nàng càng nghĩ càng khó hiểu, chuyện này quá không công bằng.

“Có lẽ là vấn đề về nhân phẩm đi, không đúng, là thú phẩm của ngươi có vấn đề.” Quân Mộ Khuynh nghiêm túc trả lời, tiếp tục đi về phía trước, nàng không cảm giác được nửa điểm uy áp nào.

Thú phẩm vấn đề!

Hỏa Huỳnh thiếu chút nữa là thổ huyết, thú phẩm của nàng khẳng định vô cùng tốt, khỏi phải bàn.

Còn chưa bước được hai bước, Quân Mộ Khuynh liền dừng lại, Hỏa Huỳnh vỗ vỗ cây đại thụ bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Ngươi sao thế? Sao không đi nữa?” đầu nàng thật choáng váng, uy áp thật là lợi hại.

“Bọn họ đều đã tới, sao phải đi?” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, ngữ khí ôn hòa, không có một chút sợ hãi.

Lời của nàng vừa dứt, lập tức ở phía trước liền vọt ra mấy thân ảnh, đi đầu là chính là màu xanh lam, sau đó là màu trắng, màu xanh lục.

“Thủy nguyên tố, quang nguyên tố, phong nguyên tố.” ba Thánh thú, thảo nào chấn động mạnh như vậy, phía sau còn có thần thú, đây là đại quân của Ma Vực xuất động hay là Ma Vực rừng rậm đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ đều chạy ra ngoài hết thế này.

Ba ma thú cũng đã ngưng thành hình dáng lớn, bọn họ bay nhanh tới, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh mới chậm bước chân lại.

Một cơn gió thoảng qua, ba mỹ nam tuyệt thế chậm rãi hiện thân, Hỏa Huỳnh thấy một màn như vậy đã sớm ngây dại, đã sớm quên mất sự bất an trước đó, còn có sự kiềm chế do bị uy áp đè nén, và cảm xúc khó chịu, chỉ có thể ngơ ngác nhìn ba người trước mặt, không đúng, là ba thú trước mặt.

Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng cười, nếu như chưa gặp qua Hàn Ngạo Thần, hoặc không biết bọn họ là ma thú, nàng nhất định sẽ cảm thấy ba người trước mắt là tuyệt thế nam tử, chỉ là nếu lấy bọn hắn ra so sánh với Hàn Ngạo Thần thì hình như còn kém xa vạn dặm mới bằng.

Ba nam tử nhìn thấy Quân Mộ Khuynh và Hỏa Huỳnh, không hề có một chút kinh ngạc, trái lại còn lộ ra một nụ cười.

“Xem ra ngươi nói không sai.” Ma thú quang nguyên tố chậm rãi mở miệng nói, trên mặt lộ ra một tia thất bại.

“Thật không rõ, vì sao nàng có thể bình tĩnh được như vậy, rõ ràng tiểu ma thú bên cạnh nàng đã ngây người rồi.” ma thú phong nguyên tố sờ sờ mặt mình, cười nhìn Hỏa Huỳnh, chẳng lẽ bọn họ không đẹp trai sao? Bọn họ đã tận dụng hết khả năng để ngưng tụ ra một nam tử hoàn mỹ như vậy, ngay cả ma thú nhìn cũng ngây người.

Ma thú thủy nguyên tố nhẹ nhàng cười, vẻ dịu dàng trên mặt không hề che giấu, đối diện với thiếu nữ thân quen trước mặt, hắn bước ra.

Quân Mộ Khuynh nhìn ba người họ đi tới, không hề xuất thủ, dường như rất sớm đã biết hắn, nàng cảm giác rất nghi hoặc, nàng hẳn là chưa từng gặp qua ba thú họ mới đúng, bọn họ làm gì mà nhìn qua, còn làm như là rất hiểu nàng vậy.

Thủy Nhận bất đắc dĩ nhìn chủ nhân đã xa cách năm năm, nụ cười trên mặt càng lúc càng dịu dàng, nhớ ngày đó, người mà thực lực dù không cường đại vẫn rất lợi hại và cuồng vọng, ở giữa thú triều, huy động hỏa nhận, thủy nhận, chém giết ma thú, nụ cười trên mặt hắn càng lúc càng mê người.

“Chủ nhân, ta đã trở về.” những lời này chính là những lời mà hắn luôn muốn nói, đã suy nghĩ mất hai năm, thế nhưng khi đó hắn vẫn chưa có thực lực, không thể ra khỏi Ma Vực rừng rậm.

Sáu chữ đơn giản làm cho Quân Mộ Khuynh vô cùng kích động, thần tình lạnh lẽo chậm rãi nhu hòa.

“Thủy Nhận!” hắn rốt cuộc đã trở về, năm năm, hắn thực sự đã trở nên cường đại.

“Phải!” Thủy Nhận kiên định nói, những vất vả trong suốt năm năm qua đều vì mấy chữ “chủ nhân, ta đã trở về” trở nên đáng giá.

Hắn đã trở về, giống như hứa hẹn ở bốn năm rưỡi trước, khi đó, hắn chẳng qua chỉ là một linh thú, ở bên người chủ nhân, chủ nhân để nó và Phong Nhận rời đi, nói bọn họ khi nào trở nên cường đại rồi mới trở về, khi đó hắn còn không hiểu, chỉ là việc chủ nhân muốn hắn làm nên hắn nhất định phải làm cho tốt, dần dần, sau những lần vượt qua tử vong, hắn mới biết, chủ nhân muốn trở nên cường đại đều có nguyên nhân.

Chỉ có cường giả mới có thể sinh tồn trên thế giới này, từ đó về sau, hắn đều một lòng muốn trở nên cường đại.

Hỏa Huỳnh kinh ngạc nhìn một màn này, lại là ‘người’ quen của Quân Mộ Khuynh. Lại là ma thú của nàng, nàng có thể hay không trực tiếp nói với mình, rốt cuộc Quân Mộ Khuynh có bao nhiêu ma thú, bao nhiêu Thánh thú, lần sau để cho nàng nhìn thấy cũng khong phải lộ ra vẻ mặt này nữa.

Thật mất mặt thú mà.

“Ha ha! Quả nhiên đã trở nên cường đại.” lực lượng có thể làm cho Hỏa Huỳnh đều cảm thấy choáng váng, cũng không biết là hắn đã tấn chức đến cấp bậc gì, hẳn là Thánh thú, hoặc là trên Thánh thú, hắn là biến dị ma thú, lực lượng so với ma thú khác đều lợi hại hơn một chút.

Thủy Nhận ôn hòa cười, xoay người nhìn đồng bạn của mình: “Chủ nhân, hắn gọi là Quang Nguyệt, hắn gọi là Thừa Phong.”

“Ừ.” Quân Mộ Khuynh gật đầu, không kinh ngạc lắm, đều là Thánh thú cả.

Quang nguyên tố chính là Quang Nguyệt, phong nguyên tố thì là Thừa Phong, nghe thấy hai tên này Quân Mộ Khuynh đột nhiên thấy xấu hổ, nhớ ngày đó, nàng nghĩ muốn bể đầu cũng không nghĩ ra được cho Phong Nhận và Thủy Nhận được cái tên nào tốt, kết quả là dựa vào nguyên tố của bọn họ mới nghĩ ra được hai cái tên, hiện tại tên mà ma thú tự nghĩ ra còn hay hơn của nàng.

Quang Nguyệt ngạo mạn nói: “Chúng ta chỉ là đi cùng với Thủy Nhận mà thôi, không đáp ứng làm việc cho ngươi.” Bọn họ mới sẽ không giúp nhân loại.

“Ta có sai các ngươi làm việc sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, ngữ khí có chút lạnh lùng.

Quang Nguyệt hơi sững sờ, nhân loại này… hình như là rất giống như những gì Thủy Nhận nói, cũng có một chút không giống, nhưng cũng chỉ có một chút thôi, không nhiều.

“Chủ nhân của Thủy Nhận, ngươi đừng để ý tới hắn, có chuyện gì ngươi cứ bảo hắn đi làm là được, nếu hắn không chịu, ta giúp ngươi đánh hắn.” Thừa Phong tùy tiện đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, trong mắt lộ ra một tia sáng lấp lánh.

“Đồ Thừa Phong háo sắc, nhìn thấy ma thú và nữ nhân xinh đẹp liền bán huynh đệ!” Quang Nguyệt hung hăng đạp Thừa Phong một cái, đồ hèn mọn.

Thừa Phong không thèm để ý, dù sao Quang Nguyệt rất thương hắn, sẽ không ra tay quá độc, hắn tin. (E hèm… Cái này…)

Thủy Nhận đứng ở một bên, nhìn thấy mấy đồng bạn của mình đều vô cùng nhiệt tình chào hỏi chủ nhân mình, lập tức đi lên: “Chủ nhân, ngươi đừng để ý bọn họ, bọn họ lúc nào cũng như vậy.” thấy Quân Mộ Khuynh nhìn Quang Nguyệt và Thừa Phong, hắn còn tưởng là chủ nhân tức giận.

“Không có gì, ta chỉ là đột nhiên nhớ Hỏa Liêm và Thiểm Điện.” hai người bọn họ cũng thường xuyên cãi nhau như thế.

“Hỏa Liêm, Thiểm Điện! Thủy Nhận, sao ngươi không nói cho chúng ta biết còn có hai thú như vậy ở bên cạnh chủ nhân ngươi?” Quang Nguyệt kinh ngạc nói, một nhân loại, rốt cuộc có bao nhiêu ma thú, Phong Nhận, Thủy Nhận là hai rồi, không có khế ước, hiện tại lại thêm hai, còn có một tên ngốc đang đứng một bên nữa này.

Thủy Nhận vô tội nhìn hai đồng bạn trước mặt, hắn cũng không biết Hỏa Liêm và Thiểm Điện là ai, có điều hẳn là ma thú của chủ nhân đi.

“Đừng nói mấy chuyện này, ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi mang nhiều ma thú trở về làm cái gì?” Quân Mộ Khuynh nghiêng người nhìn, phát hiện xung quanh là một mảng đen thui, đều là ma thú, thần thú không phải mười con mà là mấy chục con, bọn họ muốn làm cái gì?

Thủy Nhận dịu dàng cười, chắp tay sau lưng, nhìn những ma thú kia: “Chủ nhân, đây là thành quả trưởng thành của ta, chúng nó không chỉ là thủ hạ của ta mà còn là đồng bọn của ta.” Hắn vĩnh viễn nhớ, chủ nhân đã từng nói, hắn chính là đồng bọn của nàng.

“Những ma thú này đều là của các ngươi?” nhiều như vậy? thần thú cũng có mấy chục con, còn có linh thú, huyễn thú… hắn xác định đây không phải là dọn nhà chứ?

“Chúng ta phải rời khỏi Ma Vực rừng rậm, đương nhiên là muốn dẫn theo chúng nó.” Quang Nguyệt ngay thẳng nói, nhân loại này cư nhiên không sợ một chút nào, làm cho hắn có cảm giác thất bại.

Hỏa Huỳnh nhìn một đám đông đúc, dưới chân mềm nhũng, có phải là quá khoa trương quá rồi không, nhiều ma thú như vậy, nhiều như thế, toàn bộ đều là của bọn họ?

Khóe mắt Quân Mộ Khuynh co quắp một chút, nàng cũng không biết Thủy Nhận trở về sẽ biến thái như thế, hình như… Phong Nhận cũng có cái gì muốn nói với mình, nhưng ngày hắn trở về và ngày hắn đi lại rất gần, lúc muốn nói thì lại có chuyện xảy ra nên chuyện cũng bị dẹp qua một bên.

Nghĩ tới Phong Nhận, sắc mặt Quân Mộ Khuynh liền cứng đờ, không phải là hắn cũng có một đống ma thú nữa đi…