Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 50: Mất tích (2)




Ngay trong đêm, Quốc Minh, Ngọc Ký, Khắc Huy và Chirst phóng xe đến một tòa nhà bao bọc xung quanh chỉ là màu đen huyền bí.Khi xuống xe thì cả nhóm thấy một thảm cảnh không muốn chút nào.

Chiếc cổng bị đánh sập hoàn toàn. Phía trong sân thì toàn là xác chết, máu chảy loan cả ra. Cả nhóm vội chạy vào phòng bảo mật. Lúc vào trong thì họ không tin mình đã thấy những gì. Ngay cả phòng bảo mật bật nhất cũng bị phá tan hoan.

*Bốp*

Tay Quốc Minh tạo thành nấm đấm rồi đập xuống bàn.

Anh sẽ khiến cho kẻ phá hại này "Một phải đền nghìn" trả lại gấp nghìn lần cái mà chúng cho anh.

-Dọn hết xác ngoài đó rồi trang hoàng chổ này lại. Còn phòng bảo mật phải tìm các thiết bị tối tân nhất để bảo vệ.

Anh nói rồi bỏ đi để Huy, Ngọc Ký và Chirst lại đó. Sau một lúc lầy lại bình tĩnh thì Chirst nói theo:

-Rõ.

...

-Tính sao đây, phài làm sao đây hả, anh Nhân sao có thể ra khỏi chổ này...

Ngọc Anh lòng thấp thỏm đi qua đi lại trong phòng khách nhà của Ngọc Minh.

-Cậu ngồi xuống đi làm mình ong hết cả đầu.- Khả Liên kéo Ngọc Anh ngồi xuống.

-Hay là báo cho anh Minh đi- Ngọc Anh vội nói.

-Không!- Ngọc Minh quả quyết.

-Tại sao?- Ngọc Anh cau mày.

-Hai cậu nghĩ đi, mấy anh ấy đang lo việc quan trọng cần có một không gian riêng. Chỉ có việc đó thôi cũng đủ làm rối lên rồi mình mà báo thêm chuyện này thì còn rối ra sao.- Ngọc Minh giải thích.

-Cũng đúng. Mình nên đi tìm, dò la thông tin mình biết, biết đâu có manh mối thì sao- Khả Liên gật đầu đồng ý.

-Vậy đi thôi.- Ngọc Anh kéo cô và Ngọc Minh đi ra ngoài.

...

-Nói- Ngọc Ký đạp lên tay của một tên trong nhóm phá hoại má anh tóm được.

-Tôi không biết- Tên đó gan lì luôn miệng chối.

Chân anh càng đạp mạnh, xoáy xuống tay tên đó.

-A- Kẻ đó hét lên.

-Có nói không?

-Không- Vẫn thái độ đó.

Ngọc Ký đá vào tên đó liên tục khiến máu ngay khóe miệng càng tuôn ra.

-Thôi- Quốc Minh lên tiếng.

Anh giống y một vị thần nào đó xuống cang ra, nếu không tên đó đã bán mạng cho Diêm Ca rồi.

*Đoàng*

Tiếng súng chói tai vang lên, tên đó chết ngay tại chổ, mắt vẫn không kịp nhắm lại.

-Thà giết lầm còn hơn bỏ xót.

Anh nói rồi bỏ đi, Huy và Ngọc Ký cho dọn lại xong xuôi thì cũng mất dạng.

....

Ba người con gái chạy đi giữa thành phố rộng lớn, họ mong rằng họ có thể tì được người họ tìm.

Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên chia nhau ra. Họ đi xung quanh những nơi có thể tìm được Nhân.

*Reeng...reeng...reeng*

Điện thoại Ngọc Minh reo lên. Cô vội lấy ra nhìn vào màn hình cô giật thót tim. Khẽ nuốt nước bọt, cô áp tai vào mà nghe máy.

"Alo"

"Mọi chuyện xong hết rồi bây giờ anh sẽ vào viện thăm thằng Nhân"

"Anh..."

"Có gì không?"

"Không ạ"

"Uhm anh vào viện ngay"

Ngọc Minh vội gọi ngay cho Khả Liên và Ngọc Anh.

"Anh Minh xong việc rồi kìa bây giờ phải làm sao đây?"

"Hả? Anh Minh xong việc"

"Anh ấy bảo sẽ vào viện ngay"

"Mình nên đến viện trước anh ấy mới được."

"Uhm đi thôi"

Cả ba đi 3 hướng khác nhau cùng gặp mặt tại trước cổng bệnh viện.

Họ cùng nhau chạy thật nhanh lên phòng bệnh của Nhân. Vừa tới ba người thở hồng hộc đang lấy lại bình tĩnh thì Quốc Minh, Huy và Ngọc Ký vừa đến. Ba người liền tươi cười chào họ.

-Chào mấy anh.

-Nhân sao rồi?- Huy hỏi.

-Dạ...dạ cũng bình thường à- Ngọc Anh ấp úng.

-Để anh vào xem- Quốc Minh nói xong định bước đi thì Ngọc Minh níu tay anh kéo đi.

-Để anh vào- Tới lượt Huy

-Anh ấy vẫn bình thường không có gì phải xem đâu.- Ngọc Anh ngăn Huy lại.

-Nhưng mà anh muốn xem- Huy cứ một mực đòi vào.

-Không có gì đâu mà.- Khả Liên cũng ngăn anh lại.

Hai cô nàng cứ lo cản Huy đâu nhớ đến vẫn còn một người nào đó đang nhìn họ một cách nghi hoặc.

"Chắc chắn là đã có chuện."_Ngọc Ký suy nghĩ rồi lén lẻn vaò trong.

Khi vào rồi anh mới nhận ra trong đây không có ai.

...

Ngọc Minh kéo Quốc Minh đến một gốc khuất, khi buông anh ra thì thình lình cô chợt nhớ mình phải bói gì đây.

Anh thấy cô mãi im lặng mả chẳng nói thì lấy làm lạ.

-Sao em lại im lặng thế?

Cô nhìn anh, cô phải làm gì đây? Chẳng lẽ bảo muốn nói chuyện với anh.

Cô nên làm như thế nào đây. Đúng rồi!

Cô đỏ mặt lí nhí nói.

-Em...nhớ anh.

Môi khẽ cong lên, vươn tay ôm lấy cô anh thì thầm.

-Anh cũng nhớ em. Mà bên kia có gì vậy nhỉ?

-Có gì ạ?- Cô vội nhìn theo hướng anh chỉ.

Anh cúi xuống hôn lên má cô một cái rối quay mặt sang hướng khác xem như không có gì.

-Anh này- Cô càng đỏ mặt hơn, đánh vào anh một cái rồi cô chạy đi.

-Đừng bao giờ để anh bắt được. Rm.

Nói rồi anh cũng chạy theo cô.

-Chuyện này là sao? Thằng Nhân đâu?- Ngọc Ký trừng mắt.

-Em...em xin lỗi- Khả Liên cúi đầu.

-Có một cô y tà bảo tụi em xuống gặp bác sĩ nhưng khi quay lại thì tụi rm đã không thấy anh Nhân nữa.

Huy thở dài nhìn hai người.

-Tại sao tụi em lại không báo cho tụi anh biết.

-Ngọc Minh nói chuyện của trụ sở làm mọi chuyện rối lên rồi thêm chuyện này nữa sẽ càng rối hơn. Nên tụi em không báo- Khả Liên nói.

Ngọc Minh và Quốc Minh quay lại. Lúc đến cô nhìn Ngọc Ký thì thấy nét mặt của anh không như bình thường.

-Có chuyện gì sao hai?

-Em còn hỏi? Thằng Nhân mất tích sao không báo ngay cho tụi anh?- Ngọc Ký bực bội gắc lên.

Quốc Minh cau mày.

-Mất tích???