Ngốc Phúc Tấn

Chương 5-2




Trong đêm tối, Hải Lăng mở to mắt khó ngủ.

Sờ đến vị trí trống bên cạnh, nàng thở dài một cái, khó có thể tưởng tượng rằng chính mình lại có thể nhớ hắn nhiều đến như vậy.

Đã qua nửa năm từ sau khi hai người động phòng, đây là lần đầu Miên Dục rời khỏi nhà, hôm nay là ngày thứ ba hắn không có ở nhà.

Nửa năm qua, hàng đêm hắn đều ôm nàng đi vào giấc ngủ, ban đầu nàng vẫn có chút không quen, nhưng mà một khi đã quen được hắn ôm, giờ phút không có hắn ở bên cạnh, ngược lại một mình cảm thấy khó ngủ.

Hải Lăng đơn giản đứng dậy đọc sách, nhìn thấy lâu, lúc này mới có chút buồn ngủ, lại quay về giường, nhắm mắt một lát, cuối cùng cũng thiếp đi.

Nàng vừa nằm ngủ không bao lâu, cửa phòng ngủ bị người lén lút mở ra, một bóng dáng im hơi lặng tiếng đi tới, hắn đi đến bên giường, nhấc màn che lên, cởi giày và tất ra trèo lên giường.

Cơ thể cảm thấy có gì đó khác thường, khiến Hải Lăng từ trong mộng đột nhiên tỉnh giấc, nàng sợ tới mức thiếu chút nữa là thét lên, vừa mở mắt liền thấy trong bóng đêm nam nhân đang khinh bạc nàng là ai, lúc này mới nuốt xuống tiếng kinh hô.

"Sao người đã trở lại? Không phải nói là đi năm ngày sao?" Trong mắt nàng lộ ra vẻ kinh hỉ khi nhìn thấy phu quân về trong đêm.

"Chuyện vừa xong ta liền quay về gấp." Tay Miên Dục chui vào trong nội y của nàng, vỗ về chơi đùa thân thể mềm mại. Cái miệng cũng không nhàn rỗi, chiếm lấy miệng của nàng, hôn mạnh xuống.

Thiên a, mới rời đi ba ngày, hắn liền nhớ nàng muốn chết!

Hải Lăng e lệ hỏi: "Người, người không mệt mỏi sao?"

"Không mệt, hiện giờ tinh thần của ta rất đủ, nếu nàng buồn ngủ cứ tiếp tục ngủ, ta tới là được."

Nói cái gì? Hắn chính là đang "vội vàng" được hăng say, nàng sao có thể ngủ được.

"Ừm, ưm..." Trong miệng nàng nhịn không được than nhẹ, "Nha, đừng, đừng nhanh như vậy...."

"Ta rất nhớ nàng!" Hắn khàn khàn nói, khắc chế chính mình muốn tiến thẳng vào người nàng, thả chậm tốc độ đưa đẩy.

"Thiếp cũng vậy." Nàng ôm mặt hắn, nhìn đôi mắt tràn đầy tình cảm của hắn, khóe môi nở nụ cười.

Lời nói của nàng khiến cho hắn khó có thể kiềm chế, "Ta có thể nhanh hơn một chút không?"

"Ừm." Nàng hơi nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác tuyệt mỹ khi hai người kết hợp.

Nàng muốn sống cạnh hắn cả đời, sau đó cùng sinh mấy đứa bé.

Nàng hy vọng hắn cả đời này không họa không bệnh, không ưu không sầu, mỗi ngày đều trôi qua trong sự vui vẻ...

Đây không phải là, nàng...đã yêu nam nhân này rồi sao?

***************

Hôm nay là sinh nhật của Miên Dục, vài vị phúc tấn cùng cách cách, theo vài vị a ca cùng bối lạc, bối tử đồng thời đến chúc mừng Dục bối lạc.

Giờ phúc này các nam nhân đang ở tiền thính nói chuyện, mà các nữ nhân thì đang ở tại hậu viện tán gẫu.

Hải Lăng không giỏi ứng phó với những chuyện như thế này, hầu hết thời gian đều là im lặng nghe các nàng nói chuyện, ngẫu nhiên có người hỏi đến nàng, thì nàng liền trả lời.

Lúc này tay nàng lặng lẽ đặt lên bụng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười nhẹ, nghĩ thầm rằng muốn tặng cho phu quân một lễ vật đặc biệt.

Một phúc tấn thấy nữ chủ nhân là nàng thật quá an tĩnh, liền kiếm chuyện nói với nàng, "Dục phúc tấn, ta nghe nói cô có thể nhìn thấy trong đêm, có phải là thật không?"

"Ừm," Lời này khiến cho những người khác cũng có hứng thú, có người tiếp lời hỏi: "Cho dù là đêm tối, đều có thể nhìn thấy rõ ràng sao?"

"Đúng."

Có người nhìn chằm chằm hai mắt của nàng một lúc, "Thấy tròng mắt của cô cũng không khác với chúng ta, sao lại có thể kỳ lạ như vậy nhỉ?"

"Đúng vậy, giống như mắt mèo vậy."

"Ta nghe nói là Dục bối lạc vì cô có thể nhìn trong đêm, cho nên mới cố ý kết hôn với cô." Bỗng nhiên có người vô cùng thất lễ nói một câu như vậy.

Lời này nói ra, lập  tức khiến mọi người nhao nhao nghị luận, giống như coi đương sự không tồn tại.

"Là như vậy sao?"

"Thì ra là thế, ta đã nói rồi, Dục bối lạc sao có thể bỏ Ngũ cách cách mà cưới nàng làm phúc tấn, thì ra là có dị năng!"

"Nhưng mà cho dùng có thể nhìn thấy trong đêm, thì có ích gì?"

"Thời điểm tấn công ban đêm thì sẽ rất có ích, ta nghe nói lúc trước khi Dục bối lạc hướng hoàng thượng yêu cầu chỉ hôn đã từng nói qua, ngài ấy chính là nhìn trúng ánh mắt của Dục phúc tấn, cho nên mới lấy nàng."

"Hiện nay Thất a ca, Phúc bối lạc và Dục bối lạc, bọn họ đang ở tiền thính thương thảo, liên quan đến đêm tấn công loạn đảng. Ở trên đường đến đây, ta nghe thấy hình như bọn họ nói chuẩn bị muốn dẫn Dục bối lạc cùng đi, hiện giờ xem ra hình như là chuyện này là thật!"

Mọi người tán gẫu đến hăng say, không ai chú ý đến vẻ mặt biến sắc của Hải Lăng.

"Dục phúc tấn, cô có biết việc này không?" Có người hỏi nàng.

"Ta không biết." Nàng lắc đầu.

"Có khả năng lát nữ Dục bối lạc mới có thể nói với cô."

"Đi theo bọn họ đuổi bắt loạn đảng rất nguy hiểm, Dục phúc tấn cô phải cẩn thận một chút."

Hải Lăng không hề đáp lời, chỉ là hơi nhắm mắt lai. Thì ra...Sở dĩ hắn cưới nàng, là vì đôi mắt của nàng.

Nàng cúi đầu che đi suy nghĩ trong mắt, không để cho người khác nhìn thấy sự đau lòng không thể miêu tả.

*****************

"Ta không đồng ý, việc này quá nguy hiểm." Ở tiền thính, Miên Dục mở miệng liền từ chối yêu cầu của Phúc bối lạc.

"Ta sẽ phái người bảo vệ Dục phúc tấn, tuyệt đối sẽ không để cho người nào làm thương đến một cọng tóc của phúc tấn." Phúc bối lạc đảm bảo nói.

Đôi mắt lạnh băng của hắn quét về phía Phúc bối lạc, "Đao kiếm không có mắt, nếu thật sự khiến nàng bị thương, ngươi muốn mang đầu đến cho ta sao?"

Lời này vừa nói ra, vài vị a ca, bối lạc, bối tử đều đưa mắt nhìn nhau.

Thập Ngũ a ca phẩy quạt, tiếp lời, "Miên Dục, nếu Phúc bối lạc đã hứa hẹn nhất định sẽ bảo vệ phúc tấn của cháu an toàn, không có thể làm nàng bị thương, cháu đừng quá lo lắng nữa."

"Đúng vậy, Miên Dục, lần vây quét này chúng ta đã sớm có chuẩn bị, chỉ sợ bọn họ thừa dịp hỗn loạn là chạy thoát, cho nên mới cần đến phúc tấn của cháu hỗ trợ, giúp bắt mấy con chuột trong động." Phụ trách chỉ huy vây quét lần này là Thất a ca, cười tít mắt nói.

"Miên Dục, ngươi không đáp ứng cũng được, nhưng chúng ta có thánh chỉ của hoàng thượng." Vốn không muốn bày ra thánh chỉ để đàn áp hắn, nhưng nhìn bộ dạng không muốn đáp ứng yêu cầu của bọn họ, Phúc bối lạc lúc này mới lấy thánh chỉ ra.

Miên Dục tiếp nhận thánh chỉ, liếc mắt nhìn một cái, lập tức sắc mặt trầm xuống.

Thấy sắc mặt của hắn trầm xuống, Thất a ca vội vàng giải thích, "Vốn chúng ta cũng không tính dẫn phúc tấn của cháu đi, là hoàng a mã nhắc tới Dục phúc tấn có thể nhìn thấy trong đêm, cho nên mới muốn phúc tấn của cháu cùng đi với chúng ta, có lẽ sẽ giúp được gì đó."

"Đúng vậy, nếu không phải hoàng thượng đề cập, chúng ta cũng không biết chuyện này." Phát hiện ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí của hắn, Phúc bối lạc nhanh chóng đem mọi chuyện đổ lên người hoàng thượng.

Trừng mắt nhìn đạo thánh chỉ, Miên Dục lạnh lùng nói: "Nếu là ý chỉ của hoàng thượng, xem ra ta không đồng ý không được." Giọng nói lạnh băng, khiến cho nhiệt độ trong lòng lập tức giảm xuống.

"A, đúng rồi, Miên Dục, sách cháu nhờ ta tìm ta đã tìm thấy." Thập Ngũ a ca nhanh chóng lấy ra muốn quyển sách, lúc này mới khiến nhiệt độ tăng trở lại.

Tiễn bước mấy vị a ca, bối lạc, bối tử kia đi, Miên Dục quay về phòng ngủ.

Nghe thấy tiếng hắn đi vào, Hải Lăng vẫn tiếp tục đọc sách.

Nhạy cảm phát hiện vẻ mặt của nàng có chút lạnh nhạt, hắn nhíu mày, đi đến bên bàn ngồi xuống. Nàng vẫn như cũ không nhìn hắn, chỉ nhìn sách trong tay, giống như quyển sách kia vô cùng hay khiến nàng không thể dời mắt.

Có gì đó không thích hợp.

"Những phúc tấn cùng cách cách kia chọc giận nàng khiến nàng không vui sao?" Hắn thăm dò hỏi.

"Không có." Hải Lăng thấp giọng trả lời. Các nàng chỉ là nói cho nàng biết những điều nàng không biết thôi, nàng không biết chính mình vì sao lại để ý những lời đó, để ý đến mức bực mình không muốn nói chuyện với hắn.

Hắn sờ cằm, đánh giá gương mặt nhìn nghiêng của nàng.

Hai người liền cứ ngồi như vậy một lúc, Hải Lăng vẫn không để ý đến hắn, Miên Dục liền để sách trong tay lên bàn.

Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn, thoáng nhìn thấy bìa sách viết "Thái Bình ngự lãm", hai mắt liền mở to, nhưng khiến nàng ngạc nhiên không phải là vì mấy chữ này, mà là...

Mặt nàng hơi ngẩng lên, trong mắt lộ ra vẻ nóng lòng, nhịn không được đưa tay a, nhưng còn chưa đụng đến sách đã bị hắn lấy đi mất.

Ánh mắt của nàng chuyển động theo quyển sách, chớp cũng không chớp, "Đó là bản Tống khắc sao?"

"Ừm." Miên Dục hừ nhẹ một tiếng, trong lòng bất mãn. Vì quyển sách trên tay hắn, cuối cùng nàng cũng chịu để ý đến hắn rồi hả?"

"Thiếp, thiếp có thể xem không?" Nàng giơ tay lên, khẩn cấp muốn lấy quyển sách trên tay hắn.

Nhưng hắn lại đổi tay, không cho Hải Lăng đụng vào quyển sách.

"Không được, nàng không thấy ta đang xem sao?" Hắn giả bộ vô cùng hứng thú lẩm bẩm những trang sách mấy trăm năm kia.

"Vậy, vậy chờ người xem xong, có thể cho thiếp xem không?" Ánh mắt nàng như đang cầu xin.

Giờ phút này vẻ mặt vui vẻ của nàng không phải là vì hắn, mà là vì quyển sách trên tay hắn, Miên Dục nhìn thấy có chút không rõ tư vị, khẽ hừ một tiếng, "Ừm."

Nàng nhìn không chuyển mắt, kiên nhẫn chờ hắn xem xong quyển sách kia.

Bị ánh mắt nóng bỏng của nàng nhìn đến không yên, hắn chậm rãi mở miệng, "Nếu...Bây giờ nàng hôn ta một cái, ta liền tặng quyển sách này cho nàng." Vốn muốn trêu chọc nàng, nhưng hiện giờ người thiếu kiên nhẫn trước lại là hắn.

Hải Lăng không chút do dự đến bên cạnh hắn, hôn lên hai má của hắn.

Hắn bất mãn chỉ vào môi của mình, "Hôn ở đây mới được tính."

Má hồng của nàng lại càng thêm đỏ, hơi chần chừ, sau đó liền biết nghe lời hôn lên môi hắn.

Hắn thuận thế ôm nàng ngồi lên đùi, một tay ôm lấy cái eo mảnh mai của nàng, một tay giữ lấy gáy nàng, làm cho nụ hôn càng thêm sâu.

Bốn phiến môi dính lấy nhau thật lâu mới tách ra, nàng thở gấp, vừa được tự do liền bắt lấy quyển sách trên tay hắn.

Miên Dục phát hiện sức hấp dẫn của mình không bằng một quyển sách, trong lòng có chút buồn bực, nhưng nhìn vẻ mặt lộ ra vẻ hưng phấn cẩn thận lật từng trang của nàng, tất cả oán giận đều tan biến.

Thôi, chỉ cần nàng vui vẻ là được.

Có được quyển sách bản Tống khắc kia, Hải Lăng cứ như vậy để phu quân của mình sang một bên, xem rất chăm chú, mãi đến khi muốn đi ngủ, hắn mới rút quyển sách trong tay nàng đ, không cho nàng xem tiếp.

"Mai lại xem, giờ muốn rồi."

Hải Lăng hầu hạ hắn cởi quần áo, trong đầu vẫn đang nghĩ đến quyển sách vừa xem, bên tai chợt nghe thấy giọng nói của hắn.

"Mấy ngày nữa Thất thúc muốn đi vây quét loạn đảng, muốn dẫn nàng đi cùng, nói là muốn năng lực nhìn trong đêm của nàng hỗ trợ, giúp bọn họ tróc nã loạn đảng."

Nghe vậy, bỗng nhiên nàng cảm thấy tim đập chậm lại, cúi đầu đáp, "Ừm." Những phúc tấn, cách cách kia nói quả nhiên không sai, chính vì đôi mắt này, hắn mới lấy nàng.

Miên Dục nói tiếp, "Ta sẽ ở bên cạnh nàng, nàng không phải sợ."

"Ừm." Nàng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.