Boss Là Nữ Phụ

Chương 1370: Đại vương tuần núi (30)




"Ta cũng không biết nó nằm ở đâu, có lẽ là ở một góc nào đó trên thế giới này. Muốn tìm được nó không đơn giản, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết làm thế nào để phân biệt con nhện U Linh ngươi phải giết chết.”

Triều Nhất nghiêm túc nghe Thời Sênh nói, ghi nhớ từng chi tiết cô nói ra.

“... Khi giết nó nhất định phải một đòn đánh trúng ngay, đừng cho nó cơ hội phản kháng, nếu không ngươi sẽ phải chết.” Thời Sênh khoanh tay trước ngực dựa vào núi đá, “Bây giờ ngươi có còn muốn đi nữa không?”

Đối với một người dị năng đã được huấn luyện, giết nhện U Linh đã là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn, đừng nói đến người thú nguyên thủy chưa từng nhìn thấy loài sinh vật này.

Triều Nhất trầm mặc rất lâu, “Nếu ta không đi thì thế giới này coi như xong, nếu ta đi có lẽ còn có một cơ may sống sót.”

Khóe miệng Thời Sênh phác họa một nụ cười giễu cợt.

Cô nhìn Triều Nhất một lát, bắt đầu lấy đồ trong không gian ra.

[...] Ký chủ rốt cuộc đã cướp được bao nhiêu đồ từ chiến đội đặc biệt của Liên minh các hành tinh?

Thời Sênh nghĩ ngợi một hồi, “Cũng không nhiều lắm, chỉ dọn sẵn một kho dự trữ trống cho họ thôi mà.”

[...] Hẳn một kho dự trữ mà gọi là không nhiều lắm sao?

Một kho dự trữ của chiến đội đặc biệt của Liên minh các hành tinh đủ để trang bị cho một nhánh quân đội, vậy mà cô nói không được bao nhiêu, còn dùng cái ngữ khí đó trả lời nữa sao.

Tên cô có trong danh sách đen của người ta, cái tên đó đã đen đến mức đỏ rực cả lên rồi đó có biết không?

Thời Sênh dạy Triều Nhất cách mặc một số trang bị, “Sau khi đi thì ấn cái nút này, chúng sẽ nhận định ngươi là đồng loại, không tấn công ngươi, tốt nhất ngươi cứ thuận theo một đường mà đi, bởi vì tất cả các đường đều nối liền tới điểm cuổi, đi từ đầu đến tận cuối hiểu chưa?”

Thời Sênh cũng nói cho Triều Nhất cách sử dụng từng món đồ còn lại, đa số đều là đều tránh sự thăm dò của nhện U Linh, không có nhiều vũ khí lắm.

Cho dù Thời Sênh có đưa vũ khí cho hắn thì trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không học được, cho nên Thời Sênh đưa cho hắn vật phẩm dễ nổ - quả cầu năng lượng.

Thứ đồ tốt nhất để tránh những đòn tấn công.

Triều Nhất chuẩn bị đi ra ngoài để giải quyết mấy thứ đồ chơi đáng chết đó. Đám người thú khác vây quanh hắn. Có người thú xung phong đảm nhận, muốn đi cùng hắn, thái độ vô cùng kiên quyết.

Triều Nhất đành phải nhìn về phía Thời Sênh.

Thời Sênh chỉ vào đám trang bị ném dưới đất. Triều Nhất căn cứ vào trang bị trên người mình, chia cho những người thú khác, vừa đủ cho bốn người thú tất cả.

Triều Nhất chọn ra bốn người thú không có gì phải lo sau này. Đợi mọi người đều đã làm quen với trang bị, lại ở bên ngoài thực hành qua, sau khi đều sử dụng thành thục rồi, Triều Nhất mới dẫn người đi.

“Mọi người yên tâm, nhất định bọn ta sẽ tiêu diệt được chúng.” Tiểu đội năm người vẫy tay với mọi người, “Đợi bọn ta trở về.”

Đám người thú lần lượt ôm lấy năm người họ, “Bọn ta đợi các ngươi trở về.”

“Ca ca...” Như Nguyệt ôm lấy Triều Nhất không chịu buông tay.

Triều Nhất xoa đầu cô, “Muội đừng gây rắc rối cho thủ lĩnh, phải nghe lời thủ lĩnh đấy biết chưa? Ca ca sẽ về sớm thôi.”

“Dạ.” Khóe mắt Như Nguyệt đã đẫm lệ, nhưng vẫn nặng nề gật đầu.

Đội quân năm người đi ra khỏi màn trướng, đi vào thế giới tràn ngập ánh sáng đỏ rực, họ đi được một đoạn nhưng vẫn không có xúc tu tấn công họ, mọi người nhìn theo họ đi xa.

[Ký chủ, cô tin họ sẽ thành công sao?]

“Quan trọng lắm à?” Dù sao thì chỉ cần đợi thiết kiếm tái xuất, cô cũng sẽ hủy diệt thế giới này thôi mà.

[...] Ký chủ không thể có chút tấm lòng yêu thương được sao. Ký chủ không cảm thấy hành động của họ rất cảm động sao?

“Tấm lòng yêu thương à? Cái này ta không có thật.”

[...] Máu lạnh, vô tình, tàn nhẫn, cặn bã, táng tận lương tâm, không có nhân tính.

Hệ thống phun ra một tràng.

Thời Sênh: “...” Nói cứ như thể ngươi mới quen biết ta ấy.

[...] Nó không còn gì để nói.

“Nhưng nghe ta nói này, ngươi bảo ta phải có tấm lòng yêu thương với một đám NPC sao? Nhị Cẩu Tử, ngươi có chắc chắn là ngươi không bị bệnh không? Có bệnh thì mau về tìm chủ nhân thiểu năng nhà ngươi chữa trị đi, có khi còn cứu được đó.”

[...] Ký chủ mới có bệnh, cả nhà Ký chủ mới có bệnh, [Dù sao thì Ký chủ cũng cùng họ chung sống bao lâu như vậy rồi, rõ ràng là cô có thể cứu họ, tại sao lại cứ phải làm như vậy chứ?]

Thời Sênh trợn mắt, “Làm ơn đi, chơi trò chơi là để bản thân vui vẻ chứ không phải là để NPC vui vẻ nhé.”

[...] Chủ nhân, con người cặn bã này không thể dạy dỗ được nữa rồi, bản Hệ thống không chơi nữa.

Hệ thống tức giận đến sụp đổ log out.

***

Thời Sênh từ chối cho ý kiến về việc đám Triều Nhất có thể giết được nhện U Linh hay không, không nói cô có tin hay không tin.

Cho dù là người hay là người thú đều có năng lực tiềm tàng vô cùng to lớn, ai biết đến cuối cùng có bùng nổ hay không?

Cho nên tốt nhất đừng có bừa bãi đưa ra kết luận thì hơn.

Thiết kiếm rất lâu vẫn chưa thấy ra, Thời Sênh rảnh rỗi ngồi chồm hỗm với Như Nguyệt nhổ cỏ.

“Sao Bạch Tuyên lại không đi cùng các ngươi?”

Như Nguyệt nghiêm túc nhổ cỏ, “Hắn đi lạc rồi, không biết Bạch Tuyên ca ca có sao không nữa. Nhất định là không sao, sẽ may mắn giống như ta và ca ca.”

Thời Sênh cười, Bạch Tuyên nhiều khả năng là không còn sống sót nữa rồi.

Có thể sống được thì đó là một kỳ tích.

“Thủ lĩnh, cái này có ăn được không?” Như Nguyệt giơ đám cỏ vừa nhổ đến trước mặt Thời Sênh.

“Ăn được.” Thời Sênh ném đám cỏ trong tay vào giỏ đựng đồ bện bằng dây mây, “Đi thôi, chúng ta về nào.”

“Ồ.” Như Nguyệt vội đứng lên, vỗ bùn đất dính trên người, “Thủ lĩnh, ca ca của ta sẽ không sao chứ?”

“Ta không biết.”

“Nhất định là ca ca sẽ không sao hết.” Tiểu cô nương vẻ mặt kiên cường, ánh mắt sáng ngời, “Ca ca lợi hại y như thủ lĩnh vậy đó.”

“Có lẽ vậy.” Câu hỏi lựa chọn một trong hai, không sống thì tức là chết.

***

Thời Sênh không ngờ cô còn có thể gặp lại Hùng Tam Muội, hơn nữa cô ta còn mang theo một người.

Hùng Tam Muội ôm tay Thời Sênh, “Này hổ cái, ngươi không biết ta vì dẫn hắn đến đây tìm ngươi đã phải tiêu tốn bao nhiêu sức lực đâu.”

Thời Sênh: “...”

Rốt cuộc làm thế nào ngươi đến được đây?

Khi người thú phát hiện ra Hùng Tam Muội, cô ta đang ở bãi đất trống dưới chân núi đã được Thời Sênh làm cho bất kỳ ai cũng có thể đi được, lại không có mạng nhện.

Hùng Tam Muội gầm gào xong mới nhớ ra còn có một người nữa, “Đây... đây là Vương của Bắc Hoang, tại sao lại cứ bắt ta phải tìm ngươi?”

“Ngươi nói ai?”

“Vương... Vương của Bắc Hoang đó.” Hùng Tam Muội bị vẻ mặt thay đổi đột ngột của Thời Sênh làm cho sợ hãi.

Lúc này ánh mắt của Thời Sênh mới nhìn sang người đàn ông không có động tĩnh gì ở bên cạnh Hùng Tam Muội. Trên người hắn mặc quần áo của tu sĩ, mái tóc được cột lại, toàn thân nhếch nhác, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu khi xưa.

“Chết rồi à?”

“Chưa chết.” Hùng Tam Muội vội vã lật người lại, vỗ vỗ lên lồng ngực phập phồng của hắn, “Nhìn đi, còn sống đây này.”

Thời Sênh: “...” Hắn tỉnh lại nhìn thấy ngươi dám vỗ hắn như vậy, chắc chắn sẽ giết chết ngươi.

“Ngươi nhặt hắn ở đâu về đấy?”

Hùng Tam Muội gãi đầu, “Ở gần núi Cửu Phổ, vốn dĩ ta muốn đến đó xem có gì ăn được không, không ngờ hắn ta đột nhiên tỉnh lại, như kẻ điên nắm chặt lấy ta, miệng lảm nhảm tên của ngươi. Nngươi không có nghĩa khí, nhưng ta không thể không có nghĩa khí được, vậy nên ta mới nhặt hắn về đây cho ngươi.”

“Trước tiên ngươi nói đi, làm sao ngươi biết ta ở đây?”

“Thì con sư tử ở núi Sư Tử, hình như tên là... tên là cái gì ấy ta quên rồi, tóm lại là một con sư tử nói cho ta biết.” Hùng Tam Muội gãi đầu gãi tai.

Thời Sênh hiểu ra, Hùng Tam Muội đã gặp Triều Nhất.

“Hắn đưa cho ta cái này, nếu không ta cũng không đi được đến đây.” Hùng Tam Muội chỉ vào trang bị cô ta đeo dưới chân, “Cái thứ đồ chơi này thật là thần kỳ, mấy thứ kỳ quái bên ngoài đều không dám tấn công ta.”