Nghiệt Hỏa

Chương 10: Một nguyện vọng nhỏ




&Tôi quay đầu lại nhìn y, lòng cảm thấy sợ hãi. Không rõ y có biết về việc đêm qua hay không? Nếu biết sẽ xử lý cho Trần Khôi thì sao? Cái tên khốn đó chắc chắn là không chịu cam lòng.

- Trần tổng! Có chuyện gì vậy?

Tôi mỉm cười hỏi.

- Nghe nói cô ở chỗ Chân Hiểu Đông không được vui? Nếu kiếm được ít tiền quá thì quay về đi.

Tôi cảm thấy kinh ngạc vì không ngờ Trần Tửu lại mời tôi quay về. Vết thương mà Golden Emperor gây cho tôi có lẽ suốt đời không khép lại được. Mà tôi cũng không muốn trở lại đó.

- Đừng nghĩ nhiều về chuyện lúc trước, tôi vẫn luôn khẳng định năng lực của cô. Hi vọng cô quay lại.

Y ngừng một chút rồi nói thế.

- Cảm ơn Trần tổng, có lẽ là thôi. Chờ thêm thời gian nữa, tôi dự định rút lui.

Từ đầu tới giờ tôi vẫn giữ mục tiêu của mình, cuối cùng sẽ có một ngày tôi phải thoát khỏi những nơi chết tiệt như thế này.

Trần Tửu mỉm cười, nói:

- Ha ha! Vậy tôi không ép. Đây là danh thiếp mới của tôi. Nếu muốn thì gọi điện cho tôi, Golden Emperor luôn mở rộng cửa đón cô.

-..... Vâng!

Tôi nhận lấy danh thiếp rồi gật đầu bước đi, mặc dù trong lòng đầy thắc mắc. Đã hơn một năm, Trần Tửu không liên hệ với tôi, tại sao lại đột nhiên tỏ thái độ như thế này? Y không biết chuyện Trần Khôi bị đánh chảy máu hay sao?

Tôi hơi lén liếc nhìn Mạn Lệ phát hiện cô ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng và căm tức. Ánh mắt đó lạnh đến mức như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Tôi hoang mang bối rối, không biết còn chuyện gì nữa?

Một người mặt đen, một người mặt trắng?

Khi tôi trở lại bình viện, mẹ tôi đang đựa vào ghế mà ngủ. Gương mặt tiều tụy như hơi sưng lên khiến cho người ta phải thấy xót xa. Tôi vừa mới đặt chỗ sữa đậu nành xuống thì mẹ tỉnh dậy, sững sờ khi nhìn thấy tôi.

- Con à. Có phải mẹ đang ngủ không?

- Vâng. Do mẹ mệt quá.

- Mẹ mơ thấy bố của con. Ông ấy nói nhớ chúng ta, muốn gặp cháu ngoại một chút.

-... Mẹ! Mẹ ăn nhanh đi. Ăn xong về nhà nghỉ ngơi một chút, để con chăm cháu được rồi.

Tôi đưa sữa đậu nành và bánh cho mẹ rồi đứng ở cửa phòng trẻ con mới sinh mà nhìn xung quanh nhưng vẫn không thấy Tiểu Phàm. Bác sĩ nói hiện tại nó đã hết nguy hiểm, nhưng chưa chuyển về phòng bệnh bình thường thì không được vào thăm.

Mỗi ngày ở bệnh viện tốn rất nhiều tiền. Sau khi tôi trả ba vạn đồng tiền viện phí, trong tay chỉ còn lại một ít tiền. Chưa kể còn trả tiền trọ và trang trải cuộc sống... Nó khiến tôi có cảm giác như lấy trứng chọi đá.

Xem ra, đến tối phải đi làm.

Tôi không muốn để cho mẹ quá mệt mỏi, nên khuyên bà về nghỉ ngơi. Tôi nhờ một y tá, để cô ấy giúp chăm sóc Tiểu Phàm vào ban đêm. Cứ như thế chi tiêu càng lúc càng nhiều, kèm theo đó là cảm giác sợ hãi vì không có tiền.

Ở bên ngoài cho tới chạng vạng, tôi lại như bóng ma rời đi. Tôi gọi điện thoại nói cho mẹ biết rằng đêm nay tôi sẽ trông cháu, không phải tới đây. Bà nghẹn ngào một lúc mới tắt máy khiến lòng tôi đau như dao cắt.

Khi tôi ra khỏi bệnh viện, trời lất phất mưa phùn. Trên đường cái đèn đường đã sáng trưng, nhưng dưới mưa nó giống như ngọn đèn đưa người ta xuống suối vàng.

Tôi vội vàng đi về phía nhà ga. Rõ ràng đang là đầu hè nhưng tôi lại thấy lạnh lẽo tới tận xương tủy. Tôi hi vọng có một bờ vai để mà dựa vào đó, có người nghe tôi nói chuyện. Chỉ có điều...

- Con khốn nạn. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói.