Ngôi Nhà Quỷ Quái

Chương 28: Phù văn truy mệnh 6




Mãnh quỷ đánh nhau, trước giờ chưa từng chứng kiến. Tuy tình hình bây giờ rất nguy hiểm, nhưng Tùng Võ xem mà sửng cả người.

A Viên ngơ ngẩn hỏi, “Đó là… Lưu Trăn?”

Thường An Tại như sớm dự liệu trước, nhàn nhạt nói, “Hoàng An Chính chém chết con trai trước mặt bà, Lưu Trăn hận chết hắn. Đáng tiếc mới thành quỷ không lâu, oán khí chưa thâm nên chỉ đành bám vào đồ vật.”

Tùng Võ bóp mũi dẫm qua một bãi máu, bước dài xông lên cầu thang, may mà hắn còn lương tâm, chạy rồi không quên quay đầu lại nhìn A Viên, “Còn không mau chạy, anh ngốc gì ở đó.”

Thường An Tại vỗ vỗ vai cậu, cũng bước lên cầu thang.

A Viên vội vàng đi theo anh.

Tuy nhiên khi cậu vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên, A Viên bỗng phát hiện mình không thể động đậy nổi.

Dường như có ai bấu lấy mắt cá chân cậu. A Viên cố kìm nén sợ hãi, cúi đầu xuống nhìn, một đôi bàn tay tái nhợt đang nắm chặt chân cậu.

Đằng sau vang vọng vô số tiếng thủ thỉ.

“A Viên.”

“A Viên.”

“– A Viên.”

Có rất nhiều giọng nói gọi tên cậu, nam nữ, già trẻ. Chúng nó hoặc là khóc, hoặc là cười, tất cả đều đang gào thét, “A Viên!”

“– Ở lại.”

“Ở lại đây…”

“A Viên...”

“Tôi vẫn luôn đợi cậu.”



Một bàn tay tái nhợt vỗ lên vai cậu, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc đầy từ tính gọi mình, “A Viên.” rồi lại nói, “Tôi ở đây.”

A Viên chợt nhớ đến con quỷ giả danh thành Thường An Tại dẫn đường mình lên lầu, chẳng lẽ khi đó nó muốn dụ dỗ mình… Đi đến căn phòng bị phong ấn?

“Meow –”

Tiếng mèo nỉ non giữa không gian tĩnh lặng vô cùng rõ ràng.

A Viên mở to hai mắt, con mèo trắng quen thuộc đang đi trên tay vịn tiến về chỗ cậu.

Chiếc đuôi dài vểnh cao, bộ lông trắng muốt tràn trề năng lượng, nó nện từng bước thong thả, dáng người cực kỳ mạnh mẽ.

Con mèo ngẩng đầu, đối diện với A Viên. Con ngươi màu hổ phách sáng ngời, giữa bóng tối trông rạng rỡ lấp lánh, nó kêu thêm một tiếng, sau đó cong người đáp xuống mặt đất.

— Theo từng bước tiến gần, bộ lông trắng dần dần mất đi vẻ đẹp ban đầu, thân hình tròn trịa nhanh chóng khô héo dần. Khi con mèo hoàn toàn đến bên cạnh A Viên, nó đã không thể đứng vững, trượt chân đập xuống đất.

Một lát sau, mèo trắng nhắm chặt mắt không thể cử động nữa.

A Viên biết, điều này có nghĩa cậu đã mất đi một mạng.

Nhưng mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc.

Cái tay đặt trên cổ chuyển sang bờ vai A Viên, thân mật nói với cậu, “– A Viên.”

A Viên không cử động được, chỉ đành trơ mắt nhìn về đằng trước, bóng dáng Thường An Tại ngày càng xa vời. Nhiều lần cậu muốn há miệng gọi tên anh, nhưng mỗi khi đến cổ họng lại nặng nề nuốt xuống.

Cậu không muốn Thường An Tại làm kể chết thay mình.

Một con mèo trắng đen bỗng xuất hiện ở gần đó, cũng đi về phía cậu, theo thường lệ, cứ mỗi lần bước tới sinh mệnh nó lại bị rút cạn, sau đó cuộn tròn dưới chân cậu rồi tắt thở.

Bàn tay nắm lấy bả vai kéo cậu lùi dần, động tác thực chậm chạp. A Viên rốt cuộc minh bạch ý đồ con quỷ, nó định trước khi kéo cậu vào sào huyệt, sẽ tiêu hao hết ba sinh mạng của cậu!

Khi con mèo tam thể bước ra từ bóng tối, A Viên đã tuyệt vọng hoàn toàn, âm lãnh chui theo đường lỗ chân lông, cô đặc trộn lẫn với máu, đông lạnh đến mức khiến mọi thứ chung quanh trở thành màu đen, cậu nghĩ cảm giác trước khi chết có lẽ sẽ thế này — tuyệt vọng rét lạnh, vô tận hắc ám.

Ngay khi cậu nghĩ mình phải chết không thể nghi ngờ, một bóng người bỗng bước xuống bậc thang.

A Viên khó tin mở to mắt nhìn.

Là Thường An Tại đã sớm đi xa!

Anh bước từng bước không lớn, nhưng tốc độ thật nhanh, nháy mắt đã đến trước mặt cậu.

“A Viên.”

Thường An Tại liếc mắt nhìn bàn tay trên bả vai cậu, duỗi tay chạm vào nó, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó.

A Viên chìm trong hoảng sợ nhất thời không nghe rõ lắm, khoảnh khắc đôi bàn tay buông lỏng, Thường An Tại lập tức kéo lấy cậu đi lên hai bước, sau đó đẩy mạnh cậu về phía trước.

Trói buộc đã lâu, đột nhiên được giải thoát, A Viên bị đẩy như thế trực tiếp bổ nhào té xuống bậc thang, đầu gối va chạm đau đến mức chảy nước mắt, cậu bất chấp tất cả, giơ tay nắm lấy tay vịn, vội vàng xoay đầu muốn kéo Thường An Tại chạy trốn.

Nhưng không kịp nữa rồi.

Cách cậu không xa, Thường An Tại đứng khoanh tay ở đó, xung quanh bao phủ bóng tối khiến người mặc áo sơ mi trắng như anh trông có vẻ lẻ loi cô độc, trông như u hồn đã sống suốt nhiều năm trời.

A Viên nhìn không rõ vẻ mặt anh, chỉ thấy vô số bàn tay lớn nhỏ thò ra túm chặt người Thường An Tại, sôi nổi sờ soạng khắp cơ thể, như muốn tìm kiếm chỗ trống để nắm lấy.

Thường An Tại bị kéo không ngừng lùi về sau, anh không chớp mắt nhìn A Viên, hồi lâu sau, mới hơi mở miệng, thẳng đến khi sắp chìm vào bóng tối, giọng nói mới mơ hồ truyền ra, giống như hồi ức hão huyền từ xa xôi.

Anh nói, “Có anh ở đây, A Viên, em đừng sợ.”

A Viên không nhớ rõ, ở thời khắc cuối cùng, Thường An Tại đã dùng biểu tình gì đối mặt với cậu.