Ngũ Hành Thiên

Chương 151: Khen thưởng




Dịch: nhatchimai0000

Mái tóc dài màu đen tung bay trong gió.

Một thiếu nữ đang ngồi trên tảng đá cao nhất đỉnh núi, hồn nhiên không thèm để ý vách núi vạn trượng dưới chân, vạt váy dài màu đỏ phần phật trong gió, tựa như một đóa hoa hồng bùng nở, lại như là một ngọn lửa hừng hực cháy.

Trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo, đôi mắt đang khép, nàng hơi hơi hất cằm lên, hưởng thụ gió nhẹ thổi vào mặt, chân trần thon dài trắng nõn lộ ra khỏi cái váy dài như ngọn lửa, đung đưa giữa không trung, giống như là nhạc khúc quyến rũ nhất thế giới.

Bỗng nhiên, nàng mở mắt, khẽ nghiêng đầu.

Một nụ cười đắc ý hiện lên trên miệng nàng, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ vô cùng.

Bắt đầu rồi a.

Nàng vươn thân vặn lưng, cánh tay tuyết trắng như ngó sen, tựa như tác phẩm hoàn mỹ nhất trong tay đại sư. “ừm” một tiếng nỉ non có vẻ biếng nhác mà dụ hoặc không thể nói ra, là ma quỷ dụ hoặc.

Vươn người duỗi eo xong, thiếu nữ bỗng nhiên khe khẽ ơ một tiếng, năm ngày trước tiểu hắc ra ngoài kiếm ăn, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Chắc không xảy ra chuyện gì bất ngờ đấy chứ? Nàng cảm thấy không thể xảy ra bởi tiểu hắc bay rất cao, hơn nữa nhanh như thiểm điện, gặp phải nguy hiểm cũng có thể dễ dàng chạy thoát.

Nàng quyết định hạ sơn đi tìm, lại bồi dưỡng một con Huyết thú có tiềm lực như tiểu hắc không dễ dàng chút nào.

Mũi chân không tì vết nhẹ nhàng điểm lên tảng đá, nàng tựa như Phượng Hoàng khoác hỏa diễm, bay xuống vách núi phía dưới.

Ngải Huy mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Vừa rồi dường như gặp phải ác mộng, mình là một đống cát không ngừng bị người ta đánh.

Đã lâu không gặp phải ác mộng thảm như vậy.

Cũng may khi tỉnh lại phát hiện toàn thân bình yên vô sự, hắn khó giải thích mà thở phào nhẹ nhõm, lăn người một cái bò dậy. Lâu Lan và mập mạp đâu rồi? Ngải Huy ưỡn lưng đi ra khỏi phòng, khi hắn thấy rõ thân ảnh ở bên cạnh Lâu Lan thì cái mông liền quay ngoặt lại.

Ai nha, cái đầu sao lại đau thế chứ? Nhất định là tổn thương chưa khỏe, phải nghỉ ngơi thôi!

"Ngải Huy! Ngươi tỉnh rồi!"

Âm thanh tràn đầy vui vẻ của Lâu Lan khiến động tác của Ngải Huy khựng lại, biểu tình đọng lại.

"Ngải Huy, có phải cảm giác thân thể rất thoải mái hay không? Toàn bộ tổn thương đã khỏe a! Có phải Lâu Lan rất lợi hại hay không? Mập mạp cũng dốc sức rất nhiều đó, rất giỏi! Chúc mừng Ngải Huy, mở ra bốn cung rồi a!"

Lâu Lan bùm bùm nói một tràng.

Lòng Ngải Huy chỉ muốn một đầu đâm chết, Lâu Lan cái gì cũng tốt, mỗi tội không biết xem sắc mặt a. Ta khỏe hồi nào? Tám nghìn vạn tổn thương dễ dàng khỏi như vậy sao?

Cô bé quán mì vẫn đứng một chỗ, nét chế giễu trong mắt quả thực không có chút nào che giấu, Ngải Huy gượng cười ha ha: "Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!"

"Ngươi ước gì ta vĩnh viễn không hiện ra nhỉ." Lời cô bé quán mì nói giống như là từ trong kẽ răng đẩy ra, hàn khí dày đặc.

"Làm gì có?" Ngải Huy cười rất chột dạ.

Cô bé quán mì không có ý tứ buông tha, nói thẳng: "Nói đi, lúc nào trả tiền?"

Trạng thái Cô bé quán mì hiện tại không tốt a, lẽ nào có người chọc giận nàng? Con gái mạnh như thế cũng có người dám trêu? Dũng khí thực là khiến người ta bội phục a!

Ngải Huy thầm lẩm bẩm trong lòng, khuôn mặt thì nặn ra nụ cười tươi: "Gần đây có phần thiếu thốn..."

Cô bé quán mì ngoài cười nhưng trong không cười: "Lúc nào mới không thiếu thốn?"

Ngải Huy giận dữ, sĩ có thể sát không thể nhục, ngươi nói vậy là có ý gì... Nhưng cũng không sao!

"Không có biện pháp, người nghèo a, cô bé... Tiểu thư không cần chấp nhặt với ta a, thư thả chút thư thả chút, cho ta chút thời gian. Hay là, ta trả trước một phần?" Ngải Huy nghĩ đến Thỏ hào tiễn của mình không phải mới bán được ba nghìn vạn sao?

Mình được không ít, có thể trả trước một phần.

Nghĩ đến Thỏ hào tiễn, tức thì Ngải Huy cảm thấy lưng mình cứng hơn, ưỡn ngực, ca cũng là sắp thành thổ hào rồi, chút tiền ấy tính là cái quái gì!

Chiếu theo tốc độ này, có lẽ không bao lâu sẽ trả hết nợ tám nghìn vạn.

"Phải trả hết nợ một lần!" Cô bé quán mì lạnh lùng nói.

Lưng Ngải Huy tức thì mềm đi: "Hẳn là ai chọc ngài tức giận rồi? Đừng nóng giận đừng nóng giận, có gì giận dữ thì cứ phát tiết ra là được, tìm người nào đó đánh một trận là thoải mái ngay. Mập mạp, lại đây, để vị tỷ tỷ này đánh một trận cho bớt giận!"

"Ngươi tới để ta đánh một trận ta sẽ hết giận." Con mắt Cô bé quán mì lấp lánh hàn quang, giọng điệu khiến người ta rét lạnh: "Ngươi nói đi, ta ăn của ngươi một tô mì thì đền tám nghìn vạn có phải ‘của nợ’ hay không?"

Khóe mắt Ngải Huy giựt giựt, hắn biết rõ cô bé quán mì hung hãn cỡ nào, nếu như mình bị đánh khẳng định xương cốt phải tan tành, hắn cười gượng: "Mập mạp thịt nhiều, xúc cảm tốt. Ta xương cốt cứng, đau tay. Hay là Lâu Lan cũng được, đánh xong lại nói Lâu Lan làm cái Đại bảo kiện, tuyệt đối là hưởng thụ tột cùng của cuộc đời. À là ngài sao có thể là cục nợ chứ? Nữa nữa tám nghìn vạn này cũng không phải là trôi theo nước a, ta sẽ trả a, chỉ là cần thêm tý thời gian nữa."

Mập mạp trợn mắt há mồm nhìn bộ dáng kinh sợ của Ngải Huy, đây còn là cái gã Ngải Huy lãnh khốc vô tình, cỗ máy giết chóc mà mình biết sao? Vì sao một màn này nhìn quen mắt như thế? Trong lòng gã hiện lên một tia minh ngộ, quả nhiên tiền có thể đánh đâu thắng đó, ngay cả Ngải Huy cũng vô pháp may mắn tránh khỏi...

Chờ chút... Ngải Huy thật sự thiếu nợ tám nghìn vạn?

Mập mạp ngây người, gã bị cái sự thực tàn khốc này chấn động đến ngây người.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa bang bang bang vang lên.

Ngải Huy thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ ai tới, tới rất đẹp, người tốt, cứu tinh!

"Ai vậy a!" Hắn gầm vang, cất bước chạy ngay, vô cùng nhiệt tình đi mở cổng.

Sau đó vẻ mặt của hắn liền suy sụp, giọng điệu lập tức trở nên lãnh đạm: "Ngươi tới làm gì?"

Vô tình vô nghĩa!

Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng cảm thấy rất kỳ quặc, nhìn thấy khuôn mặt này của Ngải Huy, gã liền muốn cho hắn một quyền. Gã cố kiềm chế, nếu không phải người có trách nhiệm nặng nề thì có đánh chết gã cũng không muốn tới.

"Chuyện trong Viện và phủ nha." Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng chả vui.

Ngải Huy hừ một tiếng, liền tránh sang một bên.

Lâu Lan nhìn thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn bèn nhiệt tình chào hỏi: "Chạng Vạng đồng học."

Đoan Mộc Hoàng Hôn nghe bốn chữ này, tim gan rung lên, đối với gã thì bốn chữ này chính là ác mộng.

Khi ánh mắt gã nhìn thấy cô bé quán mì ở trong viện, bước chân của gã liền khựng lại, chân nhỏ không tự chủ run lên.

Tình nhân của Ngải Huy vậy mà cũng ở đây!

Mụ này chiến lực bùng nổ, hung hãn như dã thú vậy mà cũng tại đây, giờ phút này gã chỉ muốn quay đầu bỏ chạy! Lần trước ở trước mặt tình nhân của Ngải Huy, gã không có chút lực hoàn thủ nào, hoàn toàn bị áp chế, gặp thất bại thê thảm nhất trong đời.

Đột nhiên, gã cảm giác mình như đã đi vào tổ sói, ánh mắt ai nấy đều là nhìn chằm chằm.

"Nói đi, chuyện gì?" Ngải Huy chỉ muốn cái đứa này đi khuất cho sớm.

Đoan Mộc Hoàng Hôn vừa nhìn thấy vẻ mặt muốn bị đánh kia của Ngải Huy, lửa giận trong lòng thoáng cái bốc lên, nhưng mà lại nhìn mụ kia ở cách không xa, toàn bộ lửa giận liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Bởi vì ngươi phát huy tác dụng lớn trong việc kích sát Huyết thú, viện và phủ nha chuẩn bị khen thưởng ngươi. Trong Viện và phủ nha phái ta tới hỏi cảm nghĩ của ngươi."

Bộ dáng Đoan Mộc Hoàng Hôn là giải quyết việc chung, khi tiếp nhận nhiệm vụ này, gã cũng rất đau đầu. Nói thật, khi nhìn thấy Ngải Huy, tâm tình gã rất phức tạp.

Ngày đó gã là tận mắt nhìn thấy Ngải Huy làm thế nào vung ra một kiếm kinh tài tuyệt diễm. Viện trưởng và thành chủ khen Ngải Huy không dứt miệng, các phu tử đồng hành cũng đều bị chấn động.

Thậm chí có người cảm thấy tương lai Ngải Huy có khả năng sẽ trở thành kiếm thuật đại sư.

Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thụ được áp lực, áp lực cường liệt. Ngải Huy dùng một tốc độ gã vô pháp lý giải để truy đuổi gã, cách gã càng ngày càng gần. Hơn nữa gã phát hiện Ngải Huy thích ứng nguy hiểm tốt hơn gã, cục diện trước mắt khiến mọi người đều chân tay luống cuống, chỉ có Ngải Huy thành thạo điêu luyện.

Khen thưởng!

Thoáng cái tinh thần Ngải Huy tỉnh táo: "Khen thưởng thế nào?"

"Cái này thì phải nhìn xem ngươi cần gì. Có thể là truyền thừa, hoặc là vũ khí, phòng cụ, ngươi muốn cái gì, hãy nói lên, mặt trên sẽ cân nhắc." Trong lòng Đoan Mộc Hoàng Hôn âm thầm quyết định chơi một vố, đến lúc đó báo cho Ngải Huy một điều kiện gay go nhất.

"Tiền!" Ngải Huy lẽ thẳng khí hùng: "Muốn khen thưởng thì khen thưởng tiền đi!"

Đoan Mộc Hoàng Hôn nhịn không được nhắc nhở Ngải Huy: "Ngươi tốt nhất nên lựa chọn một ít truyền thừa, vũ khí trang bị đặc thù, hoặc là nguyên thực."

Tuy rằng Ngải Huy khiến gã có áp lực cực lớn, nhưng mà nội tâm kiêu ngạo của gã khiến gã không nguyện ý dùng thủ đoạn âm u như vậy để kéo dài tốc độ tiến bộ của Ngải Huy.

Thắng lợi, cũng cần phải quang minh chính đại.

Ta nhất định sẽ không thua ngươi!

Giải quyết được tâm ma, Đoan Mộc Hoàng Hôn chỉ cảm giác thoải mái không thể nói ra, gã bỗng nhiên bật cười khanh khách. Mấy ngày nay mình hành động tựa như điên rồ, sao lại nảy ra ý nghĩ như vậy, tuy rằng Ngải Huy tiến bộ rất lớn, nhưng mà mình vẫn chiếm cứ ưu thế cơ mà.

Gã biết là một kiếm kia khiến gã bị chấn động trước nay chưa từng có, điều đó mới làm cho tâm tình gã trong khoảng thời gian này mất ổn định.

Nhìn thấy Ngải Huy không chấp nhận, giọng gã nhẹ nhàng: "Đầu tiên với tình huống hiện tại, vô luận là phân viện hay là phủ nha cũng sẽ không có bao nhiêu tiền. Bởi vì đại bộ phận tiền đều dùng để mua vật tư và tiếp tế tiếp viện. Thứ nhì, rất nhiều thứ mà vào thời gian khác, nếu như ngươi muốn có sẽ gặp điều kiện rất hà khắc. Chính ngươi nên cân nhắc thật cẩn thận."

Ngải Huy thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn nói rất nghiêm túc thì khá bất ngờ.

"Hắn nói không sai."

Cô bé quán mì bỗng mở miệng chen vào.

Ngải Huy trở nên thận trọng, cô bé quán mì không phải phú tức quý, khẳng định biết rõ nhiều thứ hơn hẳn dế nhũi mình. Hắn đột nhiên vỗ trán, mình có thể đi hỏi lão sư và sư nương cơ mà.

"Ngươi chờ ta một lát."

Dứt lời liền lao thẳng ra đạo trường.

Mập mạp và Lâu Lan ở bên ngoài, còn lại có hai người Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn. Đoan Mộc Hoàng Hôn phi thường bối rối.

"Còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương?"

Đoan Mộc Hoàng Hôn quyết định đánh vỡ bối rối, gã phi thường hiếu kỳ tình nhân của Ngải Huy. Người này thực lực sâu không lường được, đêm đó gã bị áp chế tất nhiên có rất nhiều nguyên nhân, nhưng mà về sau nghĩ lại, gã vẫn cảm thấy mình không khẳng định có thể chiến thắng đối thủ.

Học viên có thể khiến gã có cảm giác như vậy, tuyệt đối không là hạng người vô danh.

Chẳng lẽ không phải là học viên?

Nhớ tới một cô gái liên quan tới Ngải Huy là Minh Tú sư tỷ, Đoan Mộc Hoàng Hôn lại run rẩy, lại như gặp ác mộng.

Vì sao nữ giới bên cạnh Ngải Huy đều kinh khủng như thế?

Không như cách đối đãi với Ngải Huy, trong mắt nàng Đoan Mộc Hoàng Hôn chính là tiểu đệ đệ, hoàn toàn là một loại trạng thái bề trên. Nàng tự nhiên, mỉm cười đáp: "Bình thường hắn gọi ta là ‘con nợ’."

Đoan Mộc Hoàng Hôn: "..."

Ở cách đó không xa, mập mạp à một tiếng: "Cái này... Ta giống như từng nghe rồi!"

"Ha hả, ta từng nghe."

Sư Tuyết Mạn cười khẽ một tiếng, rét lạnh tựa như luồng không khí lạnh trong trời đông giá rét.