Ngộ Ma

Chương 8




Lăng Chiêu chạy một mạch về phòng, chỉ thấy tim đập “bùm bùm” rất dữ dội.

Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên bị luồng sức mạnh vô danh đó kéo vào sơn động, nhìn thấy ma vật bị giam cầm trong trận pháp, da thịt trắng như tuyết đến gần như trong suốt phủ đầy phù văn đỏ tươi, dị thường yêu dã, dị thường xinh đẹp. Con ngươi ám vàng hơi mở, tại khoảnh khắc nhìn thấy cậu, khoé môi của ma vật kéo lên một nụ cười yêu dị, như đang thấp giọng nói gì đó, nhưng cậu không nghe thấy.

Lúc ấy cậu rất hoảng sợ, không biết đã xâm nhập vào cấm địa như thế nào. Muốn chạy trốn, nhưng tầm mắt lại như dán chặt lên người ma vật, cậu không thể rời mắt khỏi ma vật, biết rõ đây là ma vật bị sư môn phong ấn trong cấm địa, biết bản thân đã phạm cấm kị, nhưng vẫn như bị dụ dỗ, không tự chủ chậm rãi tiếp cận ma vật. Sinh vật mĩ lệ đáng sợ kia nhìn cậu cười yếu ớt, hơi hơi vươn tay, như muốn chạm vào cậu, lại bị trận pháp trói buộc, không thể có được tự do.

Trong lòng cậu có chợt có cảm giác hưng phấn, cách pháp trận, không thể khống chế giơ tay ra, tại khoảnh khắc sắp chạm vào pháp trận, giật mình tỉnh táo lại, vội vàng rụt ngón tay lại.

“Cuối cùng ta cũng đợi được ngươi” Cậu nghe thấy thanh âm trầm thấp mà sung sướng cuả ma vật vang vọng bên tai: “Ta đã chờ ngày này, chờ rất lâu, rốt cuộc ta chờ được…”

Nhìn thấy ma vật rục rịch, như muốn thoát khỏi pháp trận để bắt lấy cậu, Lăng Chiêu sợ hãi xoay người chạy khỏi động. Nhưng lại không kiềm được, liên tiếp đến gần cấm địa, liên tiếp bị hấp dẫn tiến vào.

Cũng không biết vì sao, kết giới giăng ngoài cửa động căn bản không thể ngăn được cậu. Dần dần, cậu không còn sợ ma vật, khi cậu thử mở miệng nói chuyện ma vật, không ngờ ma vật cũng có hứng thú trả lời.

“Ngươi… biết ta sao?”

Ma vật nhìn chằm chằm cậu, đồng tử ám vàng toả sáng, khoé môi mỉm cười: “Nếu ta nói – quan hệ giữa người và ta không bình thường, ngươi tin không?”

Sắc mặt Lăng Chiêu thay đổi, sợ hãi lùi về phía sau một bước, vô thức phản bác: “Không thể nào! Ta sinh tại Lăng môn, lớn lên ở Lăng môn, tự nhiên cũng là người của Lăng môn, có quan hệ gì với ngươi được!”

“Ha ha ha — ” Ma vật cười lớn, đôi mắt loé lên hận ý, “Người của Lăng môn? Thật buồn cười, những kẻ ngu ngốc đó còn thật sự tận tâm tận lực nuôi nấng ngươi đến nay. Nói vậy, ta còn phải cảm kích bọn họ a… ”Quay đầu nhìn Lăng Chiêu, vô cùng hứng trí hỏi: “Như vậy, ta hỏi ngươi, hiện tại trong Lăng môn, thực lực của ngươi có thể xếp thứ mấy?”

Lăng Chiêu lập tức nghẹn lời.

“Ta nhớ trong Lăng môn có một đệ tử phi thường mạnh” Như nhớ lại hồi ức nào đó, thần sắc ma vật nháy mắt tràn ngập hận ý, cơ hồ muốn nuốt sống người đó vào bụng để thoã mãn cơn khát, “Tuổi cũng không lớn lắm, năm đó chỉ dựa vào một mình hắn, sống chết cản trở đường ta. Chỉ có một mình người đó, mới xứng để ta liếc nhìn.”

Lăng Chiêu ngẩn người: “Ngươi nói… Chẳng lẽ là đại sư huynh của ta?”

Cậu luôn nghe nói, năm đó đại sư huynh một mình đối kháng ma vật, bạch y nhiễm huyết, liều chết chắn ma vật trước cửa, bảo vệ tính mệnh của mấy đệ tử Lăng môn.

Thì ra… chính là ma vật trước mắt.

“Ta không biết hắn là vị sư huynh nào của ngươi” Ánh mắt của ma vật rơi xuống người Lăng Chiêu, khoé môi hơi hơi cong lên, “Bất quá, nghe ý ngươi, đại sư huynh của ngươi rất mạnh? So với ngươi thì sao?”

Lăng Chiêu cắn môi, một lúc lâu sau, không cam lòng nói: “Y là đệ tử có thực lực mạnh nhất trong Lăng môn… tu vi tự nhiên trên ta”

Đôi mắt ma vật loé lên sự thù địch, thanh âm nháy mắt lạnh xuống: “Nếu không phải ta đã bị nhốt, thì trước mặt ta hắn có là gì?” Nhìn Lăng Chiêu, cười đến tà mị, “Nếu ta nói, ta có thể giúp người mạnh hơn hắn, mạnh hơn tưởng tượng của ngươi. Ngươi có nguyện ý đáp ứng một điều kiện để có được sức mạnh của ta?”

Sắc mặt của Lăng Chiêu liền thay đổi, không do dự mà gầm nhẹ: “Ngươi là ma vật, ta sẽ không để ngươi lợi dụng”

Muốn lợi dụng cậu để thoát khỏi pháp trận sao? Sao cậu có thể mắc mưu ma vậy này!

“Nếu đã biết ta là ma vật, vì sao còn liên tục đến gặp ta?” Ma vật cười lớn, vô cùng sung sướng, “Kì thật ngươi rất muốn có được sức mạnh của ta phải không? Thật sự không muốn thử một lần?”

Thân mình Lăng Chiêu run lên, không dám nhìn tiếp nụ cười dụ hoặc của ma vật, quay người vội vã chạy đi.

Không, ta không thể bị ma vật này mê hoặc tâm trí mà làm chuyện phản bội sư môn!

Sau đó, suốt một khoảng thời gian dài, cậu liều mạng khắc chế ý muốn tiếp tục lén lút tiến vào cấm địa của bản thân. Cậu không rõ vì sao bản thân lại có cảm giác kì quái như thế — ma vật nọ, rõ ràng nên bị toàn bộ đệ tử Lăng môn căm hận, nhưng cậu lại có cảm giác thân cận không thể cưỡng lại.

Chẳng trách sư tôn từng nói, ma vật giỏi nhất dụ hoặc nhân tâm.

Lại qua một đoạn thời gian, cậu cùng đại sư huynh xuống núi. Mà ngay đêm đó, cậu lần đầu tiên niếm được hương vị máu tươi.

Không phải là vị máu của ác lang từng bị cậu chém giết, mà là máu người.

Tại khoảnh khắc cậu phá tan kết giới, tựa hồ có một luồng sức mạnh luôn bị giam cầm trong cơ thể cậu vô cớ bừng tỉnh. Thôn dân đầu tiên xuất hiện trước mắt, bị cậu phất tay xé thành mảnh nhỏ, máu tươi khiến cậu hưng phấn, tất cả vật sống cản đường của cậu đều hoá thành mưa máu đầy trời.

Sức mạnh mà ngay bản thân cậu cũng không tưởng tượng được, luồng sức mạnh này khiến cậu run rẩy, nhưng cũng khiến cậu sung sướng. Cho đến sau khi tiêu diệt được nữ quỷ, nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của sư huynh trước khi hôn mê, mới khiến cậu hơi thanh tỉnh một chút. Hồi phục tinh thần nhìn lại, chỉ thấy tay chân đứt đoạn la liệt trên mặt đất, máu tươi đầm đìa. Cậu không dám tin, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi mà bản thân đã cướp đi quá nhiều mạng người như vậy.

Cậu run rẩy sợ hãi, không biết phải đối mặt với sư huynh như thế nào, không biết phải giải thích thế nào. May là sau đó sư huynh cũng tin lời cậu, không có tìm hiểu thêm, hơn nữa còn che dấu giúp cậu trước mặt sư tôn.

Lần đầu tiên cậu cảm kích đại sư huynh.

Nhưng vì sao… lúc đó cậu lại đột nhiên biến thành một người khác?

Lăng Chiêu không dám nhớ cặn kẽ, cậu nhớ sư huynh từng chất vấn cậu, có phải từng tự ý xông vào cấm địa. Giờ nhớ lại, chẳng lẽ chỉ cần vào cấm địa đó thì sẽ chịu ảnh hưởng của ma vật, biến thành hiếu sát tàn nhẫn? Mà ma vật kia, vì sao lúc nhận ra cậu đã giết người, đã nếm thử mùi vị của máu tươi, lại cười đến sung sướng?

Chẳng lẽ cậu… thật sự có quan hệ gì đó với ma vật kia sao?

Lăng Chiêu càng nghĩ càng sợ, hối hận lẽ ra cậu không nên tự ý xâm nhập cấm địa, không nên bị ma vật mê hoặc, suýt nữa mất đi bản tính.

Sau này, sau này nhất định không bao giờ gặp ma vật nữa!

Lăng Chiêu thầm phát thề, cố gắng trấn định, từ từ chìm vào giấc ngủ.



Hôm sau, Lăng Chiêu rời giường vào sáng sớm, lúc đi qua phòng sư huynh, do dự một lát, muốn vào thăm hỏi, lại sợ sư huynh còn đang nghỉ ngơi, không dám quấy rầy. Trùng hợp cậu gặp một vị sư huynh khác đang bưng chén thuốc đến, liền đứng ở một bên, chờ vị sư huynh nọ đẩy cửa vào, thì theo sau hắn vào.

Lăng Hoa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt. Nhìn thấy cậu, hơi hơi ngẩn người, Lăng Chiêu hơi chút xấu hổ, hình như đây là lần đầu tiên cậu bước vào phòng đại sư huynh.

Cũng may sư huynh không nói gì, miễn cưỡng ngồi dậy, uống thuốc xong, lại nằm xuống giường. Vị sư huynh nọ ngồi nói chuyện với Lăng Hoa một lát, Lăng Chiêu chỉ cúi đầu đứng một bên, chờ đến khi vị sư huynh nọ bưng chén thuốc không chuẩn bị rời đi, thấy Lăng Chiêu còn ngơ ngẩn đứng yên, không khỏi nhìn cậu kì quái: “Tiểu sư đệ… có gì muốn nói với đại sư huynh?”

Lăng Chiêu mím chặt môi, một lát sau, hơi hơi gật đầu.

Sư huynh không khỏi bật cười, vươn tay vỗ vỗ vai Lăng Chiêu: “Đều là sư huynh đệ đồng môn, chẳng lẽ tiểu sư đệ còn ngượng ngùng? Được rồi, ta đi trước, ngươi ở lại trò chuyện với đại sư huynh đi”

Trong lòng hắn cũng biết tiểu sư đệ này xưa nay không thân cận với đại sư huynh, có lẽ là sau lần xuống núi này, quan hệ giữa bọn họ đã cải thiện, nên cậu muốn đến nhìn thương thế của đại sư huynh, lại ngượng ngùng sợ mất mặt mũi. Thật là, đại sư huynh cũng không phải là người nhỏ nhen, lần này y bị trọng thương như vậy, mà tiểu sư đệ lại không hao một cọng tóc, có thể thấy đại sư huynh bảo hộ cậu rất chu đáo. Có khúc mắc gì, sớm cởi bỏ cũng tốt, nghĩ như vậy, liền cười cười liếc nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó đẩy cửa rời đi.

Vị sư huynh kia vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Lăng Chiêu và Lăng Hoa. Nhất thời Lăng Chiêu cũng không biết phải nói gì mới tốt, một lát sau, mới nhăn nhó mở miệng: “Sư huynh… đỡ hơn chưa?”

Lăng Hoa cũng không ngờ Lăng Chiêu sẽ đến thăm y, dù sao bao nhiêu năm qua, hai người chẳng mấy khi nói chuyện. Thấy Lăng Chiêu không tự nhiên như thế, không khỏi thở dài, thì ra bọn họ đã xa lạ đến như thế rồi. Chỉ đành đáp lời: “Không đáng lo, điều dưỡng mấy ngày là tốt rồi”

Lăng Chiêu cúi đầu: “Đa tạ sư huynh… không nói với sư tôn ta…”

Lăng Hoa biết cậu ám chỉ chuyện gì, hơi hơi lắc đầu, nói: “Không cần cảm ơn ta, ta chỉ không muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp thôi” Ngừng một lát, lại nói, “Ngươi… thật sự không nhớ được chút gì về đêm đó sao?”

Thân thể Lăng Chiêu hơi hơi run rẩy, nặng nề gật đầu: “Thật là không có ấn tượng gì” Hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, vội vàng nhịn xuống, thanh âm hơi run: “Có phải sư huynh… cảm thấy ta, rất đáng sợ?”

Lăng Hoa thấy sắc mặt cậu sợ hãi, cảm thấy không nỡ, biết tính tình tiểu sư đệ này trước nay cao ngạo, có bao giờ từng hiện ra bộ dạng yếu đuối như thế trước mặt người khác, ngữ điệu không khỏi mềm xuống, “Ngươi là sư đệ của ta, sao ta lại sợ ngươi?”

Lăng Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn y.

“Yên tâm, ta sẽ không đề cập chuyện đêm đó với bất kì ai” Lăng Hoa tránh đi tầm mắt cậu, hơi hơi khép mắt, “Sau này ngươi nên tu luyện tâm kinh nhiều hơn, tự nhiên sẽ không… xuất hiện tình hình như vậy nữa”

Lăng Chiêu không nói gì, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: “Sư đệ hiểu được, đa tạ đại sư huynh đã dạy bảo”

Lúc này, cậu thật lòng cảm kích sư huynh. Nếu lần này người xuống núi với cậu không phải là đại sư huynh, mà là một sư huynh khác, bị cậu đột nhiên mất khống chế doạ đến, còn có thể được như đại sư huynh, che dấu thay cậu? Có phải sẽ xem cậu là quái vật, vội vàng bẩm báo cho sư tôn không?

Cậu vẫn cho là đại sư huynh lãnh đạm với cậu, hoàn toàn không quan tâm đến cậu. Nhưng khi gặp nguy hiểm, đại sư huynh lại đẩy cậu ra trước tiên, gặp biến không sợ, xem cậu là sư đệ của y.

Chẳng sợ cậu sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ, đại sư huynh cũng sẽ không nhìn cậu bằng đôi mắt khác thường.

Vừa nghĩ đến bản thân suýt nữa không kháng cự được sự dụ hoặc của ma vật, nhiều lần tự ý xâm nhập cấm địa, Lăng Chiêu không khỏi vừa hối hận vừa hổ thẹn. Thầm nghĩ nếu đại sư huynh đã tin cậu như vậy, cậu liền không thể cô phụ sư huynh, ngày sau nhất định không bao giờ đến gần cấm địa nữa.

Ngẩng đầu, còn muốn nói gì, lại thấy đại sư huynh đã nhắm mắt, hình như đang ngủ.

Cũng đúng… bị thương nặng như vậy, sư huynh nhất định cần nghỉ ngơi nhiều. Lăng Chiêu không dám quấy rầy hắn nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Nghe được tiếng bước chân đi xa, Lăng Hoa mới mở mắt, yên lặng thở dài, nhíu chặt lông mày.

Tuy y che dấu chuyện tiểu sư đệ đại khai sát giới trước mặt sư tôn, nhưng lo lắng và nghi ngờ trong lòng y vẫn chưa biến mất. Dù sao trong người tiểu sư đệ vẫn chảy dòng máu của ma vật, ma tính không thể trừ tận gốc, lần này đột nhiên mất khống chế, liền tàn sát cả thôn. Vạn nhất lần sau lại không không chế được…

Y không dám tưởng tượng tiếp…

Sau này, y nên để tâm đến tiểu sư đệ nhiều hơn.

Mối hoạ ma vật này, Lăng môn không thể chịu nổi lần thứ hai.