Ngủ Dậy... Anh Sẽ Cưới Em!

Chương 20: Ryan Artan, em yêu anh!




"Richard, tôi còn có việc. Anh cứ ngồi chơi." Phó Ngôn Hình sau khi nghe cuộc điện thoại thần bí nào đó liền lập tức biến mất.

Mà Trịnh Lục Kiệt tất nhiểu hiểu "nỗi khổ" của bạn. Anh gác chân lên bàn, xua xua tay ra hiệu đuổi người.

"Đi đi."

Tôi ngồi bên cạnh Trịnh Lục Kiệt, nhíu mày có chút không hiểu.

"Vì sao anh toàn kết bạn với cực phẩm thế.?"

Mà Trịnh Lục Kiệt lúc này đang từ từ nhâm nhi quả táo nhỏ trên tay. 

Cả người dựa vào thành ghế. Phong thái lãnh đạm, cợt nhã khiến người đối diện cảm thấy không kiên nhẫn.

Nửa ngày sau, Trịnh Lục Kiệt mới trả lời câu hỏi của tôi.

"Vì anh đặc biệt." 

"Đặc biệt?"

"À, thì là anh thích đánh nhau với mấy đứa đẹp trai hơn mình." Trịnh Lục Kiệt mỉm cười.

Tôi hoàn toàn đứng hình.

Đánh nhau. Cách tốt nhất để kết bạn của bọn con trai. Qủa thật không sai.

Thì ra người bên cạnh không vô hại như tôi vẫn thường nghĩ.

Tôi đã cảm thấy điểm chung để Lãnh Thiệu Huy cùng Trịnh Lục Kiệt có thể kết bạn với nhau rồi.

Nếu Trịnh Lục Kiệt là nắng ấm thì Lãnh Thiệu Huy là băng tuyết. Nếu Trịnh Lục Kiệt là người bất cần thì Lãnh Thiệu Huy lại là người rất nghiêm túc. Nếu Trịnh Lục Kiệt thường xuyên bày ra bộ mặt bỡn cợt thì Lãnh Thiệu Huy lại thường dùng sự lãnh đạm của mình để thu hút sự chú ý của người khác.

Tóm lại, nếu Trịnh Lục Kiệt là vấn đề thì Lãnh Thiệu Huy sinh ra là để giải quyết vấn đề.

Tôi gật gù, khá là hài lòng với sự phân tích của bản thân.

Tạch...

Đúng lúc này, cửa gỗ bỗng nhiên được mở ra. Từ bên ngoài, một người đàn ông trung niên bước vào.

Nhìn thấy Trịnh Lục Kiệt ngồi trên ghế sa lon dài, người kia giật bắn mình, lặp ba lặp bắp:

"Trịnh... Trịnh đại thiếu."

Trịnh Lục Kiệt nghe có người gọi mình liền ngước đầu lên, thấy người trước mặt thì lại bày ra bộ dạng bất cần.

"It"s me."

Khoan, còn nữa. Còn một người ở bên ngoài đang từ từ đi vào nữa.

Đầu tiên là mũi giày sáng bóng không một vết bẩn. Sau đó là ống quần thẳng tắp, sạch sẽ. 

Tôi đưa mắt lên nhìn khuôn mặt của người kia.

Thụp...

Quyển sách trên tay tôi rơi xuống.

Là anh...

"Tôi đã nói không có việc gì thì đừng đến tìm tôi." Lãnh Thiệu Huy thâm trầm giở giọng cảnh cáo.

Ánh mắt hắn đang lia về từng người trước mặt. Đầu tiên là Trịnh Lục Kiệt, sau đó đến Võ Minh và Trịnh Tấn. Và cuối cùng là tôi.

"Ai bảo là không có việc." Trịnh Lục Kiệt vẫn duy trì giáng vẻ cợt nhả trả lời.

"Tốt. Nói đi. Việc gì?"

Lãnh Thiệu Huy không mấy kiên nhẫn mở miệng.

"Cần một chỗ riêng tư." 

Trịnh Lục Kiệt mặt dày vô sỉ yêu cầu.

"Vào phòng tôi."

Nói rồi, Lãnh Thiệu Huy đi trước, theo sau là Trịnh Lục Kiệt và tôi.

Cảnh cửa mở ra, tôi như bước vào một thế giới khác.

Qủa không hổ danh là phòng tổng thống Mafia. Một màu đen bao trùm khắp cả căn phòng. Cửa sổ sát đất đã được màn đen che lại. Bàn làm việc màu trắng, kệ sách to lớn ở phía sau, sô pha tiếp khách mang phong cách Châu Âu. Ngoài ra, trong căn phòng còn có một cánh cửa màu đen khác. 

Nếu như tôi đoán không lầm thì đó chính là phòng nghỉ riêng dành cho boss.

Mải mê với kiến trúc nơi này, tôi lại tạm thời quên đi mất sự hiện diện của hai người kia.

"Ngồi đi."

Giọng nói trầm thấp của Lãnh Thiệu Huy kéo tôi trở lại.

Tôi từ từ ngồi xuống, bên cạnh Trịnh Lục Kiệt và đối diện Lãnh Thiệu Huy.

Ánh mắt tôi dán chặt trên người hắn. Tôi muốn tìm một Lãnh Thiệu Huy của quá khứ nhưng sao chỉ toàn thấy Ryan Artan.

"Có thể nói rồi?" Hắn lại lên tiếng.

Cả căn phòng vốn đã im lặng, có tiếng nói của hắn lại càng đáng sợ hơn.

"Khi nào mới quay lại?" Người hỏi vẫn là Trịnh Lục Kiệt.

Tôi thấy Lãnh Thiệu Huy trầm ngâm rất lâu.

"Bao nhiêu tuổi có thể gia nhập Artan Mafia?"

Lần này là tôi hỏi.

Trịnh Lục Kiệt ngạc nhiên quay sang nhìn tôi. Còn Lãnh Thiệu Huy, hắn vẫn bình tĩnh như vậy. Hai tay hắn đan vào nhau. Biểu hiện này của hắn nói cho tôi biết hắn đang suy nghĩ.

Câu hỏi này rất khó trả lời?

"Tùy vào năng lực." Chỉ với bốn chữ đã gói gọn toàn bộ câu trả lời.

Tôi trợn tròn mắt, nhất thời không biết nói gì.

Còn hắn, hắn quay sang Trịnh Lục Kiệt, trầm giọng ra lệnh.

"Ra ngoài trước đi."

Mà Trịnh Lục Kiệt như hiểu như không. Anh cười mờ ám, đứng dậy đi ra ngoài.

Cạch...

Cánh cửa gỗ khép lại.

Cả người tôi liền bị đẩy nằm xuống sa lon dài. Ngay sau đó liền bị một thân ảnh to lớn đè lên.

Đôi môi bị "xâm chiếm". Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trời ạ, dung lượng não của tôi không đủ dùng mất rồi!

"Hãy thả lỏng. Ngoan." Lãnh Thiệu Huy rời khỏi môi tôi, thì thầm bên tai.

Tôi theo bản năng thả lỏng người.

Lãnh Thiệu Huy cười hài lòng, tiếp túc chiếm lấy môi tôi.

Tôi cảm nhận được cái lưới của hắn đang chạy loạn trong khoang miệng của tôi. Tôi cảm nhận được sự yêu thương mà hắn dành cho tôi. Tôi cảm nhận được cái nhớ nhung của hắn khi chúng tôi đã không gặp nhau suốt một tháng qua.

Hắn nhớ tôi.

Tôi cũng rất nhớ hắn.

Rời khỏi môi tôi, hắn lưu luyến nói:

"Thật ngọt."

Tôi đỏ mặt, cúi đầu xuống xuyên qua lớp áo nhìn thấy vòm ngực rắn chắc quá hắn. Thật hy vọng mãi mãi có thể dựa vào vòm ngực này.

"Nhìn anh."

Lãnh Thiệu Huy đưa tay giữ chặt cằm của tôi, buộc tôi phải nhìn hắn.

"Không phải rất nhớ anh sao?"

"Tự phụ." Tôi thầm mắng.

"Chỉ có em mới có thể khiến anh tự phụ."

Lãnh Thiệu Huy cười nham nhở.

"Có thể nói chuyện đàng hoàng không?" Tôi liếc xéo hắn.

"Chúng ta có gì mờ ám sao?"

Tôi:...

Ok, với tư thế này, muốn không mờ ám cũng rất khó nha.

Tôi đưa tay lên chắn trước ngực của hắn, miệng thì thầm:

"Anh rất rặng."

Ngay lập tức, áp lực trên người liền biết mất. Tôi nhanh chóng ngồi lại nghiêm chỉnh. Mà người bên cạnh cũng không còn bộ dạng cợt nhả như lúc vừa rồi nữa.

"Nhớ anh không?" Lãnh Thiệu Huy nghiêm túc nhìn tôi.

Tôi ôm chầm lấy hắn, đặt môi mình lên môi hắn, miệng thì thầm: "Rất nhớ. Rất nhớ. Rất nhớ anh." 

"Chờ anh. Đây là lần cuối. Chờ anh một lần này nữa thôi." Lãnh Thiệu Huy đau lòng vuốt ve khuôn mặt của tôi.

Mà tôi thì trực tiếp hất tay của hắn xuống, miệng nói:

"Không. Không chờ nữa. Chờ không nổi."

Lãnh Thiệu Huy cười chua chát.

"Lần này để em đến bên cạnh anh. Em tự mình đi đến. Anh chỉ cần đứng yên thôi."

Tôi mỉm cười. Vốn đã nên làm việc này từ lâu rồi!

Vốn nên nói "em yêu anh" từ lâu rồi!

"Khổ cho anh." Tôi xót xa đưa tay xoa đôi lông mày của hắn.

Khuôn mặt càng ngày càng gầy khiến tôi vô cùng đau lòng. Có phải một tháng vừa qua hắn không tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đúng không?

"Anh không khổ. Chỉ cần có em, cho dù có chết cũng mãn nguyện." Lãnh Thiệu Huy cưng chiều nhìn tôi.

Sự cưng chiều này chỉ dành cho một mình tôi mà thôi.

"Em yêu anh. Lãnh Thiệu Huy, Ryan Artan, em yêu anh."