Ngốc Nghếch Vương Gia Xuyên Việt Phi

Chương 34: Gian nan hầu hạ chủ tử hạ




Trình Lân lắc đầu tiếp tục nhìn quyển sách. Kỳ quái, chưởng quầy ở hiệu thuốc bắc Phong huyện rốt cuộc đã dùng biện pháp gì, cư nhiên làm cho hắn nhìn sổ sách không có bại lộ sơ hở gì .

Cúi cúi bả vai đã muốn bắt đầu đau nhức, Trình Lân đứng dậy, nhìn ánh trăng đã sắp ngã về tây, biết canh giờ đã khuya. Nhưng là, hắn lại một chút buồn ngủ đều không có. Gần một năm nay, thời gian ngủ của hắn càng ngày càng ít. Bởi vì hắn sợ chính mình giống phụ thân đang ngủ bệnh phát liền chết đi. Cho nên, hắn sợ hãi ngủ.

Trình Lân vốn tính trở về trong phòng nghỉ ngơi, khi đi qua phòng Tô Lệ Nhã, nghe được tiếng thở vù vù của nàng khi ngủ. Trong lòng vừa động, hắn đẩy cửa phòng của nàng ra. Nhìn tư thế ngủ phi thường bất nhã của Tô Lệ Nhã , chỉ cảm thấy buồn cười.

Giờ phút này Tô Lệ Nhã để A Kim giúp thôn dân viết chữ, kiếm tiền, trong mộng đẹp tiến hành kế hoạch lũng đoạn của nàng. Nhìn A Kim đưa một đống bạc cho nàng, nàng chỉ cười nói:“A Kim, thực ngoan.” Đương nhiên, ở hiện tại đã biến thành một hình ảnh như vậy dừng ở trong mắt Trình Lân : Tô Lệ Nhã ôm chăn, cười nham nhở nói:“A Kim, thực ngoan. A Kim, thực ngoan.”

Trình Lân nghe vô cùng khó chịu. Hắn bắt đầu đẩy Tô Lệ Nhã.

Vốn đang đắm chìm ở trong mộng đẹp Tô Lệ Nhã nghĩ đến A Kim cắt ngang mộng đẹp của nàng, la hét:“Đừng ầm ỹ, A Kim. Ta còn muốn ngủ a?”

Trình Lân vừa nghe sắc mặt trở nên càng khó coi, bắt đầu không kiên nhẫn nói:“Tiểu Nhã, ta ra lệnh ngươi lập tức đứng lên.”

Lúc này, Tô Lệ Nhã rốt cục thanh tỉnh. Nàng mở đôi mắt mông lung, nhìn ánh trăng lớn ngoài cửa sổ, trực giác đầu phi thường đau, vô lực reo lên: “Lão huynh a, hiện tại mới mấy giờ rồi? Ngươi không muốn ngủ, ta còn muốn ngủ!” Nói xong, nàng gục đầu tiếp tục ngủ lại.

Trình Lân không vui nói:“Tiểu Nhã, ta ngủ không được. Ta là chủ tử của ngươi, ngươi phải theo giúp ta.”

Vẫn bị người khác đánh phá giấc ngủ Tô Lệ Nhã thực sự phát hỏa. Nàng vứt chăn ra, cả giận nói:“Này, Trình Lân, trên khế ước bán thân cũng đã ghi rõ một ngày chỉ làm việc bốn canh giờ.”

“Ban ngày ta có thể cho ngươi nghỉ ngơi.” Trình Lân khẳng khái nói.

Ngươi muốn làm con cú, bổn tiểu thư lại không muốn. Tô Lệ Nhã liếc mắt xem thường nói: “Trình Lân, ngươi là một đại phu, hẳn là biết tầm quan trọng của giấc ngủ đối với nữ nhân. Ta cũng không muốn giấc ngủ không tốt, mà sắc mặt trở nên ảm đạm không ánh sáng.”

“Như vậy đi! Ta cho ngươi tuyết phu cao, tuyệt đối sẽ không để sắc mặt trở nên ảm đạm không ánh sáng.”

“A --” Tô Lệ Nhã đánh ngáp, xua tay nói:“Vẫn là không cần. Không ngủ tốt, đầu sẽ rất đau a.” Vừa dứt lời tô Lệ Nhã gục đầu.

“Một buổi tối năm lượng bạc.” Trình Lân lấy ngân lượng ra làm lợi thế. Kỳ thật, trải qua nửa tháng ở chung, hắn phát hiện xấu nữ này vô cùng thích tiền, nhìn đến bạc, nhất là nhìn đến vàng hai mắt sẽ sáng lên. Đối phó với nữ tử ham tiền như vậy, biện pháp tốt nhất chính là lấy tiền ra dụ.

“Thành giao.” Tô Lệ Nhã lập tức đứng dậy, chìa tay ra nói:“Năm lượng bạc.”

Trình Lân cũng sảng khoái từ cổ tay áo móc ra năm lượng bạc, đưa tới trong tay nàng.

Tô Lệ Nhã vui tươi hớn hở tiếp nhận bạc, thật cẩn thận để vào trong lòng, rồi sau đó a dua cười nói:“Chủ tử, ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì a?”

Trình Lân đưa đến một cái ghế, ngồi xuống hỏi:“Nói về những chuyện ngươi đã trải qua đi!”

Nàng đi qua, thật đúng là không biết mở miệng như thế nào. Dù sao cũng không thể nói với hắn, nàng là người xuyên qua thời không đi! Nói ra cũng không có người tin tưởng, còn có thể bị người xem thành đứa ngốc, đồ điên. Bởi vậy, nàng lựa chọn nói cho có lệ:“Ta cũng giống như bao người khác ở trong thôn, thổ sinh thổ dưỡng. Ha ha.”

Trình Lân rõ ràng nhìn ra ý đồ nàng muốn sơ lược, cũng không miễn cưỡng, ngược lại hỏi:“Ngươi vì sao gả cho một đứa ngốc?”

Lần này, Tô Lệ Nhã cũng bị hỏi khó trả lời. Quyết không thể nói cho hắn, hai người bọn họ bởi vì bị người ta bắt gian ở giường, mà không thể không thành thân.

Trình Lân nhìn ra nàng lại muốn lừa dối, không vui nói:“Không cần nói cho có lệ.”

Tô Lệ Nhã lựa chọn giấu diếm một số chuyện, thở dài nói:“Chủ tử, ngươi cũng biết ta bộ dạng xấu xí. Ta ở thôn Tô Gia được xưng là đệ nhất xấu nữ. Như vậy, ngươi cũng biết người giống như ta, sẽ rất khó tìm nhà chồng. Lúc ấy, ta cứu được A Kim hôn mê bất tỉnh, vì có thể danh chính ngôn thuận chiếu cố A Kim đã trở thành đứa ngốc, đành phải đối với người ngoài tuyên bố hắn là vị hôn phu của ta. Rồi sau đó, dưới sự trợ giúp nhiệt tình của thôn dân, ta gả cho A Kim. Bất quá, ta có thể gả cho A Kim, đã cảm thấy mỹ mãn. Dù sao, dù sao ta vốn tính sống cô độc suốt quãng đời còn lại ,ta có thể lập gia đình quả thực không tệ.” Nói đến cuối cùng, biến thành tiếng nói nghẹn ngào.

Trình Lân nghe xong, trong lòng đối với Tô Lệ Nhã đang che mặt âm thầm rời lệ mạnh mẽ xuất hiện thương tiếc, nói:“Xấu --” Vốn định lại kêu nàng xấu nữ, hắn nhất thời dừng lại, sau đó mới nói:“Tiểu Nhã, ngươi cũng không nên thương tâm. Này, kỳ thật, ngươi cũng không phải rất xấu. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi! Ta đi ra ngoài trước.” Nói xong, hắn liền rời đi.

Tô Lệ Nhã sau khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, đầu mới từ cổ tay áo che mặt ngẩng lên, thấy không còn một bóng người ở trong phòng, nhất thời cười ha hả.“Ha ha ha --” Trong phong chỉ quanh quẩn tiếng cười của nàng.

Sau nửa ngày, nàng mới đình chỉ tiếng cười. Tiểu tử này thật sự là rất đáng yêu. Cư nhiên an ủi nàng, nói nàng không xấu. Ha ha, bất quá ít nhất về sau hắn sẽ không tiếp tục gọi chính mình xấu nữ. Tô Lệ Nhã cẩn thận từ trong lòng lấy ra năm lượng bạc, cười không ngừng nói:“Còn có phí tăng ca kếch xù này.” [ Tác giả: mọi người khả năng cảm thấy kỳ quái, vì sao năm lượng bạc có thể cho Tô Lệ Nhã cao hứng thành như vậy. Ở trong này thuyết minh một chút. Ở Long Viêm quốc đơn vị tiền tệ là văn. Một văn tiền có thể mua ký thịt heo. Cũng chính là tương đương với một đồng ở hiện đại. Mà một hai bạc tương đương một trăm văn tiền. Năm lượng bạc chính là năm trăm văn tiền. Tương đương với năm trăm đồng ở hiện đại.]

Tô Lệ Nhã hôn năm lượng bạc kia, sau đó cẩn thận để vào hộp tích trữ tiền của nàng. Ha ha, nhiều đêm về sau Trình Lân tìm nàng tán gẫu, nàng rất nhanh liền cùng A Kim, Đại Mao thoát khỏi thân phận người hầu, rời đi nơi này. Tô Lệ Nhã trở về giường tiến vào mộng đẹp một lần nữa, tiếp tục ngủ.