Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 55: Trêu chọc




Diệp Tri Thu quên mất bên trong có một người đang sững sờ vì những hành động và lời nói không quá thục nữ của cô. Cô thấy thức ăn mình mua không bị mất, vui vẻ ngồi xuống cầm lên mấy túi nilong đựng đầy các hộp nhựa. Lắc lắc cái mông hớn hở như đứa trẻ được quà tình tang đi vào phòng khách.

Cô vào đến nơi vẫn thấy Hoa Vân Phong ngồi trên ghế y như ban nãy. Cô ái ngại nói lời xí xóa: “Hì! Tôi cảm thấy mấy chỗ sưng đã hết đau rồi. Hay là chúng ta ăn sáng nhé!” rồi cúi đầu bận rộn lấy ra nhiều cái hộp đặt trên bàn.

Mà cô cảm giác có cái gì đó không đúng, quay sang nhìn anh. Cô thấy trên mặt anh loáng thoáng ý cười, môi mỏng không còn khép quá chặt chẽ, cả gương mặt dường như nhu hòa hơn với những đường nét được thả lỏng, chứng tỏ tâm trạng của người sở hữu nó đang không tệ.

Cô bạo gan hỏi: “Anh đang vui gì vậy?”

Hoa Vân Phong giật mình, trong chớp mắt đã thu hồi ý cười, lại bày ra gương mặt như thuở trước: “Không có gì!”

Diệp Tri Thu tiếc nuối, cắn môi, suy nghĩ thầm trong dạ: Người này có bệnh đa nhân cách hay sao? Mới nói một câu thì đã thay đổi sắc mặt y như con thằn lằn biết thay đổi màu sắc vậy! Nếu biết hỏi ra anh sẽ như thế, thì cô thà rằng không có hỏi. Đáng ghét ghê á!

Lắc đầu, Diệp Tri Thu lại nhắc mình: Kệ đi, bỏ qua cho anh đó. Nhờ thuốc của anh đã làm cô hết đau thiệt rồi, hay là tại vì do anh thoa nên mới hết nhỉ? Hì.

Cô nói: “Anh ăn món nào? Ở đây tôi có mua cơm sườn, cơm chiên dương châu, bún xào, hoành thánh, bánh ướt, bánh mì kẹp thịt, bánh bao hấp…” cô liên tục liệt kê các món ăn như thực đơn trong nhà hàng.

“Vậy… bánh bao hấp đi!” Hoa Vân Phong tùy tiện chọn một thứ trong số đó. Và vì nó rất đơn giản thuận tiện khi ăn.

Vốn dĩ buổi sáng trước khi mở tiệm bánh, anh và mẹ đã ăn rồi; thường thì trong lúc đợi bánh nướng trong lò sẽ chuẩn bị bữa sáng luôn. Nhưng không nỡ lòng để Diệp Tri Thu thất vọng, anh miễn cưỡng tiếp nhận món ăn cô mang đến.

Diệp Tri Thu vui vẻ đưa hộp bánh đến đặt trên bàn trước mặt Hoa Vân Phong. Cô cũng bận rộn chuẩn bị cho mình. Cô thấy anh đứng dậy đi vào bếp, nghe tiếng xả nước ào ào thầm nghĩ chắc anh đi rửa tay, cô cũng chạy theo vào trong, bắt chước làm theo anh. Bình thường cô không thích rửa tay trước khi ăn, một là do lười biếng, hai do bị các món ăn hấp dẫn nên hay bỏ qua giai đoạn đó. Hồi còn nhỏ vẫn bị dì và chú Trần mắng hoài, lớn rồi cũng quen thói đó. Hôm nay ma xui quỷ khiến, vì sao cô lại muốn làm theo anh không biết?

Khi ngồi trở lại ghế, hai người đối diện nhau. Hoa Vân Phong dùng tay trái lần trên mặt bàn tìm kiếm. Còn Diệp Tri Thu thì luôn chú ý hành động của anh. Từ khi quen anh, cô luôn canh cánh trong lòng làm cách nào để hiểu về cuộc sống, sinh hoạt của anh hơn. Cô đã từng lên mạng tìm hiểu, nhưng đó không phải là anh thực sự. Hôm nay có cơ hội cô nào có thể bỏ qua. Cô kín đáo không một tiếng động dời cái hộp hướng gần đến bàn tay đang đặt trên bàn của anh. Khi anh đã thuận lợi cầm đến nó, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn!” Hoa Vân Phong đột nhiên nói.

Diệp Tri Thu không ngờ mình không ra tiếng mà anh cũng biết. Sao anh biết? Nhưng cô không thể tự hỏi thật lâu, cười hì hì đáp lời: “Đâu có gì! Ăn ngon miệng!”

Diệp Tri Thu ngại ngùng đặt sự chú ý lên cái bánh bao mình đang cầm, định há miệng thật to cắn nó một cái thì có người hỏi: “Cô ăn món gì vậy?”

Cô gái cắn hụt một cái, ngẩng đầu nhìn anh khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Bánh bao chiên! Tại sao anh hỏi vậy?”

Hoa Vân Phong không phải người thích tò mò chuyện của người khác, nhưng Diệp Tri Thu trong lòng anh lúc này không phải người khác… Quan tâm cô là trách nhiệm của anh. Cô như từng căn rễ đã len lõi chen vào trái tim anh rồi cắm sâu vào huyết quản, không thể tách rời nữa rồi, nếu tách ra nhất định máu trong tim anh sẽ khô cạn, chỉ còn cái xác hư vô.

Anh vội vàng giải thích ý nghĩa câu hỏi của mình: “Vì gần đây nghe giọng nói của cô không giống trước. Tôi nghĩ là cô có nhiệt trong người… Vẫn đừng nên ăn đồ chiên, xào. Sẽ gây nóng…”

Diệp Tri Thu cảm động đến sắp rơi nước mắt đây này. Thực ra anh rất quan tâm cô đó chứ. Anh chỉ cần nghe giọng đã biết cổ họng cô không khỏe, vậy là việc làm của cô không uổng phí rồi. Anh quan tâm cô… Cô mừng chết được. Nếu lí trí không kịp lôi kéo lại thì hành động cô muốn làm nhất lúc này là tiến lên ôm cổ Hoa Vân Phong tiếp tục làm nũng.

Diệp Tri Thu chưa kịp nói gì, Hoa Vân Phong không nghe cô nói, anh đã tiếp lời: “Hay cô ăn bánh của tôi đi!” rồi tay trái đẩy hộp bánh về phía cô gái.

Trời ạ, cô không nói anh nghĩ cô luyến tiếc cái bánh bao nên mới không nỡ rời xa hay sao vậy? Lại mất mặt nữa rồi.

Cô bẽn lẽn đưa hộp bánh của mình đổi với anh, nhỏ giọng than thở: “Kì thực tôi không phải…” vốn muốn nói cho anh biết cô không có ý đòi hỏi nhất định phải là bánh bao mới được, cô kì thực không khó nuôi, ăn gì cũng được, chỉ cần ngon là không vấn đề. Hì!

Hoa Vân Phong không hiểu, vẻ mặt mờ mịt hướng về phía cô, hỏi: “Ý cô là gì?”

“A ha, không có gì, không có gì! Anh cũng ăn đi, ngon quá… um!” Diệp Tri Thu lúng túng, thôi đi, không nói, ‘càng bôi càng đen’. Cô đã đủ có những hành động xấu hổ rồi.

Diệp Tri Thu kì thực tướng ăn không tốt chút nào, khi đã đắm chìm vào mĩ thực rôi thì xã hội bên ngoài dù có xảy ra khủng bố cũng không đả động được cô. Hôm qua cô bị áp lực từ nhiều người và có người lớn trên bàn ăn, vả lại còn không tự nhiên nên cũng không bộc lộ vẻ ‘phóng khoáng’ khi ăn. Còn bây giờ ngồi trước mặt cô là một người mà hầu như cô không còn sợ anh nữa nên khá là thoải mái trong cách ăn.

Mỗi lần cắn một miếng thật to, nhai ngon lành, miệng kèm theo tiếng khoái chí nho nhỏ “Um… ngon!”, mà Hoa Vân Phong đương nhiên nghe được.

Chẳng mấy chốc cái bánh bao hấp đã được Diệp Tri Thu ‘tiêu diệt’ nhanh như chớp. Lúc này cô mới nhìn sang phía đối diện, người kia vẫn từ tốn ăn. Cô đã ăn xong, còn anh chỉ mới ăn được nửa cái. Nhìn cách ăn của anh nhẹ nhàng, tao nhã, làm người xem có cảm giác anh là một nhà quý tộc được giáo dưỡng thật tốt. Ăn điềm đạm từng miếng một, không rơi vãi; không quá chậm nhưng nhai kỹ, dường như muốn thưởng thức từng chút hương vị trong đó; từng đợt nhấp nuốt làm trái cổ chuyển lên hạ xuống nhịp nhàng, quyến rũ lạ thường.

Diệp Tri Thu nhìn say đắm, cổ cũng chuyển động theo, “Ực…” một cái, cô cũng giống như bị thôi miên làm động tác nuốt vào giống anh.

Hoa Vân Phong dừng lại nuốt xong mới nói chuyện: “Cô ăn chưa no sao?”

Ăc! Diệp Tri Thu đang tìm cái lỗ để chui vào, có ai hảo tâm chỉ cho cô không? Ây da! Lại mất mặt nữa rồi.

Cô cười cười, nói lớn như che lấp xấu hổ: “Nào có, anh nghe lầm thôi! Hì!”

“Tôi có nói tôi nghe cái gì sao?” Tự nhiên anh có ý muốn trêu chọc cô gái này. Mỗi lần cô ấy lúng túng đều có những lời nói rất đáng yêu. Anh khao khát được nhìn thấy vẻ mặt cô mỗi lúc như thế. Nhưng điều này không thể nào!

“Ờ… hả? Không có sao? Há, chắc tôi nghe lầm. Hì!” gãi gãi đầu, nói cái gì đó rối loạn chính cô cũng không biết nữa. Diệp Tri Thu cái miệng mếu máo nhưng vẫn giả vờ không có chuyện gì cả mà cười hì hì.

Hoa Vân Phong quay mặt đi chỗ khác, trong giây phút đó anh đã nở nụ cười thật tươi trên mặt. Đã bao lâu rồi anh không có cười thật tâm như vậy? Cô gái này… haiz! Không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả nữa. Khi mới quen có thể bạn sẽ cho rằng cô nàng rất nhu mì, là một thục nữ hiếm hoi sắp tuyệt chủng trên thế giới rồi. Nhưng khi tiếp xúc lâu, hoặc được cô gái đặt sự tin tưởng lên người bạn rồi thì bạn lại thấy cô ấy với một bộ mặt khác, hay nói đúng hơn là biểu hiện chân thật của bản thân cô…

Đó là có phần tinh nghịch của tuổi trẻ, có chút ngây ngô đáng yêu, có luôn cả sự nhí nhảnh trong sáng không cầu kì hay chút giả tạo nào. Còn tính hậu đậu bất ngờ cô hay mang đến cho người xung quanh thì thật khó có thể khán cự mà không thích cô cho được.

Khi tiếp xúc với cô, dù cho là khối băng ngàn như ở Bắc Cực cũng phải tan chảy, chứ đừng nói là trái tim con người. Cô làm người đối diện thoải mái không câu nệ mà vui vẻ và còn sinh ra một tia tự hào rằng mình có thể bảo vệ cô gái ngây thơ này.

Diệp Tri Thu hoàn toàn không biết những suy nghĩ mông lung lúc này của Hoa Vân Phong. Cô vẫn đang cắn móng tay tự sám hối ở đằng kia và có phần rầu rỉ: Sao cô không kiềm chế được tính nết của mình gì hết. Đã tự nhắc nhở bản thân bao nhiêu lần rồi mà vẫn không làm được. Haiz!

Hoa Vân Phong thu liễm cảm xúc, anh chợt hỏi cô: “Cho tôi hỏi, mấy giờ rồi?”

Không biết vì sao từ lúc anh gọi cô là Diệp tiểu thư khi nãy, cô không thèm để ý đến anh, ra bộ giận hờn. Tuy không biết chắc đó là nguyên nhân, nhưng không hiểu sao từ đó đến bây giờ, anh không thể mở miệng gọi cô là Diệp tiểu thư được nữa. Mà cũng không biết sửa cách xưng hô như thế nào cho phù hợp. Gọi là Diệp Tri Thu thì dường như không quá lễ độ, còn kêu Tri Thu thì quá thân mật đi… Rốt cuộc anh vẫn chọn cách gọi trống không như trên để xưng hô với cô gái này.

Diệp Tri Thu nhả cái móng tay đang cắn ra, nhìn vào di động rồi trả lời anh: “À, đã 8 giờ 45 phút rồi. Có chuyện gì sao?” không phải anh muốn đuổi khách đó chớ? Đừng mà, còn sớm lắm.

Hoa Vân Phong trong lòng mỉm cười, nhưng không lộ ra bên ngoài. Không hiểu vì sao mình lại có thể có cảm giác hiểu biết suy nghĩ của cô nàng, anh nói: “Không có gì. Cô cứ ngồi đây xem tivi. Tôi vào trong một chút.”

Vừa nói anh vừa đi đến tủ đặt tivi bật mở nó và cầm lấy điều khiển đưa cho Diệp Tri Thu. Sau đó anh đi vào trong phòng của mình. Diệp Tri Thu không biết anh đi đâu, nhưng chỉ cần không đuổi khách là được. Hì! Cô bắt đầu nhấn nút điều khiển, tìm kênh mình thích.