Ngô Gia Kiều Thê

Chương 118




Editor: Tiểu Huân

Beta: Twins

·

Kim Kết và Sơn Trà đi vào.

Hôm nay là mùng một đầu năm, hai người vui vẻ nói chuyện với Lục tiểu thư một hồi, sau đó mới hầu hạ nàng rửa mặt. Khương Lệnh Uyển ngồi xuống bàn nhỏ trước gương, để Kim Kết giúp nàng trang điểm.

Hôm nay Kim Kết chú trọng mặc một bộ xiêm y màu lam mới tinh, trên vạt áo còn thêu những bông hoa cúc nhỏ, vui vẻ cười nói: “Lục tiểu thư, hôm nay tiểu thư muốn búi tóc kiểu nào?”

Từ năm ngoái, sau khi Khương Lệnh Uyển cập kê, nàng đã không búi kiểu tóc nữ đồng.

Đổi sang kiểu tóc mới cầu kì hơn, đương nhiên mỗi ngày luôn phải đổi trang phục xinh đẹp cho phù hợp. Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt trắng nõn ửng hồng của mình trong gương, quả là như hoa như ngọc, không nhịn được đưa tay lên sờ. Trơn mềm nhẵn nhụi, cảm xúc rất tốt. Đời trước nàng cũng đủ xinh đẹp, nhưng đời này từ nhỏ nàng đã chú trọng bảo dưỡng, đương nhiên là trổ mã càng thêm mỹ mạo —— trong lòng mỗi người đều yêu thích cái đẹp, tiểu cô nương gia xưa nay cũng không ai ghét bỏ bản thân quá đẹp.

Khương Lệnh Uyển nghĩ tới cái gì, cúi đầu nhìn hai tiểu bánh bao trước ngực.

một năm qua, hai tiểu bánh bao cũng đã trưởng thành, lúc này trắng trẻo mềm mại, giống như mật đào. Khương Lệnh Uyển không cảm thấy xấu hổ, nàng trước nay thích chưng diện, huống hồ, không có ai mà không hy vọng thân thể của mình khỏe mạnh cả. Cũng không phải nói đến chuyện gì hạ lưu, sao phải e lệ?

Cuối cùng Khương Lệnh Uyển chỉ để Kim Kết thắt cho nàng một kiểu Thùy Quải kế* đơn giản.

*Thùy Quải kế: https://shinandsu96.files.wordpress.com/2012/08/2gsocx1.jpg

Thùy quải kế là cách búi tóc mà trước tiên phải chia tóc ra hai bên, sau đó kết đuôi lại, để phần tóc giữa rũ xuống hai bên.

Khương Lệnh Uyển chú trọng dưỡng tóc, sợi tóc nàng đen nhẵn mềm mại. một búi tóc như vậy, càng phù hợp với tuổi của nàng. Hôm nay là mùng một, nên trang điểm xinh đẹp chút, vì vậy Khương Lệnh Uyển mới cố ý cài một cây trâm kim tước tấn hoa*, đeo một chiếc hoa tai nạm hồng ngọc, vòng cổ cũng khảm thêm hồng ngọc để đồng bộ.

Sau đó, Khương Lệnh Uyển liền đi đến chỗ lão thái thái để chúc tết.

Lão thái thái nhìn tiểu tôn nữ xinh đẹp như hoa, vui vẻ cười không khép miệng, cưng chiều cho nàng một bao lì xì lớn.

Khương Lệnh Uyển nhận tiền lì xì, vui vẻ nói một câu: “Cám ơn nãi nãi.”

Lão thái thái thấy chỉ trong chớp mắt mà tôn nữ đã lớn như vậy rồi, thầm than bản thân đã già.

Tôn nữ trong quý phủ, từng người đều xuất giá, năm nay đến phiên nàng, Khương Lệnh Uyển khôngnhịn được nắm lấy bàn tay của lão thái thái. Chóp mũi có chút chua xót, nhưng đầu năm mùng mộtkiêng kị những lời xấu, Khương Lệnh Uyển chỉ cười tươi dựa vào trong lòng lão thái thái, nói: “Nãi nãi không nỡ xa nãi nãi, Xán Xán muốn ở lại với nãi nãi lâu hơn chút, ba năm sau lại xuất giá cũng khôngmuộn.”

Tiểu cô nương gia, đúng là không biết xấu hổ. Chu thị bất đắc dĩ nhìn nữ nhi, nhưng trên mặt lại mỉm cười.

Lão nhân thích nghe những lời săn sóc nhất, lão thái thái mấy năm nay đều đã đem chuyện tình trong hậu viện giao hết cho Chu thị, sống những tháng ngày thoải mái, đương nhiên cũng không muốn lại điquản những chuyện ngổn ngang kia. Tôn tử tôn nữ vui vẻ quây quần, săn sóc lão thái thái vui vẻ hài lòng, đây chính là quãng thời gian nàng thích nhất. Lão thái thái nâng tay xoa xoa hai má phấn nộn của tiểu tôn nữ, cảm thấy cháu gái nhỏ của nàng quá xinh đẹp, khiến người sững sờ.

Lão thái thái cười nói: “Hài tử ngốc, nếu như vậy, cha mẹ con sẽ oán nãi nãi.”

Khương Lệnh Uyển trả lời nàng: “Cha mẹ sẽ không đâu.”

Lão thái thái cười, không nói nữa. Hôn kỳ của tôn nữ và Lục Tông đã được định vào mùng 6 tháng 3, từ năm ngoái đã bắt đầu chuẩn bị đồ cưới. Dù sao thân phận bày ở đó, tôn nữ là trưởng nữ của Vệ quốc Công phủ, đồ cưới đương nhiên phải phong phú hơn hai vị trưởng nữ của chi thứ hai. Lão thái thái từ nhỏ đã thương yêu đưa cháu gái này, đương nhiên cũng vô cùng để bụng, lén lút chuẩn bị thêm chút. Năm mới vừa qua, Lục Tông đã hai mươi, nếu nàng lại muốn lưu tôn nữ lại hai, ba năm, như vậy là Vệ Quốc Công phủ không đúng. Lại nói tới Lục Tông, lão thái thái mười phần vừa ý vị cháu rể này, cảm thấy hắn là một nam tử có tiền đồ, khí vũ hiên ngang, rất xứng với tôn nữ bảo bối của nàng.

đang nói đến đây, Khương Dụ và Di An quận chúa liền tiến vào chúc tết lão thái thái.

Lão thái thái cũng vui mừng cười, đưa tiền lì xì.

Hạo Nhi đã được một tuổi rưỡi, mặc một chiếc áo bông màu xanh ngọc, cổ đeo một chiếc vòng mảnh bằng vàng, bàn tay mập mạp nắm chặt lấy bao lì xì của lão thái thái, há miệng chuẩn bị cắn.

Di An quận chúa liền ngăn lại, ôn nhu dỗ: “Hạo Nhi ngoan, cái này không ăn được.”

Đôi mắt Hạo Nhi long lanh nước, to tròn đen láy nhìn mẫu thân một chút, cảm thấy oan ức, sau đó nhìn Khương Lệnh Uyển, mở bàn tay nhỏ hướng về phía nàng gọi: "cô cô, ôm ôm."

Khương Lệnh Uyển trước nay rất có duyên với hài tử, lúc trước Hữu Nhi cũng thích dán nàng như vậy, sau khi Diêu thị sinh Đường nhi, Di An quận chúa sinh Hạo Nhi, hai hài tử đều thích chơi cùng nàng. Con thứ của Diêu thị là Đường Nhi, lớn hơn Hạo Nhi ba tháng, nhưng bối phận lại hơn một bậc, hai thúc cháu tuổi còn nhỏ, nhưng lại thích giành sự chú ý của Khương Lệnh Uyển. Lúc này Đường Nhi không ở đây, Hạo Nhi đương nhiên phải nghĩ cách dính sát cô cô.

Di An quận chúa nhìn nhi tử bám người của nàng, không nhịn được cười trêu ghẹo: “Hạo Nhi thích Xán Xán, quả thực còn thân hơn mẫu thân nha.”

Con trai nàng từ khi ra đời đã mập mạp trắng tròn, hơn nữa thân thể rất tốt, không giống như nàng lo lắng chút nào. Tuy rằng trước đây Chu thị luôn động viên nàng, không muốn nàng vội vã có hài tử, nhưng Khương Dụ là con trai trưởng, việc nối dõi cũng có áp lực rất lớn. Bây giờ Di An quận chúa sinh cho Khương Dụ một nhi tử mập mạp, áp lực cũng triệt để buông xuống, không cần lo lắng vấn đề nối dõi tông đường.

Khương Lệnh Uyển ôm cháu trai lên, hôn má bé một cái.

Đôi bàn tay nhỏ của Hạo Nhi ôm lấy cô cô, toét miệng cười, khóe miệng còn chút nước miếng do gặm bao lì xì, tiền đến gần mặt của cô cô thơm một cái. Khương Lệnh Uyển không thích loại cảm giác nhơm nhớp dính dính, nhưng nếu đối tượng là cháu trai nhỏ ngây thơ đáng yêu, vậy lại là chuyện khác.

Hạo Nhi cầm lì xì trong tay nhét cho Khương Lệnh Uyển.

Khương Lệnh Uyển thấy hành động của bé, lập tức tươi cười xinh đẹp, nói: “Hạo Nhi thật ngoan. Nhưng mà đây là lì xì tằng tổ mẫu cho Hạo Nhi, không thể đưa cho cô cô. Chờ lát nữa cô cô cũng cho con mộtbao lì xì lớn, có được không?” Trước đây nàng luôn là bối phận nhỏ, bây giờ có thể làm cô cô rồi. khôngchỉ thu được lì xì, còn có thể đưa lì xì.

Tiểu hài tử yêu thích những thứ có màu sắc xinh đẹp, cầm bao lì xì đương nhiên rất thích, nhưng Hạo Nhi vẫn thích cô cô nhất, mỗi lần có thứ gì tốt, đầu tiên nghĩ đến chính là cô cô.

Chu thị đứng ở một bên, thấy trong mắt tôn nhi chỉ có cô cô, trong lòng cũng có chút ghen tị.

Khương Lệnh Uyển nhìn ra được, nhanh chóng ôm hạo Nhi đến bên cạnh Chu thị, cười dài nói: “Đến a, Hạo Nhi, mau để tổ mẫu ôm một cái.”

Hạo ca nhi rất nghe lời, nhanh chóng dang tay, thanh âm mềm mại gọi: "Tổ mẫu..."

Tiếng “Tổ mẫu”, vừa gọi liền khiến Chu thị vui mừng tít mắt, như là mở cờ trong bụng, nhanh chóng lấy ra bao lì xì đã được chuẩn bị kĩ đưa cho tôn nhi, thân thiết ôm lấy.

Lão thái thái nhìn cũng vui mừng. Sau đó, Khương nhị gia, Diêu thị và Đường Nhi cũng đến đây, chúc tết xong, Đường Nhi mới thân thiết quấn lấy Khương Lệnh Uyển, Hạo Nhi ở trong lòng Chu thị thấy vậy liền bất mãn chu miệng, bộ dáng rất oan ức.

Khương Lệnh Uyển thật bất đắc dĩ, sau đó tay phải cầm một cái, tay trái dắt một cái, mang hai tiểu tử đira ngoài viện chơi đùa.

Lão thái thái nhìn về phía Diêu thị, hỏi: “Bọn nhỏ Lộc Nhi đâu?”

Khương Nhị gia thấy nhi tử không ở đây, nhíu lông mày, lập tức dặn dò nha hoàn: “Mau mau đi gọi nhị công tử đến đây, không chú ý chút hôm nay là ngày gì, không lớn không nhỏ.”

Diêu thị nói: “Hẳn là có việc gấp nên mới trì hoãn. Dù sao A Viện cũng đang mang thai, chuyện phải sử lý cũng nhiều.”

A Viện là khuê danh của Nghiêm thị.

Đúng là như vậy. Lão thái thái cũng không tính toán, chỉ thuận miệng hỏi một chút. Bây giờ Nghiêm thị mang thai hài tử, đương nhiên mọi thứ đều phải xử lý cẩn thận. Đều là người một nhà, tới chậm chút cũng không việc gì vội vàng, tóm lại hài tử trong bụng mới là quan trọng nhất.

·

Mà bên này, Khương Lộc đang chuẩn bị ra khỏi Phong Hà cư của Tô Lương Thần.

Tô Lương Thần chui ra khỏi nệm chăn, vươn tay ôm lấy eo của Khương Lộc, thân mật dựa vào ngực hắn. Khương Lộc cúi đầu, nhìn vẻ mặt thuận theo của nàng, thái độ đương nhiên là khá hơn nhiều.

Lục trước Khương Lộc mang Tô Lương Thần vào cửa, nhưng cũng không chạm vào. Còn hiện tại, Nghiêm thị đang mang thai không dễ hầu hạ hắn, hắn đến chỗ của Tô Lương Thần cũng nhiều hơn chút.

Khương Lộc vươn tay xoa xao gương mặt đỏ hồng của nàng, cúi đầu nhiệt tình hôn lấy cái miệng nhỏnhắn, thanh âm táp táp vang lên.

hắn thở hổn hển nói: “Được rồi, ta đi đây.”

Tóc của Tô Lương Thần rối tung, càng khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm phần kiều mị, đôi tay nhỏ quấn lấy hắn không chịu buông.

Khương Lộc không có cách nào, nghĩ đến tư vị mấy tháng nay, vẻ mặt cũng nhiều hơn mấy phần nhu tình. Tô Lương Thần nhìn giống như một tài nữ học đủ tứ thư ngũ kinh, nhưng ở trên giường làm loại chuyện kia, lại nhiệt tình hơn bất kỳ nữ tử bình thường nào. Nam nhân luôn thích nữ nhân nhiệt tình một chút, huống chi là Khương Lộc? khương Lộc là một người phong lưu, nữ tử hắn chạm qua khôngphải ít, nhưng không thể không nói, chẳng có mấy ai sánh được mấy trò gian kia của Tô Lương Thần.

Khương Lộc là người thông minh. Té một lần, hắn đương nhiên sẽ không té ngã lần thứ hai. Nàng rốt cuộc chịu buông xuống tư thái, ra sức khiến hắn vừa lòng, hắn đương nhiên nguyện ý tiếp nhận, nhưng sẽ không tiếp tục lại để nàng trong mắt. Chờ chơi chán, hắn sao còn chịu liếc mắt nhìn nàng dù chỉ mộtcái? Cũng không tự coi lại bản thân nàng có bao nhiên cân lượng.

Khương Lộc vuốt ve môi bị hôn có chút sưng đỏ của Tô Lương Thần. hắn dùng ngón cái vuốt nhẹ mộtcái, chậm rãi mở miệng nói: “Nàng yên tâm, mấy ngày nữa ta sẽ tới thăm… Đến lúc đó, cái miệng xinh đẹp này, nên nghĩ cách cố gắng hầu hạ ta.”

Nghĩ tới hình ảnh dâm mỹ kia, Tô Lương Thần chợt cảm thấy buồn nôn. Nhưng so với một năm qua nàng sống mờ nhạt trong Vệ Quốc Công phủ, nhưng thứ này không là gì. Tô Lương Thần thuận theo “Ân” một tiếng, sau đó mới hơi dùng sức, cách xiêm y, cầm lấy nơi đó của Khương Lộc.

Khương Lộc hít một ngụm khí lạnh, tựa như vò mì, nhào nặn một hồi trên người nàng.

hắn đứng dậy, sửa lại chút áo choàng, ném lại một câu: "Lần tới lại trừng trị nàng!"

Lúc Khương Lộc đi ra khỏi phòng, hắn liếc mắt nhìn Đan Quế, loan môi cười với nàng.

Hai gò má Đan Quế nóng lên, hơi hạ mắt cúi đầu, quỳ gối hành lễ.

Khương Lộc lúc này mới đi ra ngoài.

Tô Lương Thần đứng dậy khỏi giường, nhớ tới hôm qua quỳ trên giường để cho Khương Lộc làm những chuyện kia, nhất thời không nhịn được nôn khan. Đan Quế lập tức đi qua, ánh mắt ân cần hỏi: “Di nương?”

Tô Lương Thần phất phất tay, gương mặt lạnh lùng, hai tay nắm chặt lại thành quyền, nói: "... Ta khôngcó chuyện gì."

Đến mùng hai, Khương Bách Nghiêu và Chu thị mang theo nữ nhi về nhà mẹ, An Vương phủ.

Lúc trước Chu thị tuyên bố nàng tuyệt đối sẽ không bước vào An Vương phủ một bước, khi đó là bị Tống Diệu Nghi chọc cho tức giận. Mấy năm qua, An Vương cũng thỉnh thoảng đến Vệ Quốc Công phủ, vì muốn cứu vãn tình cảm huynh muội, cũng coi như dụng tâm.

Lòng người vốn làm bằng thịt, hơn nữa Chu thị cũng chỉ nói năng chua ngoa, nhưng trong lòng lại mềm, tuy vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nhưng dù sao cũng đã không còn tức giận như trước.

Hơn nữa, Tống Diệu Nghi hiện đã bị hưu, nàng cũng không sợ nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta mà khó chịu.

Khương Lệnh Uyển thoáng nhìn mẫu thân, thầm yên lòng. Dù sao với vị cữu cữu này nàng không có thành kiến, chỉ đơn thuần không thích Tống Diệu Nghi và Chu Lâm Lang. Đời trước không phát sinh chuyện ở Quỳnh Hoa đài, cậu nàng đương nhiên cũng không hưu Tống Diệu Nghi. Bây giờ cậu nàng đãtái giá, cũng coi như có khởi đầu mới.

Hôm nay bọn họ cùng đến An Vương phủ, Di An quận chúa và Khương Dụ đã đến phủ trưởng công chúa.

Vừa đến An Vương phủ, An Vương đã sớm chờ ở bên ngoài.

Trời lạnh như vậy, nhưng An Vương cũng không sợ rét, chỉ mặc một chiếc áo choàng màu tím đậm đứng trước cửa, bên cạnh là Chu Quý Hành ngọc thụ lâm phong. An Vương nhìn thấy xe ngựa của Vệ Quốc Công phủ đến, lập tức cho hai sai vặt đốt pháo trúc, tiếng pháo vui tai vang lên không ngừng. Khương Lệnh Uyển lại sợ nhất âm thanh lớn, vội vàng che tai lại. Chờ khi pháo cháy hết, mới cẩn thận bước xuống từng chút một.

Nhìn bộ dạng của nàng, Chu thị có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng biết ca ca đang vui mừng, trênmặt nhất thời cũng nhuộm cười.

Khương Lệnh Uyển đi qua, ngoan ngoãn gọi một tiếng “Cữu cữu”.

Vẻ mặt An Vương nhu hòa, vui mừng không kiềm được, tươi cười nhìn muội muội, sau đó mới nhìn sang Khương Lệnh Uyển, nói: “Xán Xán lại cao hơn rồi.”

Khương Lệnh Uyển nghe xong, nàng cười càng vui vẻ.

Đương nhiên rồi.

một năm qua, nàng quả thực đã cao hơn nhiều. Chỉ là, so với những cô nương cùng tuổi thì vẫn có hơi nhỏ một chút.

Khương Lệnh Uyển nhìn Chu Quý Hành bên cạnh An Vương, bây giờ hắn đã cao hơn An Vương rất nhiều, nàng gọi hắn một tiếng “Hành biểu ca”. Chu Quý Hành nghe xong, khẽ vuốt cằm, hắn giờ đãtrưởng thành, tính tình dường như cũng trở nên trầm ổn hơn.

Khương Lệnh Uyển biết, Chu Quý Hành cũng đã đính hôn, năm nay sẽ thành hôn, hôn kỳ hơi chậm hơn nàng và Lục Tông một chút, nhưng cũng đã định ra ngày.

An Vương đón đoàn người vào trong, An Vương phi đã chờ ở bên trong.

Đây là lần đầu tiên Khương Lệnh Uyển gặp vị An Vương phi, Lâm thị này.

Nàng cẩn thận đánh giá một chút, vị tân An Vương phi có một dung mạo thanh tú, so với Tống thị kiều diễm lóa mặt, nàng có vẻ kém xa. Vì vừa kết hôn không lâu, An Vương phi mặc một chiếc áo dài màu đỏ thêu chỉ vàng nổi bật, đầu chải song đao kế, trang phục đoan trang khéo léo, không rực rỡ lóa mắt như Tống Diệu Nghi. Có điều, nói thật thì tướng mạo vị cữu mẫu này của nàng đúng là quá bình thường, so với mỗi người đều dung mạo xuất chúng ở đây, khuôn mặt nhỏ của An Vương phi càng có vẻ như khôngđáng chú ý.

Nhưng khi nàng đúng bên cạnh cữu cữu, lại có cảm giác xứng đôi hài hòa. Càng khiến người ta khôngkhỏi cảm thán.

An Vương phi lúc trước vì mẫu thân chết bệnh mà giữ đạo hiếu ba năm nên mới phải trì hoãn việc hôn nhân, nhưng so với cậu của nàng, thì quả thật An Vương phi nhỏ hơn rất nhiều. Vì còn trẻ, nên nhìn cũng thêm mấy phần thoái mái tự nhiên.

Chu thị thấy vị tân tẩu tẩu này tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng trên người lại có một cỗ khí chất đại gia khuê tú, đoan trang tinh xảo, khi nàng nhìn ca ca, ánh mắt vô cùng ôn hòa lại ngập tràn yêuthương. Chu thị thấy ca ca bây giờ đã nghĩ thoáng, có thể tiếp nhận được một người khác, trong lòng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm. Sau đó tươi cười, nhìn An Vương phi nói: “Tẩu tẩu."

An Vương phi nhìn Chu thị trước mặt, dung nhan vô cùng mỹ mạo, trong lòng không khỏi cảm khái, không hổ là hai huynh muội, dung mạo đều lóa mắt như vậy. Lại nhìn muội phu và cháu gái, gia đình này không khỏi khiến người ta nhìn mà ước ao, dung mạo quá chói mắt.

An Vương phi có chút câu nệ, dù sao nàng mới vừa gả tới không lâu, nhìn Chu thị và Khương Bách Nghiêu cũng chỉ có thể gọi hai câu “Muội muội”, “Muội phu”, sau đó nhìn sang Khương Lệnh Uyển, ánh mắt sáng lên, vô cùng vui vẻ nói: “Đây là Xán Xán phải không? Lớn lên thật xinh đẹp.”

Khương Lệnh Uyển đúng là có chút hảo cảm với vị cữu mẫu này, nhanh chóng ngọt ngào gọi một tiếng “Cữu mẫu”.

An Vương phi mỉm cười, đem bao lì xì đã chuẩn bị kĩ càng đưa cho cháu gái.

Qua năm, thêm tuổi mới, vui vẻ nhất chính là nhận tiền lì xì, cho dù không biết là bao nhiêu, nhưng đều là tâm ý.

Khương Lệnh Uyển đưa hai tay nhận lấy, cười nói: “Cám ơn cữu mẫu.”

An Vương nhìn hình ảnh này, trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót.

Hơn hai mươi năm, mỗi lần muội muội về nhà mẹ đẻ, trên mặt đều là vẻ khách khí, ngay cả cháu trai và cháu gái cũng không thân cận với thê tử, không khí có chút lúng túng. Nhưng bây giờ hắn cưới tân thê tử, tuy là lần đầu gặp gỡ muội muội và cháu gái, nhưng lại ở chung rất tốt. An Vương bỗng nhiên ý thức được, kỳ thực muội muội đã nể mặt hắn mà khách khí với Tống Diệu Nghi. An Vương không tiếp tục suy nghĩ những chuyện không vui như thế này nữa, đại gia đình, nên thân mật trò chuyện mới đúng.

Khương Lệnh Uyển không nên quá mức tiếp xúc với Chu Quý Hành, nàng chỉ cùng An Vương phi nóichuyện.

nói chuyện một lúc, nàng liền có thể cảm thấy được cữu mẫu là một người cá tính ôn hòa, hơn nữa còn rất quan tâm đến cữu cữu.

Khương Lệnh Uyển tươi cười, cảm thấy cữu cữu của nàng nếu như đối xử tốt, quý trọng cữu mẫu, cũng coi như nghênh đón mùa xuân thứ hai.

Hơn nữa, tuy rằng cữu mẫu dung mạo bình thường, nhưng đôi mắt của nàng lại cực kỳ xinh đẹp, phảng phất như biết nói vậy.

đang trò chuyện, một gã sai vặt từ bên ngoài đi vào, ghé vào tai An Vương nói mấy câu.

An Vương nghe xong, trên mặt liền thu liễm tươi cười, vẻ mặt không gợn sóng, nói: “Nghĩ cách để nàng đi đi.”

Người kia tuân lệnh, sau đó đi ra ngoài.

Khương Lệnh Uyển không nhịn được đánh giá vẻ mặt của cữu cữu, thấy tâm tình của hắn giống như bị ảnh hưởng, đương nhiên cũng có thể đoán được người tới là vị nào.

một lát sau, liền nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Mấy người bên trong nhịn không được đều đi ra ngoài.

Tống Diệu Nghi đang đứng trước cửa.

Hôm nay, Tống Diệu Nghi mặc một bộ áo dài màu tím nhạt thêu một cành mộc lan, chải một búi tóc đơn giản, trang điểm thanh lệ hơn bình thường rất nhiều, nhưng gương mặt kia vẫn tinh xảo đến lóa mắt, xinh đẹp khiến người ta không dời mắt nổi.

An Vương đứng chắp tay, không nói gì.

Tống Diệu Nghi bước lên ba bước, liền mắt nhìn An Vương phi đứng bên cạnh An Vương, thanh âm chì triết nói: “Chu Chẩn, mắt ngươi bị mù sao? Ngươi tình nguyện cưới nàng?!”

Giọng điều này, giống như tức giận chồng chất đã lâu, nay rốt cục bạo phát.

An Vương phi lập tức đoán được người này là ai. Nàng nghe thấy lời của Tống Diệu Nghi, gương mặt chợt trở nên lúng túng. Luận dung mạo, nàng xác thực không sánh bằng vị tiền An Vương phi trước mắt. Nàng cũng không biết An Vương thân phận cao quý, nho nhã tuấn mỹ tại sao lại coi trọng nàng.

An Vương vừa nghe thấy lời này, lông mày lập tức nhíu lại.

Hôm nay là ngày đầu năm mới, hắn thực sự không muốn gây ra chuyện không vui.

An Vương nghiêng đầu nhìn thê tử một chút, thấy vẻ mặt nàng không tốt, cũng biết nàng bị oan ức, hắn nhìn về phía Chu thị, nói: “A Cẩm, muội đưa tẩu tẩu đi vào trước đi.”

Chu thị liền đưa An Vương phi vào.

Tống Diệu Nghi thấy phu quân hết mực yêu thương nàng ngày xưa, nhưng nay lại thương tiếc nữ nhân khác, tâm trạng dường như không chịu nổi, đôi mắt đỏ hồng, chất vấn: "Tại sao? Tại sao?"

An Vương thật sâu nhìn nữ nhân trước mặt, người mà bản thân yêu nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ, buông xuống cũng đã buông xuống, hắn chỉ lạnh nhạt nói: “Nàng là một cô nương tốt, nàng đồng ý gả cho ta, ta đương nhiên sẽ cố gắng quý trọng nàng ấy. Còn nàng… hai người chúng ta đã không còn quan hệ, đừng tiếp tục náo loạn nữa, tránh cho mọi người cảm thấy không thoải mái.”

Tống Diệu Nghi nghe xong, suýt chút nữa tức giận đến nôn ra máu, sau đó mới hít sâu một hơi, nhìn nam nhân trước mặt, duỗi đôi tay trắng nõn tinh tế, nắm chặt lấy ống tay áo của hắn: “Chu Chẩn, ngươi, thật sự… thật sự không cần ta nữa?”

Lúc trước nàng vẫn tâm tâm niệm niệm Khương Bách Nghiêu, cảm thấy không chiếm được mới là tốt nhất, nhưng hôm nay, Khương Bách Nghiêu cũng ở chỗ này, nàng lại không nhìn nhiều hắn dù chỉ mộtchút. Trong hai năm qua, nàng một mình ở tại Thanh Lan viện, ban đầu còn nghĩ rằng sẽ chờ Chu Chẩn tới đón nàng về, nàng nhất định sẽ nhục nhã hắn, khiến hắn cầu xin nàng, sau này, nàng nghĩ, chỉ cần hắn tới đón nàng, nói vài câu nhỏ nhẹ là được, nhưng cuối cùng, nàng vẫn chờ… Viền mắt Tống Diệu Nghi ướt lệ, mím môi nói: “Ta sai rồi… Chu Chẩn, ta biết sai rồi.”

An Vương nghe thấy câu này con ngươi trợn chừng, trong lòng khiếp sợ không nhỏ.

An Vương biết, nàng xưa này kiêu căng tự mãn, có khi nào chịu cúi thấp đầu nhận sai như vậy? Thấy nàng rơi lệ, An Vương đến cũng cũng có chút đau lòng, nhưng bên nào nặng, bên nào nhẹ, hắn vẫn phân biệt rõ ràng.

hắn giật lại ống tay áo của mình, nói: “Nàng biết sai là tốt rồi.” Ngày ấy nàng ác độc hại Xán Xán, xác thực là lỗi sai quá lớn.

Tống Diệu Nghi sững sờ, trong mắt tràn đầy chờ mong: “Vậy ngươi..."

“Nàng đi đi.” Vẻ mặt An Vương không hề có cảm xúc, nói: “Nàng và ta, sớm đã không còn liên quan.”

“Ta không tin!” Tống Diệu Nghi lớn tiếng nói, vẻ mặt có chút kích động.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, nàng cũng sẽ cầu hắn như vậy. Nhưng giờ khắc này, trong lòng hắn cũng không cảm thấy thoải mái, chỉ cảm thấy lúc trước hắn nên sớm buông tay. hắn đối với nàng quá tốt, nhường nhịn nàng quá nhiều, mới khiến tính tình của nàng nuông chiều thành như vậy, khiến nàng sinh ra ý niệm đi hại người. nói cho cùng, tất cả những chuyện này, hắn cũng có một phần trách nhiệm.

Dáng vẻ lần này của Tống Diệu Nghi, nơi nào còn phong quang vô hạn như khi xưa? Càng giống như một người đàn bà chanh chua ngoài đường phố, chỉ là gương mặt rơi lệ kia, mới có vài phần thanh lệ, lê hoa đãi vũ.

Khương Lệnh Uyển ở bên trong lén lút nhìn, trong lòng thầm nghĩ: Nếu như đời trước, Lục Tông cũng bỏ nàng giống như cữu cữu, không yêu nàng, không thương nàng, nàng có thể sẽ không như Tống Diệu Nghi hiện tại hay không? Như bây giờ vậy, trong lòng cữu cữu kỳ thật vẫn có Tống Diệu Nghi, nhưng vẫn để ý nhất đến cảm thụ của cữu mẫu. Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ tới hình ảnh Lục Tông hưu nàng, cưới người khác, nhất thời trái tim liền nghẹt lại, cũng có chút hiểu được tình cảnh của Tống Diệu Nghi.

Nàng cho rằng nàng không yêu Lục Tông, cảm thấy ở đời này, nàng mới thoáng yêu hắn một chút.

...Kỳ thực là, có một số chuyện, chỉ là bản thân nàng không phát hiện ra mà thôi.

Bây giờ có Tống Diệu Nghi làm ví dụ sống sờ sờ trước mắt, nàng liền không nhịn được thầm vui mừng —— vui mừng nàng đời trước vẫn chưa làm ra chuyện gì quá đáng.

Tống Diệu Nghi thấy An Vương đã quyết tâm, nhất thời lòng đau không chịu nổi. Nhưng dù sao náo lớn cũng khó coi, cuối cùng đành lau lệ, bước đi tập tễnh, được nha hoàn đỡ ra ngoài.

An Vương lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Tống Diệu Nghi từ từ đi xa, đến khi ra khỏi vương phủ, đột nhiên cảm thấy, gánh nặng trong lòng hắn, giống như, cũng bước ra từng chút một. hắn hồ đồ nửa đời, mất đi quá nhiều thứ quý giá, bây giờ chỉ có thể cứu vãn từng chút từng chút một, hắn tuyệt đối, sẽ khôngtiếp tục giẫm lên vết xe đổ.

một hồi khôi hài, xem như kết thúc.

Khi An Vương đi vào phủ một lần nữa, bầu không khí có chút ngột ngạt.

hắn nghiêng đầu nhìn thê tử, thấy nàng đang ngồi cùng với muội muội, viền mắt có chút ửng hồng, nhưng vẫn là bộ dạng khéo léo ngoan ngoãn.

An Vương thấy hôm nay cũng không có người ngoài, liền dẫn thê tử vào bên trong trò chuyện.

Vào trong phòng, An Vương phi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn An Vương, hỏi: “Vương gia có gì phân phó?”

An Vương cảm thán, nàng đến cùng vẫn còn quá trẻ, cho dù từ nhỏ tiếp nhận giáo dưỡng tốt, nhưng cũng chỉ là một tiểu cô nương đầu hai mươi. An Vương nắm chặt đôi tay nhỏ của nàng, cảm thấy cho chút lạnh, hắn nắm lấy không buông.

Hai người kết hôn chưa được mấy ngày, An Vương phi cũng đã biết được hắn là một nam tử ôn hòa nho nhã, ngay cả đêm động phòng hoa chúc, hắn cũng đối xử với nàng cực kỳ thương tiếc nàng. Nhưng hiện tại là ban ngày, hắn lại thân mật nắm tay nàng như vậy, khiến cho nàng có hơi kinh ngạc, sau đó không tự giác đỏ mắt, nói chuyện cũng có chút lắp bắp: “Vương… vương gia?”

Vẻ mặt An Vương thành khẩn nói: “Chuyện hôm nay, sẽ không phát sinh lần thứ hai, nàng đừng để trong lòng.”

An Vương phi ngẩn người, không ngờ rằng hắn sẽ đến an ủi mình. Kỳ thực cho dù không nói ra, nhưng nàng cũng biết trước đây vương gia sủng ái vị Vương phi trước biết bao nhiêu, toàn Tấn thành này, ai ai cũng đều nghe tiếng. Hôm nay gặp được tiền An Vương phi, thấy nàng tuy chỉ trang điểm đơn giản, nhưng vẫn khó nén vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, khiến cho nàng không khỏi cảm thấy tự ti.

An Vương phi nhỏ giọng nói: “Thiếp thân biết rồi.”

An Vương lại nói: “Chuyện lúc trước đều đã qua. Sau này ta sẽ đối tốt với nàng, nàng không cần lo lắng những chuyện khác.”

Có lời này của hắn, nàng còn gì phải lo lắng đây?

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của An Vương phi sáng bừng, trong con ngươi còn mang theo ý cười, trong mắt nàng chỉ tràn đây hình ảnh của nam tử cao lớn trước mặt. Nàng gật đầu nói: “Vâng, thiếp thân biết rồi. Thiếp thân cũng sẽ chăm sóc cho vương gia thật tốt.”

An Vương nắm tay nàng, tươi cười nói được.

Chu thị ngồi bên ngoài, thấy huynh tẩu cùng đi ra, trên mặt tẩu tẩu mang theo tươi cười, cũng sáng tỏ chuyện này đã rõ ràng. Dù sao nói rõ ràng cũng tốt, hai phu thê có thể mở lòng mới có thể chung sống lâu dài.

Bầu không khí tốt hơn lúc trước nhiều, lại thấy gã sai vặt kia vội vàng chạy vào, nhìn An Vương nói: “Vương gia, tiền An Vương phi vừa mới… vừa mới bị xe ngựa đụng phải.”

An Vương vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi, đột nhiên đứng lên hỏi: “Người đâu rồi”?

Gã sai vặt nói: “cô gia và tiểu thư may mắn vừa đi qua, lúc này đã mang người chuyển tới Tú Bình cư, công tử cũng đã đi theo.”

Tú Bình cư là nơi ở của Chu Lâm Lang trước khi lấy chồng.

An Vương cũng không hỏi thêm lời gì, chỉ lạnh nhạt nói: “đi mời đại phu đi.” Sau đó hắn nửa phần cũng không có ý định muốn qua xem.

Gã sai vặt tuân lệnh, lúc này mới vội vàng ra ngoài mời đại phu.

Ngày đầu năm mới, phát sinh chuyện này đúng là có chút không may. Nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, đúng là không còn cách nào.

An Vương phi ngồi ở một bên, lo lắng nhìn sắc mặt của An Vương, nhỏ giọng đề nghị: “Nếu không… Thiếp thân qua đó xem một chút?”

An Vương lại nói: “không cần, có Lâm Lang là được rồi.” Thê tử tính tình yên lặng, tuổi lại nhỏ, bây giờ qua đó, sợ rằng nữ nhi nhìn nàng không hợp mắt, đương trường nổi giận. hắn đương nhiên không thể trơ mắt để nàng qua đó chịu oan ức.

An Vương phi lúc này mới không hé răng.

An Vương thầm cảm tạ ngày hôm nay không có khách nhân, nếu không, chuyện như vậy xảy ra, phỏng chừng sẽ bị truyền lung tung ra ngoài.

Chu thị tuy không thích Tống Diệu Nghi, nhưng hôm nay thấy nàng ta như vậy, trong lòng cũng có chút không đành.

Nàng thở dài một hơi, lúc này mới nhìn sang bên cạnh, bỗng nhiên mới thấy khuê nữ của nàng lúc này không thấy hình bóng đâu cả, nhất thời trái tim liền nhảy lên cuống họng, nhanh chóng nhìn về phía nha hoàn hỏi: “Xán Xán đâu?”

Lục Tông lúc này mới vừa từ nhà cữu cữu của hắn trở về.

hắn và Phùng Hoài Viễn đánh mấy ván cờ ở tướng quân phủ, dùng xong cơm trưa, lúc này mới trở về Vinh Vương phủ.

Xe ngựa đi được một quãng, Đỗ Ngôn mới đi tới nói mấy câu với hắn.

Lục Tông nghe xong, sắc mặt liền chìm xuống, xoải bước đi về phía cửa sau.

Cửa sau Vinh vương phủ vẫn luôn đóng, ít có người ra vào. Bây giờ lại có một vị cô nương mặc xiêm y màu đỏ rực rõ, lẳng lặng đứng dưới cây hòe cách đó không xa, cũng không biết nàng đã đứng đó bao lâu.

hắn biết tính nàng xưa nay không hề có chút kiên trì, nhưng nhìn thấy nàng như vậy, sợ là đã đợi mộtbuổi sáng.

Lục Tông đi vài bước tới, thấy nàng bị lạnh đến phát tím chóp mũi cũng đỏ phừng phường, liền hỏi: “Sao lại đứng một chỗ ở đây?”

Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn Lục Tông, nghĩ tới kết cục hôm nay của Tống Diệu Nghi.

Nàng thấy hắn nhíu mày lại, biết hắn nổi giận, lúc này mới mím mím môi nói: "... Muội đang chờ huynh."

Lục Tông muốn trách cứ, nhưng đến cùng hắn vẫn nhịn xuống.

hắn giơ cánh tay ra, mở rộng áo choàng của mình, ôm lấy nàng vào trong lòng, để cho gương mặt chịu lạnh đã nửa ngày của nàng chôn vào trong ngực hắn. Lúc này Lục Tông mới hít sâu một hơi, không nhịn được mở miệng nói: “Nếu lần tới còn làm như vậy, xem ta giáo huấn muội như thế nào.”

Nghe hắn nói vậy, Khương Lệnh Uyển cong cong khóe miệng, sao đó ôm chặt lấy eo hắn.

Chưa có thời khắc nào, nàng lại cảm thấy bản thân may mắn như vậy.