Ngộ Xà

Quyển 1 - Chương 15




Editor: Phác Hồng

Từ trước đến nay, đón dâu vốn là chuyện đại sự, trong nhà có thêm một người, trên gia phả viết thêm một cái tên, thật sự là một bầu không khí náo nhiệt. Nhưng, nếu người lấy vào là thiếp thì lại ra chuyện khác. Dùng kiệu nhỏ nâng vào theo cửa hông, không cần phải bái thiên địa cha mẹ, tân nương phục sắc hồng nhạt được đưa vào phòng, sau đó viên phòng, cũng không cần danh phận chính thức.

Thời điểm nạp thiếp, Trầm Thanh Hiên đang cùng thân nhân uống rượu ở trong sảnh. Vì là ngày sinh thần nên không tránh khỏi uống nhiều vài chén, lại ăn thêm một bát mì trường thọ do mẫu thân tự mình xuống bếp nhào nặn. Nhị nương đứng ở phía sau Trầm mẫu thường xuyên châm rượu cho mọi người, một bữa tiệc nhỏ tận đến hai canh giờ mới tán. Sau đó, mọi người dời đến hậu viện nghe hí, đến khi tận hứng thưởng tiền cho hai người diễn trò mọi người mới lần lượt tán đi như điểu.

Trầm Thanh Hiên trái lại tinh thần không tệ. Y nghe hết hí kịch mới lững thửng nhảy ao bơi lội một trận, gọi tiểu tư trèo cây hái xuống ít trái, y ôm vào ngực, một bên nhâm nhi cho tỉnh rượu, một bên nhàn nhã ngắm trăng.

Trầm Thanh Hiên gặm trái cây được một nửa mới chợt nhớ đến, hôm nay là ngày y nạp thiếp.

Một loạt náo nhiệt xảy ra, y liền đem việc này bỏ ra sau đầu.

Trầm mẫu cũng uống nhiều hai chén, say đến bất tỉnh trước khi hồi phòng. Bà chưa từng nhắc nhở y, có lẽ vốn nghĩ chuyện viên phòng cũng không cần đến mẫu thân nhắc nhở.

Trầm Thanh Hiên ăn hết trái cây, vứt hột sang một bên, y gọi tiểu tư đưa mình trở lại trong viện.

Lăn y đi sát theo tường phòng hỏa, vừa đước nửa đường chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng thét to, tiếng nói thanh thúy lộ rõ mười phần anh khí: “Ngươi… lão yêu này mau giao vật ấy cho ta!”

Trầm Thanh Hiên sửng sốt, vẫy tay ý bảo dừng lại, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài tường, chỉ nghe được giọng nam mười phần anh khí lúc nãy, vừa phì phì thở vừa hô: “Dựa vào cái gì nói vật kia là của ngươi? Đó là của sư phó truyền cho ta, ngươi nói là của ngươi liền là của ngươi sao? Ta xưa này còn chưa thấy qua tên nào không nói lí lẽ như ngươi!”

Trầm Thanh Hiên đang hoài nghi lão yêu trong miệng người này có thể là Y Mặc hay không, bỗng một tiếng động mạnh do binh khí va chạm cắt qua không khí truyền tới tai Trầm Thanh Hiên. Y trở nên căng thẳng, không muốn quay về viên phòng, sai người đi sát theo tường phòng hoả, mở cửa ra nhìn.

Vườn Trầm gia diện tích hơn mười dặm, bên ngoài tường là phố xá, sắc trời đã tối, trên đường vắng người qua lại, tiểu tư cầm đèn lồng cũng theo y ra xem náo nhiệt, đứng ở hai bên.

Trầm Thanh Hiên nương theo ánh sáng từ đèn lồng, chỉ thấy một đạo nhân thoạt nhìn trẻ tuổi đứng cách đó không xa, trước ngực là gương đồng vẽ hình âm dương, tay hắn đang cầm trường kiếm, kiếm phong hùng hổ chỉ thẳng vào trước ngực người còn lại.

Người nọ, đúng là Y Mặc.

Không hiểu hắn vì sao xuất hiện ở đây lại còn dây dưa cùng đạo sĩ không biết từ đâu chui ra này.

Trầm Thanh Hiên nháy mắt, tiểu tư lanh lợi lập tức đi đến phía trước, vái một cái mới bắt đầu pha trò giảng hòa: “Hai vị đại gia, các ngươi ở đây làm chi? Muốn đánh cũng nên xa một chút, đừng đánh ở trước cửa Trầm gia, nếu lỡ xảy ra án mạng, chẳng phải trong phủ sẽ bị liên lụy sao? Cách đây không xa chính là quan gia, các ngươi cũng không sợ bị bắt sao?”

Trầm Thanh Hiên lông mày khẽ nhấc, nghĩ thầm kẻ này thật biết ăn nói, đáng tiếc là hai kẻ kia đều là người không sợ sinh chuyện. Tiểu tư này còn cần phải hảo hảo rèn luyện nhãn lực.

Đạo nhân kia trông thấy Trầm Thanh Hiên đang ngồi ở ghế, sửng sốt một chút liền vội thu kiếm, cái đầu xanh xanh ngây ngốc chạy lại, đĩnh đạc hỏi: “Ngươi là chủ nhân của phủ này?”

Trầm Thanh Hiên đương nhiên không lên tiếng trả lời, tiểu tư bên cạnh thay chủ tử đáp: “Đây là đại thiếu gia nhà ta.”

“Nga nga, ngươi chính là Trầm đại thiếu gia?” Đạo nhân bộ dạng chỉ vừa mười tám mười chín tuổi, hắn tuổi trẻ bồng bột, trên mặt lộ ra một chút ngu muội, nói thêm một câu cho hết lời: “Chính là người bị liệt? Di, ta thấy bộ dáng không phải thật tốt sao, còn có thể ngồi dậy, tê liệt cũng không thật trầm trọng đi.”

Trầm Thanh Hiên bĩu môi, khóe mắt quét đến Y Mặc đứng ở phía xa, ý là, ngươi xem ngươi toàn gặp phải những loại người quái gở gì.

Trầm Thanh Hiên thầm bất mãn nhưng vẫn nhìn đạo nhân cười cười, lại làm một cái động tác với tiểu tư, hắn vội vàng cúi thấp thân nói: “Thiếu gia nhà ta muốn mời nhị vị vào trong phủ uống trà, nếu có điều gì hiểu lầm, cũng nên ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, đừng ở trên đường đánh đánh giết giết a.” Cuối cùng, tiểu tư còn bồi thêm một câu: “Hôm nay là sinh thần thiếu gia nhà ta, lại còn là ngày hỉ, cưới vào một di nương, không bằng hai vị buông ân oán, vào trong uống chén rượu mừng.”

“Ai, sinh thần của ngươi?” Đạo nhân trẻ tuổi hơi chút ngạc nhiên, gãi đầu ngượng ngùng vì lỗ mãng khi nãy, rồi như nhớ đến cái gì hắn nhìn đến Y Mặc đứng bên kia, oán hận trừng mắt một cái, mới quay sang nói với Trầm Thanh Hiên: “Cũng tốt, ta nghe nói Trầm gia từ trước đến nay phúc hậu, hôm nay nếu đúng là ngày hỉ của thiếu gia, cũng không nên làm chuyện mất hứng, “Này…” hắn thét một tiếng thật to về phía Y Mặc, “Ta nghe nói Trầm gia từ trước đến nay công cao đức dày thấu tỏ đạo lí, không bằng ân oán của ngươi và ta nhờ họ phân giải một chút, luận ra một cái công bằng. Cũng không cần phải động thủ, được không?”

Y Mặc đứng ở chỗ kia, không biết là suy nghĩ những gì, mới chậm rãi gật đầu đi tới.

Đạo nhân nói với Trầm Thanh Hiên: “Làm phiền Trầm công tử cho chúng ta một cái công bằng.”

Trầm Thanh Hiên không biết nên khóc hay cười, công bằng? Xét công bằng cho hắn và Y Mặc? Cuộc đời vốn đã nghiêng lệch, còn có đạo lí công bằng? Tuy vậy, y vẫn gật đầu, làm động tác mời hai người vào phủ.

Tiểu tư giúp y đẩy lăn y còn lắm mồm quay lại, nhỏ giọng hỏi đạo nhân, vì sao ngươi gọi hắn là lão yêu quái? Rõ ràng là một người khí độ bất phàm.

Đạo nhân dùng giọng căm hận nói: “Người gì chứ, chính là lão yêu quái!” Lời nói chắc như đinh đóng cột nhưng lại chen nhiều cảm xúc nên không ai chịu tin.

Trầm Thanh Hiên dẫn hai người đến tiểu viện, dừng tại lương đình lục giác, bày ra ít hoa quả cùng điểm tâm, châm thêm một bầu rượu nóng. Một bữa tiệc nhỏ hiện ra dưới ánh trăng thanh lãnh.

Trầm Thanh Hiên ngồi ở ghế chính, Y Mặc cùng đạo nhân ngồi phía đối diện. Đạo nhân thường hay giương mắt hung hăng trừng hắn mà trên mặt Y Mặc luôn một vẻ mây đạm phong khinh, che giấu cảm xúc.

Trầm Thanh Hiên đợi tiểu tư bày sẵn thức ăn thì bảo hắn lui ra ngoài, tự mình rót rượu cho hai người trước mặt, trước là kính rượu, hai người cũng nâng chén lên uống, một tuần rượu qua đi, Trầm Thanh Hiên làm động tác xin mời với đạo nhân, chờ hắn nói chuyện.

“Tại hạ họ Hứa, Hứa Minh Thế, đạo sĩ phái Thanh Vân ở núi Thanh Vân.” Hứa Minh Thế kể lại ngắn gọn ân oán lúc trước của hắn cùng Y Mặc, chuyện là vài ngày trước Y Mặc có xuống núi lấy mất bảo bối của đạo quan, hắn liền xuống núi một đường theo đến, vất vả một tháng mới đến đây tìm được Y Mặc.

Hứa Minh Thế chỉ thẳng vào Y Mặc, chuẩn xác nói với Trầm Thanh Hiên: “Đừng nhìn hắn lúc này mặt người dáng người, thực tế chính là yêu quái, mà còn là loại yêu quái trộm cắp chuyên nghiệp!”

Trầm Thanh Hiên nghe được vậy, đầu tiên là nghiêm túc gật đầu, sau nhịn không được liền cúi thấp đầu, không tiếng động bật cười.

“Trầm công tử, ngươi không tin ta sao?” Hứa Minh Thế thấy y cười rõ ràng như vậy, cho là mình bị sỉ nhục, vẻ mặt lập tức đỏ bừng.

Trầm Thanh Hiên khẽ cắn môi, nghĩ một chút mới mở miệng lên tiếng: “Hắn là yêu quái, ngươi không thu phục được hắn thì thôi, sao còn mang tới chỗ ta đòi lại công đạo? Ngươi không sợ hắn sinh lòng xấu xa, hại một người xử công bằng như ta sao?”

Hứa Minh Thế ngây ngốc nhìn y một hồi, “A” một tiếng kêu lên: “Ngươi có thể nói? Không phải mọi người đều nói ngươi câm điếc sao?”

“Mới khôi phục cách đây không lâu, là bọn họ không biết thôi.” Trầm Thanh Hiên thản nhiên đáp, lông mày khẽ nhướng, giọng nói thật ôn hòa: “Ta muốn gây bất ngờ cho người thân, thật mong đạo sĩ chớ lan truyền ra ngoài.”

Hứa Minh Thế vẫn là bộ dạng ngạc nhiên, vội vàng gật đầu: “Ta biết, ta biết.”

“Được ” Trầm Thanh Hiên mày cong cong cười, lập tức trở lại đề tài: “Ngươi vừa nói những gì?”

“Hại người… hại người. A, không phải, yêu quái này tuy là yêu quái nhưng không có yêu khí, thoạt nhìn hắn cũng sắp tu thành tiên rồi, sẽ không hại người.”

“Thật vậy?” Trầm Thanh Hiên vẫn cười tủm tỉm “Ngươi muốn thu hắn lấy lại bảo vật của ngươi, giờ lại muốn thả hắn.” Bỗng như chợt hiểu, y lại nói: “Nghĩ không ra do ngươi bản lĩnh thấp kém mới không thu phục được hắn?”

Vốn dĩ Hứa Minh Thế từ nhỏ lớn lên trong đạo quan, lòng dạ ngay thẳng, thật sự đơn thuần, sao có thể nghe ra được ý đùa trong lời nói của Trầm Thanh Hiên, không nhận ra được là y đang giỡn, mới vội vàng nói: “Nếu nói về bản lĩnh thông thường, ta thật sự không thu được hắn nhưng nếu dùng pháp bảo của tổ sư lưu lại thì xác định là có thể thu hắn, nhưng mà…”

“Nhưng cái gì?”

“Là có thể khiến hắn… hôi phi yên diệt. Ta là người tu đạo, chúng sinh đều ngang hàng, hắn cũng không phải yêu quái hại người nên ta không muốn dùng đến…” Nói tới đây, Hứa Minh Thế có chút đắc ý quét mắt đến Y Mặc ngồi yên không nói gì nãy giờ, làm vẻ mặt cứu thế nói: “Này, lão yêu, ngươi đem đồ vật trả cho ta, nếu không ta khiến ngươi hồn phi phách tán, suốt đời không thể siêu sinh!”

Hắn chỉ lo đắc ý một mình, không phát hiện vẻ mặt Trầm Thanh Hiên bắt đầu lạnh xuống. Mà người an tĩnh ngồi nãy giờ, vẫn không nhúc nhích.

Cuối cùng Y Mặc cũng mở miệng, nói một câu ngắn gọn sáng tỏ: “Đó là của ta, vật về nguyên chủ.”

“Nói bậy, rõ ràng sư phụ ta nói, là do một người tặng lão y phục làm từ tơ tằm trân quý, báu vật cứng rắn, thần quỷ bất xâm.” Hứa Minh Thế phân bua “Sư phụ ta mặc y phục này không biết đã thu bao nhiêu quỷ ma yêu quái trên đời, ngươi dựa vào đâu nói đó là của ngươi?!”

“Đó là của ta.” Y Mặc vẫn là câu nói kia.

Trầm Thanh Hiên mở miệng đánh gãy dây dưa giữa hai người, hỏi: “Đó?”

“Bảo y!”

“Da rắn.”

Hai người đồng thời lên tiếng lại hoàn toàn bất đồng.

Trầm Thanh Hiên ngây người một lúc mới hiểu được, ra là trước đó mấy ngày Y Mặc có xuống núi tìm da rắn, hắn ở trong đạo quán, lấy đi trấn quan chi bảo của người ta.

“Xà yêu kia, ngươi nói hưu nói vượn!” Hứa Minh Thế tức giận.

“Ta không nói ngông” Y Mặc lạnh nhạt nói: “Ba trăm năm trước ta suy yếu lột da, lúc đó không thể tra xem da rắn làm sao bị mất. Không biết thế nào lưu lạc đến tay ngươi. Chuyện buồn cười là sư phụ ngươi lại mặc vào xác của yêu quái lại đi chém yêu quái. Không như vậy, ta hà cớ thu lại vật này. Nếu thật sự là chính nghĩa đức dày, ta sẽ đưa lại ngươi, như thế nào?”

“Nói hưu nói vượn, sư phụ ta trảm yêu trừ ma có gì sai!”

“Nhân gian nói, yêu quái có yêu đạo, yêu ma nói, thần tiên có thần tiên đạo, mọi sự hỗ trợ lẫn nhau.” Y Mặc ngắm nghía chiếc cốc bạc khắc hoa trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, không chút để ý nói: “Sư phụ ngươi tự xưng là trảm yêu trừ ma, thực chất là lạm sát thành tánh, một mực chém tận giết tuyệt bất kể thiện ác. Việc làm như thế, có trái với nhân đạo.

Phá hủy quy củ của yêu ma, cũng phá hủy quy tắc của nhân đạo. Cho nên dương thọ hắn ngắn, chưa đến ba mươi tuổi thì đã hết mệnh, ngươi lại bái hắn làm sư phụ, là muốn noi theo hắn?” Một câu cuối cùng, tuy giọng nói vẫn như trước khinh miêu đạm tả nhưng đã ẩn chứa ít nhiều sát khí.

“Noi theo hắn thì sao?” Giống như bị khiêu khích, Hứa Minh Thế vỗ án dựng lên.

“Chính là như ngươi hiện giờ.” Y Mặc lẳng lặng nói.

Âm thanh kiếm phong tuôn khỏi vỏ mạnh mẽ vang lên, nhiễu loạn khuôn viên thanh tĩnh.

“Hôm nay ta sẽ diệt trừ yêu quái nhà ngươi!”

Trầm Thanh Hiên im lặng không lên tiếng, điều khiển lăn y lui về phía sau, nhìn hai người lại như cũ ầm ĩ quấn lấy nhau giao đấu.

Y Mặc chỉ dùng bàn tay, Hứa Minh Thế tuy kiếm hoa chói mắt nhưng vẫn không tiếp cận được hắn. Thân hình hai người đã mơ hồ không rõ, cỏ cây trong viện bị kiếm khí quét qua, tất cả đều ngã rạp, lại thêm lực yêu quái phất qua, trở nên khô kiệt.

Nhưng nãy giờ vẫn không thấy ai đi ra, ngay cả hạ nhân thích xem náo nhiệt cũng không thấy, Trầm Thanh Hiên biết Y Mặc đã triển khai pháp thuật, cách ly thế giới trong sân với bên ngoài. Nghĩ thế y liền phục hồi tinh thần, yên lặng ngồi trên ghế thưởng thức trò vui.

Sau mấy chục hiệp, Hứa Minh Thế rơi vào thế hạ phong, trường kiếm cũng đánh mất, tóc tai bù xù, thần thái chật vật. Y Mặc vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh thản nhiên, như là đang đùa giỡn tràng xiếc khỉ.

Hứa Minh Thế tuy lòng mang chính nghĩa nhưng chung quy cũng là khí huyết thiếu niên. Hắn bị chọc giận liền lấy từ trong tay áo ra một vật gì đó, một tay đặt ở lòng bàn tay, một tay làm mấy cái thủ quyết, mắt nhắm lại miệng thì lẩm bẩm, tất cả đều là chú ngữ.

Y Mặc dừng lại, nhìn vật trong tay hắn khẽ nhíu lông mày. Vẻ mặt thích thú xem trò của Trầm Thanh Hiên rốt cục thay đổi.

Theo lời nói của Hứa Minh Thế, thời điểm y biết có loại pháp bảo khống chế được Y Mặc, y liền suy nghĩ làm sao để hủy đi thứ này. Không vì điều gì, chỉ vì Y Mặc đối tốt với y, đừng nói Y Mặc là một yêu quái không hại người, bất kể hắn là ma, khát máu giết người, y đều phải che chở hắn. Trên đời này có quá nhiều người, nhưng tốt với y chỉ có vài người, càng ít thì càng muốn quý trọng. Chẳng sợ trái với lẽ thường, nghịch với luân lí, sống một kiếp mà ngay cả người muốn che chở cũng che chở không được, sống như thế thì có ích gì?!

Trong phút chốc, Trầm Thanh Hiên hạ thấp thân thể, cả người lệch khỏi lăn y. Y ngả người về phía liên trì, hô to: “Đạo sĩ cứu ta!”

Lá sen trôi nổi, nước gợn lâng lâng. Trầm đại thiếu gia rơi tùm xuống ao.

Tiếng kêu chói tai, âm thanh chấn động trời cao. Trong tay Hứa Minh Thế ngày càng sáng ngời kim quang, hắn nhanh chóng dừng lại, dập tắt trong nháy mắt, không chút nghĩ ngợi tiến tới Trầm Thanh Hiên.

Hứa Minh Thế vừa bắt lấy một tay của Trầm Thanh Hiên. Trong chớp mắt chỉ thấy khuôn mặt trong ao đang nổi trên mặt nước mỉm cười với hắn, nụ cười vừa giả dối lại vô tội, giây tiếp theo Hứa Minh Thế chỉ cảm thấy một cơn đau từ gáy truyền đến, cuối cùng đọng lại trong trí nhớ của hắn là khuôn mặt tươi cười cùng bàn tay cầm chặt hòn đá của Trầm Thanh Hiên.

Y Mặc thi pháp vớt hai người từ trong liên trì ra ngoài. Trầm Thanh Hiên ho hai tiếng, vừa nghiêng người liền vội vàng lật bàn tay kia của Hứa Minh Thế lấy ra Tử Đồng Đỉnh, y bất chấp cả người ướt đẫm, dựa vào mấy khóm sen cạnh ao ngồi dậy liền ném cho Y Mặc: “Ngươi cất kỹ.”

Y Mặc tiếp được, nhìn vật ở trên tay rồi nhanh chóng thu vào tay áo, vẻ mặt như thường

“Thật là một trò hay.”

“Phi.” Trầm Thanh Hiên xì một ngụm, “Còn không đưa ta trở về đổi xiêm y?” Lại nói: “Ngươi mau bỏ pháp thuật, ta muốn gọi người, chuyện còn lại tự ta xử lý.”

Y Mặc đi qua, cúi xuống ôm lấy người, đi đến tiểu lâu gỗ lim trong viện.

Một tay Trầm Thanh Hiên choàng cổ hắn, một tay lau nước trên mặt, mới lau hai cái đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Mau buông ta xuống, đêm nay ta nạp thiếp. Nhìn ngươi như vậy, là muốn biến ta thành thiếp dâng lên.”

Y Mặc cúi đầu, dừng bước nhìn lại người trong lòng ngực, chậm rãi nói: “Thiếp nào ướt sủng toàn thân đều là mùi bùn như vậy, ta bình sinh còn chưa thấy qua.”

Trầm Thanh Hiên thẹn quá thành giận, nhéo đầu vai hắn một cái “Ta không chê ngươi một thân rắn lớn lạnh lẽo, ngươi còn chê ta. Như thế nào, xoi mói ta như vậy là ngươi muốn gả cho ta sao? Ngươi chịu gả cho ta, ta liền dời việc hôn nhân đến sang năm, tam mai lục sính mũ phượng hà phi chuẩn bị thật tốt để cưới ngươi về.”

Y Mặc im lặng một lát, nói: “Miệng lưỡi của ngươi, thật tiếc là nhiều năm như vậy mới nói được.”

Trầm Thanh Hiên giễu cợt một tiếng, Y Mặc lại nói: “Không sao, người trong phòng ngươi, ta đã sớm khiến nàng ngủ say. Có thể an tâm.”

Hai người đôi ba câu qua lại cũng đến được tiểu lâu, Trầm Thanh Hiên nhìn nàng thiếp đang an tĩnh nằm ở trên giường, nhẹ nhõm thở ra một hơi. Chỉ chỗ cho Y Mặc đến lấy xiêm y, vừa thay y phục vừa nói: “Sao đêm nay ngươi lại xuất hiện ở đây?”

“Đến tặng lễ.” Y Mặc nhìn y đã thoát hết xiêm y, lộ ra khuôn ngực đơn bạc tái nhợt, “Sinh thần của ngươi, ta muốn tặng lễ.”

“Là cái gì? Lấy đến đây đi. Aa… Lạnh chết người.”

Trầm Thanh Hiên tháo quần, giãy giụa muốn cởi ra, nhờ ai đó đỡ hộ vòng eo, lòng bàn tay lạnh lẽo khiến y trong phút chốc không thể động đậy. Lời nói cũng dừng lại, bên tai phiếm hồng “Làm cái gì? Đêm nay ngâm nước lạnh lại còn cưới thiếp, cũng không phải động phòng hoa chúc cùng ngươi.”

“Ta mang đến chính là gì đó giúp ích cho việc động phòng hoa chúc nha.” Y Mặc ngồi xổm xuống, kéo quần dài đã ướt sủng của y xuống mắt cá chân, lòng bàn tay ở trên chiếc đùi nhỏ gầy vuốt nhẹ một cái, nhác thấy bên tai Trầm Thanh Hiên càng ngày càng đỏ, hắn mới buông tay ra, đứng đắn giúp y tháo giày, lau sạch nước còn đọng lại trên thân, một lần nữa đổi lại xiêm y, trong động tác khó tránh khỏi chạm phải da thịt, lúc xỏ quần lại vô tình đụng phải vật giữa hai chân Trầm Thanh Hiên. Vòng eo y cơ hồ run lên, trên mặt hoàn toàn chuyển hồng.

Y mở to mắt, nhìn tay hắn di chuyển trên người mình, ngón tay thon dài trắng nõn, các đốt xương rõ ràng phủ lên từng kiện y phục. Vờn quanh thân thể là hơi thở tươi mát mang theo hương vị cỏ cây, lượn lờ ở bên gáy y, ẩm ướt không chịu nổi, chỉ một động tác đơn giản như thế lại khiến y mê hoặc không thôi. Một lúc sau, hạ thân Trầm Thanh Hiên đã một đoàn lửa nóng, run rẩy ngẩng đầu.

Y Mặc lại như không có việc gì, giúp y chỉnh lại trang phục xong thì đứng lên, lấy ra một hộp gỗ nhỏ dài một ngón tay, bên ngoài hộp điêu khắc hoa văn tinh xảo theo lối cổ xưa, không biết là bên trong cất những vật gì. Hắn đưa đến trước mặt Trầm Thanh Hiên còn đang mặt đỏ tai hồng, “Vốn là tặng cho ngươi lễ vật sinh thần, không biết là ngươi đêm nay còn nạp thiếp.”

Trầm thiếu gia hô hấp thật gấp, đưa tay tiếp nhận, thấp giọng hỏi: “Cái gì vậy?”

“Mở ra xem.”

Trầm Thanh Hiên cầm hộp ở trong tay nghiên cứu một lát, rất nhanh đẩy ra nắp hộp, một cỗ hương hoa xông thẳng lên mặt. Đầy ắp hộp là một thứ gì đó giống như dược cao, lành lạnh lại có màu tím, nộn nộn như một hộp đậu hủ sắc tím vậy. Trầm Thanh Hiên nhìn hồi lâu, y dùng đầu ngón tay chấm thử một chút, cũng không biết rốt cuộc là cái gì.

Y đành hỏi: “Đây là gì? Thức ăn sao?”

Đáy mắt Y Mặc tựa hồ hiện lên chút khác thường, im lặng một lát mới nói: “Dùng bên ngoài, không thể uống.”

“Thuốc chữa thương? Cũng không giống, thơm như vậy nhìn giống mỡ cao phiếm mạt một bả.” Trầm Thanh Hiên nói thầm, đoán không được a.

Y Mặc lại nói, “Vốn định đợi tới sinh thần ngươi, tặng cho ngươi dùng.”

Trầm Thanh Hiên ngẩn ngơ, tuy hắn nói trông rất đứng đắn lại không để lộ chút manh mối nào, nhưng trong lời nói ẩn chút gì đó đen tối. Trầm Thanh Hiên nhất thời hiểu ra, “Cạch” một tiếng khép hộp lại, ném sang một bên, “Có người lấy thứ này làm lễ vật sinh thần sao? Vô liêm sỉ!”

“Đã nói là tặng lễ nha.” Y Mặc đi qua, hạ thấp thân dán vào người y, hai người quay mặt về phía nhau, trong ngực sát lại, hắn khẽ thầm thì: “Ngươi có biết lễ… nên là kiểu này, còn nên có “dụng cụ” phối hợp.”

Trầm Thanh Hiên cảm thấy trong đầu ong ong, ngay cả cổ cũng đã thật hồng, ánh mắt tránh né không dám nhìn hắn, chỉ có thể ngẩng mặt trốn, vừa tức vừa thẹn mắng “Ngươi đồ xà hư hỏng! Ngươi… ngươi, ta đêm nay không nên giúp ngươi, nên để đạo sĩ kia thu phục dâm xà nhà ngươi!”

Y Mặc vẫn là bộ dáng như vậy, quét mắt một lượt rồi dừng trên người y, lát sau hắn đột nhiên đứng dậy: “Ta đi.”

“Hả?” Trầm Thanh Hiên không kịp phản ứng.

Y Mặc không nói một lời liền vươn tay, đầu ngón tay vẽ một vòng trên lòng bàn tay, huyết sắc trào ra. Trầm Thanh Hiên cả kinh, y còn chưa kịp nói chuyện đã thấy máu vẫn không theo nét vẽ chảy xuống mà ngưng kết ngay miệng vết thương, dần tụ lại thành một hạt châu, nhỏ cỡ viên đạn, lóe ra sắc đỏ rồi từ từ kết thành thật thể.

Sau đó Y Mặc cầm lấy khỏa huyết châu, một tay nâng tay của Trầm Thanh Hiên, bỏ vào lòng bàn tay y, thản nhiên nói:

“Nếu còn muốn lấy thân báo đáp thì tự mình thoa mỡ, dùng vật này gọi ta đến.”

Trầm Thanh Hiên tiếp tục đỏ mặt, vốn định cãi lại nói ai muốn tự bôi vật kia chờ ngươi đến…

Nhưng vừa nhấc đầu, người đã không thấy.

Chỉ còn lại khỏa huyết châu đặt ở trên tay, tản ra huyết quang sâu kín.