Ngọn Gió Mùa Thu

Chương 79: Cùng ăn được không?




Diệp Tri Thu đến tiệm bánh ‘Lưu Luyến’ đúng vào khoảng thời gian đông khách nhất. Cô gái mới vào đã thấy Hà Thúy Bình loay hoay bận rộn.

Cô tiến lên chào hỏi: “Dì Bình, ngại quá, con đến trễ!”

Hà Thúy Bình tuy luôn tay làm việc nhưng vẫn niềm nở, cười nói: “Đâu có trễ, chốc lát nữa dì mới đi mà. Không sao đâu con. Vào trong ngồi đi, dì lỡ tay chút xíu…”

Chìa ra ngón tay chỉ vào bộ bàn ghế bằng inox đặt gọn gàng sát vách tường. Diệp Tri Thu muốn giúp đỡ lắm, nhưng cô biết năng lực mình có hạn hay nói đúng hơn là vụng về, cho nên hỏng việc thì nhiều… Cô ngoan ngoãn đi đến kéo cái ghế ngồi xuống.

Mới ngồi chưa ổn định, cô thấy phía trong đi ra một bóng người. Còn ai vào đây nữa, là anh ấy! Cô đặt tay phải lên lồng ngực trái, ngăn không cho tim đập rộn lên. Thật không có tiền đồ nha… Cứ gặp anh là cô dường như không biết mình mấy tuổi nữa vậy…

Hoa Vân Phong lần tay trên vách tường di chuyển từ phía trong ra. Trên tay đang cầm một cái hộp giấy trang trí tinh xảo, bìa mặt có nhiều hoa văn đẹp mắt, nhìn giống cách gói của bánh sinh nhật. Diệp Tri Thu thầm nghĩ: Đến sinh nhật của mình, cô nhất định sẽ nhờ dì Bình làm cho cô một cái bánh kem ngon lành nhất để chúc mừng mới được!

Hoa Vân Phong đi ngang qua chỗ của Diệp Tri Thu bỗng dừng lại, anh nghiêng tai như muốn xác nhận thêm một số thông tin nào đó vì trái tim anh tự dưng lại đập mạnh một cái. Anh hơi ngẩng đầu lên, đưa tai về phía Diệp Tri Thu. Lúc này mới lên tiếng: “Diệp tiểu thư?”

Anh đoán đúng rồi đó. Diệp Tri Thu cười cười, tuy cô không thích cách xưng hô anh dành cho mình. Nhưng không sao, vì anh chính là người cô yêu nên cô tha lỗi cho anh hết mà…

Diệp Tri Thu đứng dậy, hướng đến chỗ anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt anh không chút kiêng dè nào hết. Cô chào hỏi: “Xin chào! Sao anh nhận ra tôi vậy?” không giấu được sự vui mừng ẩn trong lời nói.

Diệp Tri Thu cũng không hiểu vì sao khi anh mới vừa xuất hiện thì cô cảm thấy có điều gì đó sợ hãi vu vơ, ngại sẽ làm ra hành động mất mặt với anh. Nhưng khi anh chủ động nói chuyện với mình thì cô không còn cảm giác như vừa rồi, ngược lại cô có ý định đến gần anh hơn và muốn tăng thêm sự thân mật. Tâm trạng vui vẻ, lời lẽ cũng thoải mái nhiều lắm.

Hoa Vân Phong ngẩn ra, anh không ngờ cô gái này khi nói chuyện lại thích đứng trước mặt anh mà còn ngẩng đầu tiếp cận ở khoảng cách gần như vậy. Hơi thở của cô phả đều đều vào mặt anh. Ấn tượng của ngày hôm qua lại không ngừng gợi lên, làm lòng dạ anh một phen cồn cào.

Khi Diệp Tri Thu xuất hiện trong phạm vi gần, anh có thể cảm nhận được hết. Nhưng phải giải thích như thế nào cho cô hiểu đây? Đó chỉ thuộc về mặt cảm giác… Cho nên anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi cô chuyện khác: “Diệp tiểu thư đến sớm như vậy là muốn mua bánh sao?”

Diệp Tri Thu không nhận đến câu trả lời của anh, nhưng cô cũng không hờn giận gì hết. Cô cười hì hì: “Tôi đến ăn bánh nhưng không mua. Anh không ngại chớ?” Cố ý chọc anh đó!

Hoa Vân Phong cũng không xa cách như trước, vì hôm qua anh đã thề với lòng phải dùng danh nghĩa là bạn bè để ai ủi, xoa dịu nỗi đau của mối tình đơn phương cô đang cất giấu, mà chỉ khi say cô mới hiển lộ ra bên ngoài và vô tình anh là người được biết…

Nên anh không từ chối yêu cầu của cô: “Đương nhiên là được chứ. Diệp tiểu thư, cô đợi tôi đem cái bánh này giao cho người ta rồi sẽ trở lại tiếp cô.”

Diệp Tri Thu có điều ngỡ ngàng, cô tưởng anh sẽ chọn cách giữ im lặng hay lạnh lùng chỉnh sửa hành vi không nghiêm túc của cô đấy chứ. Không ngờ anh vui vẻ chấp nhận. Hôm nay cô có cần mua xổ số không vậy? Mừng chết mất!

Diệp Tri Thu gật đầu lia lịa như là anh có thể nhìn thấy hành động ngây ngô này của mình vậy, miệng thì không ngừng toe toét cười: “Được, được… tôi chờ mà… nhất định chờ…chờ…chờ… hì!”

Thật ngố đúng không? Hoa Vân Phong gật nhẹ đầu một cái rồi quay lưng đi về phía trước. Không ai biết được rằng, phút chốc quay đầu đi chỗ khác đó, anh đã không kiềm chế được mà bật cười thật thoải mái… Cô gái này, nói năng gì lộn xộn vậy chứ?

Hoa Vân Phong giao bánh cho người đặt mua xong, Hà Thúy Bình mới ngơi tay chút lát rồi kéo lại anh. Bà nói: “Con trai! Con xem, Tri Thu người ta có lòng chưa kìa? Nghe mẹ nói hôm nay đi dự đám cưới, sợ con một mình lo không xuể việc buôn bán nên đã chủ động đưa ra chủ ý đến giúp con một tay…”

Hoa Vân Phong bình tĩnh lấy một số loại bánh trong tủ, vừa nói: “Mẹ, con vào tiếp Diệp tiểu thư đây. Khi nào đi mẹ gọi con.”

Anh làm sao không hiểu ‘gian kế’ của mẹ anh chứ. Nhưng cũng không phải chuyện to tát gì không thể chấp nhận. Vả lại mẹ anh gọi Diệp Tri Thu đến đây làm cho lòng anh có một niềm vui khó tả… Sáng nay nhận thấy biểu hiện của cô vẫn tươi tắn, giọng nói không ẩn chứa một tia u buồn nào. Anh cảm thấy trái tim mình đã dịu bớt sự lo lắng, tâm tình không hiểu sao cũng vui vẻ hẳn lên!

Hà Thúy Bình lấy làm lạ, con trai bà không phải có vẻ tận lực tránh xa các cô gái hay sao? Bà nhận thấy rằng con trai cũng cố ý giữ khoảng cách với Diệp Tri Thu mà. Chẳng phải mấy lần trước gặp mặt cũng lạnh lùng với con người ta lắm sao? Nhưng sao hôm nay lại chủ động muốn tự mình tiếp đãi… Nói theo lẽ thường, con trai bà phải đem chuyện này giao cho bà mới phải chứ… Chẳng lẽ nó… đã có ý định tiếp nhận cô gái kia? Nếu được như vậy thì tốt quá!

Hoa Vân Phong một tay cầm đĩa bánh với đủ loại bánh ngọt ngon lành, nói là một đĩa, nhưng cũng thuộc loại đĩa to đấy chứ. Còn tay kia cầm cái ly có nắp đậy làm bằng sứ trắng, bóng láng thật đẹp mắt đi đến chỗ Diệp Tri Thu. Do không sử dụng gậy dò đường và không còn tay nào lần theo vách tường nên anh phải đi rất chậm, gần đến chỗ của Diệp Tri Thu còn phải cẩn thận hơn nữa, nếu không có thể va chạm vào cô ấy.

Diệp Tri Thu luôn chú ý quan sát nhất cử nhất động của anh. Cô thấy anh tiến gần đến mình, đã chủ động lên tiếng để anh có thể xác định phương hướng: “Anh mời tôi ăn bánh gì vậy?”

Rồi tự nhiên vươn tay cầm lấy cái ly sứ trên tay anh. Sau đó cô nắm lấy khuỷu tay anh, hay nói đúng hơn cô đang giúp đỡ dìu anh ngồi xuống ghế. Hoa Vân Phong gật đầu nói cảm ơn, rồi mới đặt tay trái lên bàn tìm chỗ đặt cái đĩa xuống.

Anh hướng về cô mỉm cười: “Diệp tiểu thư, không biết cô thích loại bánh nào, nên tôi lấy đến mỗi thứ một ít.”

Anh không phải không biết, mà là quá hiểu biết nên mới lấy nhiều như vậy. Vì cô tiểu thư này chỉ cần ngon là cho vào bụng được hết. Không kiêng cử thứ gì…

Diệp Tri Thu đương nhiên thích chí cười híp cả mí mắt: “Anh cho tôi ăn gì tôi cũng thích hết á!” Ý cô là bánh Hoa Vân Phong đem đến đều rất ngon mắt nhất định ngon miệng luôn rồi. Và hơn thế nữa, dù anh cho cô ăn sỏi đá cô cũng hạnh phúc tiếp nhận…

Hoa Vân Phong không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe động tĩnh của cô gái. Nhưng sau hồi lâu mà không nghe thấy tiếng ăn bánh của Diệp Tri Thu. Anh thắc mắc: “Diệp tiểu thư, có chuyện gì vậy? Sao cô không ăn?”

Diệp Tri Thu đang bận ngắm nghía mấy thứ bánh này. Cô ngẩng đầu nhìn anh và nói: “Có nhiều loại bánh quá, ăn cái nào trước đây? Còn nữa, xem chúng đẹp mắt như vậy, tôi ăn rồi thì không được nhìn thấy chúng nữa, tiếc lắm!...” lời nói chân thật xuất phát từ trong suy nghĩ, không biết ngượng ngùng gì hết.

Hoa Vân Phong nhướng mày, cô gái này đúng là làm anh ‘mở rộng tầm mắt’. Có ai ăn bánh mà lại bâng khuâng những điều đó chứ?

Nhưng anh không chế nhạo cô mà chỉ nói: “Cô cứ ăn đi không cần lo lắng điều đó. Còn rất nhiều, vả lại chỉ cần cô thích, tôi sẽ làm cho cô bất cứ lúc nào.”

Diệp Tri Thu hai mắt mở to, sáng rỡ lạ thường. Cô không ngờ anh lại đối xử tốt với cô như vậy. Cô hạnh phúc quá đi mất! Cô muốn nhảy cẫng lên hoan hô, thét lên thành tiếng cho cả thế giới này biết… Hi! Chỉ mới được người ta đối xử tốt chút xíu thôi đã mừng vui như vậy. Nếu người ta nói một tiếng ‘thích’ cô, chắc cô ngất xỉu tại chỗ quá!

Diệp Tri Thu cười hì hì: “Vậy tôi ăn cái này nhe!”

Nói xong cô cầm cái bánh lên, cẩn thận nâng niu như một báu vật. Trước khi cô cho nó vào miệng của mình, cô đưa nó đến trước mặt Hoa Vân Phong và hỏi: “Đây tên gọi là gì vậy?”. Cái bánh được cắt thành nhiều mẩu vuông vừa ăn, màu vàng được điểm lấm tấm mấy trái gì đó tròn tròn, tim tím…

Mùi bánh lập tức đánh thức khứu giác của Hoa Vân Phong, rất nhanh anh đã cho cô đáp án: “Cheesecake việt quất!”

“Vậy à? Tôi thường là biết mặt bánh, rồi ăn thôi à, không biết tên gọi là gì nữa… Hì!” Diệp Tri Thu thành thật nói.

Nói xong, cô vẫn giữ tư thế đưa bánh cho Hoa Vân Phong: “Anh ăn với tôi đi!”

Vẻ mặt mong đợi lúc này của Diệp Tri Thu thật đáng yêu. Vẫn đôi mắt to và đen lay láy, đôi mi dày cong vút cứ chớp chớp, miệng nhỏ hé nở nụ cười thật tươi làm cho hai lún đồng tiền hiển lộ rõ ràng, khiến những đường nét trên gương mặt cô hài hòa toát lên vẻ mị hoặc độc nhất vô nhị. Rất tiếc người đối diện thì vô tư không biết điều đó…

Hoa Vân Phong hơi chần chờ một chút, và sau đó anh mở miệng nói: “Vậy được rồi, cô chờ tôi đi rửa tay rồi quay lại ăn bánh với cô.”

Diệp Tri Thu nào có chịu đợi đâu à! Cô đưa miếng bánh vào gần miệng anh hơn nữa, hầu như là chạm vào môi rồi. Hoa Vân Phong giật mình, theo phản ứng tự nhiên là tránh ra sau một chút. Anh định lên tiếng từ chối thì cô đã cướp lời…

Cô nói: “Thì sẵn tôi đã đưa đến miệng rồi, anh ăn luôn đi, con trai đừng có hay ngại ngùng như con gái được không?”

Cô còn dám nói? Chứ không phải cô quá giống con trai sao?

Hoa Vân Phong thấy cũng hợp lí thôi, vì miếng bánh đưa chạm vào miệng anh rồi, chẳng lẽ bảo cô ấy cầm lại mà ăn hay sao? Nghĩ vậy nên anh không kiêng dè gì nữa, khẽ há miệng cắn một góc nhỏ khoảng 1/4 cái bánh, giữ lại trên đầu lưỡi như muốn làm bánh chậm rãi tan ra trong miệng, như vậy mới thưởng thức được mùi vị tinh túy của nó.

Diệp Tri Thu thấy anh ăn bánh, cười híp mí, mừng rỡ hỏi: “Ngon không?”

Cô gái này thật là… bánh là anh làm chứ đâu phải cô làm cho anh ăn thử đâu mà hỏi anh có ngon không? Cũng may Hoa Vân Phong chỉ ăn một miếng nhỏ thôi, nếu ăn nhiều chút nhất định sẽ bị câu hỏi của cô làm nghẹn chết!