Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 37: Phong ca đi ăn trộm!




Ai oán từ trong đống “đổ nát”, Hạ Dương ngước mắt, bộ dạng thảm thương nhìn Phong ca:

- Ko phải tại thầy sao? Đang yên đang lành chạy đi?

Nhìn Hạ Dương dẩu môi lên trách mắng mình, Như Phong tim đập lỗi một nhịp, ko chịu được ôn nhu với nàng, tiến tới ngồi xuống lôi nàng đứng dậy:

- Mau đi thay đồ đi, người ta thấy lại cười cho.

- Ai dám cười chứ? người ta bị ngã ko thương được thì thôi lại còn cười….

Chưa kịp nói hết ý đã thấy Phong ca bụm miệng cười có vẻ như đã nín nhin lâu rồi, Hạ Dương tức khí xô chàng ngã về phía sau, hừng hừng khí thế:

- Thầy đi chết đi.

Rồi…, tất nhiên, nàng ko hề nương tay, sẵn sàng ném trái cà chua trên tay mình vô mặt “đức ông thầy” yêu quý, nhe nanh nhe vuốt, cười ha hả, khoái tê phổi.

Như Phong cũng ko để ý “mặt tiền” bị huỷ hoại, thoải mái cùng nàng chơi đùa, thoáng chốc mà rổ cà chua, quả nào nát thì nát bét, quả nào còn nguyên cũng mang mạng chầu Diêm Vương.

Hậu quả sau đó là 2 thầy trò, một lớn một nhỏ bị một bà thím trong họ nhà nàng mắng ko thương tiếc, uất hận chỉ thẳng vào mặt 2 tội nhân sát cà chua, yêu cầu đền bù thiệt hại ngay lập tức.

Haiz…, cũng khó trách, cà chua người ta chuẩn bị nấu bây giờ, ai kêu trời thiên thánh địa khiến nàng ngã vô đó làm chi?

Cũng may vẫn còn kéo lại được một cái “thẻ ngân hàng tự động” ở đây, ko thì bị xử đẹp rồi.

Hạ Dương tâm trạng sung sướng dắt theo Như Phong đi lên chợ mua cà chua.

Chợ vẫn còn sớm, người chưa đông nên ko khó để nàng xách túi lón túi nhỏ cà chua đem về bù chỗ cũ, Hạ Dương tung tẩy nhảy chân sáo phía trước, đằng sau để một mình “túi tiền” vật lộn với mấy kí cà chua.

Thật khâm phục àh nha, sức trai tráng mà, mấy trái cà chua chỉ là … muỗi dĩn.

- Thầy, có nặng ko? Có cần giúp đỡ ko? Đang đi lại nối hứng châm chọc ông thầy, Hạ Dương ko nhịn nổi mà chạy lại phía sau, lon ton xung quanh bước chân của Phong ca, hỏi thăm tình hình chiến sự.

- Ai nha! Mệt chết đi được! Như Phong làm bộ thả 2 bịch cà chua xuống đường, bản thân ngồi xổm xuống thở dốc, trông vậy mà nặng ha, thầy ko đi nổi nữa.

Ai mà ngờ Như Phong lại “trơ trẽn” đến như vậy?

Ko ngần ngại ảnh hưởng đến sĩ diện của thanh niên cường tráng, giữa đường giữa chợ lăn ra ăn vạ nàng:

- Ko được rồi, em xách cho thầy đi nhé. Ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng một cách mệt nhọc, hic, ngay cả nhìn cũng đã thấy mệt mỏi rồi. ( Ha: Vậy huynh ko cần nhìn, hãy cứ dắm mắt mà đi, đảm bảo ko quá 3 bước đâm vào tường liền. haha. NP: Ta thấy ngươi mới nên đâm vào tường nha? Ha: Quẹt mồ hôi, xách dép, chuồn đẹp!)

- Hả? Hạ Dương tức muốn hộc máu mồm, trợn mắt nhìn chàng. Quả nhiên là đồ mặt dày cả tấc mà…..

Nguýt một cái thật dài, Hạ Dương khinh bỉ ko thèm tiếp chuyện Như Phong nữa, đường mình thẳng tiến.

Bất quá, một lúc lâu cũng ko thấy tín hiệu phản kháng gì từ Như Phong, Hạ Dương băn khoăn thầm nghĩ, ko lẽ cà chua nặng như vầy thiệt?

Từ đằng xa nhìn lại, thấy Như Phong “lù lù một đống”, ko khỏi thở dài, Hạ Dương lớn giọng gọi:

- Thầy định ở lại làm ăn xin àh? Ko ai cho đâu, dân quê em nghèo lắm.

- Hạ Dương…., gọi thật tha thiết da diết…., cứu…cứu thầy…. Nói hết, chẳng hiểu có bị sét đánh hay trúng ta gì ko, Như Phong lăn đùng ra đường, ngồi bệt xuống đất một cách thảm hại.

Khỏi phải nói, Hạ Dương nhìn thấy cảnh tượng này, tim đập sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy lại:

- Thầy ko chịu nổi thiệt hả? Nàng thực sự sợ nha, người ta sẽ nói nàng bóc lột sức lao động ah, nhỏ bắt nạt lớn nữa chứ? Hic

Như Phong thở ko ra hơi, đáp lại nàng bằng một cái gật đầu.

Chính vì thế mà Hạ Dương mới anh hùng vì nghĩa diệt thân, vì dân phục vụ, 2 tay 2 bịch cà chua lớn, cũng chừng phải 10kg chứ ít àh, lếch thếch xách về.

Điều khiến nàng ân hận cũng là đây, giờ phút này Như Phong đang đi trước mặt nàng, ko nhảy chân sáo tung tăng như nàng nhưng 2 tay lại đút túi quần, nhàn nhã thong thả từng bước ngắm trời mấy…?

Mẹ kiếp! Trời mùa đông toàn mây mù, lão nhìn ngắm gì ko biết? Hạ Dương miệng rủa thầm, lòng trách mình ngu ngốc bị lão lừa, trên đường về nhà gặm nhấm nỗi ân hận đến chết đi sống lại.

( Nếu là ta ta sẽ dùng tiếp yêu cầu thứ 2 ah, nàng này khờ quá ko nhớ ra mình còn lợi thế nì..)

Vừa thoát được một đống cà chua, Hạ Dương hằm hằm kệ xác ông thầy ko quan tâm đến nữa, hùng hục xông vào nhà.

Cái gì thế này…?

Trong khi nàng vất vả cần lao thì anh ta lại có thể ở đây vô tư hưởng thụ thế kia?

Thật là chướng tai gai mắt. Hạ Dương giận cá chém thớt:

- Anh! Mau tránh ra. Nàng hét lớn bên tai Đại Hải.

- Giật mình. Làm gì mà tức tối thế hả cô nương? Ai chọc giận méc với anh, anh báo thù giúp em. Đại Hải sảng khóai quên hết nợ nần nói với nàng.

- Khỏi cần! Hạ Dương giận dỗi, ai thèm đến anh chứ, mà anh đã đấu lại được người ta đâu mà oai?, Nghĩ thầm như thế chứ nàng ko có nói ra, cầm quả ổi trên tay, ngoạm một miếng, nhai chóp chép rồi mới nói tiếp, “đồ chôm” hả anh? Anh mắt nhìn Đại Hải dò hỏi.

- Khặc khặc, Đại Hải thích thú, phải ah, cô em vẫn “tanh” nhỉ? Một miếng liền biết luôn gốc tích ha. Đại Hải khen ngợi nàng hết lòng.

- Còn nữa ko? Bấy nhiêu thôi hả? Hất cằm về mấy quả ổi mỡ màng thơm ngon trên đĩa, Hạ Dương thất vọng.

- Vậy là nhiều rồi ah, anh mày vừa trèo lên ko đầy 5 phút đã bị dập túi bụi, may vẫn kịp xách túi chạy, Đại Hải than thở, mà thôi, ít thì mày đừng ăn ko tí nữa lại chẳng còn quả nào. Đại Hải giật hết mấy quả ổi vào trong lòng mình, 2 tay che gĩư cẩn thận.

Gì chứ, cái này thì theo những năm kinh nghiệm cùng Hạ Dương chiến đấu xông pha tường rào nhà hàng xóm, anh biết thức cô nhóc này sẽ lăn xả vào lòng anh mà xin xỏ hết quả này đến quả khác, vậy nên anh mới đề phòng.

Ấy vậy mà…?

Mặt trời mọc đằng Tây rồi? Con nhóc đó vừa phủi mông quay đi rất dứt khoát?

Dụi dụi mắt hồi lâu, Đại Hải khẳng định mình ko nhìn lầm mới há miệng thắc mắc, hay là ra thành phố lâu nên nhiễm bệnh “chảnh” rồi?

Đưa mắt dáo dác tìm kiếm cũng nhìn thấy lão Phong đang hớn ha hớn hở nói chuyện với bà thím khi nãy mắng nàng, Hạ Dương tức giận lê xoèn xoẹt đôi dép lê muốn báo động với chàng, chầm chậm đi tới:

- thầy ơi! Ôi sao mà giọng nói mình lại có thể ngọt như vậy nhỉ? Trong lòng Hạ Dương thầm hỏi mình.

- Chuyện gì? Tay vẫn đang cầm cọng rau, Như Phong quay qua nhìn nàng âu yếm, ko lẽ khi nãy mình nghe nhầm, Hạ Dương mà có thể gọi mình như vậy sao?

- Em muốn ăn ổi. Hạ Dương làm bộ mặt phụng phịu làm nũng.

- Ừ, vậy đi mua đi. Như Phong nhàm chán liếc mắt nàng một cái, chép miệng tiếp tục công việc nhặt rau của mình.

Bên cạnh nghe thấy tiếng bà thím cất lên rõ ràng, “cái con bé này, ko chuẩn bị làm cơm đi mà còn ở đấy nũng nịu, ổi iếc gì, muốn tắc *** ko hả?”

Nhìn thấy rõ được khoé môi Phong ca giật lien hồi, Hạ Dương vứt luôn đi sự dịu dàng e thẹn vừa rồi, dứt khoát kéo tay Như Phong lôi đi, miệng ko quên lầm bầm một câu cho bõ tức:

- Thím cứ làm việc của thím đi, cháu làm sao liên quan gì đến thím mà xen vô? hứ.

Tất nhiên người duy nhất nghe được câu nói đó chỉ là Như Phong, có điều chàng ko thèm so đo với nàng, giọng nói trầm ổn:

- Ko phải ko có tiền để mua ổi chứ? Thầy đưa cho, em tự đi mua đi. Cùng với lời nói, cánh tay còn lại ko bị nàng níu giữ cho vào túi quần tìm ví tiền.

- Ko phải. Cuối cùng Hạ Dương cũng để chàng được tự do, đứng lại dưới một tán cây lớn, bên canh là cái tường cao chót vót, chỉ tay lên trời mà nói từng chữ, em muốn ăn ổi này cơ.

Như Phong thiếu điều muốn thắt cổ tự tử với cô nàng bé bỏng này, có phần ngán ngẩm nói:

- Ôi nào mà chẳng là ổi? Thì em cứ đi vào hỏi chủ nhà rồi mua thôi? Khác nhau sao? Mua tại gốc còn rẻ hơn ngoài chợ ấy chứ.

- Ý em là muốn ăn ổi ko mất tiền cơ, Hạ Dương thiếu kiên nhẫn nói tường minh, nghĩa là đi ăn trộm ấy.

- Trộm? Như Phong ngạc nhiên nhìn nàng, vô thức nhắc lại “key word”, lôi thầy đi theo là muốn…

Trong khi Như Phong còn đang ngập ngừng chưa nói hết, Hạ Dương đã gật đầu cái rụp:

- Em ko có trèo được lên đó, thầy hái dùm em đi…. lắc lắc cánh tay Như Phong nài nỉ.

- Thầy đâu phải là kẻ trộm? Em muốn thầy mang tiếng xấu muôn đời, ghi danh sử sách hả? Như Phong trợn mắt tá hoả nhìn nàng, rồi nói lớn 3 tiếng “ko bao giờ”.

- Hạ Dương vội vàng đưa tay bịt miệng chàng, trừng mắt ra hiệu, sau đó ít giây mới nói nhỏ, chủ nhà ko có nhà đâu, chẳng qua mình chỉ là hái trước một ít rồi sẽ trả tiền sau mà?

Nhưng mà…

Dù nàng đã giải thích như thế, mắt đã chớp đến rụng cả mi xuống, Như Phong vẫn ko xao động, lạnh lùng quay đi mặc kệ nàng.

Thế vậy mà, chàng vẫn nghe thấy câu nói nhỏ của Hạ Dương:

- Lưu manh hay trộm cắp cũng là một mà thôi, còn làm bộ kiêu sa.

Đông cứng giữa trận tiền, Như Phong ko nói nổi lời nào, đứng im quay lưng lại phía nàng.

Vì ko thấy Phong ca phản ứng gì tiếp theo, Hạ Dương đành bắt buộc bản thân tiếc nuối nói:

- Yêu cầu thứ 2, thầy đi hái ổi cho em đi. Nghĩ muốn tiết kiệm lợi thế này một chút mà ko được, khổ ghê!

Như Phong ko còn lời nào để từ chối, bi ai nhìn về phía nàng:

- Là em chủ mưu đấy nhé, có gì thầy ko chịu trách nhiệm đâu đó.

- Ừ ừ.., Hạ Dương mừng rỡ gật đầu như gà mổ thóc.

Đúng là sóai ca thời đại mới, đã soái thì soái trăm bề, ko chỉ học thức mà đến ngay cả đi ăn trộm cũng vẫn bộc lộ tinh khí soái.

Hạ Dương đứng nơi này, trầm trồ nhìn Như Phong bật nhảy một cái, toàn thân người đã vững vàng ở trên bức tường gạch, thoắt một cái tay đã với tới cành quả trĩu nặng xum xuê.

Mắt ko ngừng nhìn ngang liếc dọc đảm bảo an toàn cho “đồng bọn”, Hạ Dương cố gắng làm hết trách nhiệm canh chừng giùm Như Phong.

Thật ra thì, nàng gạt lão bản thế thôi, chứ ăn rồi còn trả tiền? Nàng đâu có thần kinh!

Tâm trí vẫn còn say sưa làm việc, chợt nghe lộp bộp mấy tiếng, từng trái ổi thi nhau lần lượt rụng xuống đất.

Hạ Dương còn chưa hết bất ngờ, lời mắng mỏ Phong ca làm việc tắc trách, vứt hết ổi xuống đất thế kia còn chưa thoát ra, đã nghe thấy tiếng bà cụ chủ nhà hét om sòm:

- Trộm! Có trộm!