Nghiệt Duyên

Chương 36: Xem hàng




Sau bức màn lụa hồng, hai bóng dáng đang quấn quýt lấy nhau, một già, một trẻ…

Một cô gái xinh đẹp đang cưỡi trên người một lão nhân gia đáng tuổi cha cô ta. Cô ta miệng nhỏ nhắn xinh đẹp, bên cạnh đôi môi đỏ đó còn có một nốt ruồi son, trông phong tình quyến rũ vô cùng không ngừng phát ra âm thanh êm ả: “A… Ưm… Hưm… Mạnh lên… Nhanh lên… Lão gia! A… A … Hưm..Hưm!”

Nhưng dường như lão già dưới thân không đáp ứng được nhịp điệu kinh người của cô gái trên thân mà không ngừng hổn hển!

-Nhanh lên! Nhanh … lên… Lão gia… Ah… Ah…. Ah…

Cô ta dùng một tay bóp chặt hai khối thịt từ nơi giao hợp làm cho lão ta bỗng nhiên thở gấp co giật liên tục thân người.

-Ah!!!! Lão gia… Thiếp đến!

Cô ta cũng nằm oặt lên trên người lão. Ngực trần cứ cố tình cọ qua cọ lại, làm cho vật nam tính dưới thân lão ta lại lần nữa cứng lại!

Tiếp tục mây mưa triền miên.

Đến lần thứ ba thì dù cho lão có muốn cũng chỉ là lực bất tòng tâm. Bàn tay chỉ có thể xoa nắn đôi ngực khủng dựa sát vào mình lão, miệng đầy nét nhăn không quên nở một nụ cười đê tiện:

-Hôm nay…

-Hôm nay, thiếp thay lão gia đi đón tiếp Thẩm Nguyệt Thần, được không?!

Nghe cái tên này gương mặt lão già không khỏi nhăn lại. Nói đến tên này lão ta bỗng cảm thấy khó chịu! Chỉ mới độ ba mươi tuổi, mà hắn đã là ông trùm buôn bán nơi Trữ Tịch Quốc giàu có! Thuốc phiện đợt này muốn đi vào nước này cũng phải qua sự đồng ý của hắn! Nếu không chỉ sợ là sẽ âm thầm bị phá đám!

Thằng nhóc này tính tình lại lạnh lùng, thâm trầm. Lão ta dùng mọi thủ đoạn: từ những mỹ nhân bốc lửa đến vàng bạc châu báu, một cái chớp mắt lão cũng không thấy chứ đừng nói là động lòng! Hắn chỉ nhẹ nhàng mở miệng ra: “Kiểm hàng!”

Mẹ nó! Còn con đàn bà lẳng lơ này chẳng phải cũng muốn gặp mặt hắn ta đó sao?! Vì dù cho tính tình có thối đến đâu nhưng phải công nhận hắn là một nam tử tuyệt hảo! Dáng vẻ đó, làn da trắng của Tây Dương, đôi mắt xanh biếc, đặc biệt là gương mặt như tượng kia, cảm xúc gần như là bằng không thật chọc lão muốn xé nát nó ra!

Nhưng … nhìn gương mặt đó hắn bỗng nhớ đến mỹ nữ Tây Dương năm đó! Cũng xinh đẹp như vậy! Cũng khí chất đó!

Diễm Hương không ngừng uốn éo, hai môi nhẹ nhàng áp lên hai hạt đậu đen trên ngực lão ta, miệng cố tình để dòng nước trong suốt chảy ra:

-Lão gia, người ta muốn giúp ngài mà!

Lão ta nhanh chóng đưa tay đánh một phát rõ tiếng vào đôi ngực đầy đặn kia để lại trên đó một dấu đỏ, nhìn cô ta nhăn mặt rồi mới hài lòng mà cười hả hê:

-Đương nhiên là được rồi! Chỉ cần nàng thuyết phục được hắn cho chúng ta đưa hàng vào Trữ Tịch Quốc thì lợi nhuận lần này lão gia sẽ thưởng cho nàng!

Chỉ cần đặt được chân vào Trữ Tịch Quốc thì lão ta tin rằng dù cho có cả mười tên Thẩm Nguyệt Thần cũng không còn là đối thủ của hắn nữa! Với chẳng phải con đàn bà này đã muốn nhảy vào bên cạnh thằng nhóc đó lắm sao?! Cô ta dù sao cũng là một con cờ hữu ích, có nhan sắc và cũng có tuyệt kỹ quyến rũ đàn ông!

Biết đâu với nhan sắc yêu mị của cô ta có thể làm say mê thằng nhóc đó thì … Còn gì bằng!

Trước khi cô ta bước ra ngoài lão ta còn không quên cài lên tóc cô ta một cây trâm hình chim công làm bằng vàng xinh đẹp!
___

“Quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy!” _ Đó là điều mà Diễm Hương nghĩ khi gặp vị công tử đang khoác chiếc trường bào trắng này!

Hắn có gương mặt điềm tĩnh tựa mặt nước hồ tĩnh lặng. Đôi mắt xanh luôn trầm tĩnh, đôi môi mỏng thì tiếc lời như vàng! Từ lúc bước vào kho hàng cho đến gặp một mỹ nhân như cô ta mà chỉ nói đúng hai câu: “Chào cô nương!” và “Xin mạn phép kiểm hàng!”

“Đúng là a phiến loại nhất! Thứ này giá sẽ cao ngất, nếu pha loãng ra thì còn có thể kiếm thêm rất nhiều chi phiếu!”

Lúc đang đánh giá hàng, bỗng hắn nhớ về một người, đó là Mai Chiêu Lan! Nếu nàng biết hắn bán những thứ này, đem những thứ này vào hại dân hại Trữ Tịch quốc, hại quê hương nàng! Thì liệu nàng có căm hận hắn không?! Nàng liệu có phải sẽ khinh thường những gì hắn làm không?!

Nhìn gói bột trắng trong tay, tưởng chừng như vô hại, nhưng hắn biết nó chính là thứ thuốc giết người không thấy máu!

Chính hắn cũng không biết bản thân mình muốn gì?! Đúng là độ tám năm nay, hắn giàu lên vượt bậc là nhờ thứ thuốc độc này! Nhưng sao bây giờ, khi nhìn những gia đình tang thương do loại thuốc độc này gây ra, hắn lại đau lòng!!! Có đôi khi hắn còn nghĩ liệu năm xưa có phải hắn nhà tan cửa nát cũng vì những con người vô tình mà hắn đang trợ giúp không?! Mẹ hắn bị bán cho lão già đốn mạt kia có phải cũng vì chúng, những gói thuốc độc trông vô hại này?! Nhớ năm xưa … một thằng nhóc nghèo…

Ý nghĩ đó cứ miên man đến lúc hắn đã rời khỏi kho hàng, ngồi lên bàn trà tự lúc nào, và dĩ nhiên đối diện là cô ả Diễm Hương kia!

Cô nàng nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt thòm thèm, chỉ rõ dục vọng bản thân khó che giấu! Chiếc áo cô ả mặc hôm nay là một chiếc áo làm bằng lụa đen, bên trên có kèm theo ít ren làm kiểu cổ áo rộng trông vạn phần phong tình. Bộ ngực to tròn, trắng lộ chiếc khe tinh tế sau cổ áo làm người ta càng có nhiều suy nghĩ không hợp lễ nghĩa! Động tác ngồi bắt chéo chân tôn dáng cho đôi chân dài miên man, cộng thêm đập vào mắt là đôi chân trắng nõn được bao bọc bởi đôi hài đen nhỏ xinh! Đánh giá chung củamột người đàn ông nhìn vào cô ta sẽ chỉ có hai chữ: “Mỹ nữ!”

Cả cơ thể cô ta lúc này gần mà như xa, xa mà lại như gần với Thẩm Nguyệt Thần! Đôi tay cứ phớt qua vờn lại bàn tay hắn đang đặt trên bàn, nhưng cơ thể lại ngồi đối diện hắn, chỉ cách ngăn bởi một chiếc bàn gỗ nhỏ!

Đôi môi son hồng nhạt bóng loáng thốt ra từng tiếng nói nhỏ nhẹ như suối rót vào lòng người:

-Thẩm trạng nguyên, ngài vừa lòng với hàng của bọn thiếp không?!

Đối diện cùng mỹ nữ phong tình, thái độ khép mở quyến rũ như vậy nhưng đôi mắt xanh vẫn một một màu lạnh nhạt, đôi môi mỏng không nhanh không chậm nhả ra từng chữ:

-Hàng lần này, ta không nhận! Nhưng không biết thành ý của các người ở đâu?!
Bàn tay cũng không do dự giật mạnh lại, làm cho bàn tay trắng nõn trên mặt bàn bỗng cảm thấy có phần … mất mặt!

Diễm Hương hoàn toàn không một chút biến sắc, miệng vẫn nhả ra từng từ như đường mật:

-Ý ngài là …

-Ta đã đích thân đến tận đây, không hiểu chủ nhân các người sao lại không ra đối mặt?! Hay tại hạ chưa đủ vinh dự diện kiến cùng người!

Giọng nói như phả vào không khí một tầng căng thẳng! Hắn dầu gì cũng là người đứng đầu thương giới Trữ Tịch Quốc hiện tại, hàng này dù tốt nhưng cứ úp úp mở mở thì đừng mong hắn bỏ qua! Không rõ ràng, một điểm muốn làm ăn cũng đừng nghĩ tới!

Nói xong, định đứng dậy rời khỏi thì Diễm Hương bỗng cười khẫy, bàn tay trắng nõn vội vàng kéo tay áo hắn lại:

-Không lẽ thiếp gặp công tử, thành ý … còn chưa đủ sao?!

Vừa nói, bàn tay cô ta đã chạy loạn lên trên ngực của Thẩm Nguyệt Thần, bàn tay to mạnh mẽ nắm chặt bàn tay không xương kia, đôi chân dài khẽ lui về sau ba bước để kéo dãn khoảng cách với thân hình đang cố tình ép sát lên người hắn kia.
Đôi môi mỏng cười khẽ, bàn tay bỗng nắm lấy cằm cô ta:

-Cô … chưa đủ tư cách!

Thấy người của mình bị tên Tây Dương này xem thường thì một bọn người ở đây định xông lên, chưa kịp trở tay hắn đã dùng chiếc quạt trên tay nhẹ nhàng đặt lên cổ Diễm Hương. Ngón tay dài nhấn nhẹ, sau cánh quạt liền hiện ra nhiều lưỡi dao bén nhọn. Làm cho cô ả không thể không cười ủy mị mà ra lệnh thu quân. Trước khi đi hắn còn cười lớn sau đó nói:

-Cho ta gởi lời hỏi thăm chủ nhân các người, đa tạ chiêu đãi của người! Nhớ nói với hắn muốn cho ta thấy thành ý thì tự mình đến gặp mặt!

Nói xong, hắn mạnh mẽ bỏ lên xe ngựa bỏ lại cho cô ả một bầu không khí khó diễn tả… Mê đắm có… Căm hận có…

___

Trên kiệu, nhìn sắc mặt Thẩm Nguyệt Thần cứ như người mất hồn, nhìn chằm chằm vào bàn tay băng bó sơ sài kia, lão không khỏi mở lời:

-Thiếu chủ, hàng lần này…

Ông chưa dứt câu hắn đã chen ngang:

-Rất tốt! Nhất định là một món lời to!

-Vậy tại sao?!

-Ta cũng không biết. Ta bỗng dưng không muốn nhận chuyến hàng này, Thất thúc à.

Hắn cũng không biết làm sao, từ trước đến nay hắn buôn bán ít thuốc phiện sao?! Không hề, thuốc phiện là loại vàng đỏ, vì nó đem lại cho kẻ buôn bán nó cuộc sống vinh hoa phú quý nhưng nó lại lấy đi máu của những kẻ dùng nó! Điều này không phải bây giờ hắn mới biết, nhưng… Không hiểu sao từ ngày gặp lại người con gái năm xưa, nhìn lại đống tài sản mà hắn có… Lòng hắn bỗng nặng trĩu! Đôi khi hắn còn có ý nghĩ điên cuồng là bỏ hết tất cả, bỏ đống vàng bạc gấm châu đó, bỏ luôn cả địa vị ngày hôm nay hắn có được, bỏ lại tất cả những oán hận cha nàng cùng dắt tay nàng đi đến một nơi không ai biết, sống một cuộc sống hạnh phúc, không thù không hận…Sống như những đôi vợ chồng bình thường kia, hắn làm việc lo ngân phiếu, nàng ở nhà nội trợ, chăm con…
Vết máu trên tay cứ không ngừng chảy, cũng như vết thương lòng hắn cũng đang không ngừng chảy máu… Nó sẽ lành nhưng sẽ để lại sẹo, một vết sẹo tận trong tâm.
Nhìn người nam nhân trước mắt, Thất thúc không khỏi thở dài! Ông biết chuyện như vậy là do nữ nhân ngày hôm qua! Cô ta ảnh hưởng đến thiếu chủ rất nhiều! Nếu đã yêu, sao lại không nói:
-Thiếu chủ, già có lời này, không biết có nên nói?!
-Lão cứ nói!

-Cậu rất yêu cô gái họ Mai đó?!

Hắn lặng thinh. Đúng! Hắn rất yêu, nhưng cũng rất hận…

-Nếu đã yêu thì cậu hãy dịu dàng mà đối xử với cô ấy, chân thành mà đối xử với cô ấy. Và quan trọng là hãy nói với cô ấy!

Đúng, hắn sẽ dịu dàng với cô sẽ đối xử tốt với cô… Nhưng đó là khi không có oán không có thù của đời trước!

Nghiệp chướng thay hắn lại yêu con gái của kẻ khốn nạn kia! Ông trời đúng biết sắp bày! Nhưng không sao… Nếu cô ta yêu hắn, hắn đôi khi có thể nghĩ lại việc dừng trả thù, nhưng … Cô ta đâu có yêu hắn?! Như vậy, chẳng phải rất tốt sao?! Rất tốt sao?! Rất tốt…

Kế hoạch tra thù sẽ không vì một kẻ không đặt tâm tư lên hắn mà dừng lại… Hắn không bao giờ dừng lại… Hắn sẽ phá hủy cả Mai gia, bao gồm cả Mai Chiêu Lan!!!
Nghĩ vậy, bàn tay hắn siết chặt lại làm cho vết thương lần nữa rách thịt, máu tươi lần nữa tuôn tràn, cái đau lần nữa quặn lên như nhắc nhở hắn ý nghĩ trả thù!

Hắn mở đôi mắt xanh sáng quắt nhìn về phía Thất thúc làm lão quả nhiên hiểu ý liềm im bặt. Nhẹ nhàng đôi môi mỏng liếm nhẹ vết máu rỉ ra, nói với gã đánh xe:

-Hãy đưa ta đến thăm Mai phủ! Đã lâu rồi ta chưa thăm Mai lão thừa tướng!

Rồi nụ cười quỷ dị kèm vết máu đỏ trên môi nhìn hắn trong đêm chẳng khác gì một ác ma!