Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 7: Biết ai gỡ rối tơ lòng




Hỏng rồi, hỏng hết. Diệp Tri Thu hối hả nhảy xuống giường. Với tay vào tủ quần áo rút xuống bộ đồ đã chuẩn bị sẵn. Nghe nói, vào đại học không cần mặc đồng phục, Diệp Tri Thu chọn cả ngày hôm kia mới được bộ này vừa ý. Quần áo của cô thì nhiều không kể xiết, nhưng chọn lựa nhiều lần cô vẫn thích nhất chiếc váy màu hồng này nhất. Chiếc váy mà anh Lăng Khiêm đã tặng cô hôm sinh nhật tròn mười tám tuổi.

Chiếc váy thuộc dạng váy liền, tay lỡ đến khuỷu tay, để lộ nửa cánh tay trắng mịn nõn nà của cô. Kiểu dáng đơn giản rất hợp ý Diệp Tri Thu, chất liệu may mặc mềm mại, độ xòe và rủ nhẹ nhàng, càng tôn thêm dáng người thon thả của cô.

Diệp Tri Thu dùng tốc độ nhanh nhất có thể tiến vào phòng tắm. Lúc này cô lần đầu tiên thấy hận, khoảng cách từ phòng ngủ đến phòng tắm cũng xa như vậy.

Năm phút sau, Diệp Tri Thu xuất hiện trước gương, chải sơ mái tóc dài đen mượt, cô không còn thời gian để chăm chút nữa, phải nhanh lên thôi.

Thực ra, Diệp Tri Thu cũng chẳng cần phải trang điểm, hóa trang gì nhiều, tất cả đều do trời sinh ra đã tốt đẹp. Bình thường ra ngoài cô cũng không bận tâm gì cả, nhưng vẫn má phấn môi son quyến rũ mĩ miều.

Diệp Tri Thu lúc này thở không ra hơi rồi, vớ lấy cặp sách trên bàn, chạy nhanh xuống thang lầu.

Dì Trần gặp Diệp Tri Thu gấp gáp, vội kêu “Tiểu Thu, con vội gì chứ, ăn sáng hãy đi!”

Diệp Tri Thu vừa bận mang hài, vừa không kịp ngẩng đầu nhìn dì Trần đã nói “Dì ơi, sao không gọi con, con sắp trễ rồi, không ăn đâu, lát nữa vào trường con ăn sau.”

- “Ây, ây, không được, lúc nãy dì thấy con ngủ say, không muốn đánh thức con. Vả lại nếu có trễ, lão Trần đưa con đi là được, hôm khác hãy đi xe đạp nghe con!”

Diệp Tri Thu gấp đến độ xua xua tay “Không được đâu dì, con đã quyết định đi xe đạp rồi, không đổi! ” há miệng thở một hơi, Diệp Tri Thu vừa nhìn đồng hồ vừa nói tiếp “Giờ này cũng không trễ lắm, con chạy xe đến đó tính ra vẫn vừa kịp, thôi, con đi nhé dì. Hẹn gặp lại dì buổi trưa!!!”

Không đợi ai phản ứng, Diệp Tri Thu đã đi nhanh ra cửa, chú Trần biết ý, thể nào bà xã cũng không khuyên được con bé, nên đã đem xe đạp chờ sẵn.

Diệp Tri Thu cầm lấy xe đạp, nói cảm ơn rồi chạy ào như con sóc nhỏ.

- “Này, lão Trần, tôi nói ông đó! Chiều cái gì chiều nhưng không thể lúc nào cũng chiều, tiểu Thu đi xe đạp nhanh như vậy ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao?”

Chú Trần liếc xéo dì Trần một cái “Bà nói xui xẻo gì đó?”

- “Hả! À không, không, thực bậy hết sức, không có, không có. Tiểu thư nhỏ cát nhân thiên tướng, quý nhân phù trợ!” nói rồi còn niệm ‘Nam mô a di đà phật’.

Chú Trần biết tính vợ, nếu không tìm cách cắt đứt mạch suy nghĩ của bà, thì bà có thể trách móc suốt ngày không biết mệt.

--------

Diệp Tri Thu đạp xe nhanh thoăn thoắt, hoàn toàn không chú trọng hình tượng thục nữ gì nữa rồi. Không hơi đâu quan trọng thứ không đâu, chỉ mong đoạn đường ngắn lại, nhanh đến. Ngày đầu tiên mà đi trễ quả thật mới là mất hình tượng đó.

Biết trách ai đây, điều tại do mày thôi, Diệp Tri Thu trong lòng suy nghĩ. Nếu không thức quá khuya thì không đến sáng mệt quá mới ngủ, mà không ngủ trễ thì không thức trễ. Mà không vậy thì…hình như quên cái gì thì phải. Giấc mơ! Đây chính là nguyên nhân.

Nói gì đi nữa, Diệp Tri Thu chưa bao giờ hối hận đã thấy giấc mơ này. Nếu cho lựa chọn lại, Diệp Tri Thu khẳng định muốn gặp người kia lần nữa, vì dang dở giữa chừng mà không biết người đó là ai, tiếc nuối làm lòng cô không vui.

Đúng rồi, giấc mơ kỳ lạ đó, từ trước giờ Diệp Tri Thu rất ít nằm mơ, cũng chưa bao giờ mơ thấy người khác phái nào hết. Nhưng lần này Diệp Tri Thu khẳng định người này là nam, còn nữa, hình như rất quen thuộc. Tra xét trong kí ức những người mà Diệp Tri Thu cho là thân thiết nhất, loại trừ, cũng chỉ còn có ba người.

Nghĩ thử xem là ai chứ? Không phải ba ba, dáng vẻ ba ba cũng rất cao, nhưng không gầy như người này nha.

Cũng không phải anh Lăng Khiêm. Anh Lăng Khiêm là thanh mai trúc mã với Diệp Tri Thu, thân thiết như huynh muội ruột thịt. Nhưng khẳng định không phải, anh Lăng Khiêm không thích mặc áo trắng nha!

Cuối cùng chỉ còn anh Tĩnh Hiên. Lúc Diệp Tri Thu 6 tuổi bắt đầu đến ở trong ngôi nhà tráng lệ màu tím, cũng từ đó quen biết người anh hàng xóm này. Tính ra thời gian thật nhanh, mười mấy năm trôi qua cũng được xem là lớn lên bên nhau. Nhưng vẫn thấy chỗ nào không giống, à, biết rồi là mái tóc. Tóc anh Tĩnh Hiên đen tuyền một màu, nhưng không biết vì sao lúc ấy khung cảnh mang đầy sương mù đó, Diệp Tri Thu lại thấy rõ tóc người kia là màu nâu. Đúng, không sai, màu nâu!

Ây, rối rồi! Không nghĩ thêm nữa. Nói chung, Diệp Tri Thu khẳng định, người kia mình chưa gặp lần nào, cũng không biết ra sao, cô rất chờ mong sẽ được gặp người đó.

Một lời thành sấm, hay trời già đã an bày, mong muốn của cô được thực hiện ngay tức khắc. Ôi phải ai cũng nhắc tiền nhắc bạc mà linh như vậy thì không cần đi làm vất vả rồi.