Boss Là Nữ Phụ

Chương 1426: Thành phố giáp ranh (22)




Khi Thời Sênh gặp được nhóm người này thì dị chủng đã xử lý được mấy người trong nhóm rồi.

Trên người thực nghiệm thể số 22 đầy thương tích, hắn sắp không thể chống chọi được nữa. Sau đó hắn liền nhìn thấy Thời Sênh như từ trên trời giáng xuống.

Dị chủng nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ, từ bỏ đồ ăn, tản ra nhanh như chớp.

Trong khoảng thời gian này, dị chủng gặp phải cô đều có thái độ như vậy.

Thời Sênh cân nhắc rồi rút ra kết luận, Hoàng của chúng nó nổ chết ở trước mặt cô, khả năng trước đó tên Hoàng này đã ra mệnh lệnh gì đó cho chúng.

Dị chủng là một chủng tộc rất thần kỳ, có thể dùng sóng điện não để giao tiếp, ừm, chính là nói chuyện bằng tinh thần lực.

Thực nghiệm thể số 22 lảo đảo đi về phía cô, không hiểu tại sao nhiệt huyết lại sôi trào lên, giọng như phát run, “Cô Khương Đàn.”

Trong lúc thực nghiệm thể số 22 đi lại gần, Thời Sênh có thể cảm giác được một tia liên hệ lúc có lúc không.

Không chỉ là thực nghiệm thể số 22, còn có vài sự liên hệ khác…

WTF? Tình huống này là gì?

Cô còn có thể điều khiển dị năng giả sao? Vậy cô muốn họ chết thì thế nào?

Thực nghiệm thể số 22 và đám dị năng giả sau lưng hắn đột nhiên quỳ xuống, sắc mặt ai nấy đều thống khổ như đang phải chịu tra tấn gì đó.

Thời Sênh: “…”

Cô chỉ nghĩ thôi mà!

Thật sự nghĩ là có thể giết sao?

[…] Nguyện ước bá chủ thế giới của Ký chủ hình như có thể thực hiện rồi.

“Để xem nào. Nhị Cẩu Tử, ta đã nói sống là phải có hy vọng, không chừng một lúc nào đó có thể thực hiện được thì sao?” Thời Sênh khoe mẽ với Hệ thống.

[…] Ha hả, cô cũng không thể khống chế được toàn bộ loài người trên thế giới này.

Thật muốn vả một cái chết Ký chủ.

Thời Sênh thu lại ý nghĩ, sắc mặt của đám dị năng giả mới giãn ra, nhưng chân tay đã hoàn toàn không còn sức lực gì hết.

Trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ cảm giác như có thứ gì đó chọc thẳng qua thịt, xương, vào tận trong tủy của mình, sự đau đớn còn khó chịu hơn cả lúc dị năng bùng nổ.

Thời Sênh vuốt cằm suy tư, nếu dị năng của đám dị năng giả đều tới từ nguyên chủ…

Vậy tại sao nguyên chủ lại có dị năng?

Thật sự là kết quả của thuốc và nguyên chủ kết hợp lại sao?

[Ký chủ, có làm nhiệm vụ phụ tuyến không?]

Không!

KHÔNG-viết-in-hoa!

Bản cô nương không muốn đi theo cốt truyện, để bản cô nương an tĩnh sống ảo đi.

[Không làm thì thôi.] Hệ thống đã rất tuyệt vọng rồi, dù sao đều… thế thôi, cứ như vậy đi!

“Cô Khương Đàn, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?” Thực nghiệm thể số 22 lết tới gần, vẻ mặt đần ra nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh cười với vẻ cao thâm khó dò: “Đại khái là tôi tự nhiên lĩnh ngộ ra kỹ năng nắm giữ sự sống chết của các anh.”

Mọi người: “…”

Tuy rằng cảm thấy lời thoại này hơi có yếu tố tâm thần, nhưng cảm giác vừa rồi quả thật đúng là như thế.

Bọn họ cảm thấy sinh mạng như bị người khác nắm trong tay, hoàn toàn không thể khống chế được.

Lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì đám người Quý Tu cũng đã từ cửa sổ nhảy xuống. Đám dị chủng đuổi theo ở bên trên nhìn thấy Thời Sênh thì có thể vì quá mức kinh ngạc nên lập tức ngã lộn xuống đất. Đám dị chủng đằng sau không phanh lại kịp nên cũng rơi xuống theo, chồng thành một đống.

Sau đó, không đợi mọi người có phản ứng, đám dị chủng đã bò dậy, vội vã chạy ra xung quanh, biến mất trong khu đổ nát.

Thời Sênh: “…”

“Khương Đàn, quả nhiên cô chưa chết.” Vân Đóa tận mắt nhìn thấy Thời Sênh thì trong lòng nổi lên dao động rất lớn.

Tại sao cô ta lại lợi hại như thế?

Cô ta đã trải qua những gì ở phòng thí nghiệm?

Nếu lúc trước mình tiến vào, có phải mình cũng sẽ lợi hại như cô ta bây giờ không?

Thời Sênh cười nhìn Vân Đóa, âm thanh tràn ngập ác ý: “Cô có chết thì tôi cũng chưa chết được đâu.”

Nữ chính không chết thì sao cô có thể chết được.

Vân Đóa bị ánh mắt đó nhìn khiến cho phát run. Cô ta ép buộc bản thân không được sợ hãi: “Cô hận tôi sao?”

“Tôi hận cô làm quái gì chứ.” Thời Sênh nhún vai.

“Lúc trước…” Vân Đóa liếc nhìn Quý Tu, ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm Thời Sênh. Cô ta lại hít sâu một hơi, “Lúc trước ba mẹ tự ý làm chủ, tôi căn bản không thể thay đổi gì được.”

“Ừ, thế thì sao?” Thời Sênh gật gù, làm ra vẻ “cô nói có lý, tôi rất đồng tình”.

Là cha mẹ của nữ chính làm chủ, đúng là không liên quan gì tới cô ta, nhưng cũng liên quan quái gì tới bản cô nương đâu. Nguyên chủ muốn giết chết cô, bản cô nương cũng chỉ có thể giết chết cô mà thôi.

Vân Đóa còn tưởng Thời Sênh đồng ý với cách nói của mình, tiếp tục nói: “Nếu lúc trước cô không vào đó, sao có thể lợi hại như bây giờ chứ.”

Thời Sênh: “…”

Nguyên chủ tiến vào thành sản phẩm thí nghiệm cho người khác, cuối cùng còn bị dị chủng biến thành vũ khí hình người, có lợi hại hơn nữa cũng không phải là bản thân nguyên chủ, vì vậy quan hệ nhân quả này không thành lập.

Thời Sênh nhướng mày: “Cho nên giờ cô hối hận vì người lúc trước tiến vào không phải cô chứ gì?”

Nên giờ ông đây phải cảm ơn cô đúng không?

Nữ chính đại nhân, ý tưởng này của cô quá nguy hiểm.

Vân Đóa cắn môi không nói gì, cô ta cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.

Những chuyện diễn ra trong phòng thí nghiệm thế nào cô ta biết nhiều hơn người khác một chút. Cô ta đã từng lẻn vào đó nhìn trộm, người ở bên trong đều rất đau đớn.

Nhưng mà sau khi trải qua những đau đớn đó liền có được sức mạnh cường đại.

Thời Sênh muốn thử xem mình có thể giết chết nữ chính được không, nhưng cô nhận ra mình không liên hệ được với nữ chính.

Thời Sênh nhìn về phía đám dị năng giả sau lưng bọn họ, một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Một dị năng giả đột nhiên bắn ra một lưỡi dao bằng băng.

Người đằng trước bị tấn công bất chợt, lại chưa từng phòng bị người cùng một nhà nên mấy người bị dao băng cắt qua, may mà không có ai chết.

“Anh làm gì thế hả?” Hương Quỳ trừng mắt với dị năng giả kia, “Điên rồi sao?”

Vẻ mặt của dị năng giả cũng đần ra, “Tôi không biết… Đột nhiên không thể tự khống chế được.”

“Có chuyện gì?” Quý Tu trầm giọng dò hỏi.

Dị năng giả kia thực mê mang: “Tôi cũng không biết nữa, vừa rồi như có người đột nhiên hạ mệnh lệnh trong đầu tôi, sau đó tôi liền ra tay.”

“Anh nói bậy cái gì thế hả? Ai có thể hạ mệnh lệnh cho anh chứ, anh…” Hướng Quỳ tức giận mắng ầm lên.

Ánh mắt Quý Tu dừng lại trên người Thời Sênh, u ám và thâm thúy.

Cô ta đã nắm giữ được rồi sao?

Qua Tống Nguyên Thanh, hắn biết dị năng của mọi người đều tới từ cô. Trước đây khi tiến hành thực nghiệm lần cuối, có người phát hiện sự khác biệt của cô nên đã nhốt riêng người ra một chỗ.

Sau đó, nghiên cứu cho thấy quả thật cô khác hẳn người khác, cô có năng lực vô cùng đặc biệt.

Sau đó, Lý Kỳ tiếp nhận cô, tiến hành đủ mọi loại thực nghiệm với cô cho đến khi biết rõ ràng phải làm gì mới có thể đạt được năng lực trên người cô thì thôi.

Thuốc tiêm vào người để kích phát dị năng đều là máu của cô hết.

Dị năng của dị năng giả đều tới từ cô.

Cho nên, sau đó Lý Kỳ phát hiện ra cô có thể thành lập liên hệ với dị năng giả khác, thậm chí là khống chế bọn họ.

Trong đầu Quý Tu suy nghĩ rất nhiều lần. Tống Nguyên Thanh nói nếu không bắt được cô thì phải dùng mọi cách giết chết cô, dù trả giá nặng nề như thế nào.

Nếu cô muốn báo thù thì tất cả các dị năng giả đều có thể bị cô điều khiển.

Nhưng mà, hắn có thể giết chết được cô không?

Mà Thời Sênh ngầm giở trò xong lại xoa cằm tự hỏi tại sao điều khiển dị năng giả khác thì được mà nam nữ chính lại không được…

Có một câu bậy bạ không biết có nên nói ra hay không.

Hỏi thăm tổ tông mười tám đời của tác giả.

Kiếm của ông đâu!

Thời Sênh đột nhiên móc kiếm ra bổ về phía Quý Tu và Vân Đóa, dị năng giả xung quanh vốn định hỗ trợ nhưng thân thể lại không khống chế được mà lùi về sau.