Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ

Chương 45: Đại nhân không chấp kẻ ngốc




Đại nhân không nên chấp kẻ ngốc

"Nhan huynh, nhà chúng ta ở Liễu thành có một trạch viện, mặc dù hơn ba năm không ghé qua, nhưng nếu không chê, vẫn có thể ở lại........." Quan Hoán Chi nhìn Diệp Linh Cẩm một chút rồi sau đó chuyển sang nhìn Nhan Nhiễm Y nói: "Nhìn qua Nhan huynh giống như là một người lão luyện."

Nhan Nhiễm Y nhìn Diệp Linh Cẩm một chút, rồi quay đầu về phía Quan Hoán Chi, cười cười nói: "Như vậy không còn gì tốt hơn..........Không ngờ nhà Quan công tử cách xa đế đô như vậy mà ở Liễu Thành còn có trạch viện." Có tiền như vậy, đều không phải là mồ hôi nước mắt của nhân dân sao.

"................." Quan Hoán Chi cưỡi ngựa đi.

Nhan Nhiễm Y không thèm để ý đến thái độ của Quan Hoán Chi, tiếp tục dựa vào, thoạt nhìn rất là mãn nguyện.

Diệp Linh Cẩm tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Hắc hắc..........Ngốc tử!"

Địch Tinh cùng với bộ mặt sưng phù xuất hiện bên cạnh cửa sổ.

Diệp Linh Cẩm: "......................" "

"Bá" một cái, chiếc rèm rơi xuống dứt khoát, mang theo một trận gió nhỏ. Lần này không phải là Diệp Linh Cẩm trượt tay cũng không phải là do tay nàng run rẩy, mà nàng cố ý, đúng thế là cố ý.

Quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt không rõ vui buồn của Nhan Nhiễm Y đang nhìn nàng.

Miệng nàng xụ xuống tận cổ, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn nói: "Thần thú....................không thích.................ghét......." Ngược lại với cái miệng thì vẻ mặt lại lộ vẻ lấy lòng: "Mẹ kế tốt nhất!"

"Ngoan............"

Diệp Linh Cẩm cảm thấy Nhan Nhiễm Y dường như đang cười sung sướng. Nhưng nàng không sao hiểu nổi đột nhiên hắn cười như vậy là vì cái gì.

Tuy nhiên, khi bọn hắn đến trạch viện của Quan Hoán Chi, sau một hồi thu dọn, Diệp Linh Cẩm trở lại phòng, trong lúc vô tình nhìn thấy mình trong gương, sau đó đã hiểu ra.

Vốn chỉ đơn giản là búi tóc bị Nhan Nhiễm Y phá tung ra, tất cả tóc bị vén tùy ý lên, rủ xuống vài sợi, giống như hắn chẳng qua tiện tay nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện ý định của hắn. Vài sợi tóc đen làm nổi bật vẻ khéo léo tinh xảo của khuôn mặt, đôi môi trời sinh mang theo màu đỏ chói mắt, hai mắt sáng rực làm cho khuôn mặt của cô gái trong gương tăng thêm vẻ thướt tha, cũng có một chút phong cách của Nhan Nhiễm Y ở bên trong.

Không thể không nói, kiểu tóc này có thể thay đổi cả một con người.

Trong lòng Diệp Linh thấy mình có lúc nhu mì xinh đẹp có lúc kiêu ngạo, trải qua cảm giác đó, nhìn người trong gương dường như không giống mình khi đang mơ màng, vì thế có lẽ nên cảm tạ Nhan Nhiễm Y? Xuyên không tới thành kẻ ngốc, cho dù là ở Diệp gia thì cũng không ai chải đầu búi tóc cho nàng, mình là một kẻ ngốc, càng không thể để ý vẻ bề ngoài như vậy.............Mà Nhan Nhiễm Y dường như chỉ tùy tiện chỉnh sửa, mà đã có thể hoàn thành một tâm nguyện chôn tận đáy lòng của nàng bấy lâu nay.

Chờ cho tâm tình hồi phục lại, Diệp Linh Cẩm lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Xem ra bản thân nàng cũng không phải là ngu ngốc.