Ngũ Hành Thiên

Chương 115: Thờ ơ lạnh nhạt




Ôm Cứ Xí Thảo kiếm trong lòng, Ngải Huy thờ ơ nhìn đồng học quanh mình đang ầm ầm nôn thốc nôn tháo. Hắn đúng thật là không có chút cảm giác gì. Nhớ năm đó, khi lần đầu tiên ngồi xe quân nhu Tam Diệp thảo, so với bọn họ thì hắn còn nôn ghê rợn hơn. Hiện tại thì rõ ràng là vị mộc tu khống chế xe quân nhu này đã hạ thủ lưu tình hơn rất nhiều rồi.

So với Tam Diệp Đằng Xa trong thành trấn thì xe quân nhu Tam Diệp thảo còn cuồng dã hơn nhiều.

Loại khí chất cuồng dã này hiển hiện ở tất cả các phương diện.

Thân lá tráng kiện hơn rất nhiều. Nếu như đem Tam Diệp Thảo trên Tam Diệp Đằng Xa ví như một mỹ nữ mềm mại ướt át thì Tam Diệp Thảo trên xe quân nhu có thể ví như một tên lực sĩ người đầy cơ bắp. Nhánh cỏ to như cẳng chân, đao kiếm khó lòng mà thương tổn, mỗi phiến lá giống như những lưỡi dao lớn, to bằng nửa khối ván cửa, khi chuyển động thì phát ra âm thanh khiến cho người ta rợn hết cả tóc gáy.

Xe quân nhu không những cần phải chở được nhiều vật tư mà còn phải có lực phòng hộ và tính linh hoạt nhất định. Ngoài vách của đằng xa mọc đầy các loại thực vật, bụi gai, nụ hoa với đủ loại màu sắc, mà mỗi một thứ lại có một tác dụng riêng biệt. Ví dụ như có tác dụng là không ngừng phun ra khói độc, xua đuổi hoang thú phi hành trên trời, yểm hộ cho xe quân nhu thoát đi.

Nhưng mà những đầu hoang thú phi hành tại hoang dã có sức sống vô cùng lớn, khói độc phát huy được tác dụng rất là nhỏ. Nhưng mà một ít hoang thú lại vô cùng chán ghét mùi vị của nó, cho nên có thể giúp cho xe quân nhu tránh thoát được một kiếp. Cho nên mùi vị của những bông hoa này tỏa ra thì tuyệt đối là không dễ ngửi, hòa quyện vào nhau thì càng khiến cho người ta buồn nôn.

Tuy rằng là xe quân nhu, nhưng mà hoạt động tại hoang dã cho nên yêu cầu về sự linh hoạt khi phi hành là cao hơn hẳn Tam Diệp Đằng Xa trong thành trấn rất nhiều. Nó giống như một tên tráng nam có thể hình vạm vỡ, nhưng mà lại vô cùng linh hoạt. Khống chế xe quân nhu cũng là những một tu có yêu cầu rất cao về khả năng phi hành.

Vẻ mặt Ngải Huy hiện ra vẻ hưởng thụ.

Vị mộc tu phía trước rõ ràng đã được nhắc nhở, không được chơi đùa quá mức, cho nên mức độ xóc của Tam Diệp Đằng Xa này quả thực là khiến cho người ta buồn ngủ.

Các học viên khác thì lại nôn vô cùng dữ dội. Bọn họ chỉ ngồi qua những Hỏa Phù Vân, Tam Diệp Đằng Xa phi hành êm ả kia, đã lần nào ngồi qua những chiếc xe quân nhu phi hành điên cuồng như vậy?

Ngải Huy lườm tên vô tình vô nghĩa bên cạnh một cái.

Tên vô tình vô nghĩa được sắp xếp ngồi bên cạnh hắn. So với những người khác thì Đoan Mộc Hoàng Hôn có biểu hiện tốt hơn nhiều. Hắn ngồi nguyên tại chỗ, không chút động đậy, tuy rằng sắc mặt không phải quá tốt, nhưng mà cũng không đến mức nôn mửa.

Ngải Huy chú ý cơ nhục toàn thân tên vô tình vô nghĩa căng chặt, làm bộ như không sao thì nhắc nhở: “Muốn nôn thì nôn đi, không nên cố nhịn. Nôn ra thì sẽ thoải mái hơn nhiều…”

Ọc!

Vốn vẫn luôn cố nén nhịn, Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy, không thể khống chế được nữa. đột nhiên cúi rạp người xuống, tựa như hồng thủy phá tan bờ đê, nôn một trận hôn thiên địa ám.

“Nôn cả lên người? Thật là vụng về. Tại dã ngoại cũng không có chỗ cho ngươi tắm rửa đâu. Nhưng mà cũng không sao, dù sao thì cũng chỉ đi mở mang tầm mắt mấy ngày mà thôi.” Thanh âm như ma như quỷ của Ngải Huy tiếp tục từ phía trên đỉnh đầu truyền đến.

Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn thấy ống quần và y phục của mình dính bẩn thì con mắt đột nhiên co lại. Hắn có thói quen sạch sẽ, nên lúc này không khống chế được nữa, ọe, lại bắt đầu phun như điên.

Ngải Huy không đành lòng nhìn tiếp, nhích sang một bên.

Không biết phu tử nghĩ như thế nào mà lại sắp xếp tên vô tình vô nghĩa này cùng một tổ với hắn, chỗ ngồi cũng là sát cạnh. Thực là khiến cho người ta ngột ngạt.

Chu Tiểu Hi nhìn thoáng qua Hứa Phu Tử bên cạnh thì không khỏi âm thầm lắc đầu. Sắc mặt Hứa phu tử tái nhợt, đang cực lực nín nhịn. Cũng may là hành trình này là bên trong Cảm Ứng Tràng chứ không phải bên ngoài hoang dã, nếu không thì đánh chết hắn cũng không làm bảo mẫu cho đám học viên thái điểu (gà mờ) này.

Trong những người này thì người làm cho hắn chú ý nhất chính là Ngải Huy, cũng là học viên duy nhất khiến cho Chu Tiểu Hi hắn tương đối yên tâm.

Lão luyện, từ tư thế là có thể nhìn ra được sự lão luyện của y. Thân thể thả lỏng, nhấp nhô theo xe quân nhu, ngồi ôm vũ khí thì thần sắc trấn định, tùy thời đều có thể ứng phó với nguy hiểm xảy ra bất ngờ, ánh mắt thì thỉnh thoảng lại chú ý đến động tĩnh bên ngoài, vô cùng cảnh giác.

Ngay cả người lão luyện như Chu Tiểu Hi hắn cũng không tìm ra được điểm nào để chê cả. Hắn nhớ Lý Duy đã từng nói rằng, Ngải Huy đã từng làm cu-li tại hoang dã ba năm, hiện tại xem ra thì Lý Duy hẳn là không nói xạo.

Có thứ đáng tin cậy, vẫn luôn luôn tốt hơn là không có chút gì.

“Ha ha, phía trước là đến rồi!” Mộc tu huýt sáo.

Thanh âm của xe quân nhu đột nhiên biến hóa, sau đó thì chiếc xe liền lướt lên cao.

Nhìn thấy những ánh mắt kinh sợ kia thì Ngải Huy không khỏi lắc đầu. Những gia hỏa này, ngay cả chút hứng thú như vậy mà cũng biểu hiện tệ như vậy sao? Không có chút biểu hiện mới gì nữa à?

Xe quân nhu đang lướt lên cao thì đột nhiên lại chúi xuống, sau đó thì ầm ầm lao xuống dưới.

Ngải Huy bị những tiếng thét cao vút, bất ngờ vang lên trong xe quân nhu nhấn chìm. Hắn không chút động lòng, trong lòng thì thầm chửi rủa những tên gia hỏa này, không nghĩ ra được thứ gì mới sao? Không có trò gì khác nữa à?

Cảm giác rơi xuống cường liệt mà quen thuộc này khiến cho Ngải Huy cảm thấy mình như đang trở lại những năm tháng tại hoang dã.

Hắn càng thấy nhớ mập mạp. Trước đây, mỗi khi ở thời điểm này thì mập mạp sẽ lầm bầm không ngừng. Mập mạp khi căng thẳng thì đều nói rất nhiều.

Ngải Huy là người thứ nhất nhảy ra khỏi xe quân nhu, mà hắn cũng không thể chịu nổi được mùi vị trong xe nữa. Những người khác thì hai chân như nhũn ra, cơ hồ là vừa lăn vừa bò ra khỏi xe. Còn những nữ hài nhát gan không dám ra khỏi xe thì đều bị Chu Tiểu Hi ném sạch ra ngoài.

Tên mộc tu kia cũng không biết là đắc ý hay là giễu cợt, cất vang giọng ca, sau đó cho xe quân nhu gào thét rời đi.

Để lại một đám học viên, tựa như một đám sơn dương bất lực tại nơi hoang dã này.

Hứa phu tử khi sắp xếp thời gian hành trình thì cũng đã cân nhắc đến sự non nớt của những học viên này. Bọn họ dù sao thì cũng chỉ là những học viên mới năm đầu, thực lực vốn yếu nhược. Mục đích của chuyến đi xa lần này thì cũng chỉ là giúp cho bọn họ mở rộng tầm mắt một chút mà thôi.

“Đêm nay chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đây, ngày mai bắt đầu xuất phát. Đầu tiên hôm nay chúng ta sẽ học cách dựng trại. Sau này khi mọi người tốt nghiệp sẽ biết là, dựng trại là một việc vô cùng quan trọng. Hôm nay chúng ta có Chu huấn luyện viên của Anh Hoa phong xã đến dạy chúng ta. Chu huấn luyện viên chính là tinh nhuệ của Bắc Hải Bộ, có kinh nghiệm vô cùng phong phú.”

Chu Tiểu Hi cũng không từ chối. Điều này vốn chính là một trong những nhiệm vụ của bọn họ, mà đó cũng chính là truyền thống của ngũ Hành Thiên, có lão binh tiền tuyến trực tiếp trở về truyền thụ kinh nghiệm của mình cho học viên, sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho sự phát triển của những học viên sau này.

Chu Tiểu Hi cũng không bắt đầu ngay, mà lại nói: “Ngải Huy đồng học, ngươi phụ trách cảnh giới.”

“Được.” Ngải Huy gật đầu, ôm kiếm, đi về phía rừng cây.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu học dựng trại…” Chu Tiểu Hi nói.

“Sao lại sai hắn đi cảnh giới?” Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên cắt đứt Chu Tiểu Hi: “Chu huấn luyện viên, không phải là người có thực lực mạnh nhất sẽ đi cảnh giới sao?”

Vừa rồi Đoan Mộc Hoàng Hôn bị Ngải Huy chơi một vố, cho nên đang nghĩ làm sao để gỡ lại.

“Trên nguyên tắc là như vậy.” Chu Tiểu Hi cười hòa ái: “Đoan Mộc đồng học cảm thấy là thực lực của mình mạnh hơn?”

“Không sai!” Đoan Mộc Hoàng Hôn khẳng định không chút do dự: “Thực lực của ta mạnh hơn, hơn nữa ta cũng đã học qua việc cảnh giới, càng thêm có kinh nghiệm.”

“Được.” Khiến cho hắn không ngờ được là Chu Tiểu Hi lại sảng khoái đồng ý: “Vậy Đoan Mộc đồng học đi cảnh giới, Ngải Huy đồng học tới dựng trại.”

Cảm thấy kế hoạch của mình thành công, Đoan Mộc Hoang Hôn hướng về phía Ngải Huy cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu đi về phía rừng cây.

Ngải Huy trái lại, cũng không cảm thấy gì. Bình thường thì hắn luôn nhận nhiệm vụ cảnh giới, biết rõ công việc này luôn khổ cực hơn những công việc bình thường. Đoan Mộc Hoàng Hôn nếu đã nguyện ý nhận việc này, đúng là hắn cầu mà không được.

Dưới sự hướng dẫn của Chu Tiểu Hi, các học viên nhanh chóng học được cách dựng trại, cảm giác không khỏe khi đi xe quân nhu cũng biến mất, mọi người hồi phục lại sinh cơ, hành động khí thế ngất trời.

Màn đêm buông xuống, đống lửa cháy lên, gió càng lúc càng lớn.

Bỗng nhiên, Ngải Huy ngẩng đầu nhìn lên.