Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 118: Tình yêu có vị gì?




Món ăn sau khi được dọn lên làm cho mọi người đều trố mắt trầm trồ. Hâp dẫn nhất là món thịt heo rừng nấu mướp đậm đà hương vị. Món ăn này thật bắt mắt với những màu sắc thiên nhiên phong phú. Màu xanh tươi mơn mởn của mướp, màu vàng vàng trong ngần của thịt heo rừng Bảy Núi, màu trắng của nước cốt dừa, màu đo đỏ của sả ớt. Chúng hòa quyện vào nhau tạo ra mùi thơm đặc trưng và vị ngọt thanh, không ngấy. Tất cả tổng hợp lại tạo thành món ăn được gọi là “huyền thoại” ở nơi đây.

Còn một món ăn vô cùng độc đáo của vùng đất này đó chính là món lẩu mắm. Mùi vị của nó thơm ngon đến nỗi khắc sâu ngay vào lòng và cũng chắc chắn rằng, nếu ai đã từng ăn sẽ không kiềm lòng được mỗi khi nhớ đến! Chưa hết đâu, còn rất nhiều món ăn nữa như là món gỏi sầu đâu khô cá lóc, cá rô mề kho rau răm… về phần tráng miệng thì không thể thiếu món bánh bò thốt nốt cùng bánh đúc nước cốt dừa béo ngậy, bùi bùi.

Phùng Kiến Quân hí hửng hít hà mùi thơm các món ăn mới được dọn lên được phân nửa kèm theo không ngớt lời tán thưởng. Anh còn ngây thơ đưa ra bàn bạc với Hoa Vân Phong:

- Phong ca, sau này anh sắp xếp thời gian chút hé. Chúng ta sẽ trở lại đây ăn thêm vài món nữa cho đã. Quả thật quá ngon! Nhìn thôi đã nhỏ cả nước miếng… Ôi… Trong menu còn nhiều món nữa mà bà nội không gọi hết á… tiếc thật!

Bà nội nhìn anh với ánh mắt biết nói: Con mắt lớn hơn cái bụng. Ăn hết không mà gọi cho nhiều. Lãng phí!

Phùng Kiến Quân cũng bĩu môi, cúi đầu không nhắc lại nữa.

Còn Hoa Vân Phong nghiêm túc nói tiếp lời của Phùng Kiến Quân:

- Lần đầu tiên thưởng thức đương nhiên sẽ thấy lạ miệng!

Câu trả lời vừa nghe giống không dính dáng gì đến chủ đề Phùng Kiến Quân mới nói. Nhưng người sáng suốt có thể nhận ra được Hoa Vân Phong đang nói đến điều gì. Bà nội đương nhiên hiểu rõ, bà nhè nhẹ nói:

- Haiz! Thì không phải mọi người tạo cơ hội cho hai đứa có không gian và thời gian lý tưởng để xác nhận tình cảm hay sao… Mới rủ nhau đến đây. Cái thằng này, biết là không gạt con lâu được mà. Nói thật là quê gốc của bà ở tỉnh Rạch Giá, bây giờ là Kiên Giang. Còn Kiến Quân thì sinh ra ở Vĩnh Long, nhưng sau đó thì hai bà cháu lang bạc khắp nơi, hầu như tỉnh thành nào cũng đi qua, không biết nơi nào được gọi là quê nhà nữa… Mà nói đi cũng phải nói lại, bà luôn biết ơn cái thằng nhóc này, nếu không có con, không biết hiện giờ bà cháu chúng tôi lưu lạc đến đâu rồi.

Vừa nói bà vừa nắm bàn tay Hoa Vân Phong vuốt ve, ánh mắt thương lão rưng rưng. Hoa Vân Phong cũng hồi nắm lại tay bà, bàn tay gầy guộc, làn da nhăn nheo vì năm tháng dãi dầu mưa gió làm anh không khỏi đau lòng. Anh nói:

- Bà nội, cháu thật sự rất biết ơn mọi người vì thương cháu mà phải nhọc lòng đi một chuyến xa như vậy. Còn nữa, bà nội đừng nói chi chuyện ân nghĩa cái gì đó... Bà không xem Vân Phong là cháu của bà sao?

Bà nội hít hít cái mũi, vội vàng nói:

- Sao mà không? Còn thương hơn thằng Kiến Quân nữa à!

Phùng Kiến Quân xụ mặt, sao lần nào cũng vậy hết trơn, chuyên môn lấy anh làm bia đỡ đạn, còn nếu không thì cũng chẳng thương tiếc đem anh so với Phong ca. Hic! Nếu không biết rõ chuyện năm xưa thì chắc chắn anh có suy nghĩ mình không phải cháu ruột của bà nội rồi. Nói gì thì nói, thua ai chưa chắc anh chịu nhận, còn thua Phong ca thì anh không có gì bàn cãi. Trong đám anh em chơi thân với nhau, anh quý trọng Phong ca nhất và xem anh không khác gì máu mủ tình thâm.

Mọi người có vài giây để lắng đọng cùng chuyện gia đình của bà nội và Phùng Kiến Quân. Nhưng ngay sau đó, sự hấp dẫn của các món ăn được bưng lên đầy đủ ngay lập tức chiếm được sự chú ý nồng nhiệt từ các con sâu háu ăn. Chờ người lớn cho phép, Điềm Mật và Phùng Kiến Quân đương nhiên cũng hiểu phép tắc mà gắp thức ăn cho người lớn trước khi bản thân dùng bữa. Rồi ngay sau đó là hai người này lại ồn ào tranh giành này nọ như trẻ con.

Còn Diệp Tri Thu thì lại bị những động tác của Hoa Vân Phong thu hút hơn. Quả thật anh quá kỹ tính, từ chuyện chậm rãi dùng khăn giấy ướt lau sạch hai tay, lau đến từng kẽ ngón, lau đến tận hai lần mới thôi. Sau đó anh bắt đầu cầm lên đôi đũa. Diệp Tri Thu nhìn anh có chút ngây ngốc, cô nhìn lại bản thân mình, haiz, chưa có rửa tay nữa là… nhưng mà kệ đi, người ta hay nói “Ở dơ sống lâu” mà, mặc kệ nó.

Diệp Tri Thu ngây ngốc nhìn hàng loạt động tác phiền phức của Hoa Vân Phong, trong lòng thầm khâm phục, trời ạ, làm sao có thể sống nhiều quy tắc như vậy chứ, có phải sẽ mệt chết không? Hoa Vân Phong tuy đang làm việc của mình, nhưng tai anh vẫn luôn lắng nghe động tĩnh của người bên cạnh. Anh không nghe tiếng Diệp Tri Thu động đũa và cảm nhận được cô đang nhìn anh. Anh đoán ra trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì rồi. Kề sát vào tai cô, anh nhỏ giọng nói:

- Có phải thấy phiền phức không? Nhưng đây là thói quen của anh, sau này em phải chứng kiến nhiều đó. Bởi vì không nhìn thấy nên phải dùng tay để làm rất nhiều chuyện. Tay vốn dĩ rất dơ, còn không biết khi ăn uống đưa bao nhiêu thứ bẩn vào bụng nữa. Em thấy có đáng sợ không?

Diệp Tri Thu nhìn anh chăm chú, anh nhắc đến những bất tiện của mình tự nhiên trước mặt cô như vậy, tuy nghe nhiều lần rồi, dù biết không thể thay đổi được điều gì, nhưng lòng cô vẫn đau. Diệp Tri Thu cúi đầu không biết nói gì hơn nữa, chỉ phát ra một tiếng đơn giản là “Ờ…!” cho anh biết rằng cô có nghe anh nói là xong. Hoa Vân Phong cũng không nói gì nữa, chỉ lắc đầu cười nhẹ. Diệp Tri Thu nhìn thấy hành động này của anh, nhưng cô hoàn toàn không hiểu ý nghĩ của anh. Ai nói con gái rắc rối, con trai còn phức tạp hơn gấp trăm lần. Chẳng hạn như người cô yêu đây, nhiều lúc anh làm cô khó khăn trong việc nắm bắt tâm tư của anh quá đi thôi…

Diệp Tri Thu dù gì cũng còn nhỏ tuổi, ưu sầu lo lắng và suy nghĩ nhiều không phải những gì cô nên làm. Thế nên cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cũng cầm đũa của mình lên và bắt đầu dùng bữa. Đồng thời cô ngẩng đầu lên thì thấy dì Bình nháy mắt với cô mấy cái, rồi dì chỉ chỉ đĩa thức ăn, sau đó chỉ về hướng Hoa Vân Phong. Ồ, cô hiểu rồi, xem cô hậu đậu chưa kìa, chuyện này đáng lẽ ra cô nên tự biết mà làm chứ, còn cần dì Bình chỉ dạy nữa…

Diệp Tri Thu chữa lỗi bằng cách nhanh chóng gắp thức ăn để vào chén của Hoa Vân Phong, kèm theo lời nói:

- Ăn thử món này, nhìn rất ngon nha.

Hoa Vân Phong hơi sựng lại động tác trên tay, anh hơi quay đầu về phía cô, mỉm cười nói:

- Cảm ơn!

Diệp Tri Thu chu môi không vui lên tiếng:

- Anh còn nói cảm ơn thì em không gắp cho anh nữa đó.

Hoa vân Phong cười tươi hơn khi nãy, ngoan ngoãn nhận lỗi:

- Vậy cho anh rút lại lời nói khi nãy đi.

Diệp Tri Thu hừ hừ hăm he:

- Biết thì tốt. Ăn đi, ăn nhiều một chút. Không thôi Kiến Quân ăn hết bây giờ.

Phùng Kiến Quân đang hì hụt làm ‘nhiệm vụ’ hưởng thụ mĩ thực quan trọng biết bao nhiêu, bỗng nhiên bị điểm danh. Anh ngẩng đầu lên mà miệng vẫn còn nhét đầy thức ăn, hàm hồ nói tiếng không rõ:

- Có đâu, Điềm Mật ăn nhiều nhất á!

Điềm Mật trừng mắt:

- Nói cái gì hả? Cái tên này ngứa da rồi. Bà nội ơi, xem ra bà phải đánh anh ta một trận mới được đó. Thích kiếm chuyện với con là sao à?

Bà nội cười ha ha:

- Hai đứa mày lúc nào cũng vậy… đứa nào cũng thèm ăn đòn rồi. Đợi đó, ăn cơm xong bà nội đánh mông hết cho coi.

Một bên tiếng nói tiếng cười giòn tan, một bên là biết bao mĩ thực ngon lành. Bữa cơm này thực sự ấm áp tình yêu thương, tràn đầy niềm vui vẻ.

------------------

Ở bệnh viện…

Lúc này vào giờ nghỉ trưa, Tô Uyển Thanh cũng không về nhà trọ ăn cơm, mà bằng cách đơn giản nhất nhanh chóng giải quyết bữa trưa tại căn-tin. Vừa ăn cô vừa nghĩ: Đã có mấy ngày rồi không gọi điện thoại cho Vân Phong, cô nhớ anh quá. Thực ra muốn giành một chút thời gian đến tận nhà thăm anh, nhưng mà nói dễ hơn làm. Dạo này bệnh viện đặc biệt bận rộn, như ngày hôm nay chẳng hạn, mới sáng giờ đã tiếp nhận trên bốn trăm lượt bệnh nhân. Khoa hồi sức cấp cứu đã làm việc không ngơi nghỉ liên tục mấy ngày nay rồi. Tô Uyển Thanh cảm giác như cả người đau đớn rã rời, chỉ biết nhanh chóng xử lý bữa ăn vốn chẳng có chút khẩu vị nào để còn tiếp tục công việc.

Bạch Thiệu Đông giải quyết xong một số công việc cuối cùng của buổi sáng hôm nay cũng dành một ít thời gian tìm kiếm thân ảnh nhỏ nhắn của Tô Uyển Thanh. Chính anh cũng không ngờ rằng mình lại yêu tha thiết cô gái này. Ban đầu anh thật sự có cảm giác cô rất mới lạ, hoàn toàn khác biệt với những cô gái anh đã từng tiếp xúc, vốn định bướm vờn quanh hoa vậy thôi. Nhưng sau đó không ngờ con tim và lí trí của anh triệt để bị cô chinh phục. Ngày nào cũng phải nhìn thấy bóng dáng cô một lần anh mới yên tâm, còn ngược lại nếu do bận rộn hoặc sai lệch thời gian gì đó mà bỏ lỡ sự hội ngộ, anh sẽ không có sinh lực làm việc cả ngày hôm ấy. Tuy rằng làm chung một bệnh viện, nhưng anh biết Tô Uyển Thanh tận lực tránh mặt anh, nhiều lúc không muốn làm cô khó xử, anh chỉ biết đứng xa xa mà nhìn cô cũng đủ rồi.

Bạch Thiệu Đông bước ra khỏi thang máy dẫn xuống tầng dưới, rảo bước thật nhanh đến văn phòng của Tô Uyển Thanh, nhưng cô không có ở đó. Một y tá đi ngang qua quan tâm hỏi anh:

- Phó viện trưởng, anh tìm bác sĩ Thanh phải không?

Bạch Thiệu Đông không có gì phải giấu giếm, bởi vì tất cả mọi người trong bệnh viện đều biết tình cảm anh dành cho Tô Uyển Thanh. Nhưng có rất nhiều người do không thể tin hoặc căn bản không muốn tin anh là thật lòng. Còn có nhiều lời cá cược với nhau là khi nào anh sẽ chán chường Tô Uyển Thanh. Bạch Thiệu Đông biết cả, nhưng điều đó có quan hệ gì với anh. Anh yêu ai bao lâu, anh tự mình biết, chẳng cần ai đến bàn luận thiệt hơn.

Anh trả lời cô y tá:

- Đúng vậy. Bác sĩ Thanh đi đâu rồi?

Cô y tá trong đáy mắt xẹt qua một tia ganh tị, nhưng mặt ngoài vẫn tươi cười thắm thiết:

- À, bác sĩ Thanh xuống căn-tin dùng bữa rồi. Anh có gì chỉ đạo thì em có thể chuyển lời.

Bạch Thiệu Đông nghe nói vậy vội vàng nói:

- Thôi không cần đâu. Cảm ơn cô nhiều lắm. Tôi có chuyện phải nói trực tiếp với bác sĩ Thanh. Tôi đi trước.

Cô y tá nhìn theo bóng lưng thẳng tắp mà vội vã của Bạch Thiệu Đông mà trong lòng chua xót. Đã từng có những ngày cô mới vào bệnh viện làm việc. Anh ấy cũng quan tâm, đùa giỡn, nói chuyện với cô bằng ngữ khí tuy ngả ngớn nhưng vô cùng đáng yêu, khiến bất kì cô gái nào khi nghe thấy cũng đều xiêu lòng. Nhưng hôm nay, vì một Tô Uyển Thanh mà anh thay đổi thái độ hoàn toàn với các đồng nghiệp nữ. Ngữ khí lúc nào cũng lạnh lùng xa cách, không bằng một phần mười trước kia.

Cô hận đứa con gái đó và cô biết, các cô gái đã từng vì Bạch Thiệu Đông mà nghiêng ngả, đương nhiên cũng có chung tâm trạng như cô lúc này. Cô cũng như mọi người, cô nguyên rủa rằng, có một ngày Tô Uyển Thanh cũng sẽ nếm được tư vị của một món đồ chơi bị lãng quên là như thế nào…

Bạch Thiệu Đông sải bước chân thật nhanh xuất hiện ở cửa căn – tin. Từ đằng xa, anh đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy, nhưng không đồng nghĩa là yếu đuối, ngược lại ẩn trong thân xác mỏng manh đó là nghị lực kiên cường, là một con người sống có nguyên tắc, có cốt khí và là vị bác sĩ đáng được kính nể.

Mang theo vẻ mặt mỉm cười thật tươi đi đến bên cạnh Tô Uyển Thanh, rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, sau đó mới nói:

- Bác sĩ Thanh, tôi ngồi đây có được không?

Tô Uyển Thanh vốn dĩ không thích cùng Bạch Thiệu Đông tiếp xúc quá thân cận trong một không gian như thế này, điều đó làm cô thật khó chịu. Dường như tất cả các tế bào trong cơ thể đều ở tư thế sẵn sàn chiến đấu vậy, chẳng thoải mái chút nào. Cảm giác này hoàn toàn trái ngược với khi cô ở bên Hoa Vân Phong, lúc đó tâm trạng thả lỏng, tinh thần không hiểu sao cũng thích thú vô cùng. Nghĩ đến anh, khóe môi cô khẽ nâng lên một đường cong tuyệt đẹp. Điều này làm cho người ngồi đối diện phát hiện, trái tim nhộn nhạo một hồi… Có lẽ cô không chán ghét mình như thế, có thể cô sẽ chấp nhận mình… đủ loại ý nghĩ vui vẻ dâng lên trong tâm trí Bạch Thiệu Đông. Nhưng ngay sau đó anh lại bị ngữ khí quá lạnh lùng của cô làm vỡ mộng…

Tô Uyển Thanh với chức trách là đồng nghiệp, xuất phát từ sự lễ phép, cô nói:

- Xin mời ngồi, tôi cũng sắp xong rồi, anh cứ tự nhiên!

Một tia buồn bả lướt qua đôi mắt của Bạch Thiệu Đông, ảm đạm không lời diễn tả nổi. Nói thật, anh chưa lần nào thất bại dưới tay một cô gái thế này. Nhưng anh xác định rằng, anh sẽ kiên trì theo đuổi cô, đuổi đến tay mới thôi, sau đó là đem cô khóa chặt trong tim, mãi mãi không cho cô có cơ hội đào tẩu. Nghĩ đến đây tâm trạng anh không còn nặng nề nữa, nụ cười lại thoáng hiện trên môi. Bạch Thiệu Đông nhún vai:

- Được ngồi chung với cô nhất định bữa ăn này rất ngon miệng.

Tô Uyển Thanh khổ não: Lại nữa rồi, ai bảo cái lưỡi không xương làm gì. Con người này quá biết cách uốn ba tấc lưỡi mà, nói ra câu nào cũng như đổ cả hủ mật, nhưng đối với cô thì vô hiệu! Nhưng nghe đến lại cảm thấy nổi cả da gà… phản cảm thế nào ấy.

Cô cũng không có quá nhiều phản ứng ra bên ngoài, cứ chú tâm ăn món ăn trong đĩa. Công việc bận rộn là thường xuyên, các bác sĩ trị bệnh cứu người nhưng chính bản thân mình cũng mang nhiều bệnh trạng. Chẳng hạn như ăn vội uống vội như thế này thì làm sao bảo đảm bao tử sẽ khỏe mạnh? Bạch Thiệu Đông thở dài nhắc nhở:

- Bác sĩ Thanh, cô ăn từ từ thôi. Nhai không kỹ dạ dày sẽ làm việc mệt mỏi.

Vốn dĩ anh định nói thêm câu: “Tôi sẽ đau lòng!” Nhưng suy đi nghĩ lại, có lẽ câu nói quá ong bướm này không thích hợp dùng cho cô gái trước mặt, nên anh đành đem nó đặt trong lòng thôi.

Tô Uyển Thanh nuốt vội thức ăn trong miệng, sau đó mới từ tốn nói chuyện:

- Nhưng mà anh cũng biết, trong khi ăn mà nói chuyện cũng ảnh hưởng dạ dày!

Đây là câu nhắc khéo Bạch Thiệu Đông đang nói chuyện huyên thuyên sẽ không làm cô chú tâm ăn uống được. Lời nói thẳng thừng mà không sợ người đối diện sẽ giận hờn. Tô Uyển Thanh là thế, yêu ghét rõ ràng. Dù không đến mức hận thù gì anh ta, nhưng cũng không hiểu vì sao nhìn vẻ mặt đào hoa này là cô không thể chịu nổi, cứ muốn tránh anh ta thật xa.

Bạch Thiệu Đông ái ngại ngậm miệng không dám nói chuyện nữa. Vuốt mặt không nể mũi nha. Dù sao anh cũng là viện phó nơi cô làm việc đó, người con gái này đôi khi dồn anh vào ngõ cụt nhưng anh cũng không đành lòng trách móc.

Một lát sau Tô Uyển Thanh dừng lại động tác trên tay, để xuống đôi đũa, kéo ghế đứng lên, cô nói:

- Tôi ăn xong rồi. Xin phép đi trước!

Nói xong cô quay lưng đi một mạch, không biết phía sau Bạch Thiệu Đông vẫn dùng ánh mắt bi ai nhìn theo cô. Anh nâng ly cà phê lên miệng nhấp một miếng. Vị đắng chát, đắng hơn khi có Tô Uyển Thanh ở đây!