Ngũ Đại Tài Phiệt

Chương 14: Ngày đầu tiên ở trung quốc (3)




- Đi ăn thôi! Đói quá! - Ahim quàng tay lên vai Luka than vãn.

- Cậu chỉ biết mỗi ăn thôi! - Eri đứng bên cạnh dí vào đầu Ahim một cái - Đúng là đồ heo!

Lại một trận cười nữa vang lên. Ahim bĩu môi giận dỗi. Còn Shizuka cũng đang giựt giựt khóe môi. Sau đó tất cả cùng lên 5 chiếc xe buggati rời khỏi sân bay.

- Thật thú vị! - Bùi Vân Hiên đang ngồi trong một chiếc xe thể thao lên tiếng.

- Quả rất thú vị - Phan Đình Hạo ngồi bên cạnh cũng lên tiếng.

Ánh mắt của họ dừng lại ở vị trí mà các cô vừa xung đột với đám người mặt đồ đen.

- Thân thủ thiệt không tồi. Thật khiến cho tôi phải nhìn họ bằng con mắt khác - Bùi Vân Hiên cảm thán.

- Cậu quen họ?

- Không! Chỉ mới gặp 1 lần. Còn nhớ chuyện tôi vừa kể gặp 1 chuyện rất hứng thú ở đại sảnh sân bay chứ?

- Umk! - Phan Đình Hạo gật đầu.

- Họ là chủ nhân của câu chuyện đó. Ha ha! - Đúng vậy, người đàn ông điển trai đi qua đúng lúc Eri nói năng không rõ ràng chính là Bùi Vân Hiên.

Phan Đình Hạo nhếch môi rồi ra lệnh cho tài xế rời đi. Anh nói với trợ lí của mình - Hắn tên là Hỏa Diễm.

- Hỏa Diễm! Điều tra cho tôi về tất cả họ. Nhất là cô gái lạnh lùng ấy!

- Vâng.

Nói về các cô gái, đúng theo kế hoạch. Bữa tối do Eri làm chủ. Và Karaoke do Shizuka bao.

Tại phòng Tổng thống của Hồng Quán.

- Các người có để ý bộ dạng của đám côn đồ đó không? - Sau khi nhấp ngụm rượu vang đỏ, Eri lên tiếng hỏi.

- Côn đồ? Cậu đánh giá cao bọn chúng rồi! - Luka híp mắt nói.

- Đúng vậy! So với tụi chúng mình thấy mấy đứa tụi mình thuộc xã hội đen luôn đó chứ! - Mone nhếch miệng mỉa mai.

- Một đám chó dại ăn không ngồi rồi lại có gan chạy tới muốn làm khó tụi mình. A! Bọn chúng đúng là có mắt không tròng mà! - Ahim tán thưởng.

- Các chị còn nói! Chắc chắn bọn chúng nhìn thế nào cũng không ra chúng ta biết võ nên chúng mới to gan như vậy. Bọn chúng càng không ngờ chúng lại bị đánh thê thảm như thế! - Bạch Hoa cũng dốc hết cốc rượu rồi nói.

- Nhưng thân thủ của các chị quả tiến bộ không ít! - Bạch Linh cũng góp vào, nhìn đám người Shizuka nói.

- Haiz! Muốn không tiến bộ không được mà! - Ahim thở dài.

- Sao chị lại nói thế? - Bạch Tuyết.

- Người nào đó mang chế độ độc tài, giờ hành chính bắt tụi này làm việc đến tối tăm mặt mũi, chạy đông chạy tây để khảo sát - Mone nhìn qua vị TGĐ nào đó than vãn.

- Đã thế ngày nghỉ cũng không tha, lôi tụi này nào là đi shopping, chạy bộ, rồi cả đi đấu võ nữa chứ! - Luka.

- Không hết, đấu võ thì cũng thôi đi. Đã thế ai kia còn lôi tụi này làm bao cát nữa. Mỗi lần tập xong về tụi này thì ê ẩm toàn thân, còn người nào đó lại tươi tỉnh mấy phần! - Eri bổ sung.

- Nhờ vậy, không phải các cậu cũng tăng thể lực mấy phần ư, thân thủ cũng nhanh nhẹn nữa. Nếu cứ để các cậu ngồi ì trong văn phòng thì hôm nay không biết các cậu có trụ nổi 5 phút không nữa! - Shizuka mắt đằm đằm sát khí, nhìn đám người không sợ chết mà đang liên tục lên án cô, gằn giọng nói.

- Đa tạ TGĐ quan tâm! - Ahim, Mone, Eri, Luka đồng loạt cung kính.

Lại một tràng cười phá lên trước sự thay đổi thái độ 180 độ của đám người nào đó. Ngay cả Shizuka cũng phá lệ cười theo.

- Đổi được nụ cười mỹ nhân thì quả không tốn công vô ích - Mone gật gật đầu trêu chọc Shizuka.

" Ha ha ha " Một tràng cười rộn rã lại vang lên. Shizuka mỉm cười:

- Thật khổ cực cho các cậu để tâm như vậy!

- Nhưng mà em phải nói, vẫn là tên họ Lưu kia thê thảm nhất. Lại dám đấu với chị Shizuka. Em đoán chắc hắn bị gãy không ít xương đâu! - Bạch Tuyết vẻ trầm tư, gật gù nói.

- Điều đó còn phải nói ư? Đồ ngốc! - Luka mỉm cười, cốc vào đầu Bạch Tuyết nói.

Họ chơi đến tận gần 11 giờ đêm mới trở về căn hộ của chính mình để nghỉ ngơi.