Ngũ Hành Thiên

Chương 150: Huyết sắc rung động




Dịch: nhatchimai0000

"Hẳn là ở xung quanh đây, mọi người tìm kĩ đi."

Giọng Kiều Hoa tuy hơi khàn khàn, nhưng vẫn toát ra sự tự tin. Tóc tai hắn rối bù, nhưng nhìn lại tinh thần cũng không tệ lắm, ánh mắt tự tin và bình tĩnh, trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng vì trạng thái phấn khích, chỉ có từ khóe mắt mới nhìn ra được hắn đã mệt mỏi rã rời.

Mọi người đều biết rõ trong khoảng thời gian này Kiều Hoa phải chịu áp lực lớn đến mức nào.

Huyết tai đang nhanh chóng chuyển biến xấu, rất nhiều thành trấn đều đã phát hiện huyết thú. Bọn họ thâm nhập VạnSinh Viên nên cảm giác Huyết tai nghiêm trọng càng rõ ràng hơn. Ngay cả những nơi lúc trước đã đốt vậy mà lại còn có chồi non đỏ tươi mọc lên từ mặt đất cháy đen. Sinh mệnh lực của Huyết thực vật kiên cường dẻo dai khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

Huyết thú trở nên càng cường đại hơn, bảy ngày trước bọn họ bị một con Huyết Lang đánh lén, ba người tử vong, sáu người thụ thương. Đó là lần đầu tiên từ khi bọn họ tiến nhập Vạn Sinh Viên mà xuất hiện thương vong lớn như thế. Con Huyết Lang kia như một con hoang thú cường đại mà xảo trá đã trở thành ác mộng của mọi người, toàn bộ đội ngũ từ lúc đó liền giống như chim sợ cành cong.

Nhưng điều này không trợ giúp bọn họ cải thiện tình cảnh, bọn họ bắt đầu bị các loại huyết thú công kích không ngừng nghỉ, thương vong càng thêm thảm trọng. Nhưng điều này càng làm mọi người vững tin, bọn họ không sai phương hướng.

Kiều Hoa vừa tiếp tục mệnh lệnh thâm nhập, vừa báo về phía trên thỉnh cầu chi viện.

Áp lực trong lòng Kiều Hoa tăng gấp bội, nhưng mà hắn không ngừng cổ vũ mình, sâu sắc tin tưởng đây là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần tìm được cây Huyết thụ đầu tiên, hẳn là có thể tìm ra biện pháp giải quyết.

Biện pháp phổ thông căn bản không đối phó được huyết độc, nhìn những huyết thảo mọc lên trên nền đất cháy đen kia đi, chúng nó đang điên cuồng sinh trưởng với tốc độ kinh người. Chỉ mới mấy ngày thôi, huyết thảo mọc lên đã tới đầu gối bọn họ.

Đốt cháy không những không thể phòng ngừa Huyết độc lan tràn, mà lại khiến chúng nó trở nên cường đại hơn.

Kiều Hoa nghiên cứu những huyết thảo tân sinh này thì phát hiện huyết độc bên trong chúng nó và huyết độc hắn nghiên cứu lúc ban đầu không hoàn toàn giống nhau. Huyết thú ăn cỏ ăn huyết thảo tân sinh, chúng nó cũng sẽ trở nên cường đại hơn, mà chúng nó bị huyết thú ăn thịt bắt ăn lại sẽ thúc đẩy huyết thú ăn thịt lột xác.

Tầng tầng lột xác, huyết độc sẽ trở nên dị thường cường đại, cường đại đến mức khiến Kiều Hoa cảm thấy sợ hãi.

Kiều Hoa không biểu lộ sự sợ hãi và lo lắng của mình ra ngoài, bởi vì hắn biết rõ sĩ khí của đội ngũ đang phát sinh biến hóa vi diệu. Mãi mà vẫn chưa tìm ra cây huyết thụ mà La Bàn lưu lại khiến thần kinh mỗi người đều căng thẳng, gánh chịu áp lực cực lớn. Ngoài ra dọc đường không ngừng bị tập kích, huyết thú càng ngày càng cường, lại thêm nhân viên tổn thất, tất cả khiến lòng tin đối với Kiều Hoa của rất nhiều người đang phát sinh dao động.

Mất lòng tin xen lẫn cường liệt bất an khiến bọn họ trở nên phi thường yếu đuối.

Tính cách kiên cường của Kiều Hoa lúc này được thể hiện, hắn không chút do dự, vẫn cứ kiên trì như cũ. Hắn tin tưởng vững chắc mình là chính xác, không có chút dao động.

Mọi người bắt đầu tản ra, tìm kiếm mọi nơi có khả năng có mục tiêu.

La Bàn bút ký đã lâu, Cảm Ứng tràng bây giờ phát sinh rất nhiều biến hóa, thậm chí địa mạo đều có biến hóa rõ ràng. Hơn nữa La Bàn bút ký là học sinh của La Bàn chỉnh lý mà thành, rất nhiều điểm có phần mơ hồ không rõ.

Kiều Hoa tỉ mỉ phân tích La Bàn bút ký, nhớ kỹ một ít địa phương có khả năng.

Đại bộ phận người nhìn qua đều không có tinh thần gì, cũng không bởi vì lời Kiều Hoa nói cảm thấy cổ vũ, lúc trước bọn họ đã tìm tòi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều thất bại. Danh tiếng của Kiều Hoa thực sự quá vang dội, mọi người đều nỗ lực duy trì sự kiên trì. Nhưng sự kiên trì này duy trì không được bao lâu thì trong đội ngũ đã có người hoài nghi, rốt cuộc La Bàn bút ký có đúng là thật hay không.

"Tìm được rồi!"

Bỗng nhiên một thanh âm kích động vô cùng vang lên, mọi người không tự chủ ngừng động tác, sau yên tĩnh nhất thời là tiếng hoan hô rung trời.

Mọi người dồn dập tràn tới chỗ tiếng hô to.

Kiều Hoa cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, không còn bận tâm gì đến hình tượng, đặt mông ngồi phệt dưới đất, toàn thân giống như là hư thoát. Hắn không nghĩ đến chuyến này vậy mà lại không thuận lợi như thế, cũng không nghĩ đến huyết tai chuyển biến xấu nhanh như vậy, không nghĩ tới áp lực trên vai mình lại lớn đến như thế.

Tốc độ thế cục chuyển biến xấu cực nhanh, vượt quá dự báo, kể cả Kiều Hoa. Ngay cả các trưởng lão Cảm Ứng tràng bị hắn thuyết phục cũng truyền ra rất nhiều lời đồn đãi bất mãn về hắn.

Người thắng thắng được tất cả, người thất bại hai bàn tay trắng.

Nếu như hắn giải quyết được huyết tai lần này, hắn sẽ trở thành anh hùng của toàn bộ Cảm Ứng tràng, không, toàn bộ Ngũ Hành Thiên. Với hắn đây là một bước cực kì quan trọng, chỉ cần có thể thành công, danh vọng của hắn sẽ đẩy lên một cao độ trước nay chưa từng có.

Hắn luôn luôn khát vọng và mong đợi có cơ hội như vậy, dã tâm của hắn đã rục rịch muốn động từ lâu.

Cuối cùng tìm được rồi...

Chỉ cần tìm được huyết thụ, hắn đã thành công hơn một nửa, có nghĩa một trận thịnh yến sắp mở màn.

Đây là thịnh yến thắng lợi dành cho hắn, đây là khen thưởng tốt nhất đối với hắn, toàn bộ nỗ lực và dũng khí của hắn sẽ nhận được vô số lần hồi báo. Hắn giống như đã nhìn thấy tên của mình trong dòng lịch sử, được vạn người xưng tụng.

Không biết từ nơi nào hắn sinh ra một luồng lực lượng, đứng lên, chạy đến nơi đoàn người tụ tập.

Đoàn người tự động tách ra tựa như nghênh tiếp vương giả lên ngôi.

Bước tiến Kiều Hoa kiên định, đầu ngước cao, ánh mắt nghênh đón trước mắt đã không còn có hoài nghi lẫn nghi kỵ lúc trước, mà là tràn đầy bội phục và sùng bái. Tìm được huyết thụ đủ để thuyết minh lý luận của Kiều Hoa là chính xác không lầm lẫn.

Mọi người đều tin tưởng, bọn họ sắp chứng kiến cảnh tượng vĩ đại huyết tai bị tiêu diệt, nội tâm rất nhiều người kích động vô cùng.

Kiều Hoa không bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc, hắn tỉnh táo lại bước đến trước huyết thụ, hắn đã triệt để khôi phục lãnh tĩnh. Hắn bắt đầu tỉ mỉ mà kiểm tra Huyết thụ.

Bốn trăm năm sinh trưởng khiến năm cây giống đó trở thành một gốc cây cổ thụ tận trời.

Trong phạm vi năm mươi mét xung quanh nó không có một ngọn cỏ.

Tán cây đỏ tươi mà nồng đậm, giống như lá phong cuối thu, đẹp đến nỗi khiến người ta hít thở không thông. Kiều Hoa không ngẩng đầu, ánh mắt hắn bị lốm đốm màu đen trên thân cây hấp dẫn.

Thân cây màu đỏ sẫm phủ đầy hoa văn màu đen, tựa như đồ đằng cổ đại, tạo ra cảm giác âm lãnh và tàn ác không thể nói ra.

"Lão sư, cái hoa văn màu đen này là cái gì?" Một gã học sinh của Kiều Hoa cố lấy dũng khí hỏi.

"Là Huyết văn." Kiều Hoa không dời ánh mắt, ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ sờ hoa văn màu đen, tiếp tục nói: "Là một loại cấm chế huyết luyện ở thời đại tu chân. Hiện tại đã không có mấy người biết những thứ này nữa. Đối với huyết luyện, La Bàn tiền bối nghiên cứu thâm sâu thật khiến cho người ta giật mình."

Đám người xung quanh hiện lên vẻ kính ngưỡng, Kiều phu tử đúng là bác học.

Trong mắt mọi người Huyết luyện xa lạ và thần bí, rất nhiều người có lý giải về huyết luyện chỉ là biết huyết luyện chi vật.

Đối với các phu tử thích nghiên cứu những thứ ngạc nhiên cổ quái, huyết luyện chi vật không bị mai một hóa thành tro bụi là tựa như một bảo tàng cực lớn. Ở phía sau cánh cổng gỉ sét bị bụi bặm phủ đầy khóa chặt là tài phú mà thời đại tu chân lưu lại, có lẽ không đáng một đồng hoặc giả có lẽ có thể thay đổi thế giới.

Nhưng cái cánh cửa này thực sự bị khóa quá chặt, đến bây giờ vẫn không có ai mở ra được.

Huyết luyện chi vật không tan thành tro bụi, nhưng vẫn không ai có thể sử dụng, cũng không có ai phát hiện điều thần diệu gì. Thời đại Tu chân đã lâu, tích lũy thâm hậu, người Ngũ Hành Thiên không thể tưởng tượng. Dù cho chỉ là loại huyết luyện ít được chú ý thì vật lưu lại cũng không phải hi hữu hiếm thấy.

Ngoại trừ như Huyết băng vải của Ngải Huy là thứ có chất liệu đặc thù, phải có tác dụng đặc thù mới được giữ lại. Đa số dùng nó làm đệm chân cũng còn ngại nó không bằng phẳng, vứt ở ngóc ngách bụi bặm.

Mọi người ngừng thở, thở mạnh cũng không dám.

Trên mặt Kiều Hoa lộ ra vẻ mê say, hắn hiểu rõ ràng, cảm thụ huyết văn trên thân cây cường đại, hài hòa, đẹp, hắn tựa như nhìn thấy trong dòng lịch sử ở thời đại tu chân có một đám mây khói huyết sắc tươi đẹp yêu dị không thu hút nằm trong xó xỉnh, nó không cường đại mà thủy chung chưa từng đoạn tuyệt.

Thật là một thời đại làm người ta mơ mộng!

Kiều Hoa ngẩn người hướng tới, hắn vô pháp tưởng tượng sự mênh mông của thời đại tu chân. Huyết luyện chỉ có thể được coi là bàng chi, vậy mà đến nay sinh cơ chưa tuyệt, nhấc lên con sóng kinh người như thế.

Hắn ngây ra một hồi, ánh mắt trở lại bình thường, sự tự tin và thành thạo trở lại.

Có lẽ năm xưa Huyết luyện rất cường đại, nhưng mà thời đại đã thay đổi, bây giờ là thời đại nguyên lực, là thời đại của hắn.

"Canh tử hào nước thuốc!"

Hắn tràn đầy tự tin hô lên với học sinh của mình.

Giỏ mây trên lưng Học sinh bỗng nhiên nhuyễn động, những sợi mây mảnh khảnh tách ra, khung cảnh bên trong lộ ra. Chỉ thấy bên trong giỏ, sợi mây rủ xuống từng cái nụ hoa, trên mỗi nụ hoa đều có đánh dấu với các kí hiệu giáp ất bính đinh...

Hắn tìm nụ hoa Canh Tử Hào, rót vào một lũ nguyên lực.

Nụ hoa chậm rãi nở ra, bên trong có một đốt trúc trong suốt như thủy tinh xuất hiện tại trong mắt mọi người, bên trong đốt trúc thủy tinh là dịch thể màu đen. Trúc Thủy Tinh rất khó nuôi dưỡng, sinh trưởng chậm chạp cho nên giá cả rất đắt, chỉ dùng để chứa đựng loại thuốc rất trân quý.

Học viên cẩn thận gỡ đốt Thủy Tinh trúc xuống, động tác rất nhẹ nhàng. Nước thuốc màu đen bên trong đốt Thủy tinh trúc giống như là dung nham màu đen, dù cho được ngăn cách bởi đốt Thủy Tinh trúc, mọi người vẫn có thể cảm thụ được một luồng sóng nhiệt.

Sự tự tin của Kiều Hoa không phải là không có nguyên nhân, hắn nghiên cứu sâu mỗi một chi tiết trong La Bàn bút ký, hơn nữa chủ đích thiết kế mấy loại nước thuốc ứng đối các tình huống có khả năng xuất hiện.

Bây giờ xem ra cũng không vượt quá phạm vi hắn chuẩn bị.

"Mọi người, lùi lại cách năm mươi mét."

Hắn trầm giọng hạ lệnh.

Không có bất cứ âm thanh phản đối nào, mọi người nhanh chóng rời đi năm mươi mét. Bọn họ trừng lớn mắt, e bỏ qua một chi tiết nào đó, đây là thời khắc vĩ đại đã định trước là cả đời bọn họ khó quên.

Huyết tai khiến người sợ hãi đã đến thời điểm kết thúc.

Kiều Hoa hít sâu một hơi, hắn cảm thấy khẩn trương khó mà giải thích. Tỉ mỉ suy nghĩ lại, cảm thấy mình đã cân nhắc đến tất cả mọi điểm, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên quyết.

Hắn cẩn thận tháo nắp đốt Thủy Tinh trúc ra, một luồng khí tức nóng hổi khó ngửi nhào tới mặt. Thần sắc hắn bất động, chậm rãi đổ xuống dọc theo Huyết văn trên thân cây.

Một giọt nước thuốc màu đen sau cùng từ trong đốt Thủy Tinh trúc chảy ra, trong nháy mắt nước thuốc màu đen rót vào trong thân cây.

Kiều Hoa lộ ra vẻ vui mừng, nước thuốc hắn chế ra là khắc tinh của Huyết độc, nó tựa như một loại Huyết độc khác khiến Huyết độc trúng độc, sau đó sẽ lan tràn giống như Huyết độc. Tất cả vật trúng Huyết độc sẽ không có đường trốn thoát!

Thân cây bắt đầu hiện lên từng sợi màu đen, Kiều Hoa cảm thấy hưng phấn, bắt đầu rồi!

Màu đen càng ngày càng đậm, lá cây dồn dập rụng xuống, lá đỏ rụng xuống tung bay như tuyết, Kiều Hoa cười ha ha!

Thực sự tuyệt mỹ a!

Trong nháy mắt, cây cổ thụ đã trụi lủi, không còn một chiếc lá nào nữa.

Kiều Hoa càng thêm đắc ý, bỗng nhiên, khóe mắt hắn thoáng nhìn một cành khô, con mắt nhíu lại, biểu tình đọng lại trên mặt.

Một cái chồi non óng ánh đỏ tươi!

Là... Cái gì...

Hắn ngơ ngác mà nhìn cành cây vừa mới rồi còn trụi lủi, trong nháy mắt mầm chồi mọc đầy tươi đẹp như máu, chồi cây đang sinh trưởng với tốc độ kinh người.

Trong nháy mắt, tán cây tận nhiễm, giống như một phiến biển máu thâm trầm hơn yêu dị hơn.

Hồng sắc huyết thảo ở cách đó năm mươi mét đột nhiên bắt đầu điên cuồng sinh trưởng, trong tiếng mọi người kinh hô và thét chói tai, chúng nó tựa như quái thú yêu dị, mở ra miệng máu.

Huyết hồng rung động, không ngừng khuếch tán ra phía ngoài với tốc độ kinh người.