Ngộ Long Ký

Chương 10




Thái dương của đầu nóng bừng như nướng, mỗi một chỗ giống như một khối chiên cơ hồ muốn toát ra khói. Mồ hôi toàn thân như mưa, chỉ chốc lát sẽ đem tất cả quần áo thấm ướt đẫm. Cái cuốc giơ lên cao trên bãi đất, rồi ném đến trên mặt đất, chỉ hỏng một lỗ nhỏ, đất màu đen bên trong xới lên, rất là miễn cưỡng. Phương Khảm thở phì phò, lau một phen mồ hôi, quay đầu lại nhìn phía sau mình , bất giác mặt đầy u sầu . Gần đây thân thể tự nhiên không biết là làm sao, căn bản sử dụng không nhiều khí lực, ngay cả cầm cái cuốc nhẹ cũng sẽ run lên, bất quá mới làm việc nửa canh giờ, lại mệt giống như liên tục ba ngày ,ngày đêm bận rộn .

Đáng chết…

Thân thể của chính mình cư nhiên kém tới tình trạng này sao? Đến tột cùng sao lại thế này?

Phương Khảm suy nghĩ nhiều cũng không lý giải được, ngược lại oán giận lên Ngao Lan một tháng vô tin tức. Tại sao mình vì người như thế mà lấy công trả nợ!

Hung hăng ném cái cuốc đi xuống, bùn đất văng khắp nơi dính vào chân run run của Phương Khảm.

“Khát sao?”

Bên tai đột nhiên vang lên nhiệt khí, Phương Khảm bỗng nhiên sợ tới mức rút lui ba bước, bình tĩnh nhìn lên nguyên lai là chủ nhân tòa nhà.

“A, thực xin lỗi Thủy lão gia, ta hôm nay nhất định sẽ đem chỗ làm xong !”

Phương Khảm cúi đầu, lo lắng bất an mà cam đoan. Lúc trước đáp ứng bảy ngày đem chỗ này làm xong, không nghĩ tới thân thể của chính mình kém thành như vậy, chỉ có thể điều dưỡng mỗi ngày, mỗi ngày, kết quả kéo gần một tháng một nửa còn không hoàn thành. Hiện giờ Phương Khảm nhìn thấy Thủy Nguyệt Quân, thật sự là lại xấu hổ vừa thẹn , cảm thấy được chính mình quả thực trở thành cái loại tiểu nhân nói không giữ lời .

“Không vội…” Thủy Nguyệt Quân không chút để ý mà vẫy vẫy tay, tựa hồ đối với việc này không chút nào quan tâm, trên thực tế đối hành vi làm công trong một tháng nay của Phương Khảm, hắn hoàn toàn không có ý tứ khiển trách gì, ngược lại thật sự hoan nghênh, cũng không quên mỗi ngày ra toà viện gặp, ân cần thăm hỏi tình huống Phương Khảm một chút . Lúc này, Thủy Nguyệt Quân vẻ mặt hoàn mỹ nhàn nhạt cười tựa như gió phong ân cần hỏi Phương Khảm: “Ngươi khát sao?”

“Khát? Ách, có một chút…” Y vẫn không đề cập tới , nhắc tới yết hầu Phương Khảm liền khát tới lợi hại, giữa khoang miệng co rút nhanh vài cái, không thể xuất hiện ra chất lỏng gì.

Nghe vậy Thủy Nguyệt Quân cười đến phi thường vui vẻ, lập tức ra mệnh lệnh người sớm giúp chuẩn bị thùng nước mang tới , vẫy tay hướng Phương Khảm, nhiệt tình mà tiếp đón, “Uống đi uống đi!”



Một người như thiên tiên tươi cười nhìn ngươi, thật sự khiến người không thể cự tuyệt, hơn nữa hắn quả thật khát , vì thế Phương Khảm ngại ngùng mà gật gật đầu, tiếp nhận cái gáo nước, ngẩng đầu lên ùng ục ùng ục mà điên cuồng sảng khoái, một gáo hai gáo, thẳng đến một thùng nước thấy đáy, Phương Khảm mới phát hiện.

Y nhất thời ngượng ngùng đứng lên, mình tại sao lại giống như trâu điên thế? Thật sự rất mất mặt !

Ngẩng đầu nhìn xem Thủy Nguyệt Quân, phát hiện đối phương cũng không có ý tứ cười nhạo gì, Phương Khảm mới nhẹ nhàng thở ra. Thủy Nguyệt Quân luôn luôn bên cạnh lẳng lặng mà nhìn, ánh mắt trừng thật to , trong thần sắc khó nén vui sướng.

“Còn muốn sao?” Thủy Nguyệt Quân cười meo meo hỏi.

Sau khi uống nước xong, Phương Khảm ngạc nhiên mà phát hiện khí lực của mình tựa hồ đã trở lại một chút, rồi lập tức mà đến chính là yết hầu giống như hỏa thiêu nóng rực , tựa hồ khô cạn lợi hại hơn , mỗi một tế bào toàn bộ thân thể đều khát cầu nguồn nước. Nhưng là… Phương Khảm nhìn nhìn thùng trống rỗng, xấu hổ mà cười cười. Thủy Nguyệt Quân tâm thần lĩnh hội, đưa tay vỗ vài cái, lại một thùng nước tràn đầy mang tới.

“Thỉnh!”

Thủy Nguyệt Quân mị lên ánh mắt trở thành hai hình cung cong cong.

“Không bằng ngươi ngay tại đây ở đi.”

Phương Khảm kinh ngạc ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu cự tuyệt.

“Ngươi đến lúc này một hồi cũng rất vất vả, đừng ngại ở lại.” Thủy Nguyệt Quân tao nhã mà cuối xuống ở phía sau lỗ tai nói nhỏ, mắt nhìn Phương Khảm, không chút để ý hỏi: “Trong nhà còn có người nào sao?”

Phương Khảm mắt rũ xuống, tâm bỗng trầm xuống, nhất thời yên lặng. Ngày đó Ngao Lan rời khỏi rốt cuộc không có trở về , Tiểu Long cũng không có tin tức gì, đối mặt nhà trống trơn, hắn luôn luôn cảm giác… Hai con rồng kiêu ngạo cao cao tại thiên kia không bao giờ …sẽ vì phàm nhân như y lưu lại . Chán nản mà nghĩ muốn rời đi, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, nhưng lại sợ bọn họ một ngày nào đó trở về không thấy mình. Lưỡng lự, do dự cũng đồng thời sợ hãi , tịch mịch ,tình hình rối rắm làm cho y không muốn nghĩ nhiều, mỗi ngày làm cho thân thể hoàn toàn mỏi mệt, mới một đêm không ngủ.

Thủy Nguyệt Quân khẽ cười một tiếng, đem Phương Khảm đang trầm trong suy nghĩ xa xôi kéo lại.

“Quên đi… Thời gian cũng không còn nhiều lắm .” Thủy Nguyệt Quân chậm rì rì mà nói xong, ánh mắt nhìn rặng mây đỏ phía chân trời, khóe môi nhếch lên cười đắc ý .

Cảnh tượng hồng mạnh mẽ như lọ thuốc nhuộm bị đổ, cường ngạnh mà lan toàn bộ màn trời. Ngày mai lại không mưa, màu đỏ kiêu ngạo làm cho người ta sợ hãi, cảm giác điềm xấu bao phủ vùng đất khô cạn này.

Tạm biệt Thủy Nguyệt Quân, khoang miệng nóng rực giống như càng rõ rệt , Phương Khảm uống cạn nước tùy thân mang theo , bước nhanh hơn. Nhiệt khí trên mặt đất , từng ngụm từng ngụm mà hít vào nhiệt gió, đầu óc càng hỗn độn, làn da sớm đã khô nứt, trên mặt chảy không phải mồ hôi, mà là mỡ ít đến đáng thương . Phương Cảm sinh ra ảo giác như đang đi giữa sa mạc, bên tai truyền đến tiếng kỳ quái, phảng phất âm thanh thực vật mùa xuân đâm chồi, ba ba ba, tràn ngập tiếng vang sự sống , một tiếng, hai tiếng… Phương Khảm yên lặng mà đếm , dần dần cảm thấy vui sướng đến tê dại .

Thanh âm kia là từ đâu mà truyền đến ?

Ý niệm lúc điện quang hỏa thạch xuất hiện trong đầu, nháy mắt, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thật vất vả mới trông thấy nghĩa trang quen thuộc, tựa như người lữ hành trong sa mạc nhìn thấy châu lục, vừa vào cửa liền thẳng tắp hướng chậu nước đánh tới, ngay cả gáo cũng không cần, đầu trực tiếp úp đến trong chậu cuồng uống.

Y hết sức chuyên chú mà từng ngụm từng ngụm uống nước, thế cho nên hoàn toàn xem nhẹ người phòng trong , người ngồi xổm trong góc nửa ngày, thủy chung không đợi đến Phương Khảm ngẩng đầu liếc hắn một cái, rốt cục nhịn không được .

“Uy, ngươi hôm nay học Khoa Phụ đuổi mặt trời a, khát thành như vậy?”

Phương Khảm cả người run lên, chậm rãi xoay đầu lại, đầu óc vẫn là đần độn, giống như là cái ngăn tủ gỗ cũ nửa ngày cũng kéo không ra ngăn cất trí nhớ.

“Ngươi là…”

“Ngươi ngốc rồi, ta là Ngao Lan!” Do dự của y chọc giận Ngao Lan. Không nghĩ tới vừa mới một tháng, hắn cư nhiên có thể quên mặt mình, Ngao Lan tức giận tận trời mà nghĩ, đồng thời cũng hiện lên vài phần hối hận, sớm biết rằng trí nhớ Phương Khảm kém như vậy, hắn sẽ không trốn lâu như vậy.

“Ngao Lan…” Phương Khảm thì thào mà lặp lại, miễn cưỡng ở trong đầu bắt giữ một cái bóng dáng. Không lâu trên người mình chậm rãi hiện lên khuôn mặt kia cùng người trước mắt trùng hợp: “Dâm long!”Sắc mặt Phương Khảm bỗng nhiên nổ thành màu đỏ tím , hắn đột nhiên nhớ tới buổi tối một tháng trước, nhất thời biển dấm chua trong lòng bốc lên, ước gì dùng răng nanh ở trên người Ngao Lan cắn một cái.

“Ngươi không phải nói không trở lại sao!”

Ngao Lan có chút xấu hổ, rất có húng thứ với khuôn mặt đỏ bừng to tiếng của người kia: “Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao, ta là mang nhi tử trở về . Ân, nhi tử đâu ?” Ngao Lan cố ý hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, tay cầm lấy bàn tay Phương Khảm.

“Nhi tử?” Phương Khảm cứ thế bị hắn nắm lấy đi ra ngoài, trong nháy mắt có điểm phát mộng, thái dương đau đớn một cái, trong đầu giống bị một con thú vô hình giảo thành tương hồ, không thể tự hỏi chính mình.

Ngao Lan liếc mắt nhìn Phương Khảm một cái, cảm thấy kỳ quái, đoạn thời gian trước không phải Phương Khảm kêu gặp Tiểu Long sao? Như thế nào lúc này thật sự đã trở lại, ngược lại một bộ dáng chỉ ngây ngốc? Cảm giác bất an tựa như dây chậm rãi hiện lên trong lòng. Ngao Lan cẩn thận tỉ mỉ xem thần sắc Phương Khảm, lại nhìn không ra cái gì, nghĩ qua nghĩ lại, phỏng chừng Phương Khảm là bị tin vui này hướng hồ đồ , có vẻ ngu si . Trong lòng nhất thời thư giãn, cảm thấy được người trước mắt càng phát ra đáng yêu, mặt đỏ lên, lập tức quản không được ánh mắt chính mình, nhìn hướng cảnh xuân để lộ ra trong vạt áo .

Phương Khảm đương nhiên không phát hiện ánh mắt Ngao Lan sắc mị mị, y giờ phút này chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mơ hồ, cuối cùng, tầm mắt rốt cục dừng lại ở phía trước tiểu hài tử hưng trí bừng bừng mà ngoạn một cái đồ vật màu xanh biếc này nọ trên người.

Tiểu hài tử này là..

Phương Khảm giúp đỡ đầu suy nghĩ, mất nửa ngày mới lôi ra một chút trí nhớ. Miễn cưỡng ngay cả chính y cũng cảm thấy giật mình, hắn như thế nào lại quên nhỉ? Đứa bé này đúng là từ trong cơ thể y phân cách đi ra ngoài a. Phương Khảm nhất thời cảm xúc mênh mông, miệng hô lên cái tên khiến y nhớ da diết

“Long nhi…”

“Phụ thân…” Tiểu Long giống như bị đốt cái đuôi sợ tới mức nhảy người lên một cái, vội vàng mà nắm cái gì trong tay đó giấu đến phía sau. Cười gượng , trên mặt lộ vẻ một mảnh chột dạ.

Thùng thùng thùng , trong đầu giống như có cái trống đánh, cảm xúc kích động toát ra nháy mắt như bị dây leo gắt gao trói buộc, liều mạng mà đem Phương Khảm kéo vào hắc ám sâu không thấy đáy, thân mình Phương Khảm lay động một chút, trong thời gian ngắn mà tâm như nước ý thức lần thứ hai hồn độn.

Thùng thùng thùng …

Âm thanh nơi nào? Ý thức còn lại mờ mịt mà nghĩ.

Đúng rồi…

Hoa nở …

Phương Khảm không biết mình vì cái gì lại cho ra kết luận này, y không rõ chính mình lúc này vì sao thờ ơ như thế còn nghĩ tới chuyện tàm xàm như hoa nở. Cục cưng bảo bối một tháng không gặp ngay tại trước mặt, y hẳn là ra sức tiến lên đi, ôm lấy hung hăng mà hôn một hơi, nhìn xem bảo bối tháng nầy có phải hay không gầy, có hay không bị ngược đãi… Nhưng chân vì cái gì cứng ngắc như vậy ? Tâm vì cái gì bình tĩnh như vậy?

Phương Khảm sợ hãi , cơ thể nhưng trên mặt lại bắt đầu không chịu khống chế của y.Kia chốc lát đang lúc mừng như điên nở rộ chậm rãi héo rũ, tay muốn đưa ra một chút nhưng tiếp theo lại buông xuống . Thanh âm kia một tiếng so với một tiếng dồn dập, thúc giục Phương Khảm chấp hành mỗi một cái mệnh lệnh, ánh mắt thanh tỉnh cùng mê ly sâu sắc xung đột , chẳng phân biệt được cao thấp.

“Uy, ngươi làm sao vậy?” Ngao Lan cảm thấy không thích hợp, đẩy Phương Khảm một phen. Thân mình Phương Khảm cứng ngắc mà giật mình lay động , nhìn không chớp mắt.

“Ngươi cầm cái gì vậy?” Thanh âm Phương Khảm lãnh đạm vang lên, cau mày gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Long giấu cái gì đó màu xanh biếc, y ngược lại cảm thấy chuyện lúc này rõ ràng càng trọng yếu.

T iểu Long thấy giấu diếm không được, thè lưỡi, thanh âm làm nũng ấp úng mà kéo dài, cầm lấy rắn lục đặt trước ngực.

“Hắn là xà xà mà.”

“Vứt đi!” Ngữ khí không cho cự tuyệt làm cho Ngao Lan lạ lùng nhìn Phương Khảm liếc mắt một cái.

“Ta không thể !”

Trong mắt Tiểu Long lần đầu xuất hiện kháng cự, đâm vào trong lòng Phương Khảm một cái. Tiếng trống bên tai đột nhiên lui, Phương Khảm cả người chấn động, đầu óc nháy mắt tỉnh táo lại. Căn phồng đôi má, Tiểu Long nổi giận đùng đùng khiến Phương Khảm chợt ngạc nhiên, huyệt Thái Dương khẩn trương cùng nhau nhảy lên một cái, lỗ tai ong ong mà kêu to, không biết mình làm sai cái gì, chỉ có thể chân tay luống cuống cùng Tiểu Long đối diện.

“Ngươi…” Con rắn này quan trọng đến vậy sao?

Phương Khảm tựa hồ lại mơ hồ nghe được trong cơ thể tiếng trống hoa nở.



“Nha nha, không có quan hệ.” Ngao Lan thấy thế liền mở miệng hóa giải tình hình giằng co trước mắt : “Rút răng nọc xà kia ra không được sao .” Hắn tùy ý mà cười, ánh mắt nhìn rắn lục tương đối không có hảo ý, tí tí nha, tay giống như kìm sắt thuần thục mà cạy mở miệng rắn lục.

Trơ mắt mà nhìn cái tay lớn hướng răng nọc quý giá của mình , rắn lục sợ tới mức cả người cứng ngắc, quả thực biến thành xà ngủ đông.Mắt to rưng rưng nước mắt, rất nhanh tụ thành hai cái hồ nhỏ bé. Đang lúc hắn nghĩ đến hai khỏa răng nanh sắp sửa không thể vãn hồi cách hắn mà đi, tiểu ma tinh bất ngờ mà đứng dậy.

Tiểu Long nổi trận lôi đình, phẫn nộ mà quát to, nắm tay nhỏ bé tựa như hạt mưa đánh vào trên lưng Ngao Lan.

“Không cho phép chạm vào xà xà! Xà xà là của ta!”

“Nha nha,thằng nhãi con như thế nào đánh người! Ngươi nói chuyện với phụ thân ngươi như vậy a? Phí công ta còn hảo tâm giúp ngươi!”

Ngao Lan ai nha nha mà kêu, lại làm trò giáo huấn nhi tử trước mặt Phương Khảm, chỉ phải kéo dài mặt đe dọa nói. Tiểu Long mới không phục tùng hắn , nhảy dựng lên từ ma chưởng Ngao Lan đoạt lại xà xà.

“Long nhi!” Phương Khảm lo lắng mà nhìn rắn lục trong lòng Tiểu Long, như thế nào cũng không rõ Tiểu Long từ trước đến nay nhu thuận nghe lời như thế nào lập tức trở nên như vậy . Nghĩ nghĩ tức giận tích tụ sâu trong cơ thể mạnh mẽ bùng nổ, y thở phì phò nỗ lực khắc chế, nhưng nắm tay xiết chặt thủy chung đều không muốn bỏ qua .

Ngao Lan thấy thế, nâng mi vỗ vỗ buộc chặt bả vai Phương Khảm. Phương Khảm cứng đờ, bỗng nhiên như kỳ tích mà trầm tĩnh lại, tức giận không hiểu sao cũng biến mất vô ảnh. Y ngẩng đầu nhìn mặt nghiêng Ngao Lan , có chút cảm kích, còn kém như vậy một chút, liền mất đi khống chế. Y đã càng ngày càng không giống chính mình . Tựa như thuyền buồm mất đi bánh lái, không thể khống chế mà theo gió phiêu lưu, hướng địa phương không biết tên mà đi.

Nam nhân ở trước mắt dường như trở thành chỗ dựa duy nhất , chỉ có hắn có thể làm cho mình khôi phục bình tĩnh…

Ngao Lan có thể gần chút nữa , Ngao Lan lại không hề phát hiện mà hướng phương khác đi đến. Phương Khảm sửng sốt một chút, liền thầm mắng chính mình một tiếng, có lẽ… Kia bị bệnh cảm nắng còn chưa hết đi, đầu óc hỏng bét, còn liên tiếp làm ra chuyện kỳ quái .

Ngao Lan cuối cùng khom người ngồi chồm hổm phía trước người, tròng mắt vừa chuyển, hướng trong lòng sờ sờ, vạn phần không muốn mà lấy ra một vỏ sò , làm bộ than thở một chút, bắt Tiểu Long trước mặt .

“A nha nha, cái này không có biện pháp . Nhi tử, này cho ngươi.”

“Đây là cái gì?” Tiểu Long tò mò mà liếc liếc mắt một cái, cũng không rời bỏ.

“Đây chính là pháp khí phòng thân mà phụ thân hào phóng cho ngưới, đừng nhìn nó nho nhỏ , bên trong chính là thế giới nhỏ bé của một người tự cấp tự túc , hắn đem xà xà phóng bên trong, xà xà không chỉ không thương tổn đến ngươi, còn không thể đào tẩu. Mà ngươi có thể tùy thân mang theo xà xà, muốn gặp hắn thì liền tiến vào, rất tiện!”

Dưới giải thích ba hoa chích choè của Ngao Lan , Tiểu Long động tâm , hai mắt to chớp chớp, ánh mắt vẫn không rời pháp khí trong tay Ngao Lan .

“Phụ quân tốt nhất !” Tiểu Long ngọt ngào mà cười, hoan hô một tiếng, dùng tốc độ nhanh đoạt lấy pháp khí, bộ dáng sợ Ngao Lan đổi ý.

Ngao Lan chậm rãi đứng lên, nhìn bộ dáng nhi tử cao hứng phấn chấn, hắn sờ sờ mũi có chút mừng thầm, cũng có chút vui mừng, cảm giác bay bổng làm cho hắn nghĩ muốn khẩn cấp hướng Phương Khảm tranh công.

Như vậy là được đi? Ngao Lan quay đầu lại ánh mắt hình mặt trăng hỏi Phương Khảm, thần sắc là đắc ý dào dạt .

Phương Khảm quay đầu né tránh tầm mắt sáng rực của người kia , mân môi dưới, trong lòng hkó chịu không hiểu . Từ đâu khi bắt đầu, nhi tử cư nhiên cùng Ngao Lan thân mật như thế ? Thiên tính phụ tử bẩm sinh quả nhiên là không thể làm trái … nhi tử tựa hồ cách mình càng ngày càng xa…

Phương Khảm đột nhiên cảm thấy được chính mình bị cô lập , lòng độn đau . Đầu không chỉ có choáng váng còn đau đến lợi hại, giống như có vô số kim đâm ở bên trong. Lỗ tai kêu to, trong nháy mắt y lay động, có chút phân không rõ thiên nam địa bắc, cảm giác khô cạn lần thứ hai tập kích yết hầu, mày y không khỏi nhíu lại, thầm nghĩ tìm một chỗ hảo hảo nghỉ ngơi, cũng thống thống khoái khoái mà giải quyết yết hầu khô khốc.

“Quên đi, ngươi nghĩ muốn dưỡng liền dưỡng đi.” Y thở dài một tiếng, xoay người trở về phòng.

Ngao Lan đang muốn theo sau, ống quần lại mạnh mẽ bị túm , cúi đầu vừa thấy đúng là Tiểu Long.

“Phụ thân sinh khí?” Tiểu Long cầm lấy ống quần Ngao Lan, nâng lên mặt tràn đầy bất an mà nhìn phụ quân mình.

Ngao Lan gãi đầu, cảm thấy được vấn đề này có điểm khó khăn giải thích. Sinh khí? Không giống, không tức giận? Giống như lại có điểm tức giận. Tóm lại Phương Khảm kia bày ra khối băng trên mặt cái gì cũng nhìn không ra… Chung quy cảm thấy được có điểm không đúng, nhưng là vắt hết óc cũng nghĩ không ra làm sao ra vấn đề . Đầu Ngao Lan hướng về một bên, tựa hồ làm như vậy là có thể đem đáp án theo trong đầu đổ ra .

Chậm chạp không có đáp án, cái miệng nhỏ nhắn Tiểu Long bĩu môi, hai hàng lông mi Phương Khảm rũ xuống đáng thương như vậy, hắn quyến luyến mà hướng phòng trong nhìn lại, thủy quang trong mắt chợt lóe, liền nhanh chóng cúi đầu, ôm chặt lấy xà xà trong lòng, giống ôm toàn bộ thế giới.

Vẩy nước lạnh lẽo bắn lên, một giọt một giọt, rắn lục thật cẩn thận mà dò xét, trông thấy ở trong mắt Tiểu Long chứa mảnh ánh sáng trong suốt, có chút không phải tư vị. Tuy rằng ma long thường xuyên ngược đãi hắn, nhưng bộ dáng lê hoa đái vũ, khiến tâm xà cũng đi đau đớn theo. Lén lút, cố gắng theo khe hỡ rút cái đuôi ra, hướng phía Ngao Lan ngoéo … một cái, ý đồ khiến cho đối phương chú ý.