Ngoan, Anh Yêu Em

Chương 41: Chúng ta chuồn đi thôi




Hai ngày sau Lăng Khiên khỏi bệnh và cố tình xuất viện.

Đồng Yên muốn anh đi kiểm tra dạ dày nữa, nhưng cứ mỗi lần cô nhắc tới thì lại bị anh dùng nụ hôn bá đạo nóng bỏng chặn lại. Cô đi tìm bác sĩ thì được cho biết là, bệnh đau dạ dày của Lăng Khiên cũng không phải nghiêm trọng lắm, trở lại thành phố nên đi khám cho cẩn thận hơn. Đồng Yên chỉ có thể đồng ý, sau đó bác sỹ đưa Lăng Khiên vài vỉ thuốc với lời khuyên anh nhớ uống thuốc đúng giờ.

Sau khi ba Đồng tỉnh lại, Lăng Khiên tới thăm ông mấy lần, mỗi lần sắc mặt ông cũng không tốt. Ở trong phòng bệnh, Đồng Yên muốn ra ngồi cạnh Lăng Khiên, nhưng mà Đồng ba lại nhíu mày lại làm cho Đồng Yên sợ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở một bên giường, lo ông lại phát bệnh lần nữa.

Xế chiều ngày thứ ba, điện thoại Lăng Khiên vang lên. Anh nhìn mã số trên màn hình, nói với Đồng Yên một chút rồi đi ra khỏi phòng bệnh nghe điện.

“Duệ tử, có chuyện gì thế?”

“Cậu không ở thành phố G à?”

“Ừ, đang ở nơi khác. Chuyện gì thế?”

“Thị trường chứng khoán của Viễn Đông có điểm khác thường.” Giọng Lý Duệ có chút trầm thấp.

Lăng Khiên khẽ nhíu mày: “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Tôi mới phát hiện ra có dấu hiệu khác, bất quá hiện giờ vấn đề vẫn chưa lớn, cậu không cần lo lắng đâu. Tôi chỉ gọi điện báo cậu một tiếng.”

Lăng Khiên nghe thấy tiếng động, nhìn ra thì thấy Đồng Yên vẻ mặt có lỗi đi tới. Anh nhìn cô cười sủng nịnh, đáp mấy tiếng rồi cúp điện thoại.

Đồng Yên đi tới gần, đứng ở trước mặt anh, hai tay vuốt thẳng mi tâm cho anh hỏi: “Chuyện gì xảy ra hả anh?”

Lăng Khiên ôm lấy hông cô ngồi ở trên đùi mình, hôn một cái lên môi cô nói: “Không có gì cả. Chú Đồng đang ngủ à?”

Hai tay cô ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở phần gáy anh, khẽ thở dài một hơi rầu rĩ nói: “Vâng. Ba vừa mới ngủ, hai ngày nay cực khổ cho anh rồi. Ba em thật là một người bảo thủ.”

Lăng Khiên trìu mến vuốt vuốt tóc cô, cười: “Thân thể ông ấy vẫn còn chưa hồi phục mà, em đứng nóng vội. Chúng ta còn nhiều thời gian, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”

Đồng Yên khẽ gật đầu, càng rúc chặt vào ngực anh hơn, trong lòng cô cảm thấy mệt mỏi. Lần này ba cô nằm viện, Lăng Khiên đang sốt cao nhưng vẫn chạy tới, rồi lại liên lạc với chuyên gia, xác định phương pháp trị liệt, khi anh vừa khỏi bệnh lại tiếp tục trông ông cùng cô, nhìn mà đau lòng muốn chết. Vậy mà ba cô vẫn là thờ ơ, cứ như xem tất cả đó là việc đương nhiên phải thế. Khi cô nhìn thấy ông nhìn Lăng Khiên bằng ánh mắt đạm mạc và bài xích thì trong lòng vô cùng khổ sở. Lần đầu tiên cô cảm giác ba cô thật ích kỷ.

Lăng Khiên ôm cô càng thêm chặt, thân thể mềm mại trong ngực anh nhất thời mệt mỏi, thỉnh thoảng lại phát ra mấy tiếng thở dài, anh đau lòng nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Anh biết trong lòng cô hiện giờ không thoải mái, nói thật thì anh cũng chẳng thèm để ý thái độ của ba Đồng Yên, nhưng lại nhìn thấy tia đau lòng và xin lỗi trong mắt cô thì anh cảm thấy rất vui. Thực ra bây giờ lão nhân quật cường kia có thể xem như là thỏa hiệp rồi. Ban đầu ông ấy cũng không có không cho phép anh vào phòng bệnh, rồi khi anh đưa cho ông ấy cốc nước thì ông cũng không cự tuyệt. Không thể nói là thỏa mãn nhưng như vậy anh đã cảm thấy rất tốt rồi. Chẳng qua, vỗn là tiểu nha đầu này lại cảm giác rằng anh phải chịu nhiều ủy khuất, thỉnh thoảng anh lại bắt gặp cô nhìn về phía ba mình bằng cặp mắt oán giận, anh lập tực không nhịn được muốn cười to. Thật là như trẻ con!

Đồng Yên giống như là một con cún nhỏ bị khi dễ, ở trước gót chủ nhân tìm kiếm sự an ủi trong chốc lát. Một lúc sau cô ngửa đầu nhìn anh, kéo kéo ống tay áo anh nói: “Chúng ta lén chuồn khỏi đây đi. Em dẫn anh ra ngoài đi dạo.”

Lăng Khiên nhìn cô, trong mắt là nụ cười thật sâu, hỏi: “Nhưng nhỡ một lát nữa nhạc phụ đại nhân của anh tỉnh lại, không thấy chúng ta sẽ rất tức giận đó.”

Đồng Yên nghe sáu chữ “nhạc phụ đại nhân của anh” mà đỏ hết cả mặt lên, cắn cắn môi, bộ dạng đại nghĩa lẫm liệt nói: “Không có chuyện gì đâu. Đến lúc đó anh cứ trốn đằng sau em đi, ba em sẽ không đánh em đâu.”

Lăng Khiên bật cười, cầm tay cô kéo dậy, nâng cằng cô lên hôn môi cô một chút nói: “Tốt.”

Từ bệnh viện đi ra ngoài, Đồng Yên dẫn Lăng Khiên đi đến trường cấp hai ngày xưa cô học. Bởi vì hôm nay là cuối tuần, nên trong trường không có người nào, hai người đi xung quanh sân trường một vòng, rồi Lăng Khiên nói là muốn đi xem phòng học của cô một chút, Đồng Yên không chút suy nghĩ hớn hở đáp ứng.

Nhưng khi mà lên đến cửa lớp học ngày xưa, Đồng Yên ngay lập tức ngây dại. Trong phòng học, nhiều tốp đôi tốp ba học sinh ở trên những dãy bàn phía trên đang ngồi tự học, hoàn cảnh quen thuộc, chiếc bàn quen thuộc, sau giờ ngọ ánh nắng chiếu lên mặt bàn sáng rực phản chiếu vào mắt người ta một mảnh ấm áp. Những kỉ niệm ngày xưa như cơn hồng thủy ùa về, nháy mắt bao phủ lấy cô.

Nơi này là nơi ghi chép lại đoạn tình cảm thuần khiết nhất, tốt đẹp nhất của cô cùng Tiếu Diệc Trần, vốn đã quên đi nhưng bây giờ từng chút từng chút một hiện về. Cô thậm chí nhìn thoáng qua hai thân ảnh nho nhỏ ngồi bên cửa sổ, cô nữ sinh cúi đầu đỏ mặt xấu hổ, nam sinh khuỷu tay chống xuống bàn, hai tay nâng má cô gái kia, ánh mắt ôn nhu không từ nào tả siết.

Lăng Khiên thấy cô đứng ngây ngốc ở cửa thì lập tức hối hận về đề nghị của mình, muốn kéo cô rời đi, nhưng lại nhìn thấy một mảnh hỗn độn ưu thương cùng ngọt ngào trên mặt của cô, cánh tay anh dừng lại ở không trung rồi thu trở về. Anh cũng không cử động, cũng chẳng nói gì, chẳng qua chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô gái đứng bên cạnh mình. Dường như lúc này cô đã quên đi sự hiện hữu của anh, hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức của riêng mình.

Ở những nơi nào có cô thì cũng có Tiếu Diệc Trần, nhưng lại không có anh. Lăng Khiên tự nhận mình là một người không tin vào thần thánh, cũng không hề oán trời trách đất, nhưng giờ khắc này, khi nhìn đôi mắt trong trẻo của cô dần dần bị che phủ bởi lớp sương mù, anh lại đột nhiên thống hận ông trời. Hận ông vì sao không để cho anh gặp Đồng Yên sớm hơn một chút. Anh ghen tỵ với Tiếu Diệc Trần vì có thể làm bạn với cô trong suốt hơn hai mươi năm. Đúng vậy, anh vô cùng ghen tỵ với anh ta.

Hai người cứ đứng ngơ ngẩn như thế ở bên ngoài lớp học khoảng mười phút đồng hồ. Lăng Khiên thu hồi tầm mắt đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cảm giác được cô hơi giật mình, một lát sau lại nhìn thấy ánh mắt hối lỗi của cô, anh hiểu và chỉ cười. Anh giơ tay lau đi giọt nước mặt sắp rơi xuống má cô, nhéo nhéo cái mũi xinh xắn của cô, sau đó lôi cô đi vào phòng học, rồi ngồi xuống chỗ bàn gần cửa sổ.

Mấy học sinh đang học quay đầu nhìn hai người, khẽ sửng sốt, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đọc sách.

Taycủa Đồng Yên bị anh nắm thật chặt, cô muốn mở miệng giải thích một chút nhưng lại nhìn thấy đôi mắt híp lại vì cười nhìn mình chằm chằm. Thân hình anh quá mức cao lớn, lại ngồi ở chỗ nhỏ như vậy làm lộ ra sự chật chội chen chúc, bây giờ anh còn gục mặt xuống bàn nữa nhìn rất buồn cười.

Cô quả thực thấy rất buồn cười, lại sợ quấy rầy người khác, chỉ có thể cũng gục xuống bàn, kìm nén tiếng cười, bả vai run rẩy mấy cái, sau đó duỗi ngón tay ra chọc chọc lên mặt anh. Thấy anh nhanh chóng nhắm mặt lại mỉm cười, cô rướn cổ hôn lên mũi anh một cái.

Anh cũng không mở mắt, nhưng mà khóe miệng lại càng cong hơn, nắm lấy bản tay nhỏ bé của cô áp lên mặt mình. Cảm giác được bàn tay mềm nhẹ của cô đụng lên má mình, mọi buồn bực trong lòng anh dần dần tản đi.

Những gì cô và Tiếu Diệc Trần đã trải qua anh không có cách nào tham dự. Nhưng không sao cả, hai người còn có tương lai phía trước, còn có thêm hai mươi, ba mươi năm nữa mà. Khi đó bên cô chỉ có anh, mọi kí ức của cô luôn luôn chỉ có anh trong đó.

Ngồi trong phòng học khoảng nửa tiếng, nụ cười trên mặt Lăng Khiên từ từ biến mất, trán anh chảy ra rất nhiều mồ hôi. Anh nắm lấy bàn tay tay cô đặt lên bụng mình ôn nhu vuốt vuốt, sau đó thả tay cô ra.

Đồng Yên kinh hãi một chút, rồi mãnh liệt gật đầu, vội vàng đứng dậy kéo anh đi khỏi phòng học. Khi xuống cầu thang, cô nhìn anh lo lắng hỏi: “Anh đau lắm phải không? Bây giờ chúng ta trở về đi thôi.”

Lăng Khiên mím môi, nghĩ đến phải trở về đối mặt với ba cô, trong dạ dày lại càng đau lợi hãi hơn. Anh quay đầu khàn khàn nói: “Anh thật sự rất đau, nhưng anh không muốn quay về bệnh viện đâu.”

Đồng Yên xoa xoa dạ dày cho anh, đau lòng nói: “Vậy thì chúng ta về nhà em nghỉ ngơi một lát. Ở bệnh viện dù sao cũng có mẹ em rồi, trong nhà không còn ai cả.”

Lăng Khiên gật đầu, cười nói: “Được.”

Về đến nhà, Đồng Yên giúp anh nằm trên giường mình, cô định đi ra rót cho anh một cốc nước, đã bị anh nhanh chóng ôm lấy, ngã nằm lên người anh.

Đồng Yên đỏ mặt, nói nhỏ: “Anh đừng có mà lộn xộn. Em đi rót nước cho anh.”

Lăng Khiên lắc đầu, cười thật sự trông rất gian, nói: “Uống nước cũng vô dụng.”

Đồng Yên nhẹ cắn môi hỏi: “Vậy thì cái gì mới hữu dụng?”

Anh híp mắt cười rõ tươi, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay chỉ chỉ môi mình.

Đồng Yên mím môi, mặt đã đỏ bừng từ bao giờ, hôn nhanh lên môi anh một cái nhưng mà lại bị anh bắt được, mạnh mẽ hôn trả lại.

Nửa giờ sau, hai người đã nằm trong chăn, Lăng Khiên ôm chặt cô trong ngực, một tay tiện nắm lấy “một đôi mắt kính”, nhìn kỹ một chút nói: “Nhìn có chút quen mắt.”

Đồng Yên cả người vô lực nằm trong ngực anh nghỉ ngơi, nghe được lời của anh thì giương mắt nhìn một cái, mặt trực tiếp đỏ bừng bừng, nhanh tay đoạt lấy cái “mắt kính đó” nhét dưới gối, úp mặt vào ngực anh lầm bầm: “Lưu manh!”

Lăng Khiên cười to, cúi đầu đuổi theo môi cô hung hăng hôn, hỏi: “Có phải là cái lần trước anh mua cho em không?”

Đồng Yên bấm mạnh năm đầu ngón tay vào cái lưng gầy gò của anh: “Không phải.”

Lăng Khiên cầm bả vai cô, lật gối ra định cầm lấy cái gì trước đó xem kỹ lại.

Đồng Yên đẩy anh ra, xấu hổ giấu nhanh cái kia vào trong chăn, tiện thể chui cả người vào trong chăn luôn.

Lăng Khiên một tay tịch thu thứ kia sau đó giam cầm cô trong ngực, cười nói: “Chạy loạn làm cái gì, đằng nào mà em chả phải ra khỏi cấm khu.”

Đồng Yên bị anh ôm cứng người không thể động đậy được, há mồm định cắn cái cằm của anh một cái. Lăng Khiên cười khẽ hai tiếng, nâng hông của cô lên, dùng sức một cái.

Nghi ngờ gì nữa, Đồng Yên lại bị ăn lần hai.

Ở thời điểm cô bị “chà đạp” lần thứ n, trong đầu cô hiện lên một câu nói: “Chỉ vì cái “mắt kính” mà dẫn đến “thảm án”.”

Hai người to gan lớn mật biến mất cả buổi chiều. Khi hai người tay trong tay đứng chờ thanh máy ở đại sảnh bệnh viện, Đồng Yên ngẩng đầu, có chút bất an hỏi: “Anh nói xem ba em có tức giận hay không?”

Lăng Khiên nhìn cô, chỉ vì chạy trốn mà trên mũi có mấy giọt mồ hôi, anh thân mật giơ tay ra giúp cô lau đi, sau đó nắm lấy bả vai nói: “Không có chuyện gì đâu. Xét thấy biểu hiện của em hồi chiều rất tốt, tí nữa chỉ cần đứng sau lưng anh là được.”

Nghe được giọng nói mập mờ của anh, Đồng Yên đỏ mặt mắng anh một câu: “Chán ghét!”

Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Đồng Yên hít sâu một hơi rồi kéo tay Lăng Khiên đi vào. Vừa mới thay bằng nụ cười ngọt ngào và còn chưa kịp mở miệng chào ba thì lại nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh gường bệnh, cô nhất thời sửng sốt, nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Lăng Khiên, lông mi run rẩy hai cái hỏi nhỏ: “Diệc Trần, sao anh lại ở đây?”