Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 26: Anh đợi em…




Từ ngày cầm thêm cái điện thoại bên người, Hạ Dương thấy mình chăm chỉ nhắn tin hẳn đi.

Bất kể nơi đâu, bất kể lúc nào nàng cũng có thể buôn dưa lê bán dưa leo được ah

Hơn thế lại ko hề phân biệt đối tượng gì cả

Ví như hôm nay đây…

- Hạ Dương!

- A! giật mình. Gì ạ?

- Trả lời vì sao ta ko giải phương trình theo cách này? Như phong đứng trên bục giảng đã có phần giận giữ. Vì sao a?

Chàng tặng điện thoại cho nàng là để liên lạc với chàng chứ đâu phải để nhắn tin buôn với thằng khác thế kia?

Mắt nhìn thấy người mình yêu “tư tình” với người khác, hỏi làm sao ko đau lòng được ah?

Nộ khí tràn ngập trong đáy mắt, phen này nhất định ko tha.

- Dạ, là vì… nãy giờ có chú ý đâu, làm sao mà trả lời được cơ chứ? Tự nhiên lại… Hạ Dương lúng túng.

Bên dưới bàn luận xôn xao, ko đưa nào dám hé răng giúp đỡ, lần này lớp trưởng phải hi sinh rồi.

Nghe nói em trai của thầy là người yêu của lớp trưởng nha, lỡ lòng nào mà "anh rể tương lai" lại khắt khe với em dâu dữ thế? Vuốt mặt ko nể mũi mà.

Hảo, có kịch hay!

- Mang điện thoại lên đây, hết giờ lên phòng kỉ luật gặp thầy. Phong ca vừa dứt lời thì bên ngoài cũng có tiếng gọi của thầy phó hiệu trưởng:

- Phong! thầy Chung đứng ngoài cửa lớp vẫy nhẹ.

Sau khi ra ngoài gặp riêng mấy phút, Như Phong đi vào, nhìn vẻ mặt ủ rũ của Hạ Dương cũng thấy mủi lòng… nghe chừng đã mỏi chân rồi nha.

Hai, ai bảo nam nhân phải lòng nữ nhân làm chi?

- Hạ Dương ra ngoài gặp thầy Chung 1 lát, cả lớp học tiếp nào.

Vẫn đang đứng ngây ngô ở đó, Hạ Dương thở phào.

Thầy đến thật đúng lúc nha, nếu ko thì phải đứng vầy cả buổi luôn.

……..

- Dạ, dạ….em hiểu rồi ạh. Nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với thầy Chung, nàng đi vào lớp khuôn mặt tươi rói. Mọi “đau buồn run rẩy chết” hết. Cười toe toét.

- Làm sao mà vui như tết thế hả cô nương? Thùy Dương thắc mắc.

- He he ko vui sao được a, ta thi được 15,5đ haha, giải 3 nha, mốt đi thi vòng nữa, qua là được đi thi quốc gia đó. Haha Khoái quá đi mất. Niềm sung sướng ko thể cưỡng lại được.

- Woa! Chúc mừng nha, được ăn khao rồi nha. Thùy Dương cũng vui lây con bạn thân nè, nhớ lại hôm thi về mặt mũi nó tèm nhem than thở, mệt chết thôi.

Ngay lập tức, sau khi an vị vào chỗ ngồi, nàng nhanh chóng thông báo tin vui với Như Tùng.

Anh ấy thật là thiêng như vậy nha?

Hôm đó làm bài, nàng ko tự tin mấy về phần văn nghị luận văn học vì khi trích thơ thì bị quên mất.

Cả 1 đoạn tứ bình trong bài thơ Việt Bắc trích ra để làm dẫn chứng, nửa chừng ko thể nào nhớ ra được.

Bất quá bài văn phải tẩy xóa nhiều, bẩn nhem, ko ngờ vẫn được giải 3.

Ngay khi thi xong đã gọi điện than thở với anh Tùng, cũng may anh nói ko sao, chắc là bài văn sẽ ko bị trừ điểm đâu, Hạ Dương của anh kiểu gì cũng phải giật giải chứ?

Ui ui… mắt mơ màng, anh ấy đang động viên mình, cái gì mà Hạ Dương của anh chứ?

*********

Văn phòng kỉ luật của trường.

- Em chào thầy ạ! Hạ Dương hết sức kính cẩn cùng lễ phép.

- Ngẩng đầu lên Như Phong nhìn nàng, giọng lạnh lùng, vào đi.

- Dạ! E dè ngồi vào cái ghế đối diện với Như Phong, Hạ Dương âm thầm tự nghĩ lý do để xin lỗi thầy chủ nhiệm…

- Chúc mừng em nha. Như phong bật cười vì cái vẻ khúm núm khó chịu của nàng, giọng trở nên thân mật ngọt ngào.

- Ân? Nàng có chút ngạc nhiên nha.

- Chuyện được giải đó, thầy nghe thầy Chung nói rồi, đến 10/12 tới sẽ đi thi vòng loại ở Chu Văn An.

- Dạ. Em cũng mới biết rồi ạh.

- Rót cho nàng một ly nước, Như Phong nhìn nàng chăm chú ko biết đang suy nghĩ gì, bất chợt bảo nàng 1 câu khiến người đối diện chết đứng, Từ giờ ko được nhắn tin với Như Tùng trong giờ học nữa, biết ko hả?

- Dạ. Hạ Dương lạnh gáy, thế nào mà biết nàng đang nhắn tin với anh Tùng được chứ?

Cũng chính vì nàng sợ quá mà ko để ý rằng, giọng của Phong ca nhà ta có pha chút ghen tuông.

Thế nào mà cần phải nhấn mạnh tên Như Tùng thế kia? Chỉ cần nói ko được nhắn tin trong giờ thôi là đủ rồi nha.

Như Phong cũng như nhận ra mình hơi thái quá, chuyện riêng tư của người ta ko nên kiểm soát thế, nhẹ nhàng lảng chuyện:

- Em đã qua gặp cô Hạnh lấy tiền hỗ trợ chưa?

- Dạ, em lấy rồi ạ, được có 100k bạc, trường mình kiết si thiệt nha thầy, cố ý nhỏ giọng thì thầm tránh tai vách mạch rừng, mấy đưá trong lớp đang kêu ầm lên, đáng lẽ thầy hiệu trưởng phải thuê ô tô xịn đưa em đi thi mới đúng, cả trường có mỗi mình em thui mà, vậy mới oai chứ…. Nàng hứng chí ra vẻ…

- Trời đất, Như phong hơi bất ngờ, người mình yêu thì ra lại hám danh đến thế này cơ à?. Đến hôm đó thầy sẽ đưa em đi.

- Thật ạh? Bằng ô tô của thầy chứ? Nàng khoái nha, ngồi Mer sướng tê phổi đó nha bà con.

- Gật đầu, nhiệm vụ của thầy Chung giao cho thầy đó, 100k đó là hỗ trọ em tiền ăn sáng thôi. Thêm lời nhằm cứu vãn hình tượng nhà trường, ai bảo chàng là thầy giáo làm chi?

Nàng ấy sẽ ko ăn sáng hết 100k chứ?

Oaw…

6h sáng, Hạ Dương nhìn đồng hồ chán nản ngáp dài….

Tối qua nàng ham hố đi chơi về nhà hơi muộn, nói là đi chơi chứ thật ra là đi dạo thì đúng hơn.

Một mình loanh quanh mãi khuôn viên gần nhà mà ko thấy Như Tùng xuất hiện, lòng cũng thoáng một nỗi buồn ẩn chứa.

Anh ấy ko có để tâm đến mình, ko nhớ ngày mai là ngày mình phải đi thi rồi?

Thôi thì kệ người ta đi, người ta còn bao nhiêu việc quan trọng phải làm mà.

Tự nhủ mình như vậy nên nàng anh nhàn thong thả từng bước chân theo lối nhỏ, hưởng thụ sở thích của mình.

Mùa đông thật dễ chịu, cái lạnh lẽo này sẽ làm người ta quên đi những tê buốt trong lòng.

Ai bảo nàng ko có nỗi buồn cơ chứ?

Mới đây nhất, nàng đã vô tình phát hiện ra chuyện động trời.

Trong di động của bố nàng, phần tin nhắn gửi đi có rất nhiều tin nhắn gửi vào số điện thoại của người đó.

Nào là… “tôi yêu thu lắm thu có biết không?”

Nào là .. “thu có ở nhà không để tôi qua chơi”

Nào là….

Thật sự đó là một cú sốc lớn đối với trái tim ngây thơ nhỏ bé của nàng.

Niềm tin tưởng cùng yêu quý ông bố tài giỏi văn thơ của nàng cứ theo từng dòng tin nhắn mà mất đi ko dấu vết.

Làm sao nàng có thể nói với mẹ điều đó được? Rằng mẹ đã bị ông chồng chung sống cùng nhau 20 năm phản bội?

Một cách nhẹ nhàng và phẳng lặng, nàng nói chuyện với bố, “cảnh cáo” ông nếu ko chấm dứt chuyện này nàng sẽ mách mẹ biết.

Chẳng biết kết thúc sẽ đi đến đâu nữa, liệu có như nàng mong đợi?

Mải suy nghĩ mà nàng dẫm phải hòn gạch nào đó, nằm chỏng chơ giữa đường.

Một thân nữ nhi mềm yếu ngã xiêu ngã vẹo.

Cũng may, quần áo mùa đông khá dày, nếu ko thì nàng đã bị xây xước nặng hơn chứ ko chỉ đau chân như bây giờ.

Cà nhắc từng bước, Hạ Dương nhanh chóng thay đồ rồi xách cặp xuống lầu.

- Con gái dậy rồi hả? Mẹ đang tính lên gọi con, vào ăn sáng nhanh rồi đi kẻo muộn. Bà Xuân vẫn luôn luôn lo lắng, chăm sóc nàng như thế.

- Dạ, bất giác nàng cúi gằm mặt buồn bã, nàng tủi thân thay mẹ nàng, lặng lẽ vào ăn sáng.

- Nay con gái đi thi, mẹ đặc biệt thổi xôi gấc đó nha, ăn vào sẽ may mắn, làm bài thiệt tốt ha. Bà Xuân vừa đơm vào bát cho Hạ Dương vừa tếu táo trêu đùa cùng chúc con gái may mắn.

- Dạ, con xin. Đón bát xôi gấc đỏ au đươc phủ lẫn một lớp đậu xanh tán nhuyễn vàng ươm, đưa lên mũi thưởng thức mùi thơm nồng, Hạ Dương chạnh lòng, mẹ nấu cái gì cũng ngon a, lát mẹ đơm cho con vô hộp, con đưa cho thầy Phong nha, nay thầy đưa con đi thi đó ạ.

- Rồi, mẹ làm sẵn rồi đây, nhìn Hạ Dương yêu mến, cố gắng bình tĩnh, làm bài tốt nha. Mẹ rất tự hào về con đó. Hihi

- Dạ, thôi con đi đây kẻo thầy lại đợi ạh. bye bye mẹ. Ăn vội được mấy miếng, nhìn thấy bóng dáng của ông Kim phía ngoài nhà bếp, nàng nhanh nhẹn rời đi.

Ko phải muốn tránh mặt mà là thực tình nàng chưa thể đối diện với bố của mình thôi.

Mở cửa nhà, lập tức có cơn gió mùa đông ập mạnh vào mặt.

Gió làm ta lạnh nhưng vẫn ko bằng cái lạnh buốt trong trái tim.

- Dương! Tiếng mẹ nàng vọng theo, cầm cái này cho thầy giáo nè con, quàng thêm 1 cái khăn cho nàng, hôm nay trời lạnh hơn đó.

- Dạ, con quên mất. Vòng tay ôm cổ bà Xuân, con yêu mẹ lắm ạ. Hihi Dứt lời liền đi luôn ko hề có ý nhìn lại hình ảnh ông Kim ở phía sau đang muốn tiến lại gần con gái.

Quên chuyện này đi đã, tạm thời phải cố gắng vượt qua kì thi này thì hơn.

Thâm tâm tự nhủ mình như vậy, bước chân cũng dứt khoát nhanh mạnh hơn rất nhiều.

- Ra rồi, thầy đợi em lâu rồi nha. Như Phong tắt điếu thuốc, đứng ngoài cửa ô tô mở sẵn chờ nàng nói ý trách cứ.

- Dạ, em xin lỗi, có cái này bù đắp thầy đây. Giơ hộp xôi gấc mẹ nàng chuẩn bị lên, mẹ em làm đó, ngon cực. Cười toe toét.

- Rồi, tha cho em vụ này đó, vào xe nhanh kẻo lạnh.

Ngồi yên vị ở ghế bên cạnh, thắt đai an toàn xong xuôi, Hạ Dương mới nhỏ giọng đề nghị:

- Đi đâu ăn sáng đã thầy, em đói nha, hihi. Nãy nàng ăn có ít thui à, chưa bõ bèn gì cho cái bao tử thân yêu cuả nàng hết.

- Tưởng em ăn rồi chứ? Quay sang nàng với anh mắt hơi có vẻ ngạc nhiên.

- Dạ, ăn tí thui hà, có sợ muộn ko thầy?

- Ko sao, ngồi ăn luôn đi. Tay mở nắp hộp xôi thơm phức, một mùi ấm nóng lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe.

- Woa, nàng có chút ngạc nhiên, ko ngờ mẹ để cho thầy nhiều thế, thiên vị à nha. Nàng ngẩng đầu đưa ánh mắt ghen tị thấy rõ.

- Ha ha, Như Phong cười rạng rỡ, thật là thiên vị sao? Chỉ là hỏi chứ ko mong lời đáp đâu, chàng biết bà Xuân cố tình để nhiều như vậy là vì Hạ Dương ấy mà.

Ăn uống xong xuôi, Như Phong mới bình thản nổ máy xe rời đi.

Đường Hà Nội mùa đông vẫn ko hề thưa vắng đi chút nào, từng người từng người đều vội vã phóng vút xe đi mong chóng đến được một bến đỗ tránh rét.

Nơi ấy có thể là nhà, là công ty, hoặc một văn phòng nho nhỏ hay một quán cà phê ấm áp nào đó?

Nhìn theo những cái xe máy ấy, Hạ Dương bất chợt đặt cho mình câu hỏi.

Cuộc đời này rốt cục là người ta đang theo đuổi cái gì?

Tiền bạc? Đam mê? Tình yêu?

Khi có rồi họ sẽ không đổi dạ thay lòng để chạy theo một cái khác?

- Gì mà suy nghĩ âu tư như vậy? Như Phong nhìn vẻ mặt thất thần của cô học trò nhỏ hỏi thăm.

- Dạ, cũng ko có gì thầy ạ.

- Vậy thì xuống xe đi, đến nơi rồi đó. Chúc em thi tốt nhé. Chàng cũng ko muốn hỏi nhiều, thâm tâm biết rõ cô bé đang có tâm sự khó nói .

- Dạ, bước nhanh xuống xe, thầy cứ đi đâu đó chơi đi, em thi mất 3 tiếng cơ ạh, ngồi đây sẽ chán lắm. Hướng Như Phong nhắc nhở.

- Ừ, thầy biết. Mau vào trường đi. Một miệng giục nàng, một mặt trong lòng như muốn thốt lời, cố gắng lên em, anh sẽ đợi em.

Ko phải chỉ là đợi em thi xong, ko phải chỉ là đợi em 3h đồng hồ.

Anh sẽ đợi em đến khi nào em có thể tin tưởng để nói với anh…