Ngoại Tình - Chuyện Ở Đâu Cũng Có

Chương 3: Tàn tích sau cơn bão




Những ngày sau đó, tôi sống lặng lẽ, ít nói ít cười nhưng vẫn chu toàn cơm nước, nhà cửa, vẫn trao đổi với chồng những điều cần thiết. Tôi cố gắng ăn ngủ bình thường nhất có thể, vẫn tự nhắc mình là không được ốm, không được ngã quỵ, tôi cần có sức khỏe để thu xếp cuộc sống của ba mẹ con trong thời gian tới.

Còn anh tôi để ý thì hình như về các hoạt động anh không có gì thay đổi, đi làm về vẫn đúng giờ, ngày nghỉ đi đâu đều có lý do, con cái vẫn chu toàn đưa đón, dạy dỗ... Chỉ có anh không dám nói với tôi nhiều, lúc nào tôi nói chuyện anh có vẻ cố gắng trả lời một cách nhiệt tình như để làm hòa, nhưng nhìn thái độ lạnh băng và bình thản của tôi, anh lại lặng lẽ thu mình lại. Tôi vẫn suy nghĩ về việc li dị, nhưng thực lòng, tôi chờ một phép màu nào đó đến với tôi, để mọi sóng gió qua đi, gia đình tôi lại hạnh phúc như xưa, chồng tôi vẫn yêu tôi như ngày nào, hay thậm chí chỉ là tôi còn tin được chồng tôi yêu tôi như ngày nào. Giờ thì quá khó khăn, niềm tin đã mất, mọi cố gắng trở thành vô nghĩa.

Từ lúc đầu không hiểu sao tôi không thắc mắc muốn biết cô ta là ai, chuyện hai người như thế nào, bây giờ họ còn gặp nhau không... Tôi chỉ nghĩ được điều duy nhất là chồng tôi ngoại tình, và tôi không chấp nhận được điều đó. Cho đến lúc này, tôi vẫn không muốn tìm hiểu gì thêm về cô ta, mặc dù từ lúc đi nghỉ về tôi đã nghĩ là sẽ tìm hiểu tình địch để tìm ra sự thật, để lựa cách mà giải quyết. Tôi nghĩ rằng vấn đề cơ bản vẫn là chồng tôi và tình cảm của chồng tôi. Mà tình cảm của chồng tôi thì sau cuộc nói chuyện vừa rồi tôi đã thấy rất rõ ràng, anh yêu cô ta, thế thì, tôi có cần thiết phải đi tìm một sự thật vô nghĩa lý đối với cuộc sống của tôi nữa không???

Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi vẫn ít nói ít cười, nhìn bề ngoài vợ chồng tôi vẫn bình thường. Chỉ có đêm xuống, đêm chứng nhận sự lạnh lùng xa cách, đêm biết vợ chồng đã không còn là vợ chồng nữa.

Cho đến một hôm, tôi đi đón con gái lớn đi học thêm về, nó rủ rỉ mẹ cho con đi ăn hải sản, lâu rồi nhà mình không đi. Tôi giật mình nhận ra và thấy thương con vô bờ bến. Tôi vẫn chăm sóc các con đầy đủ từng bữa ăn giấc ngủ, nhưng tôi quên mất các con cần tình yêu của cả bố và mẹ, cần không khí gia đình ấm cúng, cần những phút giây gia đình quây quần nghỉ ngơi bên nhau... Hai mẹ con vào nhà hàng hải sản, con bảo mẹ gọi vừa thôi, con không muốn ăn mà chỉ muốn được nói chuyện với mẹ. Tôi thương con thắt lòng, động viên con ăn và bảo mẹ nghe con nói hết những gì con muốn nói.

- Bố mẹ đừng giận nhau nữa được không? Mẹ ơi, con thương bố lắm, bố buồn rất nhiều, bố sợ mẹ, con và em L cũng sợ mẹ.

- Sao con và em L sợ mẹ?

- Vì mẹ không cười, mẹ không âu yếm chúng con, mẹ không mắng nhưng mẹ cứ như đang nghĩ đi đâu ý. Mẹ cứ mắng chúng con luôm thuộm, lười học, nghịch ngơm cũng được, nhưng xong mẹ cười mẹ nhé. Mà mẹ ơi, bố ngoan rồi, bố nói bố sẽ cố gắng ngoan để mẹ không giận, mẹ sẽ cười và sẽ mắng chúng con như hồi xưa ý.

Tôi đã làm gì thế này? Tôi yêu con, giữ gia đình cho con mà hành động thế này sao? Tôi có còn là tôi nữa không?

Tối hôm đó, lúc chuẩn bị đi ngủ, tôi nói với chồng:

- Có lẽ mình nên chia tay thôi anh ạ. Nếu cứ thế này em sẽ trở thành một bà mẹ xấu xa với các con thôi.

Chồng tôi bật dậy như cái lò xo:

- Hóa ra bấy lâu nay em vẫn chưa hề tha thứ cho anh sao? Anh tưởng là em cần thời gian để quên đi mọi chuyện nên anh đang cố gắng hết sức, em không nhìn ra điều đó sao? Em không thương các con sao?

- Em cũng có nhiều cái sao để hỏi như anh lắm, nhưng em không thể hỏi được anh. Nên anh đừng mong em có câu trả lời, em mệt mỏi lắm, em không cố gắng được nữa đâu, mình li dị thôi anh.

Chồng tôi nhoài người vào ôm cứng lấy tôi, anh úp mặt vào cổ tôi và bắt đầu hôn tôi. Lâu lắm rồi, từ cái ngày ấy, chúng tôi mới gần nhau như thế này. Tôi nhận ra cái mùi quen thuộc của chồng tôi ngày xưa, tôi nhận ra cảm xúc trong tôi dâng tràn. Tôi ôm lại anh gì chặt và khóc. Rồi chuyện đó xảy ra, nồng nàn hơn rất nhiều lần ngày xưa. Trong lúc say đắm, tôi khóc và nói với chồng: em xin anh, đừng làm khổ em khổ các con nữa, em không thể chịu đựng thêm một lần như thế này nữa đâu. Chồng tôi nói trong hơi thở gấp gáp: anh hứa, em cũng đừng lạnh lùng như thế với anh nữa, rồi gia đình mình sẽ lại như xưa. Em và các con là một phần không thể thiếu với anh.

Không hiểu sao lúc đó tôi tin lời anh nói một cách tuyệt đối, để đến mãi sau này mới đau đến cùng cực khi hiểu rằng tình yêu đã chết, đừng nghĩ cách lấy lại.

Sau giông bão, gia đình tôi lại quay về nếp sống cũ. Tất nhiên tàn tích của bão vẫn còn phải dọn dẹp rất nhiều nhưng tôi nhận thấy sẽ không khó khăn gì khi cả hai vợ chồng tôi đều cùng nhau làm điều đó. Vui nhất là các con được trở lại cuộc sống vui tươi, hạnh phúc trước kia. Tôi cảm thấy mình thật may mắn, và tự hứa là sẽ quên đi tất cả những điều tồi tệ đã qua.

Cũng dịp này tôi nhìn lại bản thân mình rất nhiều, thỉnh thoảng tôi còn dò dẫm chồng xem anh không vừa lòng tôi ở điểm nào để tôi còn sửa chữa. Mỗi lần như thế, chồng tôi ôm tôi và bảo: em không có gì phải sửa hết, nếu sửa em không còn là em nữa. Chỉ cần em vui tươi, hạnh phúc, yêu thương anh, yêu thương các con là quá đủ với anh rồi. Nghe anh nói thế tôi rất vui nhưng không vì thế mà tự mãn. Tôi nhận thấy tôi hơi khô khan và nhạt nhẽo, trong khi anh là người rất sâu sắc và lãng mạn.Tôi đôi lúc quá yêu chồng con, chỉ nghĩ đến chồng con mà quên mất chăm sóc bản thân và luôn tự bằng lòng với bản thân, trong khi anh là người yêu những cái mới (rất thích các công nghệ mới)... Để khắc phục những điều này quả là có khó khăn đối với tôi nhưng tôi tự hứa với mình là sẽ làm bằng được.

Việc đầu tiên là tôi bắt đầu đi tập thể dục. Thực ra tôi có dáng người kiểu mũm mĩm chứ không béo, nhưng tôi cũng cần phải tập thể dục để một phần săn chắc người, một phần dự phòng cho sức khỏe tương lai, ngoài ra còn giải tỏa bản thân khỏi những stress trong công việc và gia đình.

Việc thứ hai là tôi bắt đầu để ý đến anh, đến những sở thích cá nhân của anh và cố gắng hòa nhập. Thực ra tôi cũng không đến mức không biết thưởng thức âm nhạc hay những môn nghệ thuât khác, nhưng mà lúc lấy chồng tôi gần như chỉ tập trung vào việc phục vụ chồng con, quên mất những điều cần tôi vốn cũng yêu thích từ hồi con gái. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là làm hết việc nhà, để chồng có thơi gian làm những điều anh yêu thích là được rồi. Nhưng bây giờ tôi nhận ra anh cũng cần phải có sự chia sẻ, giao thoa với tôi về những điều ngoài con cái, gia đình, nếu không chúng tôi cũng chỉ như những đối tác làm ăn mà thôi. Tôi bắt đầu tìm mua những đĩa hát mà ngày xưa tôi rất hay nghe, tìm những bộ phim theo mọi người vẫn ca ngợi để về xem, rồi rủ chồng cùng nghe và hỏi chồng về những điều tôi chưa hiểu hết. Thật không ngờ, chồng tôi như bắt được nguồn mạch, say sưa giảng giải cho tôi nghe, cũng thật không ngờ, tôi thật lòng thấy những điều chồng nói rất thú vị. Từ đó tôi thu xếp việc nhà, thuê giúp việc theo giờ để giảm tải việc tôi phải làm, dành thời gian để hưởng thụ những điều tôi đã bỏ quên quá lâu. Các con tôi cũng được tham gia các buổi xem phim, dã ngoại cùng bố mẹ.

Những ngày hạnh phúc như một giấc mơ, đến mức tôi gần như quên tất cả những gì đã xảy ra.

Nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ, mở mắt ra giấc mơ biến mất, tôi rơi vào địa ngục trần gian mà vẫn không tin được đó là sự thật, vẫn tưởng rằng mình đang mơ.

Tôi đã tha thứ cho chồng, đã tự thay đổi mình, đã không hề nhắc lại nỗi đau bị phản bội... Đôi lúc trái tim cũng nhói đau khi có một điều gì đó liên tưởng đến chuyện ngoại tình của chồng, nhưng tôi đã quyết tâm xây dựng lại gia đình, hướng tới niềm vui và hạnh phúc nên đã đè nén được nỗi đau đó. Và thật lòng, tôi đã rất hạnh phúc với những gì mình cố gắng, nhưng như thế không đủ với chồng tôi sao???