Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 1 - Chương 44: Lựa chọn




Toàn bộ Kim Loan điện rơi vào tình cảnh tĩnh mịch , các đại thần tuy rằng rất có hận khí với Mặc Hiên , nhưng cũng đối với hắn có ba phần kiêng kỵ , mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng không dám nói gì . Ôn Nhã giờ phút này trên vành môi cũng đã nhếch lên tia cười , nàng vẫn nhìn Mặc Hiên , giữa thái hậu và nàng , Ôn Nhã cũng biết được kết quả nhất định là thế nào rồi .

" Chuyện này quả thật làm cho hoàng thượng rất khó khăn , cho nên , Đại mạc vương đã cố ý cho hoàng thượng thêm thời gian ba ngày , để hoàng thượng có thể quyết định một cách rõ ràng ." Mặc Hiên nhìn thấy dáng vẻ xoắn xuýt của Vân Lâm , trong lòng rất đắc ý . Trước đây , khi ở Vân đình vương triều ,mọi việc hắn đều phải xử lý cẩn thận , không chỉ là muốn tránh né quan phủ mà còn phải tránh luôn ám vệ của Vân Lâm . Nhưng hiện tại , hắn có thể quang minh chính đại đứng trước Vân Lâm , còn có thể đè bẹp nhuệ khí của Vân lâm khiến hắn không có cách nào để lựa chọn , cảm giác thật sảng khoái .

" Hoàng hậu nương nương , tương lai sau này người trở thành vương phi của đại mạc ra , người khả phải chiếu cố đến thuộc hạ , thuộc hạ nhất định sẽ vì vương phi mà cúc cung tận tụy ". Mặc Hiên quay đầu lại nói , hướng Ôn Nhã thi lễ một cái , mặt tươi cười , nói xong liền rời khỏi Kim Loan điện .

Ở trên Kim Loan điện , Vân Lâm hỏa khí không ngừng tăng lên , các đại thần càng không dám nói một câu , chỉ nhìn về phía Ôn Nhã , trong ánh mắt mọi người đều tích trữ một tia khác thường.

" Tất cả đều lui xuống đi ." Vân Lâm nhẹ nhàng phất phất tay , các đại thần đều thở phào nhẹ nhõm , nối đuôi nhau cáo lui , chỉ sợ đi chậm , liền sẽ bị Vân Lâm bắt lưu lại .

Sau khi các đại thần rời khỏi , Kim Loan điện chỉ còn lại ôn Nhã và Lý Đức Hải cùng Vân Lâm , Lý Đức Hải nhìn hai người một chút , sau đó cũng lặng lẽ lui xuống.

" Ôn Nhã , nếu ta buộc phải đem nàng đi kết giao , nàng có hận ta hay không ?. " Cách thật xa , Vận Lâm có một loại cảm giác không nhìn thấy Ôn Nhã rõ lắm . Chỉ cảm thấy Ôn Nhã đứng ở đó mà như là cách xa hắn ngàn dặm .

"Đương nhiên ta sẽ không hận ngươi , nếu như có thể dùng mệnh ta đổi lấy toàn bộ bình an cho Vân đình vương triều , đó điều vinh quang , ta cảm thấy rất đáng vui mừng ". Ôn Nhã khẽ cười nói , nỗi đau cay đắng của nàng đi theo nước mắt trực trào tuôn ra .

" Nàng nghĩ như thế thật sao ? Không phải là lo lắng quốc gia đại sự , chúng ta chỉ là đàm luận về vấn đề cá nhân của ta và nàng , nàng thật sự không chút nào hận ta sao ?". Vân Lâm nắm chặt tay vịn của long ỷ , đối mắt khẩn cầu nhìn Ôn Nhã chằm chằm , hắn nỗ lực muốn tìm một ít vẻ mặt khác nào đó trên gương mặt của nàng .

" Ta tại sao phải hận ngươi ? Giữa chúng ta có mối quan hệ gì sao ? Giữa ngươi và ta vốn là lạnh lùng , huống chi , giữa hai ta cũng không hề có quan hệ gì , ngươi dâng ta đưa tới cho người đại mạc , chuyện này cũng là điều đương nhiên ". Ôn Nhã lạnh nhạt nói , từ lúc mới bắt đầu , nàng liền biết rõ kết cục , thực sự còn có thương tâm sao .

" Nàng nghĩ được như thế , là quá tốt rồi ". Vân lâm bỗng trở nên thở phào nhẹ nhõm , giống như khí lực toàn bộ đã bị ai đó đánh mất rồi .

Hắn thà tình nguyện để nàng hận hắn , còn hơn nhìn nàng biểu hiện một cách bình tĩnh như thế , nàng quá mức lạnh nhạt . Trong lòng hắn luôn có cảm giác vắng vẻ . Hắn rất không muốn thừa nhận , cảm giác này đều là vì nàng mang đến cho hắn .

Ôn Nhã cũng không biết chính mình tại sao rời khỏi Kim Loan Điện , cả người đều là ngơ ngơ ngác ngác , ngoài miện nói là không thèm để ý , nhưng trong lòng nàng làm sao lại không thèm để ý chứ ? Cho dù nàng trong lúc này cũng chưa có cảm tình gì với Vân Lâm , nhưng bị người khác đem làm vật phẩm đưa đi nơi khác , đối ai cũng sẽ là không thích .

" Hoàng hậu nương nương , không nghĩ tới , chúng ta lại gặp mặt rồi ". Ra khỏi Kim Loan điện , nàng lại bắt gặp Mặc Hiên , nhìn dáng vẻ Ôn Nhã như hồn bay phách lạc , Mặc Hiên trong lòng cảm thấy cực vui sướng .

" Nếu có thể , bổn cung một con mắt cũng không muốn nhìn thấu ngươi ." Ôn Nhã đi ngang qua Mặc Hiên một chút , chẳng thèm để mắt đến hắn .

" Hoàng hậu nương nương , đừng nên nói như vậy , ta nghe nói ngươi và hoàng thượng cũng luôn đối đầu nhau , nhưng đối với Đại Mạc vương ta , đối với nương nương nhớ mãi không quên , nương nương nếu được gả cho Đại mạc vương , khẳng định là tốt hơn so với gả cho hoàng thượng ." Mặc Hiên xì cười nói .

" Ngươi nói tốt sao ? Nếu như đại mạc vương ngươi thật sự là đối với ta nhớ mãi không quên , vậy trước kia ta được gả cho Vân Lâm , hắn tại sao không xuất hiện , một mực phải chờ tới lúc này , muốn một người đã gả cho phu quân như ta tái giá cho người khác, lại ở ngay trước mặt cả thiên hạ mà công bố , để làm ta xấu mặc ? Hắn không sợ ta xấu hổ đến tự sát sao ? . Ôn Nhã càng nói càng sinh khí .

" Cái này chờ ngươi thấy Đại Mạc Vương , ngươi tự nhiên liền biết ". Mặc Hiên có chút lúng túng mò mò mũi nói , Ôn Nhã nói như là đạic mạc hắn đã phụ lòng nàng vậy , nàng ít nhất cũng phải cùng đại mạc vương sinh khí mới đúng , sao lại nói như vậy ?

" Nói với Đại Mạc Vương các ngươi rằng , nếu như hắn thật tâm muốn thú ta , vậy thì mau rút binh về đại mạc , mang phụ thân ta bình an trở về Vân Đình , nếu ta không nhìn thấy phụ thân bình an vô sự ,dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn !". Ôn Nhã mặt lạnh băng nói .Sau đó nhìn Mặc Hiên một chút rồi bỏ đi .

Mặc Hiên nhìn bóng lưng Ôn Nhã rời đi , hơi nheo mắt , hắn thực sự nghĩ không ra vì sao chủ nhân nhất định phải mang nàng về đại mạc ? Hắn cũng chưa bao giờ nhìn ra chủ nhân từ lúc nào đã cùng Ôn Nhã có quan hệ .

Trên đường trở lại Vi Ương Cung , dọc theo đường đi , đều phải nhìn thấy những cung nữ , thái giám , chỉ chỉ, chỏ chỏ , trời cao đất dày , thiên hạ không có tường nào mà gió không thể không lọt qua được , tin tức hoàng thượng mang hoàng hậu làm vật phẩm để kết giao với đại mạc đã sớm sôi sục ở trong hậu cung , ai ai cũng đều biết , ánh mắt của mọi người nhìn Ôn Nhã cũng đã thay đổi .

Hồi tưởng lại lời Mặc Hiên đã nói , Ôn Nhã cảm thấy chưa bao giờ lạnh rét buốt giá như hôm nay , nàng mơ hồ sớm đã đoán ra người ở phía sau bức màn đen này là ai , nhưng nàng không nghĩ ra tại sao bọn họ lại muốn làm thế , lý do tuyệt đối không chỉ là vì nàng .

" Nương nương ". Thời điểm Nguyệt Hồng tìm thấy Ôn Nhã là lúc nàng đang đứng ngay Quá Hoa điện . một thân đứng cô đơn , lẻ loi ở đó , Nguyệt Hồng viền mắt đã hồng hồng , như mún khóc rồi .

" Ngươi sao vậy ? Cho dù ta phải gả đi đại mạc , ta cũng sẽ không mang ngươi đi theo cùng ta ". Ôn Nhã lạnh lùng nói .

" Nương nương , nô tỳ không phải là ý này , nô tỳ chỉ là vì nương nương mà đau lòng , tại sao những nương nương khác thì có thể bình an vô sự , nhưng chỉ có hoàng hậu nương nương thì lại nhiều tai họa đến như vậy ". Nguyệt Hồng nói , nước mắt không ngừng lại được . Ôn Nhã chính là chủ nhân tốt nhất ở trong cung mà nàng đã từng gặp , không tranh không cưới , cũng không bức các nàng phải làm những chuyện mà các nàng không muốn làm , Hoàng hậu luôn đối với mọi người đều là ôn hòa , nhã nhặn , ban thưởng rất công bằng . Chủ nhân như vậy , đốt đèn lồng cũng rất khó tìm , Nguyệt Hồng nguyện cả đời một lòng trung thành với Hoàng hậu nương nương , hi vọng hai người có thể khỏe mạnh ở cùng nhau .

" Hảo a , đừng khóc nữa , ta cũng chỉ là lỡ lờ ". Ôn Nhã cười khổ nói , rõ ràng người cần vượt qua nhất là nàng , nhưng lại phải đi an ủi người khác .

" Nương nương , ngươi mau hồi Vi Ương Cung , Vương tài nhân cùng Vân Cẩm công chúa đều rất lo lắng cho người , vừa nghe tin tức liền đến VI ương Cung , một mực chờ đợi người trở lại ." Nguyệt Hồng lau sạch nước mắt , lúc này mới vội vàng nói .

Khi hay tin Hoàng hậu nương nương sẽ bị đưa đến đại mạc , nàng đã sợ hãi , sau đó , ở Vi ương cung chờ đợi vẫn chưa thấy Ôn Nhã trở về , nàng còn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ nghĩ quẩn ,nên đã triệu tập kêu người của Vi ương Cung đi tìm Ôn Nhã , Vương Tài nhân cùng Vân Cẩm công chúa cũng phái người đi tìm Ôn nhã , sợ Ôn Nhã có điều gì bất trắc xảy ra .