Ngộ Phật

Chương 46: Mộ u tổ




“Tôi thực sự không nói dối đâu, tôi chỉ tình cờ có được một lá bùa truyền tống cự ly ngắn đấy thôi!” Gã khô gầy bị trói gô dưới đất, Giang Trừng đạp lên mặt gã, mũi kiếm lấp lánh ánh vàng cách mắt lồi chưa đến nửa ngón tay.

“Ồ? Thế à?” Giang Trừng dứ dứ kiếm đến gần, như cười như không, “Vậy mi nói thử xem, nơi này cách chỗ sư tỷ ta xa không, và ta phải làm sao mới ra ngoài được?”

“Không xa không xa!” Gã thở dốc, giọng thấp tha thấp thỏm, “Đây là nơi ẩn náu của tôi, cách chỗ ban nãy không xa, chỉ ở ngay dưới đất thôi, tôi, tôi chỉ ngài cách ra ngoài, ngài tha cho tôi nhé!”

Giang Trừng cười hiền, đứng thẳng dậy, nhấc kiếm lên. Thấy mũi kiếm nguy hiểm rời xa mắt mình, gã gầy thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, gã cảm nhận cơn lạnh đến từ trán mình, chẳng kịp thốt một lời đã vong mạng.

Giang Trừng từ tốn rút kiếm ra khỏi trán gã, chùi giọt máu sơ ý vẩy vào tay, “Đã biết đây là đâu thì cần gì mi chỉ, ta tự ra ngoài cũng xong vậy.”

Dò xét kỹ cái xác này, thấy một con rắn mối đỏ thẫm xấu xí bò ra từ miệng xác, Giang Trừng trào dâng cảm giác không lành, cô thận trọng giết chết con rắn mối, cân nhắc một hồi lại nhóm lửa đốt trụi xác chúng, bấy mới ngẩng đầu quan sát kỹ căn phòng tối này. Bốn bức tường và nền nhà đầy những vết máu đã xỉn màu, hợp lại thành một đại trận.Read more…

Giang Trừng không nghiên cứu nhiều về trận pháp, nhưng nhìn sơ vài lần cũng rõ công dụng của những trận pháp này – Chúng dùng máu tươi của trinh nữ làm mực, dùng máu tươi ngập tràn oán niệm của những cô gái đã chết trong đau khổ làm sơn, qua một thời gian dài, cả căn phòng sẽ trở thành tụ âm trận, rất nhiều yêu thú đặc biệt và tu sĩ luyện oai môn tà dạo thích hấp thụ thứ âm khí này.

Giang Trừng nhìn bao quát căn ám thất này, mắt lộ vẻ tàn khốc, âm khí nơi đây vô cùng nồng nặc, không ít phụ nữ đã phải bỏ mạng, gã tu sĩ này tu vi không cao, chẳng rõ đã dùng thủ đoạn sai trái gì để hại bao nhiêu người như vậy.

Bóng kiếm lấp lóe, ánh vàng đậm thêm, Giang Trừng tỉ mỉ hồi tưởng lại nội dung những quyển sách trận pháp mà mình đã đọc, lần lượt thi triển các loại trận pháp phá hoại được liệt kê trong đấy, xong đâu đó, ám thất đã sụp già nửa. Vài bận như thế, mắt trận nhầm nhọt như nào lại bị một người ngoài nghề như Giang Trừng phá được thật.

Sau khi đâm lút vào tường, Giang Trừng chỉ thấy kiếm mình như chạm phải một trái tim đang đập, cô nhanh chóng chém nát thứ ấy, chẳng ngại ngần gì. Ngay lúc đấy, một luồng gió tà rỉ ra từ vết nứt trên tường, tạo thành một cơn lốc xoáy khổng lồ hướng lên, khiến cả căn phòng lắc lư.

Sau cú rung chuyển mạnh, trên nền tuyết trắng bỗng xuất hiện một cái hố khổng lồ, gió tà bốc lên, lúc rời khỏi lòng đất, cơn gió bạo liệt thoắt đã trở nên dịu dàng, sau trót tản mác giữa băng tuyết tinh khôi lạnh giá.

Cùng rời lòng đất với gió tà, Giang Trừng như nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng, như khóc tựa than của các cô gái vấn vương trong gió, chúng quanh quẩn giữa tầng không, chốc lát dần tan biến. Giang Trừng bấy mới phát hiện vì cách mình dùng để rời ám thất quá bạo lực, thành thử nơi ra và lối vào lại không phải là một.

Cực Bắc nơi nao cũng tuyết lấp băng che, đồng nghĩa với việc quang cảnh đâu đâu cũng từa tựa, không có lấy một cái mốc, vậy, đây là chốn nào?

“Mong về rồi không bị chị hai ‘rủa’ cho một trận.” Giang Trừng nhủ thầm, lấy một tờ giấy trắng ra gấp làm ba, cách không phác một linh tự vàng vào giấy, khép môi nhẩm khẽ hai câu, sau cùng điểm một ngón tay lên nó, lệnh: “Đi!”

Giấy trắng dập dềnh phất phơ, rốt lại rơi xuống tuyết.

Nhẽ nào vì không thường xài mà cô lại nhầm nhọt cả những thuật pháp đơn giản kiểu tìm người tìm đường này? Nếu để sư tổ dạy mình biết được, cô sẽ bị dần nhừ tử một trận mất. Giang Trừng câm lặng ngó tờ giấy trắng im lìm nọ, gãi mũi nhặt lên thực hiện lại các công đoạn ban nãy. Nhưng sau cả chuỗi động tác, giấy trắng vẫn rơi xuống đất, chẳng nể nang ai.

Giang Trừng cầm giấy săm tới soi lui, thử thêm vài thuật pháp đơn giản giống thế, rốt vẫn hoàn công cốc. Thôi được, vấn đề không phải là cô, mà là nơi này.

Nhưng nơi này thì có gì không ổn? Giang Trừng bỗng nhớ lại hôm trước đi ngang đâu đó, nhị sư tỷ chõ ra xa, bảo đấy là tuyệt vực Cực Bắc, hạn chế rất nhiều khả năng của tu sĩ, tốt nhất đừng đến gần. Thế cho nên, áng theo công thức dìm-là-chìm thường thấy, cô đã đặt chân đến cái vùng tuyệt vực đó rồi?

Bầu trời Cực Bắc có gió thốc lạnh vốn không ngự kiếm nổi, giờ lại thêm các loại thuật pháp tìm đường mất linh, Giang Trừng không biết phải đi đâu về đâu, giương mắt nhìn quanh, mờ mịt.

“Thôi, cứ bừa một hướng vậy.” Dứt lời, Giang Trừng tung giấy lên trời, một cơn gió vừa khéo lướt đến, cuốn nó về phía tay phải cô.

“Quyết định thế nhé, bên phải.” Giang Trừng nhởn nhơ nhè hướng đấy mà đi. Được một lúc, cô phát hiện một tảng đá sừng sững khổng lồ. Tảng đá này khổng lồ đến mức nào ư? Khổng lồ đến mức mọi nét trong hai chữ “U Tổ” khắc trên nó đều to hơn Giang Trừng.

Đứng dưới ngẩng đầu ngó lên, Giang Trừng đánh giá độ quen tai của hai chữ U Tổ này, vắt óc một lúc, cô rốt đã tìm ra tư liệu về U Tổ, đây là nhân vật của mấy vạn năm trước, một tu sĩ hết sức đáng gờm. Tư liệu về vị này cực ít, vì mốc thời gian đã quá xa xôi, rất nhiều việc đã không thể kiểm chứng được nữa, Người chỉ để lại một huyệt mộ thần bí.

Những quyển sách mà Giang Trừng đọc không đề cập đến vị trí của mộ U Tổ, tu sĩ thường cũng chỉ biết có một nơi như thế chứ chẳng rõ tọa độ cụ thể, nào ngờ nó lại ở Cực Bắc.

Giang Trừng chắc mẩm rằng đây là mộ U Tổ, thứ chỉ có thể biết qua các ghi chép lại thực sự hiển hiện trước mắt thế này không khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ diệu, cô bất giác lượn hai vòng quanh tảng đá khổng lồ ấy, ra chiều thích thú.

Cũng chính vì đánh vòng như thế, Giang Trừng mới phát hiện một mảng đỏ sẫm bắt mắt được phủ bởi lớp tuyết trắng mỏng ngay sau tảng đá. Ngồi xổm xuống gạt nhẹ lớp tuyết ra, Giang Trừng nhón một hạt băng nhuộm đỏ lên ngửi thử.

Dường như máu này còn mới… Đang suy nghĩ, Giang Trừng chợt nhận thấy một cơn xung động linh lực kỳ lạ, cảm giác này rất không lành, cảm nhận được hơi thở ấy, một thứ gì đó cơ thể cô như đang sôi trào. Giang Trừng giật thót, tức khắc náu mình vào mé bên tảng đá, bắt cả quyết ẩn thân, giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.

Rất nhanh sau đó, bề mặt tảng đá rắn chắc ấy lăn tăn gợn sóng, cứ như mở một cánh cửa, một bóng đen tanh nồng những máu lảo đảo xuất hiện.

Ngay lúc ấy, Giang Trừng đã lờ mờ nhận ra bóng đen này là một ma tu, mùi của gã khiến cô khó chịu.

Giang Trừng vốn không muốn nảy nòi thêm việc, kẻ có thể hành sự ở chốn này, lại còn dính tới ma tu thì chẳng phải hạng đơn giản gì, cô còn phải tìm nhị sư tỷ, nếu rắc rối không rớ đến cô thì cô cũng chẳng ưa dây vào.

Nói thì nói vậy chứ lúc trông thấy thứ mà bóng đen kia đang cầm trong tay, mắt cô bất giác thít lại, tất cả suy nghĩ bị vứt ra sau đầu. Trên tay ma tu bóng đen là một chuỗi vòng bồ đề mà Giang Trừng vô cùng quen thuộc, và cả mảnh vải trắng rách bươm vấy máu rõ đã được xé từ áo ra.

Đấy là vòng tay và vải áo rách của đại sư! Giang Trừng hoảng đến mức suýt đã nhảy tót dậy, nhưng phản xạ có điều kiện được trui rèn qua vô số lần sinh tử trong hắc thất đã giúp cô giữ bình tĩnh. Nhanh chóng nén mọi tâm tình, Giang Trừng lợi dụng địa hình lén tiếp cận bóng đen, kết liễu gã ma tu rõ đã trọng thương kia bằng nhát kiếm nhanh nhất của mình.

Trước đó, ma tu bóng đen này đã bị thương không nhẹ, nỏ mạnh hết đà, cộng thêm việc Giang Trừng chọn thời cơ cực chuẩn – khi gã vẫn còn mắc nửa người trong cửa sóng, một chiêu đắc thủ.

Ma tu bóng đen suýt thành công lại bị một kẻ vừa-gặp-đã-giết chém thành hai nửa, huyết dịch đen đặc bắn tung tóe, Giang Trừng lại bồi thêm một kiếm, chặt bàn tay cầm vòng và vải của gã, cô vừa đón lấy bàn tay nọ, vừa đá cái xác ra.

Chính lúc đấy lại có biến, ma tu bóng đen đáng ra đã chết kia dù chỉ còn lại nửa cơ thể cũng vẫn vùng vẫy xoay người, định giành bàn tay rời kia với Giang Trừng. Giang Trừng đang thất thần vì chuỗi bồ đề mình vừa cướp được, thấy hành động của gã bèn vô thức lùi tránh ra sau, sau đó, cô và bàn tay đứt kia lún vào gợn sóng mà ma tu vừa ra khi nãy, mất tích.

Lần thứ hai trong ngày không kịp đề phòng đã bị truyền tống đến chốn lạ lùng, Giang Trừng đã bình tĩnh lắm rồi, mặc kết cục của gã ma tu hấp hối lại còn phản công không thành kia, cô quan sát nơi mình đang ở vài lượt – một động đá không người. Hấp tấp rà soát, biết không ai bị chôn ở đây xong, cô vội kiểm tra bàn tay đứt của ma tu.

Bàn tay ấy đầy những lỗ nom như bị ăn mòn bởi chuỗi vòng bồ đề, chỉ có chỗ quấn bằng vải trắng là đỡ hơn một chút. Giang Trừng cẩn thận tách chuỗi hạt bồ đề ra khỏi bàn tay nọ, quan sát kỹ một lượt, lần nữa khẳng định đấy là vòng tay của đại sư.

Còn vải trắng quấn bồ đề sờn cũ bình phàm, Giang Trừng đưa lên mũi ngửi thử, ngoài mùi máu tanh ra thì còn hương thông hòa quyện cùng hương đàn nhàn nhạt. Chắc chắn là của đại sư, Giang Trừng cau mày nhìn từng chấm máu vương trên vải và vòng, nhẽ nào đại sư gặp chuyện rồi?

Nhưng một người có vẻ kham nổi mọi chuyện như đại sư, sao lại bị gì được?! Giang Trừng không tin. Siết mảnh vải nọ, cuối cùng cô đeo chuỗi bồ đề vào tay, cho mảnh vải dính máu kia vào ngực áo.

Ma tu kia bước từ đây ra, lại còn cầm cả đồ của đại sư, vậy đại sư phải ở đây mới đúng. Nếu cô không lầm thì chốn này là mộ U Tổ, trước đó đại sư từng bảo mình phải đi đâu đấy, chẳng lẽ là đây?

Giang Trừng quan sát động đá, không thấy chỗ khác lạ, đi ngoài mười bước, động đá chỉ cao tầm một người rộng rãi hơn, rốt đã để lộ một lối ra nửa vòm cung.

Ra khỏi động đá, thứ xuất hiện trước mặt Giang Trừng là một đồng bát ngát lau cao ngang người, qua hết đồng lau là một cái hồ mênh mang khói sóng. Trời trong mây trắng, núi biếc nước xanh, giữa đồng lau là vài con chim nước thảnh thơi vung cánh. Nơi đây sống động chừng như một thế giới khác.

Giang Trừng bước xuống thềm đá, len vào đồng lau.

“Leng keng ~”

Tiếng lục lạc bỗng vang lên khiến Giang Trừng bắt đầu cảnh giác, ngay sau đó cô đã thấy một bóng trắng nửa trong suốt nhẹ nhàng lướt qua trước mặt. Đấy là một cô gái với nụ cười rạng rỡ, nàng chạy đôi bước lại dừng, xoay người vẫy tay, cất giọng trong veo: “Chúc Tức ngơ ngẩn ~ Sao chàng lại chậm thế kia, nhanh lên!”

Giang Trừng nhìn về phía cô vẫy tay, thấy một nhà sư trẻ tuổi mặc áo tăng với mái tóc trắng buông dài đang từ tốn lướt giữa đồng lau, ngọn lau trắng tinh khôi phất qua đôi mắt hàng mi dịu dàng ấy.

Hai người này đều nửa trong suốt, nom như không trông thấy Giang Trừng, cùng bước đến bên hồ.