Boss Là Nữ Phụ

Chương 87: Đế quốc xác sống (1)




"Cô ấy sốt rồi, chúng ta không thể mang cô ấy đi, trước đó người ta đã nói là khi có hiện tượng sốt sẽ biến thành xác sống. Nếu chúng ta đưa cô ấy đi, ngộ nhớ cố ất biến thành xác sống thì phải làm sao?”

“Nhưng nó là con gái của chúng ta…”

“Dì à, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, mau đi thôi.”

“Hả, được, mau đi thôi.”

Thời Sênh mơ mơ màng màng nghe được mấy câu nói đó, đầu óc nặng trịch rất khó chịu, cô muốn mở mắt ra nhưng lại thấy mọi thứ nhanh chóng biến thành màu tối đen.

Cũng không biết là đã bao lâu, âm thanh nặng nề vang lên bên tai cô, từ xa tới gần… rồi một mùi tanh tưởi, hôi thối từ đâu xộc tận lên mũi.

“Meo!”

Một tiếng mèo kêu chói tai làm Thời Sênh tỉnh dậy, đôi mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra, một bóng đen bỗng nhào về phía cô, những móng tay sắc nhợn đang bấu chặt vai cô. Lợi dụng ánh sáng yếu ớt, Thời Sênh nhìn thấy một khuôn mặt mặt xanh đen, một bên mặt đã bị hủy hoại, một con mắt bị lồi ra ngoài, cái miệng rộng với đầy máu me, những chiếc răng nhọn hoắt đang cố xông tới ngoạm vào cổ cô.

Mẹ nó, là xác sống chết tiệt!

Vừa đến đã hung hãn như thế rồi, hay ho lắm sao?

Bản tiểu thư sẽ bị bóng ma tâm lý mất!

Thời Sênh vớ lấy chiếc gối trên giường chèn vào miệng xác sống, cơ thể cô không có chút sức lực, miệng xác sống đã tiến đến sát trước mặt, có thứ gì đó như chất lỏng lạnh buốt rơi lên mặt cô, mùi vị cực kỳ kinh khủng.

Mẹ kiếp, đang muốn thử thách sự chịu đựng của bản cô nương sao?

“Ô ô!”

Ô ô ông nội nhà ngươi ấy!

Thời Sênh động đậy chân rồi đạp thẳng vào bụng xác sống, xác sống bị đạp ngã sang một bên, thứ nước lạnh như đá kia nhanh chóng rơi vào miệng Thời Sênh, cũng không có mùi vị gì kỳ lạ, nhưng rất lạnh, dường như muốn đóng băng cả người cô lại vậy.

Cảm giác này cũng rất nhanh, nhanh đến mức Thời Sênh cũng chẳng có thời gian để phản ứng lại.

Xác sống lại leo lên rồi giơ móng vuốt ra như không muốn bỏ phí một con mồi. Thời Sênh chẳng kịp nghĩ xem vừa rồi mình ăn phải thứ gì, vội lật người, lăn sang một bên khác, xác sống bổ nhào lên giường, dựa vào bản năng bò về phía Thời Sênh.

Mình mẩy Thời Sênh run lẩy bẩy, tốc độ trèo của nó nhanh quá, cô hướng mắt nhìn quét qua cả hai bên, bên trái có một ngăn tủ không quá to, có xông qua đó, xách nó lên rồi liên tục đập xuống đầu xác sống kia.

Cổ họng xác sống phát ra âm thanh “Ô, ô”, Thời Sênh cứ đập một cái nó lại kêu lên một tiếng “Ô”, như thể cổ vũ cho cô vậy.

Xác sống ngu ngốc này!

Thời Sênh vứt cái tủ xuống, thấy xác sống nằm trên giường không còn động tĩnh gì mới vung vung tay vì thấy hơi tê, cơ thể này quá yếu đuối!

Thở dài một tiếng, Thời Sênh xoa xoa cái bụng đói đang kêu sùng sục của mình, đến cốt truyện cũng không thèm đọc, lập tức phi sang phòng bên cạnh – tìm đồ ăn.

Không ăn gì, bản cô nương sẽ đói chết mất!

Vừa mở cửa lớn ra, trên đất lại là đám xác sống mang theo cả mùi máu tanh, đứng từ phía cô có thể nhìn thấy một xác sống đang muốn bò tới phía bên này, Thời Sênh vội vàng đóng cửa lại, âm thanh lớn làm đám xác sống bên ngoài lập tức vây chặt cánh cửa.

Thời Sênh lục qua lục lại cái tủ cũng chỉ tìm được hai túi bánh quy, sau khi miễn cưỡng ăn cho no cái bụng mới bắt đầu chỉnh sửa lại kịch bản và ký ức của thân thể này.

Đây là một quyển nữ phụ phản kháng trong truyện mạt thế.

*Mạt thế: thể loại truyện về thời kỳ tận thế

Thích Minh Tuyết là nữ phụ trong truyện, không sống qua được 50 chương đã bị chết, nhưng Thích Minh Tuyết lại bị người khác xuyên vào, người xuyên vào là một đọc giả đọc truyện này, do đó nữ phụ liền trở thành nữ chính.

Mà thân thể hiện tại của cô chính là nguyên nữ chủ, Cố Nam.

Thích Minh Tuyết cậy mình đã xem qua toàn bộ nội dung truyện, nắm giữ vô số tiên cơ, trước khi mạt thế bắt đầu đã cướp đi bàn tay vàng của nữ chính, cướp tài nguyên của nữ chính, cướp người đàn ông của nữ chính, nói tóm lại là cướp hết mọi thứ không còn dấu tích.

Có lẽ vì tác giả muốn cho nữ chính trâu bò một chút nên cho cô ta những thứ tốt nhất, kết quả là nữ chính nhìn thấy đồ gì tốt cũng đều muốn có, cuối cùng liền biến chất.

Không có bàn tay vàng, nguyên chủ không còn hào quang của nữ chính nữa, trên đường đi tới khu an toàn ở thành phố B đã bị vài người cưỡng bức, mặc dù đến được khu an toàn nhưng sống ở đó cũng chẳng phải dễ.

Sau khi vào khu an toàn ở thành phố B, nguyên chủ lại chuyển đến căn cứ ở thủ đô, phải trải qua một cuộc sống vô cùng nhơ nhớp, khổ cực, chẳng bao lâu sau bị giày vò đến chết.

Thích Minh Tuyết tung hoành ngang dọc, hô mưa gọi gió, cuối cùng cũng tự kiến tạo được một căn cứ, trở thành bá chủ một phương, thống lĩnh loài người đánh bại xác sống, đi lên đỉnh cao cuộc đời.

Trước khi chết, nguyên chủ gặp được Thích Minh Tuyết, qua những gì Thích Minh Tuyết để nên đã biết được mọi chuyện.

Cô không can tâm!

Cô ta dựa vào cái gì mà cướp mọi thứ của cô chứ?

Cô ta chẳng qua chỉ là người ngoài đến, chỉ dựa vào những thông tin biết trước mà cô ta thể cướp lấy mọi thứ của cô.

Cô phải báo thù, cô phải sống tốt hơn Thích Minh Tuyết trong thời mạt thế.

Thời Sênh tiếp nhận toàn bộ cốt truyện, ngay lập tức ngốc ra tại chỗ. Hiện tại cô đến thì đã hơi muộn, thời đại mạt thế đã bắt đầu được 3 ngày rồi.

Thích Minh Tuyết đã cướp tất cả những thứ muốn cướp rồi, bàn tay vàng là một hạt minh châu, là do bà nội của nguyên chủ cho cô, nghe nói là vật di truyền của tổ tiên truyền lại.

Bàn tay vàng đó chính là tiêu chuẩn trong truyện mạt thế, không gian, sủng vật, linh tuyền.

Thích Minh Tuyết còn là chị họ của nguyên chủ, là con gái của em gái của mẹ nguyên chủ, là con một. Tại nhà họ Cố, nguyên chủ còn không được chiều chuộng bằng một người đằng ngoại tới ở nhờ.

Trong Cố gia, Cố Nam giống như một người ngoài, đừng nói là yêu thương, bà Cố thậm chí còn nhìn cô như một kẻ thù. Ông Cố thì lại yếu đuối, mỗi lần như thế chỉ biết lắc đầu thở dài, chỉ làm bộ xin lỗi Cố Nam nhưng lại chẳng làm gì được.

Vì vậy, khi mạt thế bắt đầu, Thích Minh Tuyết đưa hai người luôn đối xử tốt với mình là ông bà Cố đi, để lại một mình Cố Nam đang trong quá trình thức tỉnh dị năng ở lại.

Lúc rời đi còn cố ý không đóng chặt cửa lại, chỉ cần xác sống ngửi thấy mùi người thì chắc chắn sẽ lần vào, mà quả thật là đã có xác sống mò vào thật.

Nghĩ tới những âm thanh mà trước đây mình nghe được một cách mơ hồ, cô nghĩ đó chính là lúc nhà họ Cố quyết định bỏ rơi nguyên chủ.

“Meo.”

Trên đùi truyền tới cảm giác như có lông xù cọ cọ vào, Thời Sênh cúi đầu nhìn thì thấy một con mèo trắng đang xổm bên chân cô, con mắt giống như bảo thạch phát sáng trong bóng đêm. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Thời Sênh, con mèo trắng kêu lên một tiếng như để lấy lòng, rồi dùng đầu cọ cọ vào chân của cô.

“Bạch Hổ?” Thời Sênh lục lọi ký ức của mình cái tên của con mèo, rồi thở dài một tiếng mệt mỏi.

Một con mèo lại lấy tên là Bạch Hổ, không hổ danh là nữ chính, đến sủng vật cũng rất đặc biệt.

“Meo.” Bạch Hổ vui vẻ cọ cọ đầu vào chân cô.

Thời Sênh bế nó lên, nhẹ nhàng vuốt bộ lông của nó, thực sự rất mượt mà, lúc trước chính tiếng của nó đã đánh thức cô, nếu không thì không biết cô có thể tỉnh dậy trước khi xác sống cắn mình không nữa.

Thời Sênh không ghét mèo, vì vậy cô quyết định nuôi còn mèo này.

Mạt thế đã bắt đầu được ba ngày, bàn tay vàng cũng bị Thích Minh Tuyết cướp đi, Thời Sênh rất buồn bực.

Haizz, bàn tay vàng mất rồi nhưng dị năng cũng đã thức tỉnh.

Khi cô tỉnh dậy, cảm giác bên trong cơ thể mình có một năng lượng gì đó rất khác lạ, lúc này cô tĩnh tâm lại để cảm nhận thì càng phát hiện ra một cách rõ ràng, cô bắt đầu thử dùng năng lượng đó.

Đầu ngón tay chợt lạnh, một bông hoa nhỏ màu đen nở bung trên đầu ngón tay cô.

Đây là cái thể loại gì?