Ngũ Hành Thiên

Chương 139: Kiếm minh và luận bàn về binh khí




Dịch: nhatchimai0000

Ngải Huy vui rạo rực cầm Long Tích Hỏa.

Đúng là một thanh kiếm tốt!

Cảm giácnặng trịch, trọng lượng phải tới hai trăm hai mươi cân. Ma Hoa Dạ Đàn là tài liệu dùng để chế tác vũ khí hạng nặng, phẩm chất trầm trọng hàng đầu, kiếm chế tạo ra luôn rất nặng nề. Nếu như Ngải Huy không luyện thành 【 đồng da 】, thanh kiếm này muốn xách cũng khó mà xách nổi, hiện tại hắn huy vũ cũng cảm giác thế lớn lực trầm.

Dù cho thanh kiếm này không có tạo mũi, dùng như gậy gộc đập lên thân người khác, thì cũng gân cốt đứt từng khúc.

Đồ tốt a!

Đối với Ngải Huy mà nói, binh khí càng hung tàn chính là binh khí càng tốt. Chiêu thức của hắn lung tung tán loạn, những binh khí tốt có hiệu quả đặc biệt không phát huy được bao nhiêu uy lực ở trên tay hắn. Chỉ có binh khí thô bạo đơn giản như vậy mới là binh khí thích hợp nhất.

Huống chi, thanh Long Tích Hỏa không phải tốn một đồng xu nào!

Binh khí mà không tốn đồng nào thì đương nhiên là binh khí tốt, có cho hắn một thanh thảo kiếm, hắn cũng thấy là binh khí tốt.

Trọng lượng hai trăm hai mươi cân, khi múa may khiến tiếng gió thổi trầm thấp, rền vang làm lòng người kinh hoảng.

Nếu không phải phía sau có một đám người làm đi theo thì dọc đường Ngải Huy đã bắt đầu thử kiếm từ lâu rồi. Bây giờ cũng là Thỏ hào rồi, phong độ, phải có chút phong độ chứ!

Đẩy cổng đạo tràng ra, Ngải Huy còn chưa cất tiếng, mũi đã co giật mấy cái, con mắt lập tức trợn tròn.

Hương vị! Nguyên thang!

Sải bước chạy vào, mắt Ngải Huy tinh tường liền nhìn thấy mập mạp nâng một cái mâm nhỏ đang liếm tận đáy, tức thì cơn giận từ gan ruột sinh ra.

Hắn không ngay lập tức phát tác, chỉ nhìn mập mạp âm âm cười, ghi nhớ trong lòng. Huynh đệ thì huynh đệ, đoạt nguyên thang của ta, khoản nợ này không thể không tính.

Lâu Lan nhìn thấy Ngải Huy, con mắt sáng lên: "Ngải Huy!"

Nó lập tức nhìn thấy đám người làm phía sau hắn, người mang nồi lớn, người cõng thảo dược, con mắt nó chớp động hoàng quang: "Dạ quang thảo, Linh thủy, Trúc thạch, Bỉ An Ngư Mục, Ngải Huy muốn rút Mộ Giao tằm tơ sao?"

Nhiều lần Ngải Huy đã thấy bản lĩnh của Lâu Lan kinh dị, Lâu Lan am hiểu chữa bệnh, biết rất nhiều loại thảo dược.

"Đúng vậy, Lâu Lan cũng có nghiên cứu về cái này sao?" Ngải Huy vừa chỉ huy người làm bỏ xuống các loại tài liệu, vừa hỏi Lâu Lan.

"Nghiên cứu không nhiều, nhưng nguyên lý là tương thông. Ngải Huy, thảo dược này phối chế không quá tốt a." Lâu Lan nói.

Đám người làm vừa nghe liền không đồng ý bèn cao giọng: "Pha chế không đúng? Không đúng! Đây là công thức pha chế thảo dược tiêu chuẩn để làm mềm hóa Mộ Giao kén tằm!"

"Ngậm miệng lại!" Thần sắc Ngải Huy bất thiện nhìn đám người làm.

Đối với người của mình, Ngải Huy luôn thiên vị, nghe thế thì ngứa tai.

Lâu Lan thành thành thật thật: "Đúng thế mà, nếu như có thể điều chỉnh tỉ lệ công thức thì hiệu quả tốt hơn nữa đấy."

Người làm không phục còn muốn cãi thì Long Tích Hỏa của Ngải Huy đã xuất hiện trên vai, thấy bờ vai của hắn trầm xuống, lại nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Ngải Huy, tức thì run rẩy, không dám hé răng.

Ngải Huy liếc mắt nhìn y, thu hồi Long Tích Hỏa, thản nhiên nói: "Bỏ đồ xuống, ngươi trở về đi."

Người làm như được đại xá, xám xịt mặt mày đi ra ngoài.

Ngải Huy quay mặt, nhoẻn miệng cười với Lâu Lan: "Những thảo dược này giao cho Lâu Lan nhé!"

Nghe được trợ giúp Ngải Huy, Lâu Lan rất hài lòng: "Được a được a, giao cho Lâu Lan đi."

Nói xong liền bắt đầu bận rộn làm ngay.

Mập mạp liếm xong mâm nhỏ, tiến lại gần, sách sách nói: "Thực là không biết nhìn sắc mặt, này ta nói ngày, Lâu Lan đúng là sa ngẫu tốt. Mua ở đâu thế? Ta táng gia bại sản cũng muốn mua một con. Sa ngẫu tốt như vậy, thực là hiếm thấy."

Nhìn thấy bộ dáng mập mạp gật gù đắc ý dễ chịu thế kia, trong lòng Ngải Huy cười nhạt, vẻ mặt vẫn ôn hòa: "Thuốc uống ngon không?"

"Ngon, ngon!" Con mắt mập mạp khẽ tỏa sáng: "Thật chưa từng được uống thuốc ngon như thế, đây là nguyên thang sao? Quá ngon, uống một ngụm toàn thân ấm áp dễ chịu, nếu như ngày ngày có một chén, vậy chết cũng đáng giá."

Mỗi ngày một chén...

Ngải Huy bị chọc giận đến bật cười: "Ngươi thật đúng là dám tưởng tượng a, Lâu Lan, bát thuốc vừa rồi bao nhiêu tiền?"

Lâu Lan ngệch đầu đáp: "Đó là Hỏa Để du thang, rất thích hợp với thể chất hỏa nguyên của hắn, tài liệu là mười bảy vạn. Có rất nhiều chỗ tốt đối với việc tu luyện của hắn."

Mười bảy vạn...

Biểu tình Ngải Huy cứng đờ, quả thực hối hận đến nỗi ruột đen luôn rồi, vì cái gì khi bước chân ra cửa không căn dặn Lâu Lan một câu, Lâu Lan quá thành thực rồi.

Mập mạp chép miệng, mặt ngẫm lại: "Ta nói cái vị này sao ngon như vậy chứ, cảm thấy quý như thế, mỹ vị, thực sự thật quá mỹ vị đấy!"

Nhìn thấy dáng vẻ mập mạp đáng bị đánh đòn, ánh mắt Ngải Huy lạnh lùng: "Mười bảy vạn ghi vào khoản nợ cho ngươi, chưa nghe Lâu Lan nói à, cố mà tiết kiệm thời gian tu luyện đi? Lần trước Xuyên Hoa điệp Bộ luyện xong rồi? Vậy thì Bách Hoa bộ. Mới uống xong thuốc, có nhiều sức lực, vậy năm trăm lần nhỉ."

"Năm trăm lần?" Con mắt mập mạp thoáng cái trợn tròn, giống như là nghe được tin tức gì vô cùng kinh sợ.

"Ngại ít hả?" Khóe miệng Ngải Huy hiện lên một nụ cười như gió mùa xuân: "Vậy thì thêm hai trăm lần nữa."

"Bảy trăm lần Bách Hoa bộ? Chỉ sợ chưa đủ hấp thu toàn bộ dược lực a." Lâu Lan ở một bên thành thành thật thật nói.

"Vậy thì chín trăm lần được không? Làm tròn cho đẹp, một nghìn lần?" Mặt Ngải Huy cười hỏi Lâu Lan.

"Một nghìn lần cũng tạm tạm." Lâu Lan liên tục gật đầu.

Khóe mắt Ngải Huy thoáng nhìn chân mập mạp đang run rẩy, trong lòng cười nhạt, khuôn mặt càng tỏ ra hòa ái: "Lâu Lan, tu luyện không hết thân thể có đáng bị tổn thương gì hay không, sẽ có nghiêm phạt khiến người khắc sâu ấn tượng gì?"

Lâu Lan nghiêng đầu suy nghĩ một lát bèn nói: "Nghiêm phạt chú trọng tâm lý, mà không phải nghiêm phạt thân thể sao? Vậy cũng chỉ có tìm kiếm từ trong hình phạt. Có một loại hình phạt, tỷ như dìm phạm nhân xuống nước, chờ hắn sắp thở không nổi nữa mới đưa lên. Trước đây là dùng để khảo vấn phạm nhân, thể nghiệm gần chết và cảm giác hít thở không được sẽ khiến người ta rất khắc sâu."

Ngải Huy tán thán: "Thực sự là phương pháp tốt a!"

Mập mạp đã không phải chỉ mỗi chân run, mà toàn bộ thân thể đều rung như cái sàng. Ánh mắt gã nhìn về phía Lâu Lan giống như là nhìn thấy ác ma từ trong địa ngục bò ra vậy.

Sa ngẫu thật ác độc...

Ngải Huy vân đạm phong khinh cho ra một kích sau cùng: "Mập mạp, không làm xong một nghìn lần Bách Hoa bộ sẽ để cho ngươi thể nghiệm tí ty."

Sắc mặt Mập mạp từ lâu đã như đất thì rên lên một tiếng, tựa như gấu ngựa bị tên cắm vào mông, vừa lăn vừa bò chạy đi tu luyện, không dám dừng lại nhút nào. Gã biết rõ Ngải Huy đã nói nhất định sẽ làm, gã không muốn thể nghiệm chút nào.

Lâu Lan nhìn mập mạp đi tu luyện bèn bắt đầu tới phối trí thảo dược. Không thể không nói, động tác Lâu Lan xử lý thảo dược giống như là mây bay nước chảy, thập phần cảnh đẹp ý vui.

Quả nhiên không hổ là đại Lâu Lan của ta a!

Ngải Huy yên tâm thoải mái ném mấy thứ này cho Lâu Lan, mình thì chạy sang một bên.

Cuối cùng có thể chuyên tâm nghiên cứu Kiếm hoàn lão sư đưa cho và Long Tích Hỏa.

Từ chỗ Lý chưởng quỹ, Ngải Huy chỉ có thể thử chút cảm giác tay, không có biện pháp nghiên cứu kĩ hơn, không thi triển được.

Nguyên lực rót vào Long Tích Hỏa, ông, thân kiếm khẽ run, bàn tay Ngải Huy chấn động, suýt nữa cầm không nổi. Long Tích Hỏa thực sự nặng, cho dù lực lượng sinh ra từ rung động đã khá kinh người.

Âm rung động trầm thấp, giống như rồng sống gầm nhẹ, nhiếp tâm hồn người ta.

Kiếm minh! Ngải Huy không kinh sợ mà còn mừng rỡ, cái này là điềm báo vô cùng tốt, thuyết minh nguyên lực của mình phi thường phù hợp với Long Tích Hỏa mới có hiện tượng kiếm minh. Ngải Huy suy đoán là khả năng có liên quan tới nguyên lực của mình, nguyên lực của mình là kiếm chi nguyên lực.

Cực kỳ kinh hỉ, Ngải Huy hạ quyết tâm, tỉ mỉ thể hội sự biến hóa của nguyên lực khi lưu chuyển bên trong thân kiếm.

Nguyên lực vừa lưu chuyển lập tức Ngải Huy có thể cảm thụ được sự khác biệt.

Cảm giác lưu loát mượt mà giống như nguyên lực lưu chuyển cũng là một loại hưởng thụ, trong lòng Ngải Huy nhịn không được lại khen một tiếng, kiếm tốt! Chỉ với nguyên lực lưu chuyển đã bỏ xa những thảo kiếm hắn từng dùng trước đây không biết bao nhiêu lần. Rõ ràng thân kiếm trầm trọng, thế mà sau khi nguyên lực vận chuyển liền trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn, khi vung múa cũng càng thêm tự nhiên.

Ngải Huy rót nguyên lực vào, mũi kiếm hiện lên màu đỏ sậm nhàn nhạt, giống như sống lại, chậm rãi lưu động.

Hắn thử dùng nguyên lực xúc động lăng tinh đỏ sậm bên trong thân kiếm, Nhưng nguyên lực của hắn giống như trâu đất xuống biển, tựa như động không đáy sâu không thấy đáy. Ngải Huy ngừng rót, hắn biết rõ thế là nguyên lực của mình quá ít, không đủ để kích phát những lăng tinh này.

Cảnh giới của mình còn quá thấp a, Ngải Huy âm thầm lắc đầu.

Thanh trọng kiếm Long Tích Hỏa này là một thanh vũ khí tốt chân chính, phỏng chừng nếu nguyên tu phổ thông mua một thanh vũ khí như vậy cũng phải bỏ ra khoản vốn lớn. Phỏng chừng trong khoảng thời gian dài sau này, mình không cần phải cân nhắc tới vấn đề vũ khí.

Hiện nay vũ khí đủ loại đều lấy viễn trình làm chính.

Thổ tu dùng sa ngẫu chiến đấu, mình thì hoặc là lo phòng hộ, hoặc là lo ẩn nấp.

Mộc tu đa dạng vũ khí, mộc tu thuần khiết phần nhiều lấy độc môn thảo tử quả để chiến đấu. Hai bộ thuộc Kim tu, Thiên Phong và Binh nhân là hai phong cách. Thiên Phong dùng đao, cung, trường thương làm chủ, Binh Nhân là các loại binh khí nặng như chùy làm chủ.

Kiếm thuật chiếm cứ chủ lưu đã trăm vạn năm suy bại, đao thuật chưa bao giờ là chủ lưu lại trở thành chủ lưu, điều đó không thể không khiến người ta thổn thức.

Khi nghiên cứu nguyên nhân thì cũng không kỳ quái. Kiếm thuật phức tạp, không có linh lực thôi động nên chỉ có thể đâm nên sức sát thương hữu hạn. Mà đao thuật đơn giản, lấy chém làm chủ, trong thời đại nguyên lực, có thể che giấu khuyết điểm không đủ linh động, ưu điểm đơn giản, uy lực lớn được phóng đại.

Cung thuật thể hiện tác dụng xuất sắc, cũng là biến hóa của thời đại, hiện nay nó là vũ khí công kích tầm xa uy lực lớn nhất, dễ học tập nhất. Ngũ hành nguyên tu đều có học tập cung thuật, điều này có thể thấy sự truyền bá rộng rãi của nó.

Vũ khí của Hỏa tu là đồ chứa chủng loại hồ lô, bên trong đựng địa hỏa dung nham lấy từ sâu trong Hỏa Liệu Nguyên, lại trải qua nhiều lần luyện chế. Ngải Huy từng nhìn thấy hỏa tu cõng vại rượu cao không khác người, tất cả bên trong đều là địa hỏa dung nham do bọn họ luyện chế.

Có rất nhiều chỗ tốt khi đồng hành cùng hỏa tu, tỷ như khi đi nơi âm lãnh, bên người có cái hỏa lò hình người thì không lạnh chút nào. Thuận lợi nhất là lúc ăn cơm, cắt thịt thành lát, dán bên ngoài vại, thoáng cái đã chín. Đương nhiên, nếu kén ăn chút thì còn sẽ quét thêm chút dầu, bôi chút hương liệu, điều này phải xem tính cách hỏa tu có dễ ở chung hay không.

Nếu như đồng hành còn có một vị mộc tu nữa thì đó chính là tuyệt phối. Ở trong rừng rậm Mộc tu tìm ra thực vật trái cây ngạc nhiên cổ quái mà nhiều người chưa ăn bao giờ, các loại nấm vân vân, phối hợp với thịt quay, vừa ăn ngon vừa không ngấy mỡ.

Những thứ khác, như tiên (roi), cũng có không ít người học tập, đa số là mộc tu, có thể kết hợp hoàn mỹ với đằng(dây leo), nhưng chỉ là thiểu số. Còn phi đao nữa, trong vũ khí thuộc thiểu số cũng là rất lưu hành. Thủy tu hay chơi đùa món này, bọn họ vốn am hiểu phi hành, biết làm thế nào khống chế phi đao phi hành để bay theo quỹ tích rất quỷ dị.

Đa số vũ khí của Thủy tu là Vân dực, sự phát triển của Vân dực từ lúc đầu để trang bị phi hành, biến thành thứ công phòng nhất thể.

Nói tới thủy tu, còn phải nói tới một cái trước đây rất ít được chú ý nhưng là vũ khí thủy tu yêu nhất, Tiêu thương. Trọng tiêu thương lợi dụng gia tốc trên cao lao xuống, tăng thêm nguyên lực quán chú ném mạnh ra là một trong những sát chiêu có tính sát thương lớn nhất của thủy tu, không biết bao nhiêu hoang thú đã chết dưới tiêu thương.

Uhm ừm, kiếm thuật là suy sụp, kiếm thuật là Ngải Huy.

Ngải Huy thành thành thật thật lấy Kiếm hoàn ra.