Ngọc Tỏa Dao Đài

Chương 34: Phượng Hoàng​




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 34: Phượng Hoàng.

Dịch: Vivian Nhinhi



Đến Ma giới nhiều ngày, ta đã chứng kiến cảnh người ta không từ thủ đoạn dối trá hết lần này đến lần khác, nam tử áo xanh trước mắt mặc dù nhìn rất thành thật, rất đáng tin cậy nhưng ta cũng không dám hoàn toàn tin tưởng y, sợ lại bị người lợi dụng rơi vào bẫy.

Ta ổn định lại tâm thần, thi lễ rồi nói: "Xin hỏi tiên sinh tên họ là gì ạ?"

Thân thể của người áo xanh không tốt lắm, y ho khan hai tiếng, cười nói: "Tiểu A Dao nhà Cẩn Du thượng tiên, trước kia khi gặp cô, vẫn còn là một tiểu cô nương đầu thắt hai bím tóc, hôm nay đã duyên dáng yêu kiều thế này rồi, không biết có còn đuổi theo sư phụ cô đòi nuôi tướng công không?"

Ta bị bóc mẽ, mặt đỏ ran, cúi đầu vân vê góc áo lắp bắp nói: "Chuyện con trẻ ngốc nghếch, sớm đã biết sai, cầu tiên sinh quên đi thôi..."

Người áo xanh nhìn ta cười: "Chuyện cười oanh động nhất Thiên Giới năm nào, bảo người ta quên thế nào được?"

Ta đến tận Ma giới rồi vẫn mất mặt, vội hỏi: "Làm gì đến mức ấy?"

Người áo xanh nói: "Ta cùng Cẩn Du giao hảo, hắn từng nhắc tới chuyện này nhiều lần, biểu cảm còn rất thú vị."

Y quen sư phụ? Ta kinh ngạc giương mắt, nhìn thẳng y, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Người áo xanh thu hồi biểu cảm trêu cợt ta, nghiêm mặt nói: "Ta chính là Tinh Quân của Thiên Giới, tên là Phượng Hoàng, cũng giống như tiên tử bị giam cầm ở chỗ này."

Y giơ cổ tay lên, gạt mấy sợi tóc vương trên trán, trên cổ tay tái nhợt như ngọc có một cái ấn ký hình Phượng hoàng đỏ rực.

Kí ức như lưu tinh xẹt qua trong đầu, Phượng Hoàng Tinh Quân là ái tử của Thiên Đế, cai quản bách điểu, ít khi xuất hiện cũng ít xuất môn, sau này cũng không biết đi đâu mất. Hồi ta còn rất nhỏ đã từng thấy y với sư phụ ngồi uống trà đàm đạo, thế nhưng xưa kia tư thế hiên ngang hào hùng, nào giống bộ dạng ốm yếu như bây giờ...

Hẳn là y nằm trong tay Thương Quỳnh đã chịu rất nhiều tra tấn?

Ánh mắt ta nhìn Phượng Hoàng Tinh Quân đã nhu hòa hơn rất nhiều, nỗi nghi kỵ trong lòng cũng buông xuống ba phần: "Không biết Tinh Quân vì sao lại ở đây?"

Dung mạo Phượng Hoàng hơi tiều tụy, cúi đầu thở dài, cặp con ngươi xinh đẹp cũng ảm đạm đi, giống như sao sáng đầy trời ngừng chuyển động, trong giọng nói mang theo nồng đậm thương cảm và không cam lòng: "Trận chiến Tiên Ma năm xưa, cánh quân phía Tây do ta suất lĩnh rơi vào bẫy của Tiêu Lãng, bị bắt về Ma giới, sau lại bị Thương Quỳnh nhìn trúng mọi cách làm nhục, muốn sống không được muốn chết không xong, cho đến nay ủy khuất cầu toàn, ở lại bên cạnh ả."

Ta cảm động lây, cũng thở dài theo: "Chết không dễ, sống càng khó, ngài có điểm yếu gì bị Thương Quỳnh nắm được ạ?" ( :cuoichet:))))) Ta chết với cô ngốc này thôi)

"Nữ nhân Thương Quỳnh kia chỉ cho là ta rất sợ chết, ái mộ mỹ mạo của ả, một lòng cuồng dại hướng về ả, bán Thiên Giới cầu vinh nên buông lỏng giám thị hơn rất nhiều, chỉ bằng việc ta đã âm thầm khôi phục pháp lực thì muốn chạy trốn có gì khó?" Phượng Hoàng Tinh Quân cười lạnh hai tiếng.

Ta kinh hãi: "Vì sao không trốn?"

Phượng Hoàng Tinh Quân căm hận nói: "Vì sao phải trốn? Ta là nhi tử của Thiên Đế, chịu nhục này, nào còn mặt mũi tồn tại trong thiên địa? Thế cho nên những năm qua, ta dù sống trong sự vũ nhục của Thương Quỳnh, lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cũng thu được không ít tin tức rồi thông qua đủ loại con đường gửi về Thiên Giới, coi như cũng là một phần trợ lực đối với phụ vương."

Ta vốn không nghĩ một nhi tử của Thiên Đế cao ngạo nhường ấy cũng sẽ bị Ma tộc độc chiếm, trong lòng rất không đành. Hơn nữa y ở trước mặt ta chửi bới Thương Quỳnh tàn nhẫn ngạo mạn kia, nếu như truyền đi là chuyện cực kỳ nguy hiểm, cho nên sự cảnh giác của ta đối với lại giảm đi thêm vài phần nữa.

Phượng Hoàng Tinh Quân đứt quãng nói xong chuyện của mình, kiềm chế bớt nộ khí, hít sâu hai hơi, hỏi ngắn gọn: "Ngọc Dao tiên tử, chuyện của cô đại khái ta cũng biết rồi. Có điều Tiêu Lãng này làm việc độc ác, lại khuyên ngăn Thương Quỳnh không ra tay với cô, còn xây biệt viện tàng kiều, đối xử với cô cũng có vài phần thật tình, hôm nay việc đã đến nước này, không biết ý tiên tử tương lai định thế nào?"

Ta cũng không nghĩ giấu diếm gì cả, liền kể hết những chuyện từ khi xuống trần đến nay ra. Cũng lo lắng hỏi: "Tinh Quân có biết sư phụ ta ở đâu không?"

Phượng Hoàng Tinh Quân sắc mặt cứng đờ, bối rối đáp: "Không biết, nhưng Ngọc Dao tiên tử, cô tốt nhất hi vọng hắn không có mặt ở đây."

Ta biết hàm ý trong lời của y, nước mắt lại vòng vo đảo trong hốc mắt: "Ta cũng hi vọng sư phụ không biết ta lưu lạc đến tận đây."

Phượng Hoàng an ủi: "Đừng thương tâm, Cẩn Du thượng tiên cao thượng, hy sinh cũng vì giữ gìn Thiên Đạo, hắn là người tốt, đồ nhi của hắn, nhất định cũng giống như vậy..."

Trên mặt của y có phần bất an, tựa hồ mang vẻ ưu thương và áy náy.

Ta nhớ tới lời Thiên Phi trước khi đi, do dự nói: "Thiên Phi, bà hình như rất nhớ ngài!"

"Bỏ đi, bà nhớ thì làm gì được? Không thể trở về được nữa rồi." Phượng Hoàng Tinh Quân nhẫn nại nghe ta nói hết rồi, rốt cục nhịn không được bi thương, y điên cuồng cười rộ lên, cười đến nước mắt cũng chảy ra, giống như muốn rơi lệ cho mấy ngàn năm đau đớn: "Đường đường là Phượng Hoàng lại bị Thương Quỳnh làm nhục đến nước này, Thiên Giới không thể chấp nhận ta, mà ngay cả phụ hoàng, mẫu hậu cũng không thể đối xử với ta như dĩ vãng, ta hận! Ta hận nữ nhân ngạo mạn tàn nhẫn kia, ta mỗi ngày mỗi đêm đều thề, nhất định phải trả lại những sỉ nhục phải chịu kia từng chút từng chút trả lại cho ả! Ta chịu nhục, khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cục cũng chờ được cô, chờ được cơ hội đến."

Vương tử kiêu ngạo của trời biến thành nô lệ thấp hèn, thống khổ mà y phải chịu so với ta nhiều hơn nhiều lắm lắm.

Ta cảm động lây.

Phượng Hoàng Tinh Quân vươn tay vào trong hư không, muốn nắm lấy bờ vai ta, bàn tay không chút huyết sắc xuyên qua thân thể ta, phá qua không khí, y mới phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng hỏi ta: "Ngọc Dao, cô hận hắn không?"

Ta cắn răng nói: "Chỉ hận không thể phanh thây xé xác hắn, ném vào biển máu của địa ngục."

Phượng Hoàng Tinh Quân khôi phục tỉnh táo nói: "Kể từ hôm nay, chúng ta kết thành liên minh, cùng nhau báo thù."

Sư phụ nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Cũng là cùng nhau tru ma, không phải làm việc xấu.

Ta không hề do dự, đồng ý như chém đinh chặt sắt.

Trong ánh mắt Phượng Hoàng Tinh Quân nhìn ta, lộ vẻ khen ngợi.

Ta hỏi lại: "Thương Quỳnh cùng Tiêu Lãng lực lượng cường đại, Ma giới còn có thể kìm hãm lực lượng Tiên nhân, chỉ bằng hai người chúng ta làm sao thắng được?"

Phượng Hoàng Tinh Quân búng tay một cái, trong không trung hiện ra bóng dáng hư ảo của Thương Quỳnh và Tiêu Lãng, y phân tích: "Thương Quỳnh võ nghệ cao cường, chỉ huy ba quân Ma Giới, quanh năm chinh chiến bên ngoài. Nhưng thủ vệ quân trong Ma Giới lại là thủ hạ của Tiêu Lãng, bọn chúng một kẻ là Sân ma, đa nghi dễ giận, một kẻ là Tham ma, cố chấp khó chơi, nhưng có thể nhắm vào nhược điểm trong tính cách để đánh bại từng kẻ một, kế hoạch cụ thể thì ta còn phải cẩn thận suy tính đã."

Ta ngơ ngạc gật đầu, tuyệt nhiên không hiểu gì cả.

Phượng Hoàng Tinh Quân cười lạnh: "Thương Quỳnh ba lần bốn lượt xâm lấn Thiên Giới cũng vì đầu lâu của Nguyên Ma Thiên Quân. Nhưng ả có lấy được đầu thì cũng phải đối mặt với cảnh hồn phách của Nguyên Ma Thiên Quân bị hao tổn, không thể nào phục sinh. Ngày đó bên bờ biển rắn, ả ra tay với cô, cùng lắm chỉ là ra oai phủ đầu, ả sớm phái người ngăn chặn hành động của cô, chỉ cần cô không chọc cho ả giận điên, người mà nữ nhân này khó giết nhất chính là cô."

Ta tỉnh ngộ: "Cái đó, có nghĩa là ta hành sự không cần quá cẩn thận cũng được sao?"

"Đối với cô mà nói, chỉ cần không tỏ ra chống đối Thương Quỳnh trắng trợn, mọi chuyện thuận theo ả, tán tụng ả, thì đệ nhất Chiến thần của Ma Giới cũng không phải e sợ." Phượng Hoàng Tinh Quân trầm ngâm nói: "Có điều ta rất ít tiếp xúc với Tiêu Lãng, không biết hắn đối xử với cô thế nào?"

Ta không do dự: "Trêu cợt, bắt nạt, vũ nhục, tra tấn."

Phương Hoàng Tinh Quân tỏ vẻ nghiền ngẫm liếc ta một cái rồi nói: "Ngọc Dao tiên tử tâm tư đơn thuần, sợ là đấu không lại hắn, để tránh bị hắn phát hiện sơ hở, xin hãy cho ta ở bên hiệp trợ."

Âm mưu quỷ kế là điểm tối ngu dốt của ta, ta đang muốn gật đầu chợt nhớ tới một chuyện, vội hỏi: "Ta bị giam cầm trong Lê Hoa Viện, không thể ra ngoài, chung quanh đầy tai mắt, liên hệ với ngài thế nào được?"

Phượng Hoàng Tinh Quân nói: "Ta phân ra một khối hồn phách, theo tơ hồn của cô trở về, ẩn giấu trên người cô, chỉ cô hành động."

Ta gật đầu như băm tỏi.

Phượng Hoàng Tinh Quân nhìn hình ảnh hư ảo của Thương Quỳnh, đột ngột vươn tay, oán hận chém ả thành hai nửa.

Ta cũng không chịu thua, cũng đạp Tiêu Lãng ngã xuống đất, giẫm chân bao nhiêu cái để xả nỗi hận trong lòng.

Hai người cùng chung mối thù, gặp nhau hiểu nhau, kết thành hảo hữu.

Sư phụ ơi, lần đầu tiên trong đời con đi tính kế người ta, dưới sự giúp đỡ của quân sư đã bắt đầu rồi!