Ngồi Yên, Tôi Tự

Chương 1




“Má nó! Ông đây nghẹn sắp chết rồi!”

Yên Lộ ngồi xổm bên một bồn hoa hút thuốc, y tá trong bệnh viện quản lý đến là chặt chẽ.

Mặc dù bình thường tính khí cậu gắt gỏng, hai ba câu không hợp là động tay động chân với người khác ngay. Nhưng rốt cuộc lại không dám đắc tội nữ y tá tiêm thuốc cho mình.

Vết thương trên người vẫn ẩn ẩn đau, cậu không để ý lắm, nhưng không thể không hút thuốc, sẽ chết đó.

Cho dù bô già vừa gọi điện mắng vốn cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của cậu, huống chi đám khốn kiếp đòi ăn cướp kia đã bị cậu đánh lăn tới sát viện, thật sảng khoái.

Đúng rồi, còn tên Chung Tông cao to ngu đần kia nữa.

Nếu không phải lúc chạy trối chết ấy, Chung Tông dắt một đám con gái chặn đường, cậu mới không luống cuống đến bị thương!

Sờ sờ băng gạc trên người, cậu quăng điếu thuốc từ miệng xuống đất, lấy chân di di rồi vươn vai định rời đi.

Y tá phụ trách phòng bệnh âm u xuất hiện sau lưng. Yên Lộ lặng lẽ lùi hai bước. Y tá hất hất hàm, ánh mắt liếc về phía tàn thuốc. Yên Lộ nhịn, lại nhịn, cuối cùng vẫn cúi xuống nhặt điếu thuốc lá lên, vứt vào sọt rác.

Má ôi, rõ ràng bản mặt hung ác của cậu đây đã dọa chết biết bao người ngoài kia, thế nào mà hiện tại lại bị một bà chị uy hiếp không thể không nghe lời chứ.

Cái bệnh viện này thật tà môn, cả đời cậu cũng không muốn quay lại đây. Về phòng bệnh, thu dọn đồ đạc rồi đi ngay thôi, hoàn toàn bỏ qua lời dặn phải ở viện theo dõi mấy hôm của bác sĩ.

*

Nhà cửa vắng vẻ, chẳng có một ai. Cậu cũng quen rồi, bô già vừa ra nước ngoài, mẹ kế của cậu lập tức mang theo đứa em trai quay về nhà ngoại.

Thực ra cậu cũng nào tỏ thái độ gì với mẹ con họ, chỉ là đứa em trai kia cứ thấy mặt cậu là khóc, lẽ nào lớn lên trông hung dữ là lỗi của cậu?

Bô già lại càng không phải bàn, luôn là người đầu tiên giáo huấn cậu. Bởi vì đứa em của cậu là omega, tương đối yếu ớt, cần phải bảo vệ.

Nhưng tính cách gắt gỏng của cậu không chịu được việc bị vu hãm lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy. Cậu cũng không thể hiểu được cái ham muốn bảo vệ omega của alpha.

Chỉ cần bô già không ở nhà, mẹ kế liền như ăn cướp mà kéo con trai bỏ chạy, coi như giúp cậu thoát được không ít ma âm lọt tai.

Mãi cho đến năm mười sáu tuổi, lần đầu tiên tình triều tới, cậu mới biết bô già nhà mình rốt cuộc không để tâm tới đứa con này bao nhiêu.

Cậu thế mà là một omega! Vậy mà không ai trong nhà nói với cậu, bình thường Yên Lộ lại chẳng mấy lưu ý đến triệu chứng của cơ thể, cho đến khi tình triều giết tới, không kịp trở tay, cậu mới biết thể chất của mình đáng sợ thế nào.

Yên Lộ từ nhỏ tới lớn luôn là một tiểu bá vương, tôn thờ chân lý nắm tay chí thượng.

Thoáng cái bắt cậu chấp nhận mình là một omega, quả thật làm khó cậu.

Nói cho cùng cũng là vì mẹ Yên Lộ khi sinh cậu xong thì sức khỏe quá yếu, qua đời. Bô già không thích cậu, sau này mẹ kế đương nhiên cũng sẽ không để tâm tới đứa con chồng tính cách tệ hại này.

Người nhà luôn không màng tới, chẳng có ai giảng dạy cho Yên Lộ nghe những kiến thức cơ bản nhất về triệu chứng ấy.

Cậu cảm thấy mình hẳn phải là một alpha, không thì sao cơ bắp cuồn cuộn, tính tình mạnh mẽ vậy.

Cũng may mẹ kế đối xử với con trai của bà rất tốt, để phòng đứa em trai mới học tiểu học kia tới tuổi dậy thì cần dùng tới, đã mua sẵn dịch ức chế rồi.

Bà ta dám mua sớm như vậy, chắc cũng không sợ thuốc hết đát.

Yên Lộ núp một góc trong phòng, cầm một cái ống tiêm màu xanh nhạt, tiêm thứ thuốc lạnh như băng ấy vào huyết quản. Tốt xấu cũng áp chế được cơn tình triều mãnh liệt. Cậu cắn răng, cuộn tròn bản thân, nín nhịn cảm giác xói mòn từng chút từng chút kia.

Cho đến tận lúc vã hết mồ hôi, Yên Lộ mặt mũi trắng bệch tự tắm rửa, sau đó gọi điện cho trúc mã của mình, dưới mấy lời hô to gọi nhỏ của đối phương, cậu chỉ có thể lêm mạng mua thuốc ức chế.

Dù sao ngoài mặt bô già cũng chưa từng bạc đãi cậu.

Thực ra là omega hay alpha đối với Yên Lộ cũng không có gì quan trọng, mặc dù là omega, cậu cũng vẫn có thể đánh cho đám alpha tè ra quần.

Nhưng trúc mã của cậu không nghĩ vậy. Nó là một beta, hai người từ hồi hai tuổi đã chơi với nhau. Có thể nói nếu một ngày Yên Lộ chém người, nó khẳng định sẽ là đứa đưa đao cho cậu.

Đơn giản mà nói là cẩu bằng cẩu hữu.

Trúc mã tên là Thạch Anh. Thạch Anh cho rằng nếu Yên Lộ tiết lộ thân phận omega, vậy thì uy danh của cậu hơn chục năm nay trên mấy con phố xung quanh sẽ tan thành mây khói.

Yên Lộ lại không cho là vậy.

Thạch Anh nắm lấy vai cậu, dựa vào mấy cuốn tiểu thuyết vỉa hè mà càm ràm rằng: “Nếu người khác biết mày là omega, chúng nó sẽ không đánh mày đâu mà sẽ đè mày ra rape.”

“Mịe mày nghĩ ông đây là xuân dược hình người hả? Đứa nào cũng muốn rape? Đã bảo mày đừng có xem mấy thứ tiểu thuyết não tàn ấy, não máy hỏng rồi thấy chưa! Biến biến biến!”

“Mày còn không tin, giờ tin tức thời sự đầy ra đấy thôi. Tao nói cho mày, kết cục của động vật quý hiếm có mấy khi tốt đẹp, vẫn phải tìm nơi nương tựa trong đại quân beta chúng tao thôi.”

Yên Lộ nghĩ nghĩ, nếu đối thủ một mất một còn bình thường, vừa thấy mặt đã lao ngay tới cúc hoa của mình…

Cậu lắc đầu nguây nguậy, da gà da vịt nổi đầy.

“Đệt! Ông đây cắt hết JB[1] chúng nó! Dám động vào ông xem! Phắc phắc phắc, buồn nôn, xin mày đừng nói nữa.”

[1] JB = jība: phiên âm của từ chỉ dương v*t trong tiếng Trung.

Lúc đó Thạch Anh vẫn là một thiếu niên trung nhị[2] chưa hiểu sự đời, run chân còn học đầu trộm đuôi cướp hút thuốc, thấy Yên Lộ cứng miệng bèn cướp lấy điện thoại của cậu mua ít thứ để giả trang thành beta. Yên Lộ trợn mắt vài lần rồi cũng mặc kệ nó.

[2] trung nhị: xuất phát từ cách gọi tắt của cụm “sơ trung năm hai” (tương đương học sinh lớp 8 của VN), chỉ tâm lý lứa tuổi dậy thì.

Chuyện cũ nghĩ lại mà hãi. Có điều cũng may Yên Lộ giả làm beta. Hôm qua con mẹ nó, đám nhãi ranh ỷ vào mấy alpha trong nhóm muốn vây cậu, muốn đánh gục đại ca là cậu để chiếm đoạt địa vị trong khu vực. Đám ngu đần đó thấy cậu là beta đã không để cậu vào mắt, nếu biết cậu là omega thì không biết sẽ có những lời khó nghe thế nào.

Trong khu vực sẽ không có ai phục tùng một omega, cậu cũng đừng mong lăn lộn.

*

Yên Lộ trong nhà chùm chăn ngủ, bị cơn nóng phừng phừng đánh thức.

Cậu cởi sạch quần áo cũng không thấy đỡ nóng, phiền não đá văng cả chăn đi. Cầm bao thuốc rút một điếu ra, cậu khỏa thân vào phòng tắm tìm thuốc ức chế dạng phun.

Năm nay cậu đã mười tám, qua cơn tình triều đầu tiên được hai năm rồi.

Hồi đầu thì cách vài tháng mới bị lên cơn một lần, gần đây tần suất càng lúc càng cao.

Viện nghiên cứu sớm đã đưa ra phương pháp trị liệu riêng cho omega. Nếu không muốn bị đánh dấu thì omega có thể đến bệnh viện đặt cơ quan ức chế vào cơ thể.

Cơ quan ức chế có thể làm nhiễu loạn tin tức tố của omega, phối hợp với việc sử dụng dịch ức chế, có thể hoàn toàn làm dịu đi cơn sốt tình tuổi dậy thì của omega.

Không phải Yên Lộ chưa nghĩ tới chuyện đi làm phẫu thuật, nhưng làm phẫu thuật lại không thể đảm bảo không có người phát hiện. Cậu chỉ có thể cầu xin Thạch Anh liên hệ với bệnh viện gần nhất giúp mình, nhưng đang tiếc vẫn chưa có thời gian rảnh.

Tìm cả buổi trong phòng tắm vẫn chưa thấy chai thuốc nào, thuốc lá thì sắp hút xong rồi. Không dễ dàng gì mò được một chai, nhưng nó lại hết. Yên Lộ phiền não quăng cái chai trong tay đi, chai nhựa nổ bụp một tiếng thật to trong phòng tắm.

Tâm tình phập phồng, tin tức tố trong cơ thể cũng hơi mất khống chế.

Cáu kỉnh lau khô người, Yên Lộ nhìn bản thân trong gương. Một thanh niên cơ bắp rắn rỏi, ngũ quan sắc sảo thâm trầm, ánh mắt hung hãn vô cùng.

Cậu không hiểu, rõ rành rành nên là một alpha, vì sao lại xui xẻo bị sinh thành một omega?

Đột nhiên chuông cửa vang lên, Yên Lộ mắng “đệt” một tiếng, mặc vội cái quần rồi vội vàng xuống lầu. Cậu mở màn hình theo dõi, trên màn hình xanh trắng xuất hiện gương mặt của Chung Tông.

Thằng cha này đến đây làm gì?!