Ngốc Tử Vương Phi

Chương 7: Lan quốc cửu điện hạ




Hưu thư như lá khô rơi trên mặt đất, dân chúng đã hiểu được câu chuyện đều trừng hướng Tĩnh vương, khiến hắn có chút xấu hổ.

Sau đó, lại thấy rõ dấu vết hồng hồng trên cổ của quận chúa Bạch Tâm Nhị do treo cổ tự sát không thành đã để lại, còn có chỗ bị thương ở chân của nàng đang chảy máu, trong mắt mọi người sớm không còn thấy khinh thường, mà toàn là vẻ mặt đồng tình.

Đây chính là “hiệu ứng của dư luận” làm cho Bạch Tâm Nhị hoàn toàn hiểu được câu nói “Nước miếng cũng dìm chết người”.

“Mẹ nó, lão tử đây cuộc đời ghét nhất là nữ nhân dám cướp chồng của người khác, Bạch Tâm Nhu này coi mình là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, dám làm ra loại chuyện không có đạo đức này, thật không biết xấu hổ.”

“Ta khinh, đường đường là Tĩnh vương thế nhưng lại lừa gạt để lấy đồ cưới của một nữ nhân ngốc nghếch, lại càng không biết mất mặt. Vì để lấy được đồ cưới của người ta, cưới xong liền bỏ, này không phải phá hư thanh danh của người ta là cái gì? Tâm Nhị quận chúa thật đáng thương, bị bỏ như vậy nàng làm sao dám gặp người, còn ai dám cưới nàng.”

“Bạch nhị tiểu thư chưa cưới cũng dám cùng Tĩnh vương vụng trộm, thật làm mất mặt Bạch phủ. Mọi người xem quận chúa người ta cho dù bị tổn thương nhưng còn không làm mất hành vi cử chỉ của một tiểu thư khuê các, trọng tình trọng nghĩa, không tham lam này nọ, lại nhìn Bạch tam tiểu thư, thật chất là một người đàn bà chanh chua thích chửi lộn.”

“Ta rốt cục hiểu được quận chúa vì sao muốn đá tam tiểu thư xuống nước, đổi lại là ta, bị người đối đãi như vậy, ta nhất định sẽ hung hăng dạy bảo nàng một chút.”

Vài người có lương tâm mắng trước, sau đó mọi người mỗi người một câu, lực lượng của quần chúng thật là vô cùng lớn , lúc này, Lan Lạc Tô cho dù có lợi hại đến đâu, cũng không đánh lại nước miếng của dân chúng, hắn sẽ có khả năng đem mọi người đều bắt lại?

Lại nói, hắn vừa rồi cũng nghe thấy lời nói của Bạch Tâm Nhị, nàng muốn cáo trạng với Hoàng Thượng, việc này nếu truyền đến tai Hoàng Thượng, sẽ không có lợi đối với hắn.

Hiện tại là thời khắc quan trọng tranh giàng ngôi vị Thái Tử, Thái Tử còn chưa lập, tuy rằng hắn đã được phong vương, theo quy định của tổ tiên sẽ không thể trở thành Thái Tử, nhưng không có nghĩa là không có cơ hội, trăm ngàn lần không thể để xãy ra chuyện xấu ngay lúc này.

Bạch Tâm Nhu tức đến mức hung hăng dậm chân, vẻ mặt đỏ bừng, không dám nhìn tới ánh mắt chỉ trỏ của mọi người, Lan Lạc Tô lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Vương gia, ngươi mau nghĩ biện pháp, bằng không về sau ta làm sao dám gặp người?” Bạch Tâm Nhu lại dùng thủ đoạn giả vờ đáng thương, ở trong mắt người dân, lại thành trò cười.

Lúc này Lan Lạc Tô đã tức giận đến đen mặt, hắn làm sao có thể nghĩ nữ nhân ngốc nghếch này đột nhiên lại thông minh như vậy, chân tình thật ý, làm cảm động dân chúng, sau lại trấn định tự nhiên, chiếm được đồng tình của mọi người, hắn hiện tại thật sự là hết đường chối cãi.

Bạch Tâm Nhị mới không muốn cùng bọn họ lãng phí thời gian, lạnh lùng ngẩng đầu, không nhanh không chậm nói:“Tĩnh vương, không phải ngươi bỏ ta, mà là ta không cần ngươi. Ngô quản gia, sai người đem đồ cưới mang trở về vương phủ, Vương gia nếu có chuyện gì, có thể đến Bạch phủ thương lượng cùng gia phụ, tiểu nữ xin cáo từ .”

Nói xong, nàng nhìn như không nhìn hướng nam tử cúi chào, khóe miệng giơ lên ý cười thản nhiên, khiến Bạch Tâm Nhu tức giận đến đấm ngực dậm chân.

Ngô quản gia vừa nghe lệnh, nhanh chóng vẫy tay, bọn gia đinh nhanh chóng mang đồ cưới tiến lên, bởi vì không có lệnh của Vương gia, bọn Lan Hải chỉ trơ mắt nhìn người ta mang đồ cưới đi, cái gì cũng không dám nói.

Lan Lạc Tô lạnh lùng đứng ở tại chỗ, nhìn nữ nhân trong mắt đầy ý cười kia bước lên xe ngựa rời đi, lại nhìn những rương đồ cưới cách hắn càng ngày càng xa, tức giận đến tay nắm thành quyền.

“Vương gia, người mau đi lấy lại đồ cưới.” đây đều là đồ của nàng, Bạch Tâm Nhu nóng nảy.

“Câm miệng, còn ngại không đủ dọa người? Hồi phủ.” Lan Lạc Tô thế nào còn có mặt mũi đi cướp đồ cưới, lập tức cùng Bạch Tâm Nhu giục ngựa rời đi, hôm nay hắn thật sự là nghẹn khuất mà trở về phủ .

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ bị người chọc tức cùng không chừa cho hắn chút mặt mũi nào như vậy, Bạch Tâm Nhị, ngươi chờ đó cho bổn vương, chờ xem bổn vương xử lí ngươi như thế nào.

“Ha ha ha......” Nhìn hai người mặt xám xịt rời đi, dân chúng đều cười ha hả, này Vương gia bị một nữ nhân ngốc nghếch bỏ , người ta là chướng mắt hắn.

Nhìn đồ cưới có thể mua một nửa kinh thành, Bạch Tâm Nhị vẻ mặt vui mừng, nàng rốt cục có thể thay quận chúa trước kia lấy lại đồ thuộc về nàng, còn có tôn nghiêm.

Lan quốc rất lớn, có hai mươi mấy cái thành trì, nàng đồ cưới chỉ chiếm một phần mười toàn bộ các thành trì cộng lại , như vậy cũng đủ giàu có rồi, có thể thấy được trình độ giàu có của Lan quốc, này còn chưa tính đến quốc khố.

Đối với Lan Lạc Tô , nên ngoan độc, nếu không chính mình sẽ bị người khác dẫm nát dưới chân, nàng cũng đã không còn là quận chúa ngốc nghếch trước kia mặc người dẫm đạp dưới chân, nàng cường đại hơn, muốn cho người khác không có cơ hội khi dễ nàng.

Bởi vì đội ngũ đi quá nhanh, cũng chiếm nhiều diện tích trên đường, khiến mọi người trên đường lớn đều phải dừng lại, Bạch Tâm Nhị cũng xốc màn xe lên, nhất thời thấy đối diện vài thị vệ trang phục màu đen đang nâng một chiếc kiện màu trắng đính bạch ngọc quý giá, bọn thị vệ đi trước, phía trước còn có bốn gã thị vệ áo trắng, tất cả đều cùng một vẻ mặt kích động.

Cỗ kiệu kia tất cả đều là một màu trắng, bốn phía kiệu có gắn những chuỗi hạt tử ngọc cùng ngọc lưu ly, chỗ nâng kiệu cũng dùng ngọc chế thành, đỉnh kiệu hình cung, nhìn qua đẹp đẽ quý giá bức người, phát ra ánh sáng lấp lánh.

“Mọi người mau tránh đường, cửu điện hạ đang hôn mê, không được cản đường!”

Nam tử phía trước mới nói xong, liền có dân chúng nhịn không được oán giận nói:“Cửu điện hạ này cứ ba ngày liền có hai ngày sinh bệnh rồi hôn mê, Hoàng Thượng cũng không để hắn dưỡng bệnh ở trong cung, huống chi trong cung nhiều ngự y như vậy, còn suốt ngày đi quấy nhiễu các y quán trong kinh thành, làm chúng ta có bệnh cũng khó đi xem bệnh?”

“Khẳng định là đại phu của vương phủ không còn dùng được.”

Bạch Tâm Nhị vừa nghe, lúc này có chút nghi ngờ nhìn cỗ kiệu đang đến gần mình, Tuyết Thiền thấy nàng vẻ mặt khó hiểu, liền chân chó(nịnh bợ) nói:“Quận chúa ngươi đã quên sao? Mẹ đẻ của Cửu vương là Huệ phi, không được Hoàng Thượng sủng ái, tính tình đặc biệt cứng rắn không chịu khuất phục, làm liên lụy Cửu hoàng tử có bệnh đã nhiều năm cũng không được sủng ái, cho nên Hoàng Thượng mới mặc kệ bọn họ sống chết. Huệ phi liền chuyển ra ngoài cung, ở cùng với Cửu vương gia. Cửu vương gia tuy rằng có bệnh nhiều năm, nhưng nghe nói cửu điện hạ này lại vô cùng tuấn mỹ.”

Tuyết Thiền nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã muốn đỏ ửng, vẻ mặt thẹn thùng cùng ngưỡng mộ.

Mới nói xong, đối diện cỗ kiệu liền chỉ cách các nàng có vài bước, cùng lúc đó, màn kiệu theo gió lay động, một trận gió ấm áp nhẹ nhẹ nhàng xẹt qua, trong không khí liền xuất hiện một mùi thuốc nhàn nhạt tỏa khắp mọi nơi, làm người ta liên tưởng đến gió xuân nhẹ nhàng mà tươi mát, loại hương thơm này không chỉ có dễ ngửi, mà còn có chút làm say lòng người.

Đột nhiên, đám người cùng đi trên đường có chút chật chội, một chiếc rương đồ cưới bị rơi xuống đất, lúc này, xe ngựa của Bạch Tâm Nhị liền cùng cỗ kiệu đối diện muốn đụng vào, chỉ nghe oanh một tiếng, Bạch Tâm Nhị chính đắm chìm trong một mùi thơm thanh nhã, chiếc xe cùng cỗ kiệu đã đụng vào nhau.

Mà màn kiệu đối diện bị gió xốc lên, nàng còn chưa kịp phản ứng thì, cổ tay đã bị một bàn tay lạnh lẽo trong cỗ kiệu đối diện bắt lấy, cùng lúc đó, hai người cùng dán người vào nhau.

Lăn một vòng trên đất, bọn thị vệ bên cạnh đã muốn hoảng hốt, Bạch Tâm Nhị đầu óc nhất thời oanh một tiếng, nam tử lôi kéo cổ tay nàng kia liền thật mạnh mẽ đè lên trên người nàng, càng quỷ dị là, nàng còn chưa thấy rõ người trước mắt là loại người nào, nam tử ấy thế nhưng môi áp lên môi nàng, l hôn xuống đôi môi anh đào của nàng, khiến cho mắt nàng trừng thật lớn.

Chẳng lẽ mình lại gặp phải một tên thích xàm xỡ phụ nữ?

Bạch Tâm Nhị nâng mắt, vẻ mặt liền kinh ngạc cùng khẩn trương, bởi vì nam tử hôn nàng, là nam tử đẹp nhất mà nàng từng gặp.

Nam tử có một mái tóc màu vàng mà quăn dài, làn da trắng nõn, giống như được làm từ ngọc, hai tròng mắt an tường mà nhẹ nhàng nhắm lại, nhìn qua thật giống một đứa trẻ vô hại. Môi đỏ sẫm như máu, sóng mũi cao thẳng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng không mất vẻ cương nghị, mẫu người như hắn chính là hoàng tử trong mộng của nhiều thiếu nữ ở hiện đại, hai mắt nhắm chặt thật giống nhân vật được bước ra từ trong truyện tranh.

Hắn nằm yên trên người nàng, như người đang ngủ, vẫn hồn nhiên sạch sẽ nhắm hai mắt lại, khiến cho Bạch Tâm Nhị nghĩ đến chính mình đang quấy nhiễu giấc ngủ của hắn.

Khi tóc quăn dài màu vàng buông xõa đầy hai vai của hắn, trên trán còn có vài sợi tóc rũ xuống, làm cho nàng nghĩ mình lạc vào trong chuyện cổ tích, Lan quốc làm sao có thể chấp nhận hoàng tử nhìn giống như người dị tộc?

Đúng lúc này, bốn thiếu niên hộ vệ đồng loạt tiến lên, bốn người cùng nhau đỡ tuấn mỹ nam tử dậy. Bốn người toàn thân đều mặc đồ trắng, trong tay vũ khí lại không giống nhau, một người cầm tiêu, một người cầm kiếm, một người cầm cung tên, người còn lại cầm quạt.

Khi bọn họ đến đỡ chủ tử nhà mình dậy, liền thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau thật chặt kia, ánh mắt trừng lớn, trong mắt đều là ngạc nhiên, chủ tử nhà bọn họ thế nhưng lại nắm tay người ta còn không chịu buông.

Tuyết Thiền cũng trừng lớn hai mắt, gấp đến độ tiến lên kêu to:“Mau nâng quận chúa dậy.” Bên đường bị người khinh bạc, tương lai làm sao còn có thể lập gia đình.

Quận chúa của nàng đã đủ đáng thương, mới vừa bị Tĩnh vương bỏ, hiện tại liền lại bị nam tử khác đoạt đi nụ hôn đầu tiên, nàng rốt cuộc không còn bình tĩnh được nữa, vốn tưởng rằng cùng cách còn có thể tìm kiếm người tốt để gả, nay lại bị người ta hôn, nàng làm sao còn có trong sạch.

Bạch Tâm Nhị vừa nghe Tuyết Thiền gọi, lúc này liền bừng tỉnh, nhìn tuấn mỹ nam tử trước mặt đang ngủ, nàng oán thầm nói:“Dù đẹp cũng không thể thay cơm mà ăn, nói không chừng cũng giống như Lan Lạc Tô đều là đồ bỏ đi.”

Nghĩ đến đây, nàng mạnh mẽ há mồm, nhắm ngay môi của nam tử nhanh chóng cắn một cái, chỉ nghe “Y” một tiếng, Lan Huyễn Thương ăn đau, liền xoay người, mở mắt ra.

Hai mắt trợn lên, hắn liền nhìn người bị mình đặt ở phía dưới người, nữ tử hai mắt trừng trừng, trong mắt lập tức hiện lên một tia mê ly. Bên cạnh, thị vệ cầm kiếm thấy chủ tử nhà mình bị cắn, liền này quát lớn:“Ngốc quận chúa thật to gan, thế nhưng lại dám cắn Cửu vương gia, còn không mau đứng dậy?”

Ngốc quận chúa? Làm ơn đi , là hắn đè lên nàng có được không? Bạch Tâm Nhị nhịn không được lạnh lùng trừng mắt nhìn nam tử cầm kiếm kia liếc mắt một cái.

Nàng nghĩ muốn đứng lên, liền phát hiện cổ tay bị nam tử kia gắt gao nắm lấy, từ đầu đến bây giờ, nàng như thế nào đều tránh không thoát.

“Là ngươi cắn ta?” Xoay mình, nam tử phía trên phát ra thanh âm, khi Bạch Tâm Nhị nâng mắt, liền thấy người vẫn như đang ngủ kia sắc mặt đã thay đổi.

Trong mắt lạnh lùng như hồ băng, cả người tỏa ra loại khí chất nồng đậm xơ xác cùng tiêu điều, mắt phượng hẹp dài, yêu mị bức người, bộ mặt lạnh lùng như bao phủ một tầng sương mù, cùng vẻ mặt hồn nhiên vô hại như lúc trước hoàn toàn đối lập, khóe miệng hơi nhấc lên, là một nam tử có vẻ đẹp yêu nghiệt khiến người khác không dám đến gần.

Hắn hiện tại, rất nguy hiểm.

Bạch Tâm Nhị nhẹ nhàng liếm môi, một trên miệng có cảm giác mằn mặn, lại nhìn Lan Huyễn Thương, môi hắn so với vừa rồi càng thêm đỏ sẫm, dĩ nhiên là do nàng cắn mà bị thương.

Tiếp theo, bốn gã thị vệ nhanh chóng tiến lên, đỡ chủ tử của bọ họ đứng dậy, lúc này, nam tử mới chậm rãi buông tay ra, hai tròng mắt vẫn như cũ bình tĩnh, dừng trên người của nữ tử.

Bạch Tâm Nhị nhìn Lan Huyễn Thương được người nâng dậy, hơi cúi đầu xuống, nghe hắn nói: “Là ngươi cắn ta”, không có ý trách mắng ,nên chắc sẽ không muốn tìm nàng hỏi tội.

Mới đến liền gặp phải hai gã hoàng tử, nàng thật đủ xui xẻo, nghĩ đến đây, nàng liền giả vờ thành bộ dạng ngốc nghếch, ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt, bộ dáng bị dọa sợ.

Tuyết Thiền, Giáng Hồng vừa thấy, hai người đi lên phía trước, đem quận chúa bảo vệ phía sau, hướng nam tử quỳ xuống nói:“Cửu điện hạ tha mạng, quận chúa nhà chúng ta không phải cố ý .”

“Ngốc quận chúa?” Nam tử hai mắt sắc sảo sâu như hồ nước không thấy đáy chống lại một đôi mắt dại ra của nữ tử, vẻ mặt thoáng ngẩn ra, chẳng lẽ vừa rồi là hắn nhìn lầm, khi hắn mở mắt ra, rõ ràng nhìn thấy mắt nàng lộ ra thông minh cùng sáng rọi.

Thanh âm truyền ra, Tuyết Thiền cùng Giáng Hồng lúc này liền đỏ mặt, cửu điện hạ không chỉ có bộ dạng tuấn mỹ, thanh âm cũng lộ ra nồng đậm từ tính, khàn khàn khiến người phải nghe theo.

(Ngự y=bác sĩ ; y quán=bệnh viện

Đăng đồ tử:kẻ háo sắc=dê xồm

Tuấn mỹ=xinh đẹp:dùng để chỉ vẻ đẹp của người con trai)