Boss Là Nữ Phụ

Chương 123: Học sinh cá biệt (4)




Chương 123HỌC SINH CÁ BIỆT (4)

Lúc mà cả biệt thự đang nhộn nhạo lên đi tìm cô, nhân vật chính được tìm kiếm đã mò mẫm về phòng rồi, hậu quả của việc này chính là ngày hôm sau Thời Sênh tỉnh dậy liền bị Bắc Trạch tức giận ngút trời mắng cho một trận.

Thời Sênh cảm thấy vô cùng coi thường.

Tối qua nếu như không phải là mấy người gây sự trước, bản cô nương sẽ làm ra chuyện đó sao?

Sắc mặt Bắc Trạch âm u, đóng rầm cửa bỏ đi, Kỷ Tiểu Ngư đứng ở cửa không biết phải làm sao.

Biệt thự Bắc gia này cách trường học rất xa, trước đây cô ta đều ngồi cùng xe Bắc Trạch để đi, hôm nay Bắc Trạch đi rồi, cô ta phải đến trường học thế nào đây?

Cô ta đảo đảo con ngươi, nhìn thấy Thời Sênh đang lên xe, vội vàng chạy đến, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, tôi cũng phải đi học, chúng ta cùng đi nhé? Chắc chắn là cô chưa quen thuộc trường học, tôi có thể làm người dẫn đường cho cô.”

“Không cần đâu.” Thời Sênh bình tĩnh trả lời một câu.

“Trường Alice rất lớn, lần đầu tiên tôi đến đã bị lạc đường, tiểu thư từ nhỏ đến giờ chưa từng qua đó, làm sao mà có thể không cần chứ?” Kỷ Tiểu Ngư bộ dạng từ trước đến nay rất quen thuộc, giơ tay kéo cửa trước của xe.

Mẹ kiếp!

Nữ chính đại nhân, tôi và cô quen nhau đến thế sao?

Bản cô nương và cô đến hôm nay mới là lần thứ hai gặp mặt đó biết không?

Thật sự coi người trên khắp thế giới này đều là bạn của cô à?

Tôi cũng không muốn làm bạn với cô, suy cho cùng bản cô nương đây là nữ phụ nham hiểm, muốn phá hoại nhân duyên của cô đấy!

Thời Sênh đứng ở bên ngoài cửa xe không chịu lên, Kỷ Tiểu Ngư lại còn kéo cửa xe xuống: “Tiểu thư, mau lên xe đi, sắp muộn mất rồi.”

Thời Sênh đóng cửa xe lại, nói với người lái xe: “Anh đưa cô ta đến trường đi, hôm nay tôi không đi.”

“A? Vậy đâu có được chứ, không phải hôm nay tiểu thư phải đi báo danh sao?” Kỷ Tiểu Ngư phản ứng nhanh hơn cả người lái xe.

Thời Sênh nhìn Kỷ Tiểu Ngư một cái: “Ai nói với cô là hôm nay tôi phải đi báo danh?” Cô chỉ muốn đi ra ngoài mua ít đồ thôi, có điều nữ chủ đại nhân phải đi đến trường học, cô thế nào cũng nên giúp cô ta một tay.

Sau khi Kỷ Tiểu Ngư rời đi, Thời Sênh tìm lấy điện thoại di động, đăng nhập vào diễn đàn của trường Alice, biên soạn một cái tin.

Diễn đàn này của trường học có một phần giấu tên, thường xuyên đào ra mấy chuyện đen tối, cái phần này tồn tại đối với trường học cũng có lợi, xảy ra chuyện gì đều có thể ngay lập tức nhìn thấy ở đây.

Nội dung Thời Sênh biên soạn đại ý là tình bạn nam nữ hư hư thực thực giữa Kỷ Tiểu Ngư và Bắc Trạch, đi xe của Bắc gia đến trường.

Bản cô nương dứt khoát làm thần trợ giúp.

Nữ chính đại nhân không cần quá cảm tạ bản cô nương đâu.



Buổi tối, lúc Bắc Trạch về nhà vẫn đi một mình như cũ, Kỷ Tiểu Ngư đến đêm mới về biệt thự, nhìn khá là nhếch nhác.

Không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.

Bây giờ Bắc Trạch đã có chút thích Kỷ Tiểu Ngư rồi, thế nhưng thích là thích, còn qua lại với nhau lại là chuyện khác.

Cái tin đó nhìn ra là do có người cố ý làm ra, người đầu tiên Bắc Trạch hoài nghi chính là người được lợi trong chuyện này, Kỷ Tiểu Ngư.

Bắc Trạch và Thời Sênh không nói chuyện gì với nhau cả, sau khi ăn cơm xong liền quay về phòng, ngược lại, Kỷ Tiểu Ngư trừng mắt với cô có chút tức giận.

“Cô nhìn tôi như thế làm cái gì?” Thời Sênh hiếu kỳ nhìn Kỷ Tiểu Ngư.

Xin lỗi nhé, cách suy nghĩ của nữ chính đại nhân không được bình thường, cô thực sự không đoán ra rốt cuộc nữ chính đại nhân đang nghĩ gì?

Kỷ Tiểu Ngư bước mấy bước qua đây, tức giận nói: “Cô cố ý để tôi một mình đến trường, để cho mọi người trong trường hiểu lầm tôi có đúng hay không?” Buổi sáng rõ ràng là cô muốn đi, thế nhưng rồi lại không đi nữa, không phải cố ý thì là cái gì?

“Hoá ra là cô nghĩ như thế.” Thời Sênh lẩm bẩm một tiếng.

Sáng nay là ai bức hiếp leo lên xe của tôi hả?

Bản cô nương liền đem luôn cả chiếc xe nhường lại cho cô, vẫn là bản cô nương sai à?

Cho nên, nữ chính đại nhân làm gì cũng đều đúng cả, nữ phụ làm gì cũng đều là sai hết.

“Tiểu Ngư, thiếu gia gọi cô.”

Kỷ Tiểu Ngư nhìn Thời Sênh một cái, tức giận đi lên lầu.

Thời Sênh chẳng thèm nói gì, lườm một cái.

Ngày thứ hai, cô đặc biệt dậy sớm một chút, đợi đến khi cô ngồi ở trong lớp rồi Kỷ Tiểu Ngư mới thong dong đến muộn.

“Bây giờ các em phải lấy sự nghiệp học hành làm trọng, học sinh nào không có nền tảng thì phải nghiêm túc mà học hành.” Giáo viên nói một câu với ngữ khí không vui.

Học sinh cả lớp đều thầm thì cười.

Kỷ Tiểu Ngư vừa thẹn vừa giận, cũng chỉ có thể đỏ mặt đi về chỗ ngồi, đáy lòng căm tức oán thầm.

Có tiền thì hay lắm sao?

Cũng không phải là của bố mẹ mấy người sao, một lũ sâu mọt, nếu như không có bọn họ thì các người cũng chẳng là cái thá gì cả.

Thời Sênh và Bắc Trạch cùng cấp, mà Kỷ Tiểu Ngư lại đang học năm nhất cao trung, cho nên Thời Sênh được phân vào lớp của Bắc Trạch.

Cô vừa vào liền gây ra sự náo động. Dung mạo của Bắc Chỉ tuyệt đối không kém, lúc Bắc Trạch nhìn thấy cô bị mọi người vây lấy, sắc mặt càng lúc càng xấu đi, sau đó trực tiếp đá cái bàn, tức giận đi ra khỏi lớp học.

Động tĩnh đó khiến cho cả lớp đều yên tĩnh lại, nhao nhao nhìn về phía Bắc Trạch rời đi.

“Bắc thiếu làm sao thế?”

“Không biết a, tự dưng thì phát cáu, có phải nguyên nhân là do chuyện của Kỷ Tiểu Ngư không? Tôi nghe nói chuyện này là do Kỷ Tiểu Ngư tự biên tự diễn đó.”

“Thật sự là không ngờ Kỷ Tiểu Ngư lại có tâm cơ như thế, trước đây nhìn thấy cô ta bị bắt nạt còn cảm thấy đáng thương, bây giờ xem ra cũng là đáng đời thôi.”

“Hao tâm tổn kế thi vào đây không phải chính là vì để tìm một kim chủ sao, nửa đời sau đều không cần lo lắng nữa rồi.”

Thời Sênh cũng chẳng có cái gì mà nói với cái đám nhãi ranh này cả, nói qua loa mấy câu, mấy người đó thấy Thời Sênh lạnh lùng, cao ngạo như thế, tự nhiên bẽ mặt mà tản ra.

Buổi trưa, Thời Sênh đến nhà ăn ăn cơm, từ xa đã nhìn thấy Kỷ Tiểu Ngư bị người ta cho một cái bạt tai, trên mặt đất vẫn còn đồ ăn.

“Cô nói linh tinh cái gì thế, tôi mới không câu dẫn anh ấy, là anh ấy...”

“Không phải cô muốn nói là Bắc thiếu câu dẫn cô chứ?” Nữ sinh đánh Kỷ Tiểu Ngư kia cười lạnh ngắt lời cô ta, mỉa mai: “Kỷ Tiểu Ngư, cô cho rằng mình là cái quái gì chứ?”

“Không phải... tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả.” Kỷ Tiểu Ngư vội đến mức đỏ hết cả mắt: “Mấy người đừng có nói linh tinh.”

“Không có quan hệ thì tại sao Bắc thiếu lại để cho cô ngồi xe nhà anh ấy đến đây? Kỷ Tiểu Ngư, có phải là cô đã dùng thủ đoạn hèn hạ để câu dẫn Bắc thiếu không?’

“Tôi không có.” Kỷ Tiểu Ngư lắc đầu, cô đột nhiên nhìn thấy Thời Sênh đứng sau đám người, giống như nhìn thấy ngôi sao cứu mạng vậy, hướng về mấy người đó, chạy đến trước mặt Thời Sênh: “Cô mau giải thích cho bọn họ một chút đi, hôm qua là tôi đi xe của cô đến đây.”

“Đó là ai thế? Xinh quá đi!” Trong đám người không tự chủ mà phát ra mấy tiếng ca tụng.

“Em gái của Bắc thiếu, hôm nay mới chuyển đến đây.”

“Bắc thiếu vẫn còn có em gái sao? Không hổ là em gái của Bắc thiếu, xinh quá đi, khí chất cũng cao quý nữa.”

“Cô mau nói với bọn họ đi, hôm qua tôi thật sự là không có ngồi xe của Bắc Trạch đến đây.” Thấy Thời Sênh không mở miệng, Kỷ Tiểu Ngư có chút gấp gáp.

Thời Sênh luôn luôn nghi hoặc, người sụp đổ trong truyện này là ai?

Bây giờ cô cũng coi như là hiểu ra rồi.

Trong những tình huống thế này, nữ chính hoặc là trầm mặc không nói, hoặc là đánh nhau với mấy người này, tuyệt đối sẽ không hạ mình đi cầu xin cô nói giúp.

Nhân vật là do tác giả định ra, thế nhưng mức độ biến chất lại không phải là thứ mà tác giả có thể khống chế được.

Chỉ cần tình tiết câu chuyện có một chút thay đổi thôi, vậy thì cái nhân vật đó sẽ xuất hiện hàng chục loại thay đổi khác nhau.

Có lúc, một sự lựa chọn sẽ có thể thay đổi rất nhiều người.

Nói nhiều lời thừa thãi như thế, điều Thời Sênh muốn bây giờ là…

Làm cho nữ chính hoá đen.