Ngồi Ở Đầu Tường Chờ Hồng Hạnh

Chương 11: Áy náy




Tiền Khiêm Ích muốn đứng dậy rời đi, lại thế nào cũng không bước chân đi được, chỉ biết ôm lấy bao giấy dầu ngu ngơ ở một bên, cuối cùng lại bị tiếng khóc của Bùi Quang Quang kéo suy nghĩ trở về, nghĩ nghĩ, từ trong tay áo móc ra một cái khăn đưa tới trước mặt nàng nói: “Lau đi.”

Bùi Quang Quang cũng cảm thấy trên mặt đã dính ướt thành một mảng, do dự một chút mới tiếp nhận lấy cái khăn, đắp lên trên mặt, ấp úng nói: “Cảm ơn……” Dừng một chút lại nói, “Huynh đi đi, hai ngày nữa ta giặt sạch rồi trả lại cho huynh.”

Tiền Khiêm Ích không nhìn tới nàng, ánh mắt vô thần rơi trên cái sọt ở trong góc tường, hít sâu một hơi mới nói: “Quang Quang, nàng thật sự không muốn làm bằng hữu với ta sao?” Trong lòng hắn có chút chua xót, giọng nói cũng run rẩy: “Kỳ thực, lần này chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta vẫn có thể giống như trước kia, không để cho mẹ nàng phát hiện.”

Bùi Quang Quang trì trệ, nước mắt rơi càng nhiều, bưng hai mắt chỉ lặp lại một câu: “Huynh đừng nói nữa, ta nghe mẹ ta, ta chỉ nghe mẹ ta thôi……” Nói xong, lại nhớ tới khoảng thời gian trước của hai người, vào lúc không đành lòng, lại hiện lên áy náy đối với Bùi Tú Mẫn.

Tiền Khiêm Ích chậm chạp cầm bánh bao đứng lên, liếm đôi môi, chỉ cảm thấy vị đắng trên lưỡi. Hắn cứng ngắc đi hai bước, lại dừng lại nói: “Chiếc khăn đó nàng không cần trả lại cho ta, đến lúc để cho mẹ nàng nhìn thấy nàng nói chuyện với ta, lại bị chịu đòn.” Dứt lời, liền không quay đầu lại mà rời đi.

Tiền Khiêm Ích trở về sân vườn nhà mình, xuất thần bước đi hai bước, mới phát hiện mấy cái bánh báo kia vẫn còn ở trong lòng mình. Hắn cảm thấy có chút tức giận, không chút nghĩ ngợi ném bánh bao xuống mặt đất, quay người liền đi vào phòng nhỏ. Vừa mới đi hai bước, lại trở lại, nhặt lên mấy cái bánh bao rơi tán lạc trên mặt đất, thật cẩn thận dùng tay áo lau sạch sẽ, lúc này mới dùng giấy dầu gói kỹ lại, trở về phòng đặt ở trên bàn.

Lại nói sau khi Tiền Khiêm Ích rời đi, nước mắt Bùi Quang Quang liền giống như vỡ đê tuôn ra. Nàng không dùng chiếc khăn tay kia, mà là vừa khóc vừa cẩn thận gấp lại cất vào trong lòng. Cho nên lúc Trầm quả phụ bắt được con chuột chạy trở về, vừa hay nhìn thấy nàng ngồi ở trên bậc thang lau nước mắt.

“Quang Quang à, làm sao vậy?” Trầm quả phụ có chút chột dạ, bà ta dù sao cũng chỉ là được Bùi Tú Mẫn nhờ vả, nếu như Bùi Quang Quang thật sự xảy ra chuyện gì, bà ta cũng không tiện ăn nói.

Bùi Quang Quang không để ý tới bà ta, kéo tay áo lau nước mắt rồi kiên cường đứng ở trong sân vườn. Trầm quả phụ thấy nàng như thế, một lòng cũng thả về trong bụng, chỉ là tiểu cô nương cảm thấy ủy khuất, rơi mấy giọt nước mắt mà thôi.

“Quang Quang à, ngươi cũng đừng trách dì Trầm ác độc, dì đây cũng chỉ là được mẹ ngươi giao phó.” Trầm quả phụ ngồi lại trên ghế đẩu nhỏ, lại cầm lấy kim chỉ bắt đầu đóng đế giày: “Qua nửa canh giờ nữa là mẹ ngươi trở về rồi, dì cũng sẽ không nói chuyện ngươi nhàn hạ cho bà ấy biết, còn ngươi, cũng đừng ghi hận dì Trầm.”

Bùi Quang Quang cúi thấp đầu ấp úng nói, “Dì yên tâm đi, ta sẽ không nói cho mẹ ta biết dì khi dễ ta đâu.”

Trầm quả phụ bị nghẹn, không nói thêm nữa.

Từ sau ngày đó, Bùi Quang Quang không nói chuyện với Tiền Khiêm Ích lần nào nữa, tuy là số lần chạm mặt trong ngày thường cũng giảm bớt đến gần như không gặp. Tiền Khiêm Ích biết đây là Bùi Quang Quang đang tránh hắn, mỗi lần nhớ tới, trong lòng vẫn có chút khổ sở. Hắn thích Bùi Quang Quang, tuy không đến mức không phải nàng thì không lấy, nhưng lúc thấy nàng, cái loại rung động trong lòng làm hắn muốn xem nhẹ cũng không được.

Hắn hiểu rõ con đường sau này của hai người đại khái là không thể cùng nhau, nhưng trong khoảng thời gian ở đại viện Cẩu Vĩ Ba, hắn đúng là vẫn còn muốn ở chung thật tốt với nàng, chỉ là không thể tưởng được bọn họ lại bị chia rẽ thảm như vậy.

Cuộc sống không có Bùi Quang Quang, Tiền Khiêm Ích liền bắt đầu dốc lòng học tập, ngay cả việc làm phu tử trong đại viện cũng từ chối hết, thời gian rảnh rỗi thì đi lại trong kinh thành với Vi Viễn Thụy.

Sau khi bạn tốt Vi Viễn Thụy biết rõ ngọn ngành mọi chuyện, cũng không nói gì, chỉ giật mình một chút, sau đó mới phe phẩy cây quạt nói, “Như vậy cũng tốt, chung quy hai người cũng không đi được đến đích, sớm tan một chút đỡ phải ân hận về sau.”

Tiền Khiêm Ích uống chút rượu không trả lời. Mặc dù hảo hữu biểu hiện rộng rãi ở ngoài mặt, nhưng tia buồn bã chợt lóe lên lúc nói chuyện vừa rồi, vẫn không tránh được ánh mắt của hắn.

Mấy ngày kế tiếp, dù Tiền Khiêm Ích vẫn nhớ tới Bùi Quang Quang, nhưng bất quá cũng chỉ là trong phút chốc, tâm tư còn lại phần nhiều là đặt trên khóa thi. Hắn gánh vác kỳ vọng của mẫu thân, quyết không thể bởi chút chuyện vụn vặt mà ảnh hưởng tới tâm tình, từ đó bị thi trượt.

Kỳ thi Đình sắp tới gần, một vài quan to trong triều cũng bắt đầu tiến hành chiêu bài dĩ văn hội hữu(1), muốn mời cử tử có chút danh tiếng năm nay đi dự tiệc, ở bên ngoài quảng bá là thu nhận môn sinh, kỳ thực là lôi kéo nhân mạch.

Tiền Khiêm Ích và Vi Viễn Thụy đương nhiên cũng ở trong hàng ngũ được mời, mỗi ngày nhận được vô số thiệp mời. Nhưng hai người lại quyết tâm muốn đầu nhập vào phủ Thừa tướng, dựa vào kinh nghiệm Vi Viễn Thụy đi lại ở kinh thành đoạn thời gian trước, tự nhiên là loại bỏ những quan viên có chính kiến bất đồng với Thừa tướng. Cứ như vậy qua mấy ngày, rốt cuộc đợi được thiệp mời của phủ Thừa tướng.

Yến hội được tổ chức ở trong đình Bão Thúy của phủ Thừa tướng, sau khi hai người đến nơi mới phát hiện nhận mời đều là những cử tử có tiếng khí phách tài hoa dạo gần đây ở kinh thành. Sau khi mọi người hàn huyên một phen, đều tự ngồi ở trên ghế yên tĩnh chờ đợi. Một lát sau, mới nghe thấy gia đinh thông báo, nói là Thư Thừa tướng đến rồi.

Mấy người ồn ào từ chỗ ngồi đứng dậy hành lễ, Thư Ngọc Lâm ngồi xuống vị trí chủ vị, lúc này mới khoát tay cười nói: “Các vị sau này đều là đồng liêu của Thư mỗ, không cần đa lễ.”

Hai người Tiền, Vi tất nhiên là sớm gặp qua Thư Ngọc Lâm, nhưng lúc này nghe giọng nói ông ta, cả hai đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, sau khi trộm dò xét một cái liếc mắt, lại nhìn nhau, chỉ làm ra vẻ mặt kinh sợ, dẫn đến nụ cười mỉm vừa lòng của Thư Ngọc Lâm. Chờ sau khi ngồi trở lại vị trí, mọi người đều bắt đầu phẩm trà ngắm hoa, ngâm thi tác đối.

Tiền Khiêm Ích tất nhiên là đã biết được quá khứ của Thư Ngọc Lâm, nghe nói ông ấy cũng xuất thân nghèo khổ, về sau đi thi khảo trúng Thám hoa lang, vốn phải làm quan bên ngoài, nào biết lúc đó nữ nhi của Hạ Thượng thư nhìn trúng ông ấy, bởi vậy liền làm rể tài của Hạ Thượng thư, lại nhận được sự dìu dắt của cha vợ, lúc này mới có thể có chỗ đứng ở kinh thành, từng bước đi đến hôm nay.

Nghĩ như vậy, tâm tư của hắn phiêu tán ra, hoàn toàn không đặt ở trên yến hội. Vi Viễn Thụy ở bên cạnh phát hiện khác thường của hắn, thời điểm nâng chén lên, tay áo rộng che khuất nửa khuôn mặt, nhỏ giọng nói: “Khiêm Ích, lúc này không nắm lấy cơ hội thì đợi đến bao giờ?” Đang lúc nói chuyện, đám người đang ngồi đã vịnh một thủ gia quốc thiên hạ.

Tiền Khiêm Ích lấy lại tinh thần, tuy hôm nay hắn có ý che giấu tài năng, nhưng cũng không muốn để Thư Ngọc Lâm lưu lại một ấn tượng là chậm chạp. Vừa nghĩ như vậy, hắn liền cảm kích mà liếc nhìn Vi Viễn Thụy, nhanh chóng muốn tiếp câu thơ vừa rồi. Lại không ngờ, khóe mắt vừa quét qua, phía sau một gốc cây đào cách đó không xa ẩn hiện lộ ra tay áo hồng phấn, một cành hoa cong xuống một độ cong mất tự nhiên, rõ ràng là có người vịn cành đào nhìn lén.

Hắn thu lại tâm tư, từ kiểu dáng ống tay áo kia nhìn ra được, chủ nhân của nó tuyệt đối không phải là nha hoàn trong phủ. Nghĩ như vậy, trong lòng liền lấy lại mùi vị, lại nói hiện giờ dưới gối Thư thừa tướng có một trai một gái, con út Thư Trác bất quá mới mười tuổi, mà trưởng nữ Thư Tĩnh Nghi đang đúng tuổi dậy thì.

Thư Tĩnh Nghi…… Thư thừa tướng……

Tiền Khiêm Ích rũ mắt, lúc lại nâng mắt lên, chậm rãi làm một thủ hoa đào phú. Sau khi đọc xong, lại làm bộ lơ đãng mà nhìn thoáng qua cây đào bên kia, chỉ thấy hoa đào rơi xuống, tay áo hồng nhạt kia càng lộ rõ hơn.

Đám người đang ngồi sẵn hứng nói: “Phú là phú hay, chẳng qua tài tình có thừa, hào khí không đủ, nhiều hơn mấy phần triền miên của nữ nhi gia.”

Tiền Khiêm Ích chỉ giả bộ xấu hổ, lại rời ghế chắp tay nói: “Mới vừa rồi lúc tại hạ nhìn về phía hoa đào ngoài đình kia thì giật mình cảm thấy trước mắt là một mảnh tay áo mềm mại, cũng làm cho tại hạ nghĩ tới tiên tử hoa đào, vì vậy mới làm ra phú này.”

Thư Ngọc Lâm vuốt râu cười to, “Hôm nay khó có được nhàn rỗi, một thủ hoa đào phú này của Tiền công tử lại rất hợp thời hợp cảnh, rất thích hợp!”

Vừa nói như vậy, mọi người đang ngồi cũng ồn ào cười xòa, lại nói Tiền công tử còn là một người phong lưu.

Tiền Khiêm Ích liên tục xua tay, “Phong lưu không dám nhận, ước vọng của tại hạ bất quá là nguyện được toàn tâm toàn ý một người, bạc đầu không phân ly. Nếu như tiên tử hoa đào kia là thật, tại hạ tình nguyện nắm tay nàng quy ẩn, còn muốn vật lộn với những hư danh kia làm gì.”

“Hay cho câu ‘toàn tâm toàn ý một người, bạc đầu không phân ly’, không thể tưởng được hôm nay lão phu lại có thể nhìn thấy một người si tình!” Thư Ngọc Lâm vốn tài tình xuất chúng, những lời này đúng hợp ý ông, vì thế giơ ly rượu lên, một hơi uống cạn, mọi người cũng uống rượu theo.

Sau khi Tiền Khiêm Ích về chỗ, nghĩ thấy vai diễn công tử si tình này cũng nên làm cho trọn vẹn, vì thế bày ra vẻ mặt si mê liếc nhìn về phía cây đào bên kia, chợt thấy giữa khóm hoa đào kia lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại chỉ làm ra vẻ hoang mang, vội vàng kéo tay áo dụi dụi mắt nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy nữ tử kia dùng một cây quạt tròn che nửa khuôn mặt, cong cong hai mắt nhìn qua, vừa vặn chống lại ánh mắt của hắn.

Khóm hoa bên kia bỗng nhiên lay động một trận, đợi hắn muốn nhìn kỹ thì cô nương phấn y đã rụt trở về, thay vào đó là một cô nương trang phục nha hoàn búi song hoàn kế đi ra, thấy ánh mắt si ngốc của hắn, liền che miệng cười trộm trốn trở về, sau đó, không thấy phía sau khóm hoa kia có chút động tĩnh nào nữa.

Sau khi từ phủ Thừa tướng rời đi, tâm tình Tiền Khiêm Ích rất tốt, cũng không phải nói ở trước mặt Thư thừa tướng được bao nhiêu sắc mặt, mà là ám chỉ hữu ý vô tình của Thư Tĩnh Nghi.

Nếu nói đến thi cử, hắn tin tưởng bằng thực lực của mình, cho dù không chiếm được đầu danh Trạng nguyên, Thám hoa nhất định không thành vấn đề. Nhưng hắn xuất thân thấp hèn, ở kinh thành trừ bỏ Vi Viễn Thụy thì không còn chỗ dựa nào khác, cho dù được Thám hoa, cũng không nhất định đứng vững ở kinh thành, nhưng nếu có chút dìu dắt của Thừa tướng thì sẽ khác.

Hắn tự nhận còn hơn việc đứng xếp hàng vỗ ngựa, tâm tư của hắn không nhất định có thể thắng được những thí sinh khác, nhưng một khi Thư Tĩnh Nghi trao tâm cho hắn, như vậy hắn ở trước mặt Thư thừa tướng đã có thể nhiều hơn kế hay mấy phần. Chỉ là Thư Tĩnh Nghi này là tiểu thư khuê các, hôm nay vận khí tốt mới có thể nhìn thấy, nếu thật sự phải thông qua nàng…… còn phải bàn tính kỹ hơn.

Vi Viễn Thụy đi hồi lâu không thấy Tiền Khiêm Ích trả lời, không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, lại phát hiện vẻ mặt hắn trầm tư, không yên lòng, vì thế nói: “Tiền huynh đang hao tổn tinh thần vì kì thi Đình à?”

Tiền Khiêm Ích hoàn hồn, vội vàng cười nói: “Nào có……” Hắn dừng một chút lại nói: “Lại nói chúng ta thật không dễ dàng mới được gặp Thư thừa tướng, đáng tiếc Khiêm Ích quá mức chậm chạm, không công đánh mất thời cơ.”

Nói xong, vẻ mặt lại chán nản.

Vì thế Vi Viễn Thụy phe phẩy chiết phiến sảng khoái cười nói: “Huynh đệ chúng ta, ta mà đắc thế nhất định sẽ không quên huynh, Tiền huynh còn hối hận chuyện này làm gì?”

Hôm nay hắn ta biểu hiện rất nhiều trước mặt Thư Ngọc Lâm, được không ít khen ngợi.

Tiền Khiêm Ích tất nhiên là biết những việc này, cũng không từ chối, chỉ khom người chắp tay thi lễ nói: “Như vậy, Khiêm Ích ở nơi này tạ ơn huynh.”

Vi Viễn Thụy vội vàng nâng hắn dậy.

Hai người tách nhau ở khách sạn Duyệt Lai, Tiền Khiêm Ích trực tiếp trở về đại viện Cẩu Vĩ Ba. Lúc này đã sắp tới gần giờ Dậu, hắn vào cửa chính đúng lúc gặp mọi người đang vây quanh giếng vo gạo rửa rau, vì thế lên hai tiếng chào hỏi liền đi về nhà.

Lúc đi qua cửa Bùi gia, hắn lại nhịn không được dừng bước lại nhìn hai cái. Giống như có cảm ứng, cánh cửa gỗ kia vào đúng lúc này mở ra, Bùi Quang Quang bưng cái rá vo gạo đi ra, chợt nhìn thấy hắn liền sửng sốt chốc lát, sau đó mới cúi thấp đầu đi qua hắn tiến đến bên cạnh giếng.

Tiền Khiêm Ích nhìn bóng lưng của nàng, chợt nhớ tới Thư Tĩnh Nghi trong phủ Thừa tướng, trong lòng không khỏi dâng lên áy náy.

_____________________________________

(1) Dĩ văn hội hữu (以文会友): nhờ văn chương để họp bầu bạn.